Nhân Lễ Vu Lan nhắc nhở tình thương bao la của Mẹ , kính chuyển hai bài thơ nói về chữ HIẾU trong đạo Phật Một của Minh Đức Triều Tâm Ảnh hay sư Giới Đức, chủ của Huyền Không Sơn Thượng tại Huế và bài thơ thứ hai của một vị Hòa Thượng đã quên tên
Từ thuở lớn khôn vui cuộc đời dâu bể Con chưa một lần báo đáp thâm ân Con lặn hụp trong muôn vàn máu lệ Khi quay nhìn sương trắng đã phù vân Tóc mẹ bạc như tuyết phơi đầu núi Dáng mẹ gầy như vẻ hạc trăm năm Biết bao đêm chong đèn khuya lệ tủi Ôi kiếp người sao chỉ mãi ăn năn Con vẫn biết đời vô cùng đau khổ Chữ hiếu vai mang đâu chỉ một đời Nên lặng lẻ theo gót chân Từ Phụ Múc nước Cam Lồ trả ơn nặng trùng khơi Xin mẹ hiễu mỗi khi con về trầm lặng Vì mấy năm con chưa vẹn nụ cười Mẹ vẫn sớm hôm tảo tần lận đận Chắt máu gầy cho con uống cầm hơi Phụ mẫu tại tiền như Phật tại thế Con xuất gia cũng hiễu lẻ vuông tròn Muốn cung dưỡng không gì bằng Phúc huệ Không gì bằng ân Đức Từ Bi ( quên 1 chữ ) Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Mẹ mất sớm , đời con không còn nữa Dù niềm vui thật nhỏ bé trong đời Từng sợi tóc bạc phơ từng sợi nhỏ Vì thương con , mẹ phải chẻ thành mười Trong cô quạnh suốt quãng đời goá bụa Tương lai con niềm ray rức của người Có những lúc mẹ giận hờn trách móc Nhưng trong lòng lệ mẹ vẫn thầm rơi Trời đang ấm sao hồn con buốt lạnh Dù ngày nay con đã lớn khôn rồi Con chợt hiễu , cho dù bao nhiêu tuổi Mất mẹ rồi đời Vĩnh viễn đơn côi Con thèm quá , thèm được nghe mẹ mắng Nhưng hết rồi , chuỗi ngày tháng yên vui Từ mộ lạnh , mẹ có nghe con khóc Khóc hôm nay và mãi mãi trong đời
Nhân Lễ Vu Lan nhắc nhở tình thương bao la của Mẹ , kính chuyển hai bài thơ nói về chữ HIẾU trong đạo Phật
ReplyDeleteMột của Minh Đức Triều Tâm Ảnh hay sư Giới Đức, chủ của Huyền Không Sơn Thượng tại Huế và bài thơ thứ hai của một vị Hòa Thượng đã quên tên
Từ thuở lớn khôn vui cuộc đời dâu bể
Con chưa một lần báo đáp thâm ân
Con lặn hụp trong muôn vàn máu lệ
Khi quay nhìn sương trắng đã phù vân
Tóc mẹ bạc như tuyết phơi đầu núi
Dáng mẹ gầy như vẻ hạc trăm năm
Biết bao đêm chong đèn khuya lệ tủi
Ôi kiếp người sao chỉ mãi ăn năn
Con vẫn biết đời vô cùng đau khổ
Chữ hiếu vai mang đâu chỉ một đời
Nên lặng lẻ theo gót chân Từ Phụ
Múc nước Cam Lồ trả ơn nặng trùng khơi
Xin mẹ hiễu mỗi khi con về trầm lặng
Vì mấy năm con chưa vẹn nụ cười
Mẹ vẫn sớm hôm tảo tần lận đận
Chắt máu gầy cho con uống cầm hơi
Phụ mẫu tại tiền như Phật tại thế
Con xuất gia cũng hiễu lẻ vuông tròn
Muốn cung dưỡng không gì bằng Phúc huệ
Không gì bằng ân Đức Từ Bi ( quên 1 chữ )
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Mẹ mất sớm , đời con không còn nữa
Dù niềm vui thật nhỏ bé trong đời
Từng sợi tóc bạc phơ từng sợi nhỏ
Vì thương con , mẹ phải chẻ thành mười
Trong cô quạnh suốt quãng đời goá bụa
Tương lai con niềm ray rức của người
Có những lúc mẹ giận hờn trách móc
Nhưng trong lòng lệ mẹ vẫn thầm rơi
Trời đang ấm sao hồn con buốt lạnh
Dù ngày nay con đã lớn khôn rồi
Con chợt hiễu , cho dù bao nhiêu tuổi
Mất mẹ rồi đời Vĩnh viễn đơn côi
Con thèm quá , thèm được nghe mẹ mắng
Nhưng hết rồi , chuỗi ngày tháng yên vui
Từ mộ lạnh , mẹ có nghe con khóc
Khóc hôm nay và mãi mãi trong đời
Vị Hoà Thượng quên tên