LANH NGUYỄN
Chiếc Doge Grand Caravan mới tinh rộng rinh chở chúng tôi về khách sạnRamada cách nhà Đông Hương chưa đầy 10 phút lái xe.
phải công nhân đi chơi xa bằng xe mướn thì ngon phải biết.
Xe đời mới, rộng rãi khỏi lo hư dọc đường.
Còn khách sạn lần nầy rút kinh nghiệm kỳ đi Boston cho
nên chỉ tìm khách sạn nằm ở giửa đoạn đường từ nhà anh Đông đến phi
trường mà thôi lại gần đường ra Freeway nên tiện lợi vô cùng.
Những người thích đi họp bạn phương xa hay dự hội ngộ
liên trường vẫn thường bàn luận đến cái vấn đề chổ ở.
Mướn cái gì để ở cho tiện vừa rẻ lại vừa vui. Khách sạn
hay nhà cho thuê theo dạng Air b&b.
Câu hỏi đó vẫn chưa có câu trả lời dứt khoát.
Theo tôi thì nó tùy thuộc vào sở thích của từng cá nhân
và nhất là tùy thuộc vào cái túi tiền của mình. Thường thì "pà con"
ta đã ở vào cái tuổi về hưu rồi nên mọi chi xài đều gói gọn trong mức lương hưu
hằng tháng, rất ít đại gia lắm của nhiều tiền cho nên đi chơi cở 1 tuần
trở lên thì ngoài vé máy bay ra chổ ở cũng là vấn đề quan trọng.
Nếu đến một địa phương lạ nào đó mà có bạn bè hay người
thân chứa chấp thì đở phải tốn tiền chổ ở, tiền mướn xe còn
không thì cũng đành phải chịu. Nhưng mà đi 1 hay 2 cặp còn có hy vọng
ở nhờ chứ đi chừng 5 cặp trở lên, đâu có nhà nào chứa nổi nhất là ở những nơi
nhà cửa chật chội như San Francisco. Thế cho nên giải pháp mướn ở ngoài là
tốt nhất. Nhưng mướn nhà theo dạng Air b&b hay là khách sạn
đây???
Air b&b có nhà cho mướn khắp cả mọi nơi trên thế
giới giá từ rẻ đến mắc, 1 đêm có nơi cho mướn chừng $100 trở xuống, lại có những
căn biệt thự giá cở $5.000 trở lên, thế cho nên tìm một căn vừa đủ
cho số người mình có ở được, lại vừa rẻ mà gần nơi mình họp mặt, nó cũng không
xa nhà thương chợ búa thì không dể chút nào.
Nhưng nếu có nơi như vậy để ở chung thì vui lắm: ăn, nhậu,
ca hát, đánh bài thả ga mà không sợ làm phiền lòng hàng xóm.
Mướn khách sạn thì đầy đủ tiện nghi hơn. Một vài nơi có
xe shuttle đưa rước từ phi trường về khách sạn free, ăn
sáng free, wifi, parking cái gì cũngfree ráo có
nơi cái gì cũng tính tiền. Giá cả thì tùy theo sao mà tính 2 hoặc 3 sao từ 7
tám chục 1 đêm còn 4 hay 5 sao vài trăm cho tới bạc ngàn một đêm.
Suy cho cùng ngủ tạm một vài đêm chơi thôi mà, tìm chi
cái mắc cho phí tiền hỏng biết nữa KKK
Mướn khách sạn cũng là một việc làm nhức đầu đông. Mướn
sao cho vừa túi tiền lại vừa vui ở chung với nhiều người. Thế cho nên mỗi kỳ hội ngộ ban
tổ chức thường "made a good deal" với mấy cái khách sạn
gần để bà con khỏi mất công tìm. Năm nay ban tổ chức giới thiệu 4 cái khách sạn
gần nơi hội nghộ. Quý vị nào muốn xem thử thì mời vô coi.
Còn bây giờ thì tui xin giới thiệu cái khách sạn 3
sao Ramada nằm trên đường S.E Stark thành phố Portland Oregon.
Là một khách sạn trung bình không lớn lắm nó chỉ vỏn vẹn có 3 tầng gồm 84 phòng
non-smoking. Tuy có chút cũ kỹ nhưng nó lại Free đủ thứ kể
cả ăn sáng và đưa đón phi trường. Giá tương đối là rẻ chỉ có 7 mươi đồng lẻ
chút ít tùy theo ngày. Tiền tiêu hành tỏi ớt cộng vào thì ít hơn 1 trăm vài cắc
tới vài đồng mà thôi. Nó còn cho mình book trước trả tiền sau, nếu
như không ở vì bất cứ lý do gì thì phải hủy bỏ trước 1 ngày là xong chuyện.
Không cần phải lo nó charge tiền mình.
Trong bất cứ khách sạn nào cũng vậy nó có mấy loại phòng
ngủ giá khác nhau. Loại một giường cho người độc thân hay 1 cặp vợ chồng son là
rẻ nhất. Kế đó là loại 2 giường queen bed mắc hơn vài chục có thể
ở được 2 cặp 4 người và loại mắc nhất là cái Penthouse suite. Nếu chỉ
có 2 vợ chồng thôi thì chọn cái rẻ nhất 1 giường ngủ là đủ rồi. Chọn cái 2 giường
làm gì? Hỏng lẻ thêm một giường "se cua" để lúc bà xã giận tống cổ khỏi
giường chung thì có chổ mà nằm sao. Ha..ha..
Bốn người chúng tôi đến đó nhận phòng rồi hẹn nhau 9 giờ
sáng hôm sau gặp tại phòng ăn khách sạn.
Ăn sáng rồi là dong liền tới nhà Đông Hương dự hội nghị
bàn tròn.
Lên phòng tắm rửa xong thì cũng đã hơn 10 giờ tối. Dzị là
chỉ có nước nằm xem TV tí xíu rồi ngủ để lấy sức cho ngày mai họp mặt.
Sáu giờ sáng theo thói quen hằng ngày tui đã thức dậy rồi.
Thường thì ở nhà tui đi lòng vòng trong nhà từ trước ra sau từ phòng khách qua
phòng ăn, sang qua nhà bếp. Mỗi vòng cái máy đếm bước chân âm thầm của tui nó
ghi được 75 bước. Sáng nào cũng vậy tui phải bước khoảng 30 vòng để nó nhảy lên
con số trên 2000 thì mới ngồi vào máy computer tìm người 888 chuyện đời.
Đến Portland cái phòng ngủ của khách sạn nhỏ rí
đi giáp vòng chỉ có 20 bước mà thôi, muốn được số 2000 phải làm trên 100 vòng
nhưng nếu cái vòng tròn nhỏ mà đi 100 lần thì chắc là chóng mặt chịu đời không
thấu cho nên tui bèn lội xuống tầng dưới để vào phòng ăn mà thử đồ ăn sáng của
khách sạn trong khi chờ đợi bà xã mình đang "nướng bánh trên giường".
Đồ ăn Mỹ tui không hợp lắm nhưng có của cho
ăn free mà không tận dụng thì có tội với trời đất cho nên tui đành phải
cố gắng hết sức mình.
Đồ ăn sáng của khách sạn rẻ tiền thì nó tương đối giống ở
nhà mình. Cũng có trứng chiên, hotdog, hamburger, bánh
mì sandwich, cereal sữa...trà, cà phê và nước juices thì
không thể thiếu còn có thêm Yogurt cùng với bánh kẹp nóng "tự nướng".
Nhìn chung cũng có thể nói là phong phú cho người bình dân.
Phòng ăn, sáng sớm chủ nhật nên thiên hạ còn ngủ nướng
chưa có ai đến chỉ duy nhất mình tui với cả tủ đồ ăn nóng hổi mặc tình mà thưởng
thức nhâm nhi.
Lúc check-in người ta giao cho mỗi người một cái phiếu
ăn sáng nhưng lúc tôi đến chỉ có một mình duy nhất nên bà Mỹ già ân cần
thăm hỏi chăm sóc tận tình mà không kiểm soát phiếu ăn. Sẵn đó tui hỏi thăm cho
biết về những nơi có thể đến viếng mặc dù chương trình anh Đông và thầy Thạch
đã định rỏ rồi.
Ăn xong rồi mà chưa tới 8 giờ sáng, còn những hơn 1 tiếng
đồng hồ mới đến giờ hẹn với vợ chồng Học Trò Xưa nên tui thả bộ ra ngoài đường
để thụ hưởng không khí trong lành của rừng thông xanh biếc.
Đi lòng vòng một hồi cái máy đếm bước chân đã nhảy lên
con số trên 3000 mà mới có 8:45 tui bèn trở lại phòng ăn khách sạn pha một ly
cà phê sữa đem lên phòng cho hiền thê. Chắc là nàng đã chỉnh tề rồi vì bọn tôi
đều là cái đồng hồ báo giờ chính xác mà KKK.
Nếm thử cà phê khách sạn nàng lắc đầu chê:
- Cà phê nầy không có 1 chút hương vị gì hết. Em hỏng
thèm đâu hay là đến nhà anh Đông pha cho em một
ly starbucks đi nghen.
Tụi tui xuống phòng ăn thì vợ chồng Học Trò Xưa đã có mặt.
Anh Tiến đang xếp hàng nướng bánh kẹp. Giờ đó khách cũng khá đông. Tui hỏi bà
xã:
- Em muốn ăn gì anh lấy cho.
Nàng lắc đầu trả lời:
- Còn sớm lắm hay là đến nhà chị Hương rồi ăn chung với tất
cả mọi người cho vui.
Học Trò Xưa nghe vậy là tán đồng ý kiến liền nhưng anh Tiến
nghe tui nói đã ăn rồi mà đồ ăn cũng khá ngon nên anh bèn đến ăn thử kẻo thêm nột
người bỏ nữa thì uổng.
Bà xã tui thấy bánh kẹp nướng vàng ươm, nóng hổi, thơm lừng
lại còn cósyrup trên mặt, vô cùng hấp dẫn thì nói với tôi:
- Hay là nướng cho em một cái bánh kẹp ăn thử xem có ngon
không?
Cái chổ bánh nướng không còn ai xếp hàng tui
bèn lẹ làng đến lấy một cái ly nhựa bấm trong máy hứng cở 2/3 ly bột
pha sẵn rồi đổ đều lên lò nướng bánh kẹp. Úp 2 cái kẹp lại là cái nút tự
động nhấn cụp liền. Đứng chờ chừng hơn 1 phút nó gõ "beng"
một tiếng là xoay cái máy lại "180 độ" chờ một tiếng beng nữa là 2 mặt
chính đều vàng ươm. Kế bên đó là syrupmuốn lấy nhiều ít thì tùy ý thích mỗi
người. Nướng bánh xong tui tiện tay pha luôn 2 ly trà nóng một cho nàng một cho
tui rồi 2 đứa ngồi nhâm nhi chờ anh Tiến ăn sáng...
Bốn đứa tui tới trước cửa nhà Đông Hương còn sớm hơn giờ
hẹn cả chục phút đồng hồ. Cô Năm khen:
- Hai cặp nầy đúng giờ ghê nghen. Người Mỹ có
khác.
Bàn ăn đã chuẩn bị bánh croissan và ba tê sô
nóng hổi. Tôi vào nhà bếp pha cho bà xã mình ly cà phê. Thấy thầy Nhựt bước tới
tui bèn hỏi:
- Thầy uống cà phê chưa em pha luôn.
Thầy cười cười trả lời:
-Tui chờ Lanh Nguyễn tự nảy giờ.
Vừa lúc đó thầy Thạch, cô Hoàng Khanh và em Yiễm cũng
vừa bước vào. Thầy Thạch lên tiếng:
- Nghe đồn cà phê Long ngon lắm phải không? Hôm nay gặp mặt
tại đây tụi tui muốn thử coi tiếng đồn đó đúng hay sai.
Dzị là tui đành phải nhào vô cái bếp của Hương Bóng
Mát quậy tưng bừng. Thấy tui bày tùm lum tá lả Hương Bóng Mát nóng mặt nói:
- Bí quyết pha cà phê ngon của thầy Long ra sao truyền lại
cho tui đi. Tui pha cho.
Ha..ha.. Có lần nào tui đã viết lại cái nhận xét trứ danh
của một chef nhà hàng nổi tiếng nào đó mà lâu rồi tui quên tên. Y ta
nói rằng:
- Một bửa ăn ngon phải có đầy đủ mấy yếu tố sau đây:
"Đồ ăn ngon, chổ ngồi tốt (kể cả
chén đủa sạch) và người ăn phải hợp".
Uống cà phê cũng vậy cũng cần có 3 yếu tố chánh. Cà phê
ngon. Phong cảnh hữu tình và người uống chung phải hợp. Bởi vậy mà các quán cà
phê mới sống nổi chứ uống cà phê ở mọi nơi đều giống nhau thì ai đi tới quán
làm gì chứ.KKK
Thiệt ra tui nào có bí có bầu gì đâu. Cà phê thì
nhà starbuck làm sẵn trong gói chỉ cần dùng nước sạch nấu sôi châm vô
quậy đều rồi pha thêm tí sữa. Sữa nhiều ít tùy theo sở thích của từng người.
Nhưng mà bạn bè lâu ngày gặp nhau ngồi tâm tình trong một khung cảnh ấm cúng
thì cho dù cà phê dở ẹt cũng cảm thấy ngon là dzị đó. Nó cũng giống
như thời xưa gần cửa trường hay gần nơi mình ở người ta mở một quán cà phê
trong đó có cô chủ nhỏ xinh xinh ăn nói ngọt ngào dể thương thì thiên hạ ào ào
vào uống rồi khen lấy khen để cà phê ngon hỏng chổ chê. Nhất là đám
thanh niên ngồi đồng hằng giờ trong quán. Đến khi cô chủ đi lấy chồng thì cà
phê cũng đổi dòng trở nên đắng nghét không mùi vị nữa...
Ăn sáng uống cà phê tán dóc một hồi thì bọn tôi kéo nhau ra
cái xưởng làm lò BBQ của anh Đông để xem anh trổ tài nướng sườn.
Sườn thì anh đã ướp sẵn để trong tủ lạnh từ hôm
qua.
Ướp sườn là một khâu tối quan trọng. Trộn gia vị và nước
ướp như thế nào là nghệ thuật bí truyền của từng người. Quý vị nào muốn học nghề
thì xin mời đến khách sạn Đông Hương ở Portland ông chủ Đông sẽ tận
tình dạy lại còn học phí bao nhiêu thì tui không biết.
Nướng BBQ người ta ngại nhất là cái chuyện làm
cách nào đốt than cho nó cháy đỏ mà khỏi ra nước mắt. Anh Đông tìm được một cái
lò nhỏ để mồi than chỉ cần để than trong đó cùng với một tờ giấy mỏng đốt mồi
chừng 5, 10 phút sau lửa cháy đều là đổ chúng vào cái lò BBQ lớn để
nướng. Vừa tiện lợi vừa sạch sẽ lại khỏi bị khói làm cho cay mắt.
Thường thì người ta xếp than trong lò BBQ cho
vun cao lên rồi đổ dầu lửa (Paint thinner) vô làm mồi châm lửa cho nó cháy
hết cái phần đen đến khi than trở thành màu đỏ thì rải đều ra lò mà nướng.
BBQ là niềm vui cuối tuần hay trong các dịp lễ lộc bạn
bè tụ họp lại một nhà nào đó để nướng gà, nướng thịt, nướng bắp v..v.. vừa nướng
vừa ăn nhậu lai rai tán dóc với nhau rất là vui.
Thông thường thì người ta mua những cái lò nướng bằng
than, bằng ga hoặc bằng điện trong The Home depot hay là Lowes những
cái nầy nhỏ gọn không giống như những lò BBQ tự chế của anh
Đông.
Nếu quý vị khi vào Costco mà để ý tới những cái
lò nướng gà hay nướng sườn trong nhà Costco đang quay vòng tròn với
hàng mấy chục con gà hay mấy chục miếng sườn một lần, vàng ươm thơm lừng thì đừng
vội khen sớm quá. Vì Costco nướng bằng lò ga nếu so với lò than của
anh Đông thì không là gì cả. Lò than khi nướng nóng lên sườn hay gà chảy mở ra
nó rớt xuống cháy nghe xèo xèo. Cái mùi của gia vị ướp trong mở bay lên thơm
không chịu nổi.
Lò BBQ tự chế của anh Đông không lớn bằng lò
công nghiệp của Costconhưng nó có đầy đủ các chức năng y chang cũng time set,
cũng tự động quay vòng tròn.
Chỉ có điều cái nắp đậy không làm bằng kiến nên không
nhìn thấy bên trong. Muốn check xem nó chín chưa hay đã vàng chưa thì
cần phải mở nắp ra.
Hôm đó anh Đông ướp 8 bẹ sường mua trong costco. Tui
đinh ninh không tài nào ăn hết bởi vì ngoài sườn ra các tiểu thư Rạch Giá còn
chuẩn bị nhiều món phụ tùng nào là gỏi, bánh mì, chè, sương sa...
Than mồi vừa cháy đỏ là anh Đông đổ chúng vào lò BBQ lớn
rải đều ra. 8 miếng sườn được đặt lên giàn nướng set 2 tiếng đồng hồ
là xong chuyện.
Hội ngộ bàn tròn lại bắt đầu rôm rả. Hôm qua anh Phong uống
hơi nhiều mà một mình lái xe về nhà nên mọi người có chút lo. Anh Đông gọi điện
thoại tìm mấy lần chuông reng inh ỏi nhưng không người bắt. Nghe vậy tui bèn gọi
thêm lần nữa nhưng cũng không thấy tâm hơi. Bà con đang sốt ruột thì nghe tiếng
ồn ào ngoài cửa thì ra anh đã đến trước nhà rồi đang khệ nệ ôm vào một chậu ớt
chỉ thiên. Vừa đi anh vừa hỏi:
- Để chổ nào được đây ông chủ?
Vườn sau nhà ang Đông cũng trồng nhiều thứ lắm nào là đậu,
rau rắp cá, rau thơm, su hào...Và nhất là ớt cũng đủ loại nhưng nghe nói ớt của
anh Đông trồng hỏng mấy cay vì vậy mà anh Lý Thanh Phong mới mang cây ớt chỉ
thiên tới, theo anh thì cây nầy nó cay xé họng. Mà cay thiệt chứ hỏng phải nói
chơi nghen. Hôm qua anh đem thau gỏi tới ngon thì có ngon thiệt mà nó cay
thấu trời vừa ăn vừa chảy nước mắt.
Anh Đông nghe hỏi thì trả lời:
- Để chính giữa 2 cây ớt của tui cho nó bắt mùi thử xem
nó chịu cay không cho biết.
Thầy Thạch đứng nhìn anh Phong khệ nệ ôm chậu ớt để trên
giàn ớt không biết thầy nghĩ sao mà nói với chúng tôi:
- Gia đình Tha Hương tới đây cũng đông thi sĩ, đâu quý vị
thử làm một bài thơ vịnh 2 cây ớt cho mọi người thưởng thức tài nghệ
chơi.
Tui thì chỉ biết làm thơ ké chơi cho vui thôi chứ làm
theo đề ra thì tui bí. Chỉ có ông Trạng Quỳnh mới có tài ứng phó xuất khẩu
thành thi mà dù cho Tào Thực có đội mồ sống dậy cũng ngã mũ chào thua. Nhưng sư
huynh Trần Phiêu nghe vậy là vô đề một câu liền "Chỉ địa nằm cạnh chỉ
thiên" đáng lý ra phải nối luôn 3 câu nữa cho trọn bài tứ tuyệt nhưng sườn
bắt đầu bay mùi thơm cho nên thơ không có chổ chen vào. Còn tui thì
chào thua lẻn đi tìm thầy Nhựt, anh Sanh, anh Chí, anh Tiến mà làm lai rai chờ
sườn nướng.
Bài thơ dang dở đó hôm nay tui xin ké vô thêm mấy câu nữa
để tặng thầy Thạch nè:
Vịnh 2 Cây Ớt
Chỉ địa nằm cạnh chỉ thiên (TP)
Chỉ lên chỉ xuống chỉ liên miên
Vị ngọt mà cay tê đầu lưỡi
Thử tới thử lui sẽ bị ghiền.
Còn xanh chỉa thẳng chỉ lên trời
Mới thử lần đầu nước mắt rơi
Ăn quen xanh đỏ đều xực ráo
Ai bảo đỏ màu hổng dám xơi
Hẹn quý vị kỳ sau kể tiếp nghen KKK
Sư huynh LN viết truyện kỳ này kể từng chi tiết không thiếu sót gì hết,
ReplyDeleteTui thấy anh bạn Lanh Nguyễn nên mở văn phòng du lịch đi , để tui có đi đâu tui sẽ nhờ anh book vé dùm
ReplyDeleteNgười sợ lạc đường
Nghe sh/LN tả món sườn nướng BBQ và những món nhậu khác ở nhà Hương Đông mà cô 5 RG bắt thèm luôn á, tiếc là bị vắng mặt hôm đó hé, mất một dịp họp mặt thầy cô và bạn bè vui vẻ ...hu hu
ReplyDelete