Tuesday, October 1, 2024

Tháng Mười Và Tôi

 Hoàng Thị Tố Lang



************************************************************************************************
Hoàng Thị Tố Lang
Mới thấy tháng chín đây, học trò tung tăng trở lại trường lớp  sau mấy tháng hè rong chơi trong nắng ấm, thế mà tháng mười đã về tự bao giờ. "Tháng mười chưa cười đã tối". Câu mà ông bà ta khi xưa đã nói thật ra rất đúng cho cái thời tiết của xứ tạm dung mà tôi đang ở đây, với thời tiết bốn muà Xuân Hạ Thu Đông mùa nào ra mùa nấy một cách rõ rệt.
Thật như vậy, tháng mười trời tối rất sớm. Chưa đến 5 giờ chiều là nắng đã trốn đi rồi để nhường cho màn đêm bắt đầu buông xuống. Tháng mười tháng của Thu về. Tháng mà tôi đặt cho nó một cái tên mới mà chừng như cũng tình tự vô cùng "Tháng luyến lưu". Thì chẳng đúng như thế sao. Tháng mười, những ngọn gió sớm mai đã làm se da thịt, cái lạnh đã bắt đầu đi về để mọi người chuẩn bị mùa đông dài lê thê sắp đến, mới hai ngày trước đây tuyết đã lất phất rơi, thấy mùa đông đã thực sự đi về, vậy mà hôm nay trời Winnipeg nhảy vọt lên từ 3 độ đến 25 độ. Trời đất còn như nắm níu một chút ấm áp của mùa hè còn sót lại phảng phất đâu đây... Như thế chả là ông trời còn lưu luyến cái hạnh phúc của mùa hè sao?






Tháng mười. Thành phố tôi ở huyền hoặc trong sắc màu lãng mạn của Thu sang. Sau vườn nhà tôi cây Maple một màu vàng ngát thơ mộng làm sao. Lá vàng phủ đầy sân. Lá vàng ngập cả lối đi từ sân trước đến vườn sau. Các con tôi ngày còn bé mùa Thu nào cũng thế chị em nó cũng đua nhau ra vườn quét lá lại. gom thành từng đụng thật cao và nhào lên đó nghịch ngơm đùa giỡn. Con bé Hoàng Lan thì lấy kim xỏ chỉ lấy những chiếc lá đó kết thành từng vòng đeo tay tặng Mẹ. Con nít có nhừng cái đáng yêu như thế

Tháng mười. Sân trước nhà tôi mấy khóm cúc trồng từ mùa Thu năm ngoái đã nở rộ, bụi nào bụi nấy đơm bông tròn vành vạnh như những chiếc mâm tròn trịa thật xinh, đủ màu đủ sắc theo lối đi dẫn vào ngõ. Tôi yêu hoa Cúc vô cùng. Những cánh hoa be bé xinh xinh thât, đơn sơ bình dị thế mà với tôi sao có một sức quyến rũ kỳ lạ. 

Tháng mười Cúc vàng trước ngõ
Áo ai thơm ngát thu về
Câu thơ tình anh trao vội
Ru hồn em cả trời mơ (TT)
         
Nhớ tháng mười xưa, và tôi, và bạn bè, và những mộng mơ của thời mới lớn đẹp như mùa Thu sang. Đọc lại những câu thơ của thuở đó mà vui chi lạ. Bên nhà có thấy Thu về bao giờ mà cũng tình tứ làm thơ, anh anh em em, nghe cũng tình làm sao. Thật ra Mùa thu của tôi ngày ấy là hình dung qua những áng văn mượt mà "Tôi đi học" của Thanh Tịnh mà ai đã làm học trò thì đều nhớ đến. Mùa Thu của tôi là con nai vàng ngơ ngác, là đạp trên lá vàng khô của Lưu Trọng Lư hoặc nghêu ngao trong lời ca tiếng nhạc để thấy Thu, để cảm Thu, để nghe Thu về mà mơ mộng dệt thơ. Tôi nhà quê lắm ở xứ người đã hơn ba mươi năm mà chưa một lần đi Âu châu để ngắm cảnh Thu Paris, xem mùa Thu về trên sông Seine và lá vàng đẹp đến chừng nào, như lời ca ngợi của con nhỏ ban thật thân bên trời "Ga Lyon đèn vàng" đã lần nào phone sang cứ bảo "Mi phải đi Âu châu một chuyến mới biết thế nào cái đẹp não nùng của Paris khi Thu sang". 

Nghe bạn tôi nói tôi cùng mê quá đi. Không những chỉ bạn tôi ca mùa Thu Paris song mùa nầy biết bao người cũng đi du lịch Âu châu để thưởng mùa thu bên ấy, song riêng với tôi mùa Thu Canada cũng đẹp nổi tiếng mà. Mùa thu Montréal. Mùa Thu của xứ Vạn Hồ. Thế thì đi xa xôi làm gì. Mỗi người mỗi ý thích, tôi lại rất lười biếng cho những chuyến đi xa, nhưng thực ra tôi vẫn có một niềm hãnh diện về nơi chốn mình ở, một Winnipeg bãng lãng một màu vàng đỏ rực sáng của lá thu phong và bàng bạc mùa thu khắp mọi nẻo đường của thành phố. Với tôi như vậy là đã đủ, cho ta một mùa Thu mà chưa bao giờ tìm thấy ở quê nhà. Đi xa hơn cách Winnipeg khoảng 200 dặm đó là Kenora thuộc địa phận của Ontario, năm nào cũng thế tôi cũng đến đây mà thưởng thức mùa thu tuyệt vời của đất trời. Chúng tôi cũng căn lều ở chơi cả ngày nơi đây. Park mênh mông, khung cảnh rất hữu tình. Lá vàng, lá đỏ rợp trời cho tôi ngây ngất cho tôi hòa nhập, đắm mình trong thiên nhiên tận hưởng những giây phút thật thần tiên như thế.





Tôi cũng không quên mang theo mấy con diều để  Mẹ con cùng thả, cùng chơi. Bên các con, cầm chặt dây diều, mắt mộng mơ nhìn con diều lơ lửng thảnh thơi trên không trung giữa một rừng trời lá vàng bát ngát tôi thấy mình trẻ lại trong những khoảnh khắc như thế nầy. Tôi thấy lại tôi của cái thuở lên tám lên mười mê thả diều như là con trai, chiều nào ăn cơm xong cũng xách diều lên sân trường gần nhà mà thả...
Ngoài thức ăn nấu sẵn mang theo và, mấy khay thịt để nướng, món mà tôi không thể quên được là mấy cái phin cà phê, ấm để đun nước sôi. Park nơi nào cũng có chỗ cắm điện không cần phải nhóm lửa. 
- "Ngồi bên nhau nhìn cà phê từng giọt chầm chậm tí tách rỏ xuống đáy phin để rồi  nhâm nhi từng hớp cà phê thơm ngát  trong khung cảnh nầy không còn cái lãng mạn nào hơn nữa. Có thêm cây Guitar nha, Có vài câu thơ ai đó khe khẽ ngâm, có tiếng hát nào đó cất lên giữa khung cảnh hữu tình nầy lòng ai mà không ngây ngất, đắm say... Đôi khi còn tình hơn đi Paris nữa là khác mi ạ".
Có lần tôi phone sang Paris và bảo như vậy với con nhỏ bạn thân bên ấy, để tôi được nghe tiếng cười hăng hắc, chế giễu, chọc ghẹo của Nó:
- "Dẹp Mi phức đi. Chán mi chết đươc. Mi nói cái kiểu lãng mạn hết sức là cải lương, nhà quê đó mấy hãng máy bay sập tiệm hết rồi TL ơi. Làm ơn dời gót ngọc một lần sang Paris với tao đi nhỏ ạ. Mà sao bây giờ mi nói chuyện không còn giống HTTL ngày xưa chút nào hết vậy á. Chân mi là chân đi mà. Ai đi hơn mi nè. Chán mi bỏ xừ. Người Winnipeg như mi cù lần lắm nhỏ ạ.…".
          Tôi cườì và đùa thêm: 
- Hồi xưa thì thế. Còn bây giờ thì mỏi gối chồn chân rồi bạn ạ. 
Con nhỏ bạn vẫn chưa tha tôi. Nó còn chọc tôi cho bằng được mới vừa lòng
- Nghe ta đi nè TL. Tin ta đi nha. Làm một chuyến Paris đi sẽ hết mỏi gối chồn chân liền hà...
Rồi không kịp cho tôi trả lời, nó vừa cười vừa ê a ngâm mấy câu thơ của người ta mà nó quỷ quái nhái theo để ghẹo tôi, nghe cười bằng chết:

Đi cho biết đó biết đây
.                        Ở Winnipeg mãi ...  biết ngày nào khôn, ha ha”

Nói xong nó cúp máy, tôi nghe văng vẳng  tiếng cười của Nó đâu đây...
Thật vây. Tôi không còn là tôi của ngày xưa. Ngày ấy chỉ trừ không đi Bắc được thôi, từ miền Tây cho đến ra miền Trung tôi đi gần hết. Những mùa hè. Những mùa coi thi rộn ràng tôi được dịp đi đó đây khắp cùng đất nước và cuối cùng như một định mệnh của dân tộc, của cuộc đời, tôi lạc bước đến vùng trời xa lạ nầy. Chân tôi là chân đi mà. Có lần đi xem bói chơi với lũ bạn ông Thầy bói mù nọ đã bảo tôi rằng:
- “Số Cô là số đi. Cô đi dữ lắm và ông ta còn nói thêm khoảng năm 79 Cô đi xa lắm”.
Nghe ông bảo thế tôi lại nghĩ Bói ra ma quét nhà ra rác. Không ngờ sau 75 tôi cũng như bao nhiêu người khác đã lên tàu đi tìm một mảnh trời khác để dung thân. Sang đây, cuộc đời tôi chừng như khép kín hơn. Tôi không có một lần mơ ước đi đây đó như hồi còn con gái nữa.... Hình như tôi đã chùng bước. Hết rồi những nôn nao. Hết rồi những đợi chờ, háo hức lên đường như xưa, như thuở nào. Hình như tuổi đời chồng chất cùng bao thay đổi của thời cuộc tôi đã an phận hơn, bằng lòng hơn với những gì mình đang có thì phải.
  
Bên ngoài trời giọt ngắn giọt dài đang rỉ rả mưa. Từng chiếc lá vàng bay bay trong mưa... Mưa tháng mười hay giọt lệ nào của người Tha Hương gửi về những tháng ngày yêu dấu cũ.





Tôi khe khẽ hát một mình bài hát nào của Cung Tiến thật xưa:

..
Một mình đi lang thang trên đường
Buồn hiu hắt và nhớ bâng khuâng
Lòng xa xôi và sầu mênh mông
;
Có nghe lá vàng não nề rơi không...


Tháng Mười ơi! Thu ơi!
Hoàng Thị Tố Lang

2 comments:

hanthienluong said...

Bài văn hay ýt tứ nhẹ nhàng , nhưng 4 câu hát chót sao xót xa!
Thu ơi ai nhuộm lá thu vàng !

rachgia said...

Cám ơn người đã có lòng đọc bài viết của HTT!viết mà có người đọc và viết comment thật là một niềm hạnh phúc vô cùng
Kính chúc huynh mọi niềm an vui và hạnh phúc
HTTL