Thursday, June 30, 2016

Mẹ vẫn đợi con về

____________

Kim Trúc

 Đọc bài viết về " Xôi chà bông ..." làm KT cảm động quá , cơm trưa xong , KT đã thâu bài hát này tặng cho Hoàng Bang Chủ , xin mời cả nhà cùng nghe....




Wednesday, June 29, 2016

Chim sẻ và tuổi thơ Việt Nam

______________

Trần Mộng Tú


Trong những tin tức ngổn ngang đời thường đang diễn ra ở Việt Nam, từ việc lớn đến việc nhỏ như: Ô nhiễm môi trường, cá chết, biểu tình, biển chia, đất cắt. Tin nào cũng làm người Việt trong cũng như ngoài nước hoang mang, đau lòng, thất vọng. Nhưng tin các em đang tuổi thiếu niên ở Thừa Thiên Huế phải bỏ học, sang xứ lân bang lao động, phụ gia đình kiếm sống làm tôi đau lòng nhất.

Monday, June 27, 2016

Má tui



"Má tui"được viết bởi Trần Hàng Ngươn -một cựu học sinh NTT Kien Giang-
Thành thật cám ơn Hồ Lý Ngọc đã chuyển bài đến Tha Hương.
Xin trân trong giới thiệu tác giả  đến cùng bạn đọc.

HTTL

****************
                                                                         
Trần Hàng Ngươn





Chúng tôi vừa ở viện dưỡng lão Mê Kông ra. Ngoài trời lạnh buốt da, kèm theo cái gió khắc nghiệt của xứ Meo Bền Căn Gờ Ru. Vợ chồng tui vô xe rồ máy vọt lẹ như là để trốn chạy cái lạnh. Hôm nay thật khác lạ, tui thấy thương má nhiều qua những lời đối đáp giữa chúng tôi với bà. Mấy tuần nay, vợ tui với kinh nghiệm mười mấy năm trong nghề, hằng ngày tiếp cận và chăm sóc cho những người già, nói tui không tin: “ má bị dementia nhẹ anh có biết không? “. Tui cũng thấy dường như vậy mà chưa tin lắm, hôm nay tui mới tin vợ tui nói đúng. Nhìn thấy bà tỉnh táo, nói chuyện đối đáp bình thường không có gì lạ.

Sunday, June 26, 2016

Ai ăn xôi hôn, xôi đậu xanh xôi lá dứa đây.....



___________________

Xôi của Cô 5BĐSK mới nấu xong nè bà con ơi, 
Tha Hương linh thiệt ta, đòi xôi là có xôi liền
Đang layout bài TH nghe có tiếng Cô5 ơi ới trên sông
 "Cô ơi  chạy ga mau mau dùm em lấy xôi nè, em mới nấu xong, xôi còn nóng hổi đây"
 Sẵn đi chèo đò em khiêng lại TH cho Cô đãi bà con nè ....



Saturday, June 25, 2016

Xôi Chà bông và một trời kỷ niệm ....

________________

Hoàng Thị Tố Lang



Nếu hỏi trong các món ăn sáng món nào tôi thích nhất thì tôi không ngần ngại trả lời rằng: 
- Xôi là món mà tôi mê nhất.

Nghe tôi nói vậy các bạn hẳn sẽ có người cười cho, song đừng cười tôi bạn ơi. Tôi thú thật tôi mê xôi thiệt mà, tôi nghĩ có lẽ kiếp trước tôi là tiểu ở chùa chăng, hay vì ngày còn thơ ngày nào Mẹ tôi cũng thức sớm nấu xôi cho cả gia đình ăn, nên tôi mê xôi từ những ngày ấy và trở thành một sở thích thật bình dị như thế chăng.

Sunday, June 19, 2016

Father Day:Vu Lan, khói trắng và Ba

__________________

Đêm thật lặng yên, tôi trầm mình, mênh mang trong từng dòng chữ "Vu Lan, khói trắng và Ba" trên Facebook của Châu Huy Hòa Aí -đứa cháu gái thân thương bên trời quê hương viết cho người cha  yêu dấu của mình-
 HTTL xin post lại  trên trang nhà Tha Hương hôm nay  như cùng cháu tôi thắp nén hương lòng tưởng niêm đến người đã khuất trong ngày Father's day...

HTTL

Vu Lan, khói trắng và Ba.

Châu Huy Hòa Ái





Ngược Dòng






Ngọc Ánh



Ba tôi là một người Cộng Sản, ông đã tham gia cách mạng suốt hai cuộc kháng chiến trường kỳ chống Pháp chống Mỹ, các chị em tôi lớn lên ở Sàigòn, nằm trong lòng “địch” nhưng cả nhà đều là những chiến sĩ xung kích trên khắp các mặt trận ở miền Nam cho đến ngày “giải phóng”. Má thì nuôi dấu cán bộ Việt Cộng, các chị em thì làm giao liên… Sau 30/4/75, ba và chị tôi được đón về từ nhà tù Côn Đảo như những người vinh quang nhất trong ngày vui đại thắng, gia đình tôi là một địa chỉ đỏ của thành phố với nhiều huân chương kháng chiến chống Mỹ được treo đầy tường .. Còn tôi, tôi đã vào tù với cái tội chống kháng chiến chống Mỹ, sự đời có những điều trớ trêu và đau lòng trong cảnh nồi da xáo thịt! Câu chuyện kể ra thì dài, nhưng đại để như lời khai trong tờ lý lịch của ba tôi “…do thời buổi chiến tranh gia đình ly tán, ba tôi gởi tôi cho cô em nuôi ăn học, nay đất nước hoà bình, ba tôi mang tôi về xum họp …”

Saturday, June 18, 2016

Ba tôi và cây xoài thanh ca



_____________

 Mạch Vạn Niên



Nhà tôi trước năm 1975 có trồng rất nhiều xoài thanh ca, không trồng thành vườn mà trồng xung quanh nhà để che bóng mát và tôi nhớ không lầm thì, ít ra cũng khoảng mười cây. Khi xoài trổ bông rồi kết trái bằng đầu ngón tay cái thì thương lái thường đến đặt cọc trả một khoảng tiền trước bất kể xoài có bị mưa giông bão tố làm rơi rụng hay không họ cũng chấp nhận.

Khúc ca baó hiếu

_________________

KIM TRÚC

Friday, June 17, 2016

Tình khúc Mưa số 37

_______________
Từ bệnh viện trở về , trên con đường hai bên hàng cây , cây me và cây sao dầu oằn mình trước gió , lá bay đầy ngập cả lối đi , mùa thu Sài Gòn như đậu trên cây khi lá bắt đầu vàng và rơi rụng khắp nơi ; lá rơi ..lá rơi .. hòa lẫn trong dòng mưa hay dòng nước mắt ?

Ngọn gió thổi mạnh vô tình như quất vào tôi nỗi buồn quay quắc về thân phận con người , người thân tôi và còn bao nhiêu người khác nữa đang chống lại với bệnh hoạn và cố gắng trong từng hơi thở để vượt qua số phận của mình ; từ đó những nỗi buồn chia xa , những nhớ mong chờ đợi như nhẹ nhàng hơn tuy vẫn phải khóc cùng với mưa rơi và những chiếc lá xa cành .NQ




Mưa rơi tháng sáu nhớ cha

_______________


Thursday, June 16, 2016

Góc của Phan: Tấm ảnh cũ…



____________

Phan


Tôi đâu biết sửa chữa hay bảo trì computer. Chỉ biết xài và xài mỗi ngày nên khi hỏng hóc gì đó, tôi thường gọi những người bạn hiểu biết về computer để họ chỉ tôi làm một chút việc gì đó! Nếu cái laptop của tôi trở lại bình thường được thì mừng, công việc sẽ không bị trễ nải. Bằng không phải nhờ bạn bè sửa dùm thì mượn máy của họ về xài đỡ vài ngày.
Nhưng một anh bạn còn dở về computer hơn tôi nữa. Tôi phải đến nhà anh với mấy cáisoftwarebảo trì và một ít kinh nghiệm về computer đã học hỏi được từ bạn bè.

Chuyện ngày xưa

_______________




Tuesday, June 14, 2016

Nợ đời một nửa, còn một nửa ơn em


(Viết cho em và những người vợ lính trung hậu)




Thời còn đi học, lang thang từ Nha Trang đến Sài Gòn, dù con nhà nghèo, học tàm tạm, và nhan sắc dưới trung bình, tôi cũng đã mang tiếng đào hoa. Cho nên có muốn kéo dài thêm cái đời học trò để được mơ mộng đủ thứ chuyện dưới biển trên trời thiên hạ cũng đâu có cho. Rồi có phải thuộc giòng hào kiệt gì đâu, tôi cũng xếp bút nghiên theo việc kiếm cung. Nói kiếm cung cho nó vẻ văn chương và lãng mạn, chứ thực ra tôi vào lính, mà lại là thứ lính hạng bét thì làm gì có kiếm với cung.Có phải lính tàu bay tàu thủy gì đâu, mà là lính đi bộ. Lúc băng rừng lội suối, mặc bộ đồ trận hôi hám cả tuần không tắm, tôi ghét cay ghét đắng cái ông nào là tác giả cái câu “Bộ Binh là nữ hoàng của chiến trường” mà tôi đã đọc được ngay từ khi mới vào quân trường, đếm bước một hai để hát bài “đường trường xa”. Khổ thì khổ vậy, chứ mấy cô gái bé bỏng hậu phương lại mê lính trong mấy bản nhạc của ông Nhật Trường. Vì “nếu em không là người yêu của lính, ai thương nhớ em chiều rừng hành quân, ai băng gió sương cho em đợi chờ, và giữa chốn muôn trùng ai viết tên em lên tay súng ? .. ”. Nhờ vậy, trong mấy năm đóng quân dọc đường số 1, nơi nào tôi cũng để lại vài mối tình con. Tôi nghĩ đời lính như vậy mà vui, thì thôi chớ tính chuyện vợ con làm gì cho nó vướng chân vướng cẳng. Hơn nữa tôi cũng hiên ngang với đám con gái lắm, thì làm gì có chuyện “chết trong mắt em”. Vậy rồi trời xuôi đất khiến thế nào, sau mấy năm đánh đấm ở Quảng Đức, Ban Mê Thuột rồi Bình Định, Phú Yên, đơn vị tôi được mấy cái tàu há mồm chở vào bỏ xuống bãi biển Nha Trang vào lúc đường phố mới lên đèn. Tôi thấy lòng lâng lâng sung sướng vì không khí yên bình của thành phố biển, mà cũng vì tưởng mình đã được trở về với những “hang động tuổi thơ” của ông Nguyễn Xuân Hoàng. Nào ngờ, khi còn mải mê với mộng mị, tôi bị đánh thức lúc nửa đêm cùng đơn vị leo lên một đoàn xe mấy chục chiếc để tiếp tục “hát khúc quân hành”. Đoàn xe ra khỏi thành phố, qua Ty Thông Tin, ra quốc lộ 1, trực chỉ hướng bắc. Tôi lại mừng thầm, nghĩ là sẽ được về dưỡng quân ở huấn khu Dục Mỹ. Nhưng tôi đã “ước tính tình hình” sai bét. Đoàn xe dừng lại tại bùng binh, ngã ba Ninh Hòa. Một tiểu đoàn lính đổ xuống cái thị trấn còn đang say ngủ. Đại đội tôi nhận lệnh vào đóng quân trong sân vận động. Sáng hôm sau tôi rủ mấy thằng bạn, quần áo chỉnh tề, ra phía trước “thăm dân cho biết sự tình”.
Thấy một ngôi nhà mở cửa, bọn tôi bước vào làm quen. Chủ nhà là một cô gái nho nhỏ dễ thương, mời đón mấy thằng lính trời ơi đất hởi mà miệng vui cười, e thẹn nhìn tôi bằng cặp mắt nai tơ. Vậy mà thằng lính ngang tàng như tôi lại chết trong đôi mắt ấy. Bắt đầu từ một chuyện tình cờ như vậy đó, mà tôi trở thành chú rể của Ninh Hòa hơn một năm sau. Trường Trần Bình Trọng cũng vừa có một cô học trò bỏ trường, bỏ lớp, bỏ bạn bè và bỏ cả đội múa ”Trăng Mường Luông”.
Bây giờ cứ mỗi lần đọc bài thơ của ông nhà thơ Quan Dương, người Ninh Hòa, là tôi nhìn thấy có tôi trong đó :

Hồi nhỏ tôi rất anh hùng
Một mình dám nhảy cái đùng xuống sông
Bơi nghiêng, bơi ngửa giữa dòng
Hiên ngang trấn giữ một vùng tuổi thơ
Lớn lên trở chứng ngu khờ
Mắt em nào phải bến bờ sông sâu?
Cớ sao chưa kịp lộn nhào
Đành chịu chết đuối, thiệt đau đúng là…

Nàng làm vợ lính đúng tám năm. Tám năm khốn khổ lo âu. Vì lúc nào cũng có thể trở thành góa phụ. Đã vậy đứng ở Ninh Hòa lúc nào nàng cũng nhìn thấy hòn núi Vọng Phu sừng sững cuối chân trời! Nhưng rồi nàng không trở thành góa phụ mà lại trở thành tù phụ. Cơn sóng bất ngờ phủ xuống miền Nam, cuốn nàng theo cùng những người có chung số phận. Thân phận bọt bèo với một đàn con dại, cô học trò Trần Bình Trọng bé nhỏ ngày nào bây giờ phải một mình chống chọi với phong ba.
Riêng tôi, một thằng lính bất ngờ thua trận thì chuyện tù đày nào có than chi. Chỉ tội nghiệp cho “người tình bé nhỏ” ngày xưa. Tôi tự trách mình, giá mà ngày đó tôi đừng ra khỏi cái sân vận động, không gặp nàng, thì biết đâu nàng chẳng tìm lại một cố nhân nào đó - mà tôi thường nghe nàng nhắc đến với lòng ngưỡng mộ - bây gìờ đã là một ông quan hải quân, sẽ đưa nàng xuống tàu ra khơi đi tìm vùng đất hứa.
Rồi nàng bỗng dưng trở thành con cò lặn lội bờ sông của ông Trần Tế Xương, để nuôi đủ sáu con với một chồng - ông chồng gần tám năm biền biệt ở các trại tù Lào Cai, Yên Bái.
Tôi còn nhớ lúc ở trong tù, tôi may mắn nằm bên cạnh nhà thơ lớn Tô Thùy Yên. Tôi rất quý anh vì anh là một người tù có tư cách. Thấy tôi dốt nát mà cũng thích thơ văn, anh làm tặng tôi một bài thơ khá dài và hay lắm. Nhưng lúc bị cai tù kiểm tra, tôi nhát gan nên bỏ cả bài thơ vào miệng nhai nát rồi nuốt vào cái dạ dày đang đói. Vì vậy tôi không còn nhớ hết mà chỉ thuộc lòng mấy câu viết về nàng:

Tám năm áo rách bao nhiêu lượt
Em vá chồng lên những nỗi niềm
Từ thuở anh đi nhà tróc nóc
Con thơ đâu còn biết vui cười
Cô gái Ninh Hòa, thương quá đỗi
Một mình chèo chống giữa phong ba

Ra khỏi trại tù, dường như tôi chỉ đem về cho nàng thêm những đắng cay. Với một người chồng còn mang đầy những vết thương cả trên thể xác lẫn tâm hồn, cùng một đàn con thơ dại, giữa một xã hội chất chồng thù hận, nàng biết xoay xở làm sao ? Cuối cùng, nàng phải cùng chồng con, đem sanh mạng đánh một canh bạc cuối cùng.
Có lẽ ông trời không phụ lòng nàng. Chuyến đi vội vã, chuẩn bị chưa xong, rồi cũng đến được bến bờ. Trong lúc bao nhiêu người tìm cách tận hưởng hạnh phúc của một điều tưởng chừng may mắn nhất của con người, hoặc ít ra cũng ngơi nghỉ để hoàn hồn từ cõi chết, nàng lại tiếp tục làm kiếp con cò trong một vùng băng tuyết mênh mông, lo lắng cho con, để cho chồng học thêm vài ba chữ và vác ngà voi chạy đủ thứ chuyện bao đồng.
Bây giờ những đứa con đã trưởng thành. Nàng chiều chồng để cho mỗi đứa tự chọn đất nước nào nó thích mà dung thân. Mỗi đứa một phương trời. Nàng lại là một hậu phương cho các con đi vào trận mới. Ngôi nhà trở nên trống vắng. Cuối cùng nàng cũng chì còn có tôi, người lính thất trận năm nào, đã mang đến cho nàng biết bao là hệ lụy. Dư âm cuồng nộ của những cơn dông bão năm nào dường như vẫn còn đâu đó trong giấc ngủ của riêng nàng.
Tuổi sắp già, mà tôi còn mang nhiều món nợ. Biết làm sao trả cho xong. Nợ núi sông, nợ máu xương bè bạn. Mà khổ thay, tôi thì cứ mãi là thằng lính hèn mọn, bạc tình. Và tôi còn nợ nàng, nợ Ninh Hòa. Mảnh đất hiền hòa đã cho tôi một người vợ chung tình, cùng tôi qua bao cuộc biển dâu.

Saturday, June 11, 2016

Mòn con mắt sầu đưa từ Cổ Độ

___________________

Một buổi sơ thu nơi nam phương trích địa, Đông Pha và Triều Vân uống rượu và nghe Triều Vân hát bài từ ông viết, theo điệu " Điệp Luyến Hoa ". Buồn lòng nàng rơi lệ. Thi nhân buồn vì cảnh mùa thu ảm đạm, còn Triều Vân khóc vì xuân đã qua đi. Không lâu sau Triều Vân mất. 


Poster Hoàng Dung


PPS Mưa ơi sao mưa rơi mãi

_________________________


https://app.box.com/s/c89i8gmn1u6qgxlzgkcjyqnqe9iy6db6
hoặc xem trên Youtube:

                           https://youtu.be/fIYH0Flm49M
                                 

Wednesday, June 8, 2016

Nơi đây tôi chờ, nơi kia em chờ

Sat, 06/04/2016 - 08:25 — VietTuSaiGon



Xin mượn mấy ca từ này của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để diễn ta nỗi niềm của người Việt Nam bây giờ. Nếu như trước đây hơn nửa thế kỉ, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết những ca từ này để diễn ta nỗi trông chờ, hoài mong của dân tộc về một ngày bình yên không đạn bom, không máu chảy và nước mắt rơi… Thì sau đó hơn nửa thế kỉ, nỗi mong chờ về một ngày bình yên của người Việt Nam vẫn chưa hề nguôi, nếu không muốn nói rằng nỗi mong chờ ấy ngày càng trở nên tha thiết hơn, mãnh liệt hơn. Mong chờ một ngày có tự do, mong chờ một ngày ấm no, hạnh phúc, mong chờ thoát khỏi sự kìm kẹp, mong chờ thoát khỏi bóng tối u mê và tao loạn, mong chờ một chính phủ, nhà nước minh bạch, do dân, vì dân…!

Ngôi nhà hạnh phúc






Tuesday, June 7, 2016

Gửi người em Vũng Áng

_____________

Thơ Trần Mộng Tú
Nhạc Phan Ni Tấn
Tiếng hát Kim Oanh



Monday, June 6, 2016

Úc Châu Tháng Sáu Vẫn Thu

Úc Châu Tháng Sáu Vẫn Thu
Phong Lan 



Úc châu tháng sáu vẫn thu
Lá vàng vẫn rũ vẫn u ẩn sầu
Phải chăng hoa cũng thấm đau…
Buồn cho biển cá ruộng ao quê nhà

Vũng Áng, người mình ở hải ngoại bết quá


.



________________________

Bài chuyển đến TH từ NTNT

Trần Văn Tích
Vụ cá chết ở Vũng Áng xảy ra đã hai tháng rồi. Việt cộng tìm mọi cách để đánh lạc hướng thông tin. Tin quan trọng nhất là vì nguyên nhân nào mà cá chết. Trả lời câu hỏi này vốn rất đơn giản : chỉ cần lấy mẫu nước biển và mẫu xác cá, xác tôm, xác mực – nói tóm lại là xác hải sản – nơi những vùng cá chết và lấy mẫu máu, mẫu nước tiểu của những nạn nhân bị tử vong hay ngộ độc mang ra xét nghiệm. Vì không ai tin Việt cộng nữa – kể cả người dân trong nước – nên cần kiểm chứng khách quan do các cơ sở thí nghiệm ở các quốc gia tân tiến thực hiện.

Friday, June 3, 2016

Phim Hồn Việt

Xin được theo Phật

______________

Triều Vân theo hầu Tô Đông Pha 23 năm liền. Không biết chữ, nhờ theo tì khưu ni Nghĩa Xung học Phật Pháp, biết đọc biết viết và cũng hiểu biết sơ qua đại ý.
Khi thi nhân bị đày xuống Huệ Châu, Quảng Đông, Triều Vân ngọa bịnh. Trước khi chết, nàng tụng bốn câu Kệ trong Kinh Kim Cang, rồi tuyệt. Tại dương 34 năm. YTẢ


Thursday, June 2, 2016

Một hòn đá ném xuống, mặt nước nổi sóng rồi lại trở lại tù đọng như xưa?

________________

Song Chi.

Tổng thống Obama đã đến và đã đi rồi. Chút hy vọng, chút niềm vui được dịp nhìn thấy hình ảnh một người lãnh đạo tử tế, đến từ một quốc gia có rất nhiều điều đáng để học hỏi rồi cũng qua đi, người Việt còn lại với những vấn đề muôn thuở của VN.

Từ giọng hát anh

_____________

 - Thơ Ngọc Quyên
 - Nhạc Nguyễn Hữu Tân 
Tiếng hát và trình bày hình ảnh Áo Cà Tím






Wednesday, June 1, 2016

Nhớ Mùa Hạ Xưa

________________

Hàn Thiên Lương


Mùa hạ quê xưa hoa đỏ rụng
Nức nở lời ve nức nở lòng
Gió phương Nam thổi về lồng lộng
Nắng ươm vàng trải lụa trên sông.

Mấy thuyền xa trở về bến nước
Cảnh tao phùng mắt lệ rưng rưng!
Em về tôi say màu áo trắng
Tình giữa mùa tuổi ngọc mênh mông.

BARACK OBAMA ĐẾN VIỆT NAM NIỀM VUI VÀ SỰ TIN TƯỞNG



_________________

Anh Nhựt chuyển

Định Nguyên


            Là Tổng thống Mỹ, ông Obama đã viếng 50-60 quốc gia trên thế giới.  Điều đó không có gì lạ.  Vì không lạ nên tôi chẳng có cảm xúc hay ý nghĩ đặc biệt nào về những chuyến công du thường xuyên ấy của ông ta.  Nhưng riêng chuyến viếng thăm Việt Nam vừa qua của ông, tôi thật sự có cảm xúc.  Cảm xúc đó là một niềm vui, hay hơn thế nữa, một sự tin tưởng!
            Niềm vui của tôi không phải là việc Tổng thống Obama đến ăn bún chả tiệm Hương Liên tại phố Lê Văn Hưu Hà Nội.  Đó chỉ là màn “ra mắt/trình diện” quần chúng Việt Nam khá ngoạn mục của một chính trị gia trẻ đã nổi tiếng lại muốn nổi tiếng thêm như ông Obama.