Friday, January 29, 2016

Dạ Hương Huỳnh

_______________


TẾT.




Hôm nay đã là mùng 10 tháng Chạp âl,
Chỉ còn trên dưới 2 tuần người ở Vietnam đã phải lo cho xong mọi việc cần thiết trước Tết...
Sau ngày đưa Ông Táo về trời tấu trình việc đã qua của năm cũ ngày 23 âl thì theo lệ trước 30 cúng ông bà mọi việc tốt xấu đều không bị ghi chép.
Những ngày này người thiếu nợ cũng như kẻ cho vay đều tối mặt tối mũi lo toan; thu về... trả tất.
Nước mắt nhọc nhằn cũng không ít kẻ rơi !

Áng Xuân Tươi

_____________



Áng Xuân Tươi 


Áng xuân vui, áng xuân tươi 

Có mai hé nở môi cười gió đông 

Có dăm cánh én lượn vòng 

Con ong, cái bướm trời trong nắng vàng 

Tuesday, January 26, 2016

Móc ngoặc kỳ 7. Sơ Yếu Lý Lịch‏



______________

Lanh Nguyễn


Chiều hôm đó Long đưa Thủy trở lại cửa hàng, nàng trao cho chàng 2 can xăng đầy rồi dặn:
- Khi nào anh thu xếp có thời gian thì ghé qua phường Vĩnh Hiệp xem thử coi có thứ gì em có thể bán được cho anh không...
Như vậy là hai cái móc đến giờ đó thật sự không còn cái nào cả. Long nhẩm tính 20 lít xăng chắc khi học xong, nó cũng không còn lại được bao nhiêu, vậy là chiếc xe honda của mình chắc là phải dùng để chất chà dụ chuột rồi. 
Thiệt là uổng quá, phải biết trước cô nàng chịu móc ngoặc như vầy thì mình đã đề nghị mua gấp đôi gấp 3 rồi...

Friday, January 22, 2016

Mơ về Xuân Mang Thích

______________


Rạch giá quê tôi


Hai Cánh Mai




Knào mặc áo màu tím hoa sim mà đẹp cả. “Màu tím là màu của con gái. Chỉ có con gái mới mặc. Chị đừng tưởng em là con trai rồi em không biết mấy chuyện đó”. Quyền, em trai của nàng, đã từng nói như vậy. Cho tới ngày nàng gặp chàng mặc áo màu tím đó, nàng ngẩn ngơ nhìn. Vì màu áo hay vì chàng? Chàng có dáng cao, đôi vai rộng, còn khuôn mặt, nàng chỉ thấy thoáng thôi, ở dãy hành lang trong cao ốc sở làm, nàng nghĩ cũng không đến nỗi tệ. Nàng lắc đầu xua ý nghĩ, không thể vì “hắn” được. 


Tuesday, January 19, 2016

Tiếng Quốc gọi hồn

___________


Thương về miền Trung

____________

Sáng tác Duy Khánh
Tiếng ca Kim Trúc


Đã bao lâu rồi không về Miền Trung thăm người em 
Nắng mưa đêm ngày cách trở, giờ xa xôi đôi đường 
Người hỡi! Có về miền quê hương thùy dương 
Nước chảy còn vương bao niềm thương, 
cho nhắn đôi lời. 

Bridge: 

Dẫu xa muôn trùng tôi vẫn còn thương sao là thương 
Nhớ ai xuôi thuyền Bến Ngự đẹp trăng soi đêm trường 
Và nhớ tiếng hò ngoài Vân Lâu chiều nao 
Ước nguyện đẹp duyên nhau dài lâu 
Xa rồi còn đâu. 

Refrain: 

Em ơi! Chờ anh về 
Đừng cho năm tháng xóa mờ thương nhớ 
Đêm nao trăng thề, đã vang ước hẹn đẹp lòng người đi. 
Em biết chăng em 

Đã bao Thu rồi vắng lạnh lòng trai đi ngàn phương 
Mỗi khi sớm chiều xóa nhòa hồn hoa nơi phố phường 
Người ơi! Nếu còn vầng trăng soi giòng Hương 
Núi Ngự còn thông gieo chiều buông 
Tôi vẫn còn thương.

Sunday, January 17, 2016

Trăm Năm Hư Vân

______________

Hòa Thượng Hư Vân ( 1840 - 1959 ) là nhất đại cao tăng thời cận đại của TQ. Xuất gia năm 19 tuổi, suốt 100 năm tầm đạo, chịu vô vàng kiếp nạn. Cả đời ngà... " Nhất bát thiên gia phạn, cô thân vạn lý du",  " Vô tư vô úy, vô dục vô cầu " và " nhịn được điều khó nhịn, làm được việc khó làm". 
Ngày 9 tháng 10 năm 1959, Hòa Thượng Hư Vân khai thị lần cuối, khuyên chúng đệ tử tu giới định tuệ, tịch diệt tham sân si và làm bài " Từ Thế Thi " nầy, rồi viên tịch. Thế thọ 120 tuổi. YT

Saturday, January 16, 2016

Bay đêm



___________

Mạch Vạn Niên

            

Nhà Võ Hoài Sơn trên đường Nguyễn Trung Trực, giữa đoạn đường từ Ngả Tư Xã Mai đến Ngả Tư vào chùa Tam Bảo, bên kia là Tịnh Xá Ngọc Hải và xéo xéo là biệt thự của ông Toà Điền. Đoạn đường nầy có trồng rất nhiều mận, mận xanh, mận vàng, mận trắng và mận đỏ. Những chuyến bay đêm tui và Thành Lùn đều thử những cây mận nầy. Mận nào cũng ngon cũng ngọt nên tụi tui chỉ trộm vừa đủ ăn, không dám phí phạm. Không giống như nhà của Nguyễn thị Kim Chung ở xóm Bánh Tầm có trồng hai cây chùm ruột chua lè. Tụi tui ăn vào nhăn mặt bèn vuột trái bỏ chất đống dưới gốc cây. Trồng như vậy mà cũng trồng cho uổng công và tốn nước mưa của trời Kim Chung ơi !

TIỀN BẠC


 

______________

BạnLángGiềng
Không biết ba tên mắc dịch, mắc toi, phải gió nào ở Cali dám phổng tay trên 1 tỉ rưởi đô la Mẻo, gần bằng 2 tỉ 1 Ca Nước Đá của anh chị em Tha Hương. Không biết 3 tay nầy ăn cái giống gì, tu hành mấy kiếp; đi chùa, Lễ Phật lạy sám hối, niệm Phật A Đi Đà, lạy sói trán, da đầu gối chay lì mấy ly; hay đã gồng mình chịu khổ vác bao nhiêu Thánh Giá trong mùa Lễ Phục Sinh; hay đã đập đầu vào tường bao nhiêu lần như mấy anh Do Thái sùng đạo khấn vái; hay chổng mông đầu đập đất, miệng lẩm bẩm A la, A La khi chiều tà của mấy anh Hồi giáo; nếu có biết chắc chắn 3 tay nầy không hé môi, giữ chặc trong lòng, sống để bụng còn chết đem theo.

Friday, January 15, 2016

Nhớ một chiều xuân

________________


Viết Cho tôi



_____________

Lư thị Song Nguyệt




TÔI Bây giờ !

Đã qua thời gian khó trời mưa nhìn nước tràn nhà...

cũng như những ngày có nắng nhìn sao qua mái lá...

đã có cơm ăn dành tới năm sau...

quần áo mặc đã phải đem cho dần vì không chỗ chứa...

Đã qua năm tháng nhọc nhằn lo lắng cho mái ấm nhỏ nhoi !
Các con giờ khôn lớn... đi trên mọi nẻo xa gần,
đã thấy nối đuôi theo sau đứa con gái lớn là 2 tên nhóc tì lạ hoắc;
lạ mà thương không kể hết.
Thời gian cứ thế trôi nhanh...
Mới hay... việc gì cũng thôi đừng bận lòng, dù có trăm ngàn đau đớn lo lắng muộn phiền... giờ ngồi nhẩm lại...
chỉ như chút gió xoáy ngày hè... chỉ như 1 cơn bão đã lắng lại ngoài khơi.
Có việc nhớ... có việc chẳng bao giờ có thể nhớ được dù chút tình tiết nhỏ !
Cứ như 1 mớ bòng bong !

Xuân Tha Hương


Thursday, January 14, 2016

Căn gác đìu hiu


Image result for nằm trong căn gác đìu hiu

_____________

Nguyên Nhung

Hình như  dĩ vãng không hề tách rời khỏi tâm hồn Ðoàn, mỗi lần nghĩ về những khoảnh đời cũ, Ðoàn lại nhớ như in căn gác lửng  mái tôn có cái trần thấp lè tè , một  thế giới đầy kỷ niệm của những ngày trẻ tuổi. Mỗi lần bước lên gác, chàng lại phải khom mình xuống, để tránh đụng đầu vào cây kèo trên căn gác chật hẹp  ấy.

Thế nhưng, căn gác thấp tuy nhỏ bé lại là cả một giang sơn của một cậu học sinh thời Trung học, có một chiếc bàn nhỏ làm bàn học, vứt  đầy những bản nhạc mua được bằng những đồng tiền dành dụm quà sáng.

Tình buồn cuối năm & Chút hương thừa

____________


Đêm Hạnh Ngộ


Chờ Xuân

___________


Wednesday, January 13, 2016

NHÀ VĂN AN NAM KHỔ NHƯ CHÓ

__________


Chân Diện Mục



      

  Ông Nguyễn Vỹ nói thế, bị một người bạn bắt bẻ: Ông nói thế là làm nhục nhà văn! Sao lại so sánh ví von như thế! Nguyễn Vỹ trả lời: Có mà con chó nó tự ái, nó thấy nhục thì có!!!
        Thử điểm lại cuộc sống các nhà văn từ hồi đó đến giờ xem sao. Vũ Trọng Phụng nghèo, thèm một miếng bí tết mà không có! Nam Cao và Nguyên Hồng cũng chẳng hơn gì! Nguyễn Bính sống lang thang nhờ bạn và chơi với :

                                                
                                                 Từ thuở về đây tớ vẫn nghèo
                                                Bạn bè chỉ có gió trăng theo

Sunday, January 10, 2016

Móc ngoặc kỳ 6. Vuột móc.‏


______________

Lanh Nguyễn

Sau ngày tiếp thu những cơ sở sản xuất hay những đại lý phân phối các mặt hàng nhu yếu phẩm đều bị chánh quyền mới tịch thu đưa vào quốc danh.
Chỉ những ông bà chủ lớn mới chịu đòn cho trận đánh đầu tiên nầy, nhưng đổi tiền đợt một mới là trận đánh chí tử cho giới trung lưu.
Hầu hết những ai lấy việc đếm tiền làm niềm vui đều bị nếm mùi đau khổ, dở sống, dở chết. Tiền của bao năm cắt củm đề dành bổng chóc biến thành những tờ giấy lộn.

Câu chuyện đầu năm 2016 của tui‏

_____________

Ca Nước Đá

Hello gia đình Tha Hương, gọi là đầu năm bên này hay cuối năm bên kia ta? Tôi đang ngồi trong phòng chờ đợi thử máu, chờ lâu quá, thôi để mình nói chuyện sức khỏe, chuyện vui buồn của riêng tui hé, chỉ là nghỉ gì, nhớ sao thì viết vậy nha, thì bây giờ họ gọi 8888 đó mờ...

Trước hết con xin cám ơn Trời, Phật, Chúa, Ba Má, những người ở trên cao đã phù hộ cho Con được tai qua nạn khỏi nha... hú hồn.

ÔI! ÂM NHẠC, ÔI! PHẬN NGƯỜI …..

_______________

Sưu Tầm
( gửi đến TH do một bạn đọc)

Các bài viết góp nhặt về vụ án TOÁN XỒM (chỉ có tại VIỆT NAM)
Thập niên 60 – 70, khi những ban nhạc trẻ Sàigòn đang làm mưa làm gió ở những Ðại Hội Nhạc Trẻ Lasan Tarberd , Thảo Cầm Viên… thì ở Hà Nội một vụ án liên quan đến âm nhạc được xem là “nghiêm trọng ” thời ấy khiến 2 người đàn ông chịu mức án một người 10 năm, người kia 15 năm tù. Một người còn sống , một người đã chết ngoài đường phố sau khi mãn hạn tù đày.
Vụ án “Toán Xồm – Lộc vàng” những người dám hát nhạc vàng “văn nghệ đồi truỵ.” do Toán Xồm (Phan Thắng Toán) và một số nghệ sĩ nghiệp dư khác. Vụ án được đem ra xử vào tháng Giêng năm 1971. Ðây là một vụ án “đặc biệt nghiêm trọng” về văn nghệ, lần đầu tiên được đưa ra xét xử công khai tại Hà Nội.

Thursday, January 7, 2016

Xuân hồng

______________

Trang Châu

Riêng cho Ngọc Thủy


Hai mươi xuân thắm vừa trao
Bao xuân, vẫn ngỡ xuân nào mới yêu
Nghiêng vai nắng thắt lưng chiều
Mai thanh dáng trúc, đêm kiều diễm hoa

Em như tuổi mộng không già
Tình chan chứa đọng trong tà áo bay
Ta về say nốt cơn say
Lỡ âm thế gọi biết ngày nào xa

Từ thân lữ khách không nhà
Em dang tay đón, môi ngà ngọc dâng
Dẫu ta cát bụi phong trần
Cũng xin cúi mặt một lần ăn năn

Ta về bỏ gió băn khoăn
Bỏ mây lơ lửng, bỏ trăng ven đồi
Bỏ buồn, bỏ nhớ không nguôi
Làm con tim nhỏ cuối đời yêu em

Nguyễn Cát Đông, vẫn ngàn năm con quốc gọi hè


______________


Ngô Nguyên Nghiễm




Nhà thơ Nguyễn Cát Đông



“Nhớ thật nhiều những bước đi xa/ Mẹ đứng dang tay trên hai bờ Bassac/ Nối những dòng kinh với Cửu Long Giang bát ngát/ Nghe ngọt ngào từng vóc phù sa”. Văn nghệ sĩ nhất là kẻ làm thơ, hình như trong tâm khảm bao giờ cũng tha thiết mãnh liệt, với những tình cảm rung động trước mọi cảnh tượng vây quanh. Chiêm ngưỡng qua nhiều hồn thơ của bằng hữu, ngoài sự phiêu lãng trước thế sự, bao giờ người thơ cũng thấm đậm trong nguồn cội và nghĩa tình. Thơ bộc phát như một tinh thể kim cương bất hoại, khiến ngôn ngữ kết tinh vượt thoát khỏi sự băng hoại theo thời gian không gian. Thế nhân làm sao không u hoài nỗi nhớ, khi lặng lẽ ngồi bên ngôn ngữ thơ được hóa thân trong cõi tâm thanh khiết bất biến như thế.

Tuesday, January 5, 2016

LÀNG XƯA

____________

Chân Diện Mục






        Nói đến làng xưa là người ta nghĩ đến đây là nơi định cư của một tập thể người Việt  ( lâu lâu cũng có di cư , nhưng thường là ít , và lại càng ít vụ di cư cả làng ) . Đây là nơi lưu giữ hồn Việt , tập tục , tín ngưỡng ! nơi có mồ mả ông bà tổ tiên và bao nhiêu kỷ niệm thân thương thời thơ ấu , và cả những người trưởng thành , đứng tuổi ...

Dòng thời gian

___________




Monday, January 4, 2016

Cái muỗng

____________


Văn Quang

I.

Tôi không nhớ rõ năm đó là năm thứ mấy chúng tôi “học tập cải tạo”, chỉ biết rằng đã có những người “quen” với những ngày tháng cực khổ, dài lê thê trong những căn nhà giam được “xây dựng” bằng đủ thứ kiểu giữa những vùng rừng núi âm u. Ở Sơn La thì “trại” được làm trên những nhà tù từ thời xa xưa, chỉ còn lại những cái nền nhà lỗ chỗ, người ta dựng vách đất trộn rơm, mái lợp bằng các kiểu lá rừng, miễn sao che kín được khung trời.


Nơi này xưa kia, Pháp dùng để giam giữ tù chính trị, rồi một thời gian sau, VN giam những người tù Thái Lan và trong chiến tranh đã có khi người ta dùng làm “công binh xưởng” chế tạo lựu đạn. Vì thế nên thỉnh thoảng chúng tôi nhặt được một cái vỏ lựu đạn ở đâu đó quanh khu vực này. Ở Vĩnh Phú thì nhà tranh vách đất, ngoại trừ một khu người ta gọi là khu “biệt kích” gồm vài căn nhà “xây dựng kiên cố” bằng gạch lợp tôn xi măng. Chúng tôi “được học tập cải tạo” trong dãy nhà này. Cũng nghe người ta nói lại là khu này trước kia dùng để giam giữ những người lính biệt kích đã từng nhảy dù ra Bắc rồi bị bắt giam ở những khu đặc biệt đó. Muốn vào khu này phải qua hai lần cổng có tường gạch bao quanh. Nhưng có lẽ khi giam giữ biệt kích thì khác, còn khi chúng tôi “được giam” ở đây có vẻ như “cởi mở” hơn vì những cánh cổng thường không đóng bao giờ. Họ để cho chúng tôi đi lao động hàng ngày cho khỏi phải mở ra mở vào.

Tình gửi về nơi..

____________

Nguyễn Hữu Lộc


Em vẫn lặng yên
Anh buồn xa xứ
Ngày chết trong tim
Dặm trường lữ thứ

Ước mơ xưa in trời trong mây trắng
Cánh chim bay loang loáng bóng ai hoài
Làn khói toả bên nhà ai nhả sợi
Kết tơ mành cho tình gửi về nơi...

Sunday, January 3, 2016

Saturday, January 2, 2016

HỌP MẶT THA HƯƠNG BỎ TÚI

_____________

Mạch Vạn Niên




            Đang nằm đọc báo Xuân Live Style ở Pheonix, Arizonia, báo có cái tựa Anh Ngữ nhưng viết toàn tiếng Việt, nghĩ cũng lạ, thì điện thoại reo vang. Giọng Học Trò Xưa quen thuộc :
            - Anh Niên đó hả ?
            - Ừ ! Anh đang ở Arizonia thăm bà cụ, ngày mốt mới về lại Cali.
            - Tụi em cũng đang ở Las Vegas. Ngày mai mới qua Cali chơi. Vậy bữa kia thì anh em mình gặp nhau tại Phước Lộc Thọ nghen ! Em sẽ rủ anh Y Tả và Cóc Con nữa !
            - OK ! Vậy thì vui quá, tụi mình lại có cuộc găp gỡ Tha Hương bỏ túi. Nhưng mà em ở đó thắp cho tụi nó bao nhiêu cái bóng đèn rồi ?!
            - Kỳ nầy gặp hên ! Ông rễ Rạch Giá của em bắt chước Cà Ri Dê chôm của tụi nó cả chục cái bóng đèn. Vậy là năm nay tụi em làm ăn khấm khá.

Chúc Mừng Tha Hương

______________





Friday, January 1, 2016

Chiếc áo mới

_________________

Lanh Nguyễn


Còn không đầy một tháng nữa là tới Tết Nguyên Đán, tuổi đời chúng ta lại phải chồng chất cao thêm một tầng.
Trẻ con thường trông chờ ngày Tết để được cha mẹ sắm cho một vài bộ quần áo mới, để được ăn những bửa ăn thật ngon mà hằng ngày chúng thường mơ ước...
Những bậc cha mẹ nếu lỡ sinh ra trong kiếp nghèo thì lại phải xẩu mình vì phải lo chạy đủ thứ tiền cho 3 ngày ấy. Nào là cố gắng thanh toán nợ nần để sang năm mới làm ăn được may mắn hơn, bởi người ta quan niệm sang năm mới mà còn nợ cũ thì xui lắm...
Nào là tiền mua quần áo mới cho con. Bây giờ mỗi gia đình chỉ có 1 hoặc 2 đứa con thì cũng đở lo hơn ngày xưa nhiều. Hồi đó nếu lỡ có chừng 1 chục đủ đầu thì cha mẹ rầu thúi ruột vì tiền quần áo cho chúng thiệt đúng là quá nặng nề...
Tiền quà tết cho nội ngoại hai bên, cho bà con chòm xóm... 
Tiền lì xì cho các cháu đến viếng nhà...
Tiền... Vân vân và vân vân...
Nhớ thôi là cũng đủ lạnh mình và tội nghiệp cho những người nghèo phải đón Tết trong nổi lo lắng tận cùng rồi...