Saturday, April 30, 2011

Quê hương là người đó

____________
Nhạc Phạm đình Chương
Tiếng hát : ÝLan

Người nay xa xôi người bên kia trời
Người nay xa xôi người bên kia đời
chân người có vui những chiều cuối phố
chân người có nguôi những chiều mưa rơi

Ta lang thang cuộc đời lữ thứ
Ta đau thương người biết chăng người
biết bao giờ ta có lại nhau
biết bao lần ta nhắc tên người

ta thương em cuộc đời tan vỡ
ta thương em đời cuốn theo dòng
có bao giờ em nhớ tình ta ?
có bao giờ gối chăn nhạt nhòa

Ôi người quê hương một đời ta gọi
Ôi người quê hương một đời ta nhớ
Ôi người trăm năm đời đời biệt ly
Quê hương là người đó hấp hối tình xót xa




Sai gòn trùng trùng nỗi nhớ PPS

______________



Click here to start download from MediaFire..

Ly Biệt

____________

Friday, April 29, 2011

Trang nhật ký cho em - HTTL

______________

(Viết thay lời người ở laị vào tháng 4 đầu tiên nơi đất khách)

httl
                    

Em yêu dấu

Gần 5 năm trời nơi rừng sâu nầy anh sống như một nhà tu khổ hạnh, bỏ bên vệ đường quá khứ những kiến thức hữu dụng cuả thực tại, chối từ mọi bản thể khả hữu để ôm vào lòng những chai đá đắng cay . Nhưng từ trong tiềm thức, anh vẫn luôn luôn có một ánh haò quang rực rỡ, soi rọi vaò bóng tối âm u cuả cuộc đời anh, để cho anh đôi lúc muốn vùng lên: ''Lòng chỗi dậy như loài sâu hóa kiếp '' nhưng khi nhìn lại mình thì ''đời đã xanh rêu '' " .
Anh ngại ngùng nhìn vào ánh hào quang rực rỡ kia .? Anh sợ haĩ cúi mặt nhưng rồi laị ngửng lên uống ngọt ngào một cảm giác mà anh không hiểu được . Nó mơ hồ huyền hoặc, vừa êm aí, vừa thiết tha, vừa chua cay, vừa đau xót, mênh mang như một chuỗi dài bất tận, một cảm giác tuyệt vời mà khó dùng ngôn ngữ diễn tả một cách chân xác được . Hào quang đó là em - người yêu dấu muôn đời cuả anh - mà anh đã uất nghẹn bởi gông xiềng ngăn trở bước đến em .? Cứ nghĩ đến là niềm xúc động dâng lên lòng anh, cổ anh nghèn nghẹn và mắt dường như bị một cay nồng
Mỗi ngày chỉ cần một ít vật thực gì đó để cho hình hài còn có thể cựa quậy được, để cho bộ óc đừng mất đi những tri kiến và để trái tim đừng hỗn loạn bơỉ những đày đọa, oán thù . Anh vẫn nuôi dưỡng hào quang ấy như một linh phù thủ mệnh .? Hỡi tiếng sấm đầu muà cuả tiết kinh trập tháng ba sao còn nín bặt, hãy trỗi lên cho loài sâu hóa kiếp chỗi dậy rộn ràng để quên đi thời gian tù túng trong lớp vỏ giưã muà đông .
Trong bước đi vào rừng, trong những dòng nước đỏ, trong những bóng tràm xanh và cả trong giấc ngủ mê muội nhất, nụ cười và âm hưởng ngọt ngào vẫn bám chặt lấy anh như một tiền kiếp......
Đạo linh phù thủ mệnh cuả anh đã mất .? Em đã ra đi rồi sao ?? Nghe tin em đã ra đi một mình anh tưởng chừng như sét đánh ngang tai . Trong điệp khúc đó anh tiếp nhận với tâm tư điêu tàn và đổ vỡ cuả chính mình .Sự đau đớn làm ngưng đọng moị hoạt động bình thường cuả anh, tinh thần trống rỗng lạ lùng .Vấn đề ẩm  thực bị lãng quên trong tê tái . Tâm tư  như ứ nghẹn những niềm đau . Anh ngồi xuống bên dãy rẫy khô cằn vì thiếu nước . Mấy nụ hoa bồng bồng vung vẫy trong giá rét, màu tím biếc như mực viết cuả ai . Thoang thoảng muì hương trong aó, trong khăn . Mồ hôi mặn chaỷ xuống môi anh, mắt anh vừa cay, vừa nồng . Trong khoảng mênh mông, anh thấy mình đơn độc lạ lùng . Tiếng con chim lạ naõ nề kêu tham? thiết goị đàn, có lẽ nó bị lạc loài từ nhiều đêm trước và đang trú mình trong một chỗ ẩn cô liêu 

Việt Nam về trong nỗi nhớ

_____________
Nhạc : Trầm tử Thiêng
Lời :Trúc Hồ
Ban họp ca Asia trình bày



Hình bóng cố hương nghìn năm, gọi ta như sóng xô bờ
Thành những bước chân mộng du, men theo lối về quê cũ
Để nghe con sông con suối với mái tranh cây đa đầu làng
Cùng trách những câu thật đau: "Người đi đi mãi mới về"

Làng xóm xiết bao tình thân, ngày xưa như mới hôm nào
Mẹ nấu chín xong nồi khoai, quanh thôn tiếng gà eo óc
Bình minh vang sau khóm trúc, hứa mang thêm tin vui một ngày
Làng xóm xiết bao tình thân, ngày xưa như mới hôm nào

Wednesday, April 27, 2011

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển

____________



Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển

Thơ Du Tử Lê

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi sao trở lại quê nhà

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì

Đêm nhớ trăng Sài gòn

___________
Thơ : Du Tử Lê
Nhạc : Phạm đình Chương
Trình bày: Vũ Khanh

ĐỌC VÀNG THU ĐÔNG BẮC Của Cao Vị Khanh

______________

Phạm Huy Viên

                                                
Tôi đọc trên web bài Vàng Thu Đông Bắc của Cao vị Khanh,một người bạn thân cũ . Mừng vô cùng , khoái vô cùng . Khoa chân múa tay : Đây là một bài của người Việt , xa quê 30 năm   nhưng tâm hồn Việt vẫn tươi rói , rực sáng .Bạn viết là Tuỳ Bút . Nhưng nó không ngắn như Vũ trungtuỳ bút của Phạm đình Hổ hay của một số văn sĩ khác . Chỉ là sương , tuyết , gió , lá vàng … nhưng nó không hề nhàm chán .Trái lại , câu chữ của nó dẫn dụ  tôi đọc say mê một hơi , mộtlèo , không suy nghĩ . Suy nghĩ sao được vì hồn văn đà nhập vào hồn tôi , quyến rũ tôi về khung trời viễn mộng . Không phải là khung trời Canada , , không phài là khung trời thành thị Việt Nam hay khung trời quê tôi một làng hẻo lánh , mà khung trời nhiều mộng : khung trời hồn Việt Nam
                         Bạn đã không nhìn , đã không nghe mùa Thu bắng mắt bằng tai tên Hiền ( tên bạn ) ăn ngủ mỗi ngày , mà bằng mắt và tai của một Thi Sĩ lòng đầy hoài vọng quê nhà .
                         Tại sao lại Đông Bắc ? Bạn đang ở Đông Nam của Canada mà ! Bạn cũng chẳng có quốc tịch Mỹ để gọi nơi đó là Đông Bắc ! À phải rồi ! Nơi bạn đứng chính là Đông Bắc đối với quê nhà của bạn .
                          Tất cả lớp tuyết dày và gió lạnh thấu xương đã bị xoá nhoà , à không , bị phủ lấp , và bạn chỉ thấy cái lâng lâng , bâng khuâng , buồn nhớ , ngâm ngùi và tủi lòng trước quê mẹ làm ngợp hồn bạn .
                   Làm bạn lơi chân và sợ rằng :
                                             Bứơc đi sẽ đứt , động hờ sẽ tiêu
                           Sẽ tiêu … sẽ đứt … cái gì  thì thật không ai nói ra được ! ( dĩ nhiên không phải cái  “dây tơ “đâu )
                          Nếu các bạn đã từng mê văn chương , đuổi theo bóng văn chương mãi phương trời ảo vọng :
                                              Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì
                           Thì khi đọc Cao Vị Khanh các bạn sẽ trở về :                 
                                               Im lặng lòng nghe nghĩ ngợi gì
                          Bốn , năm chục năm trước đã có người đặt câu hỏi : Những tác phẩm do người Việt sống ở nước ngoài (và cả những người sống trong nước ) viết bằng ngoại ngữ có được xếp vào Văn Học Việt Nam không ? Ngày nay tất cả các tác phẩm của Việt Kiều đều được kể là Văn Học Việt Nam . Nhưng nếu các vị đó đã nhập tịch nước sở tại ! Con cháu các vị đó đã là cư dân bản địa, công dân , đi lính ( thậm chí xung đột với Việt Nam ) , liệu tác phẩm của họ có được kể là Văn Học Việt Nam không ?  (Đó là chưa kể người nước ngoài viết văn bắng tiến Việt )
                      Tôi không dám đi xa hơn nữa … ! …
                      Các bạn thân mến , nếu đi vào chi tiết từng câu hay , chữ hay trong bài của Cao vị Khanh , e rằng năm bẩy trang nữa không hết . Nhưng các bạn thấy hay tất khác với tôi ! Vả chăng tôi rất ghét các bài bình văn dài hơn bài của tác giả ! Vậy tôi xin mời các bạn chưa đọc thì đọc đi cho sốt dẻo . Bạn sẽ thấy rất … đã ! Bạn sẽ thấy đó là văn chương Việt . Cao vị Khanh là tác gia Việt . Các bạn sẽ là Đông Tác giả của bài văn . Các bạn sẽ truyền đi trên mạng cho hàng triệu đồng tác giả . Nên chăng một thứ văn chương mạng của người Việt .
                         Tôi rất tin vào tương lai “ Xa lộ Văn Chương Việt trên Thế Giới


Bottom of Form

Vàng thu đông bắc… Cao Vị Khanh

___________________




Bắt đầu…
…bắt đầu từ những sáng mù sương. Sương như hơi thở nấn nuối của đêm sắp bỏ đi. Đồi núi, phố xá, cỏ cây lẫn lẫn trong hơi sớm mù mù. Sương bay là là, sương rơi lả lả. Sương từ vạt núi tuôn xuống. Sương từ mặt sông bốc lên. Sương len vào hẻm phố. Sương tràn ngoài xa lộ. Sương thổi từng giòng khói trắng bay lan man vào từng lối ngõ quanh co, vắt lên cái nóc tháp chuông nhà thờ dát bạc, luồn vào khung cửa sổ để hở, tắp lên hàng ghế đá công viên, rồi sà xuống tưới đẩm những luống cỏ rướm vàng. Sương tự trời cao cúi xuống hay sương từ đất thấp chồm lên mà sương thấm vào vai người bộ hành dậy sớm làm ai đó rùng mình rồi chợt thoáng nghĩ ra… ờ … vậy mà đã thu rồi !

Mùa thu sẽ sàng trở về bằng những bước chân sương rất nhẹ.

Hôm kia, hôm kìa, từ nhũng góc phố khuất, từng bầy chim rủ nhau tụ về vần vũ, bay liệng như thoi đưa, miệng kêu hớt hải vừa như thúc giục vừa như chần chừ trước một chuyến đi xa, quá xa. Người qua đường bước chân bỗng có hồi như khựng lại rồi… rảo bước nhanh hơn. Đường phố thoáng có khi như ngừng đọng rồi…vội vã bắt lại cái nhịp vừa để lỡ. Lòng người có một giây như  ráo hoảnh…  Có một cái gì bảng lảng đâu đây. Có một cái gì không nói được.

Monday, April 25, 2011

Thơ N.Hân

_____________

Họa bài : Mơ

_____________


  Tha Hương nhận được bài thơ nầy nhưng không thấy đề tên tác giả  . Nếu tác giả bài thơ trên có vào TH xin vui lòng cho biết quý danh của mình . Đa tạ
Tố Lang

Sunday, April 24, 2011

Hà Nội - Em và Tôi



Cám ơn anh Mã Quốc Thái đã gửi bài hát.
Xin chúc một ngày vui.

Saturday, April 23, 2011

Gọi người yêu dấu

_______________

Sáng tác: Vũ Đức Nghiêm
Tiếng hát :Khánh Ly

Người lính già trên chuyến tàu đêm

______________
Nguyên Nhung


Ngắm Trăng

_____________

Ngô Tam Dan


Soi lòng suối mảnh Trăng gầy vắt vẻo
Hồn rưng rưng, nhớ thuở nọ Trăng đầy
Dõi lên trời, ngà ngọc ánh Sao Mai
Luôn chung thủy dìu Trăng sang ngày mới

Muôn làn gió từ bao nhiêu biên giới
Mang chút tình nhung nhớ với thương yêu
Về bên Trăng xoa dịu những ưu phiền
Và Trăng nở nụ cười tươi, Trăng nhé !

Tâm Tửu

__________

Friday, April 22, 2011

AN GIẤC !

___________
 Kiều Phong ( Toronto )


Hay tin dữ, nước mắt lăn dài trên má …
Nợ trần ai Thầy đã trả xong ?!
Để lại sau lưng những tấm lòng
Nhiều kỷ niệm THÂN THƯƠNG trên cõi thế
Thầy đã ra đi, bỏ cuộc giữa đàng
Thân bằng, quyến thuộc nhỏ lệ hai hàng …
Thương tiếc người đã từng chia ngọt, sẻ bùi, dâu bể !
Kiếp nhân sinh nào ai biết ra sao ngày sau ?!
Tùy duyên giảm bớt khổ đau
Cũng lưu lại cho đời ít nhiều kỷ niệm đẹp
Nguyện cầu hương linh sớm được vào miền AN LẠC
Phù trợ người thân cõi trần gian
VĨNH BIỆT LƯƠNG PHÚ HÙNG
Nguời Thầy nhỏ hơn TRÒ một tuổi !

KIỀU PHONG (Toronto)

THIÊN THU VĨNH BIỆT

 _________

Vũ Văn Vĩnh




Tử sinh, đi ở thôi mà
Cũng như một trạm tàu ga ghé vào
Có gì đâu phải xôn xao
Có gì đâu phải kêu gào khóc thương
Biết đời hai chữ vô thuờng
Thì tâm an lạc, Tây phương ta về
Lá rơi dưới cội Bồ Đề
Hẹn xuân sau sẽ trở về xanh tươi


Tàn bữa rượu - Cao Vị Khanh

__________



Níu sự buồn xưa - NQV

___________

Hai năm Tiễn Biệt Thầy - Ngô Quang Võ

_________________

  


                 
                     Để tưởng niệm. ngày giỗ thứ hai của Thầy LPH . Kính tặng Cô Như Mai và các em
                                          
                                                                Ngô Quang Võ

Tiễn biệt

Thursday, April 21, 2011

22 tháng 4 - Tưởng niệm anh Lương Phú Hùng

________________
Hoàng thị Tố Lang 

          Montreal với Anh Lương Phú Hùng, gia đình hai em Phượng& Minh ,  Nam & Tố Lang

Thân ái tặng chị Lê thị Như Mai

 

 Mới đó mà đã đến ngày giỗ thứ hai của anh. Bây giờ đây ngồi nhớ đến anh thì anh đã đi xa lắm rồi. Một vùng trời nào đó anh đến một mình có bơ vơ, lạc lỏng lắm không  anh ? Bạn bè anh, gia đình anh, học trò anh tất cả vẫn còn ở đây mà. Buổi chiều đang xuống thật thấp .  Dãy mây xanh mới sáng nay còn thấy trên nền trời  mà đến chiều tuyết tự nhiên lại đổ , mịt mùng cả cảnh vật. Tháng tư mà. Tháng tư thì buồn thiu. Tháng Tư như một định mệnh. Anh bỏ quê nhà đến phương trời lạ xa nầy. Và cũng tháng tư anh bỏ mọi người mà đi. Tháng tư trời khóc. Mọi người khóc cho anh. Bên bàn phím chiều nay tôi ngồi  gõ lọc cọc những dòng chữ nầy cho bài lên blog ngày mai " Viết cho người đã Khuất" và tôi tự hỏi anh có khuất trong lòng người ở lại hay không ? Câu trả lời tất nhiên là không rồi. Anh vẫn còn đó . Thầy Hùng vẫn còn đó mà. Mãi mài vẫn còn. Như anh đi xa chưa về.Thế thôi .  Anh vẫn quanh quẩn đâu đây, chung quanh vợ con anh, học trò anh và bè bạn anh. Còn mấy tháng nữa là tới Reunion Kiên Giang anh có biết không ? Nhớ  lần gặp lại anh tại Hội Ngộ Kiên Giang lần nào tại Toronto sau tháng tư bạn bè mồi người mỗi ngã. Vẫn là Thầy Hùng năm xưa. Vẫn nụ cười đó. Vẫn giọng nói hiền hòa dễ mến ngày nào . Nhớ hoài câu nói của anh khi tôi ngỏ ý sau Đêm Hội Ngộ tại Toronto vợ chồng tôi và các con sẽ đi Montreal và ghé nhà anh. Anh cười thật tươi và bảo  " Cửa chùa rộng mở, bần tăng sẵn sàng tiếp đón quý khách đến đạm bạc muối dưa". Và câu Cửa chùa rộng mở mỗi lần sau nầy khi nói chơi với ai là tôi nhớ đến anh. Chúng tôi quý anh ở tấm chân tình , không khách sáo và luôn luôn hòa đồng thân thiện với tất cả mọi người. Nhớ lần ở Montreal năm ấy, con bé học trò cưng Tường Vân của tôi đưa  cô giáo đi chơi khắp phố  phường cho tới nửa đêm. Ở quán ăn ra nhìn đồng hồ cũng gần 1 giờ đêm. TV bảo
- Cô về nhà em nghỉ và ở chơi với em một đêm đi nha Cô, sáng mai Cô về rồi biết có lần  nào Cô Trò mình gặp nhau
 Dù thương TV cách mấy tôi cùng phải chối từ
- Cho Cô kỳ sau đi. Lên tới Montreal Cô đi suốt. Cô phải về nhà Thầy Hùng. Cô sợ Thầy trông
Về đến nhà anh thì quả thật anh và nhà tôi vẫn còn thức chơi đàn và chờ tôi về .Anh cười khi thấy tôi bước vào nhà. Anh khẽ nói
-Cô giáo đi dữ há. Hồi chiều tụi nầy có làm babercue mà chờ hoài không thấy cô giáo  về
Tôi đùa lại với anh
- Đâu có dám đi luôn. Thì cũng nhớ đường về mà. Không về nhà anh Hùng đêm nay chắc là kỳ sau lên đây cửa chùa thôi rộng mở
Đêm đó ở nhà anh thật vui có gia đình Ngô Thanh Minh và gia đình tôi. Tổng cộng gần mười người. Căn nhà nhỏ đầy  ấp ân tình của Thầy trò Rạch Gía . Ngồi viết những dòng nầy mà tôi còn  nghe như tiếng đàn lời ca của đêm nào vẫn còn văng vẳng đâu đây . Nhớ anh ngày nào tâm sự rằng anh muốn làm một trang Web như một diễn đàn cho Thầy Trò Rạch Gía. Tôi hay nói với học trò tôi " Phải Thầy Hùng còn chắc chắn là Thầy sẽ join Tha Hương liền với Cô ". Như lúc nầy đây trang blog trước mặt và tôi như đang nghe anh nói ước muốn của anh lần nào. Hôm trước chị Như Mai người bạn đời của anh đã phone để xin các bài viết của Thầy trò Rạch Gía viết cho anh để Hội Cựu Gíao Chức trên Montreal  làm một tập san nhỏ tưởng niệm anh. Chị Mai có nhã ý mời tôi một lần nào sang chơi với Chị. Tôi cũng muốn một lần nào ghé thăm Montreal nhưng Tường Vân đã đi rồi và anh nữa. Montreal một lần đến , để lại trong lòng biết bao kỷ niêm. Buổi Dim sam hôm nào, buổi đi tham quan một số thắng cảnh trong thành phố , và nhớ hoài lúc chúng tôi quay về Toronto anh  đưa đi một đoạn đường anh sợ xe chạy lạc . Thế mà anh cứ chaỵ hoài theo . Lúc đó Ngô Thanh Minh bảo :Coi chừng Thầy Hùng chạy  theo mình luôn về Toronto rồi cô ơi ... Tôi nghe quay quắt. Lòng man mác buôn. Kỷ niệm còn đây mà người đã xa khuất lắm rồi. Lời hứa với Tường Vân " Cho Cô kỳ sau đi " bây giờ đã tan theo mây khói. Montreal ơi ! Biết bao giờ mới có lần tôi về thăm lai.chốn xưa
 Hôm nay những dòng chữ mộc mạc. nầy như nén hương lòng  xin gửi đến anh L P H nhân ngày giỗ thư hai của anh  . Thương chị Như Mai làm sao , mỗi lần nhắc đến anh tôi thấy có ngàn giọt lệ  trong tiếng nói của chị và  tôi nhớ  hôm đó tôi đã nói với chị " Anh Hùng đâu có đi đâu phải không Mai. Anh vẫn quanh quẩn đâu đây mà. Mai có thấy như thế không "? Bên đầu dây kia tôi nghe tiếng nói của bạn tôi " Mai cũng nghĩ như TL vậy". Và tôi biết  anh vẫn là một nguồn hạnh phúc vĩnh viễn,  bất tận của chị và mãi mãi che chở chị và các con  cho đến cuối cuộc đời . Phải thế không anh Lương Phú Hùng thân mến? 



Hội Ngộ Kiên Giang Trường Xưa Lớp cũ Toronto 2002

              
              AnhLương Phú Hùng &  Như Mai , Tố Lang & Vũ Đình Nam                       
               

Cô Đơn

______________
 Thơ :Chân Diện Mục
Ảnh : Thầy Phạm Huy Viên
Poster: TốLang


Cắm Trại - Chân Diện Mục

_____________



                   Tolang  cùng học trò Bán Công  Lâm Quang Ky trong một buổi cắm trại nơi Vườn Dừa xưa

Wednesday, April 20, 2011

Hạnh phúc

_____________


cat van

Hồ trưa mát mẻ tiếng cười đầy
Lũ trẻ nô đùa đám cỏ lay
Má móc mồi câu thòng xuống nước
Ba nằm chữ ngũ ngó lên mây
Cần oằn má giựt văng con cá
Mi trĩu ba khò rung gốc cây
Hạnh phúc chan hòa trong bóng lá
Bên trời gió quyện nắng mê say

NHỮNG NGƯỜI KHÔNG ĐẤT ĐỨNG

_______________

Nguyên Nhung
Tôi gặp chị vào những ngày sau tháng tư năm bảy mươi lăm, khi hai người đàn ông của chị và tôi cùng vắng mặt trong gia đình. Tôi trở về nhà với mẹ trong một xóm nhỏ ở thành phố Cần Thơ, còn chị cũng dắt con về nhà người anh tá túc, vì cha mẹ chị không còn.
Hoàn cảnh hai đứa thật giống nhau, hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, mỗi nhà hai đứa con dại còn bế trên tay. Hỏi ra thì trước kia tôi và chị cùng học một trường, cũng mái trường Nữ Trung Học và cũng những thầy cô năm cũ. Tôi đi dạy một ít lâu, lấy chồng rồi bận rộn con cái, yên phận làm mẹ. Chị lý tưởng hơn, sau khi đậu Tú Tài, thích là " hoa lạc giữa rừng gươm", chị đi học khóa nữ trợ tá xã hội, tham gia nhiều công tác giúp đời. Chị có học qua một khóa trợ y, nhờ vậy sau này khi lâm vào bước đường cùng, chị đem chút tài mọn ra chữa bệnh cho dân nghèo ở vùng sâu, vô tình được phong làm "cô bác sĩ", dù không đỗ đạt được mảnh bằng y khoa nào hết.

Tuesday, April 19, 2011

Lời cám ơn cho một lần Hội Ngộ - Hoàng thị Tố Lang

_______________

Post lại bài viết nầy như một lời giới thiệu Cho Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang được tổ chức vào tháng 7 năm 2011 tại Houston Texas . Bạn đã ghi tên tham dự chưa ? Ban Tổ chức đang chờ ban.... 
Tolang


Ảnh lưu niệm: Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang Trường cũ Tình xưa tại Nam Cali july 2009

Từ trái sang phải : Nam&TốLang, Minh&Huôn, Huỳnh Liên&Hạnh

                  


























Tìm thuở vàng son hoa gấm ấy
                  Để hồn sống lại những ngày thơ
                          - Vương Đức Lệ -


Ngày vui đã qua . Nhưng những phút giây rộn ràng thân ái của lần họp mặt vừa qua vẫn còn đó .Với tôi. Lần nào cũng vậy. Sau một lần hội ngộ Rạch Giá là ra về với cả trời thương nhớ . Từng khuôn mặt . Từng giọng nói , tiếng cười . Từng lời ca tiếng hát đã đưa chúng ta trở về quãng đời thanh xuân ngày cũ . Thầy đó . Bạn đây. Trường xưa.  Lớp cũ . Cả khung trời ươm đầy hoa và mộng như đã sống lại cùng chúng ta ngay nơi đất khách quê người.

Xin cám ơn Thầy Cô một lần cho em gặp lại . Để rồi ở những giây phút ngắn ngủi bên Thầy Cô cho em thấy lại , sống lại hình ảnh em của những ngày thơ ấu , bé bỏng năm xưa . Cho em nghe lại tiếng  gọi "em"ngọt ngào của Thầy  mà em thấy  cả một trời hạnh phúc.

Monday, April 18, 2011

Vô Đề - Thơ Chân Diện Mục

____________

Mai tôi đi

_____________

Thơ:Nguyên Sa
Nhạc : Anh Bằng
Trình bày: Nguyên Khang &Diễm Liên

Ông Phật thích (đờn ) ca

_______________

Thân gửi quí bạn một bài viết về thầy nhạc Phạm Công Nhiều
Mạch vạn Niên


Chuyện kể rằng khoảng vài trăm năm trước có một nho sinh tên gọi là Văn Bình thông lào kinh sử sau mấy năm dùi mài đèn sách với một cụ đồ nho trong làng. Nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ, Văn Bình bèn làm một cuộc chu du ra khỏi xóm làng để khoe tài văn hay chữ tốt. Đến một làng nọ nghe đồn có một ông Cử nhân tài ba, Văn Bình vội vã đến nhà để mong đàm đạo. Đến nơi, ông Cử mời chàng ngồi vào tràng kỷ rồi bảo gia nhân mang trà rượu đãi khách. Hỏi lý do gia chủ mới biết khách muốn được đối đáp văn chương. Gia chủ khà một chung rượu rồi gật đầu bảo Văn Bình là mình sẽ ra chữ đối và mong Văn Bình đáp trả. Nghĩ bụng tưởng gì chứ đối đáp là nghề của chàng, Văn Bình cung kính cho phải phép rồi gật đầu ưng thuận. Ông Cử liền ra chữ VÕ, Văn Bình bèn đáp lại VĂN, ra chữ TRẮC chàng đáp lại BÌNH...Rồi cứ thế tiếp tục ...VÃNG LAI, NAM BẮC, CÔ CỤ. Xong xuôi ông Cử khen Văn Bình tài giỏi đối đáp nhanh nhẹn. Nào bây giờ chúng ta thử ráp các chữ vừa đối đáp lại thành câu xem sao ? Người xướng câu VÕ TRẮC VÃNG NAM CÔ thì chẳng có ý nghĩa gì hết , nhưng kẻ đáp VĂN BÌNH LAI BẮC CỤ thì thật là đầy ý nghĩa đến đổi Văn Bình phải đỏ mặt mà vội vã cáo từ. Quả thật ông Cử nầy quá thâm nho ! Từ đó người ta không còn thấy Văn Bình xuất hiện trong chốn GIANG HỒ CHỮ NGHĨA !!!

Chuyện cũng kể vài trăm năm sau dưới mái trường Trung Học Nguyễn Trung Trực ở Rạch Giá thuộc tỉnh Kiên Giang có một chàng nhạc sinh thọ giáo âm nhạc với nhạc sư Phạm Công Nhiều mới có hai năm thôi ( Đệ Thất, Đệ Lục ) mà mỗi tuần chỉ học có một giờ vừa ca hát vừa nhạc lý và trong hai năm đó nhạc sư chỉ chú tâm vào những bản nhạc cung DO trưởng hoặc RE trưởng để dạy cho học trò dễ hiểu và cũng dễ ca hát. Nhạc sư chưa xuất chiêu dạy học trò sáng tác bao giờ ! Vậy mà cậu nhạc sinh nọ chỉ vì muốn tán cô bạn gái bèn viết một bản nhạc điệu slow cung DO Trưởng để trổ " thiên tài " cho nàng lé mắt. Cũng may chàng chưa ghi lời và trước khi mang tặng nàng để cho nàng khoe chơi cùng thiên hạ, anh chàng đã mang đến nhờ nhạc sư xem qua và cũng là để trổ tài với nhạc sư chút chơi ! Là học trò cưng của thầy vì chàng thường lên bảng giúp thầy ghi nốt nhạc mỗi lần thầy lên lớp nên thầy cũng chìu lòng trò mà xem qua. Xem xong ! Thầy cười ngất ! Nhưng thay vì chê trò chưa biết đi đã đòi chạy thì thầy dịu dàng bảo nếu em muốn sáng tác thì bất cứ giờ nào rảnh cứ đến gặp thầy, thầy sẽ chỉ thêm. Còn bản nhạc nầy quá nhiều sai xót ! Em viết Do Trưởng nhưng điệp khúc Do Thứ thì phải có ba dấu giảm ở trường canh thứ nhất của điệp khúc chứ không phải đụng chỗ nào là giảm chỗ ấy ! Tuy vậy thầy cũng ngồi xuống piano đàn bản nhạc của chàng rồi gật đầu khen chàng là người có triển vọng làm chàng thêm tự tin.

Sunday, April 17, 2011

Em ơi Hà Nội phố ta còn em mùi Hoàng lan.....

______________




 Nhạc: Phú Quang
Thơ: Phan Vũ


Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Một chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ


Mùa Thu Hà Nội không chỉ có hoa Sữa, mà còn có rất nhiều những con phố trồng toàn Hoàng lan. Khi Hà Nội chuyển gió heo may, đi qua con phố này, bất cứ ai cũng phải ngước nhìn và hít căng lồng ngực hương thơm từ những cây Hoàng lan rất cao bên đường tỏa ra.... 

Những đêm chuyển muà gió heo may, từ cửa sổ của căn gác nhỏ, chẳng cần chuyên tâm chú ý cũng có thể nghe thấy một bản giao hưởng hương hoa đang thánh thót ngân nga dưới đôi tay tài tình của nguời nghệ sĩ thiên nhiên vô cùng điêu luyện. Thanh âm trong trẻo, thánh thót của những chùm hoàng lan tinh khôi, giai điệu du dương đài các này là tiếng rung nhè nhẹ được gío đưa đẩy mộc mạc, chân thành...

Lời ước thề trăm năm


____________


Tác giả:Phạm Phong Dinh



Cánh đồng cát nắng cháy rộng mênh mông và dường như kéo dài đến vô tận. Những con người đang lếch thếch nhấc từng bước, kéo lê chân mệt mỏi thành những vệt dài đâm xiên chéo vào nhau như những đường chỉ rối. Dưới những chiếc nón sắt loang lở vết sơn màu xanh, những cái vai áo kaki đẫm ướt mồ hôi, muối đọng thành những quầng trắng bạc, lưng người lính còng xuống vì sức nặng của những chiếc ba lô căng cứng, lẫn lộn xen kẻ với những tấm áo vải bạc màu và quang gánh tội nghiệp của đám dân chúng chạy loạn. Một hàng đoàn dài thườn thượt quân lẫn dân lặng im, kiệt lực đi về phía mặt trời mọc, mà bây giờ nó đang đứng ngay trên đỉnh đâu. Những tia nắng chói chang của một ngày đầu hè dội lên bãi cát những cơn nhiệt nóng tưởng chừng thể nung đỏ cả đá. Những con mắt mất thần dõi trông về phía trước, bên trái hay bên phải tìm kiếm dấu vết của nước. Những đôi môi thâm đen, khô nứt đang liếm chất mồ hôi mặn chát chảy từ chân tóc xuống, lạn sạn bụi cát. Chỉ toàn cát với cát. Lác đác nhũng bụi cỏ vàng úa, những thứ bụi cây gai cứng, nhọn thấp lè tè, hay một vài cây dương cằn cỗi oằn oại dưới cơn lửa nhiệt mùa hạ. Bọn trẻ con phá vỡ cái im ắng dị thường đó bằng những tiếng kêu khóc đòi sữa, đòi nước và đòi được cho ăn. Tiếng khóc nấc nghẹn của chúng dậy lên những âm thanh đau thương, thống thiết vang dội cả một khoảng trời trong xanh.

Saturday, April 16, 2011

Nắng Quê Hương

_____________

 Nhạc : Nguyệt Anh'
Trình bày : Ngọc Lan

trôi

_____________

cát vân

mây trôi vì gió bềnh bồng
thả đầy mưa xuống cho dòng sông trôi

sông rời bến nhớ ra khơi
trôi vào biển để nghe lời sóng ru

sóng trôi qua cõi tít  mù
đếm không hết mấy nghìn thu xa nguồn

đất trôi ngược phía sau buồn
hứng dòng lệ trút khóc hồn phương nam

Friday, April 15, 2011

Tôi làm bánh cuốn ...

______________
 Hoàng Thị Tố Lang
 Tôi đã làm bánh cuốn. Má tôi mà nghe con gái Má làm bánh chắc Má la làng. Nhưng mà tôi đã làm đươc, mà ngon nữa là đằng khác . Đó  là bánh cuốn tráng bằng chảo . Món bánh cuốn làm bằng chảo không dính tôi đã làm cách đây 30 năm, lúc mới định cư ở vùng đất mới nầy. Thành phố tôi định cư lúc đó số người Việt rất ít, chẳng có một nhà hàng Việt Nam nào,  chỉ có môt tiệm ăn của một Bác Người Việt gốc Hoa mà thôi . Đó là nhà hàng Champion nằm ở góc đường Sherbrook. Đa số các món ăn trong menu của họ là thức ăn Tàu, nhưng lúc mới đặt chân đến đây tôi nghe nói là tiệm đó có bán bánh cuốn . Mừng quá, buổi chiều hôm đó đi làm về chúng tôi dắt nhau đi xe buýt đến đó .Bác Xương tên ông chủ tiệm đó trông hiền lắm . Nhìn chúng tôi Bác biết ngay là người mới tới thành phố nầy ( chắc là bui bậm ở trai tị nạn vẫn còn đầu đó trên khuôn mặt chúng tôi chăng ). Hơn nữa người Việt ở thành phố nầy lúc đó cũng rất ít. Bác Xương đi hồi 75 nên có lẽ người Việt đến thành phố nầy ông đều biết . Bác hỏi rất là tự nhiên " Anh chị chắc mới tới " Lúc đó gặp được người nói tiếng Việt ở nơi xứ người còn nỗi mừng nào hơn.

Wednesday, April 13, 2011

Phạm Phong Dinh- Ánh trăng dịu dàng

_________________

Nam đang loay hoay tra chiếc chìa khóa mở cửa, thì sau lưng, từ bên trong cánh cửa của căn phòng đối diện với cái apartment chàng đang trú ngụ dậy lên tiếng kêu khóc. Rồi tiếp theo là tiếng thủy tinh hay có thể là chén dĩa bể vỡ loảng xoảng. Nam giật mình xoay người lại lắng nghe. Dường như chàng nghe thấy tiếng đàn bà và trẻ con thì phải. Nam nhún vai quay trở lại vị trí ban đầu. Vừa đi làm về hãy còn mỏi mệt, Nam không muốn dây dưa vào những chuyện không đâu. Với lại Nam cũng mới chân ướt chân ráo dọn vào cái chúng cư này chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, chàng nào đã biết hàng xóm của mình là những ai đâu. Có lẽ là một cuộc gấu ó cãi vã giữa hai vợ chồng. Rồi chén bay, dĩa bay. Chuyện rất thường tình ở những chúng cư hạng rẻ tiền, mà trong đó chen chúc nhau sống những người Mỹ đen, người Mễ, người Phi và người Mỹ... vàng gốc Việt như chàng. Nam còn nhớ, cũng tại nơi này ngày đầu tiên, một bà Mỹ đen mập bự như một con gấu cái vừa la hét chói lói vừa tống gã chồng ốm nhom và nhỏ xíu như một con nhái lăn lông lốc xuống cầu thang nằm chềnh ềnh một đống ngay trước chân chàng.

Tuesday, April 12, 2011

Bốn mùa

_____________
cát vân

má biết không mùa xuân..
sẽ tới sau những bông tuyết ướt
và những cái lá nhỏ
sẽ chun ra từ những búp cây này

mùa xuân qua thật nhanh
thoáng chút hè đã tới
con thích chạy chơi trên cỏ
và rượt cho bươm bướm bay lên
bên chiếc ghế gỗ công viên
con tặng má một chúm bông cỏ cúc
những bông hoa vàng thắm
trong bàn tay con, rất xinh

má yêu lắm những mùa xuân bình yên
má cũng yêu những mùa hè rộn rã
rất hồn nhiên đi bên chân má
con nói con cũng thích mùa thu
nè những cái lá vàng
những lá nâu lá đỏ
coi kìa bay theo gió
má má ơi, con thích những lá màu

mùa thu cũng không ở lại lâu
khi má choàng cho con chiếc khăn len màu xanh ấm áp
mặc cho con chiếc áo ấm mới
chiếc cũ năm xưa để dành lại cho em
con nói với má bằng giọng rất trang nghiêm:
má biết không? con bây giờ đã lớn..

2002

DUYÊN QUÊ,

Thơ Đỗ thị Minh Giang
_________

Chuồn chuồn cắn rún biết bơi
Ngày xưa con nít trò chơi xóm đồng
Rủ nhau đi tắm lội sông
Ôm thân cây chuối nương dòng nước dâng
Tuổi thơ rồi cũng lớn dần
Thành cô thôn nữ ngại ngần hồn anh
Nhịp chày giã gạo trăng thanh
Cùng chung mơ ước duyên lành trao nhau
Mẹ cha tính chuyện trầu cau
Cho đôi con trẻ trước sau vẹn tình
Em cô gái nhỏ xinh xinh

Biết nhau, biết chỉ tình ngần ấy thôi

_________________

Thơ Ngô Quang Võ


                                                               Em về ... trên lối đường xưa

Tôi cơn gió muộn
thương trưa nhớ chiều 
Nắng vàng soi bóng xiêu xiêu
Lối thương đắp mỗi buổi chiều đến đi
Tay lần tay kỷ niệm ghi
Đã trao  , trao hết những gì của nhau
Đêm rời hạt mọng sương mau

Monday, April 11, 2011

Trên đảo Galang nghe người hát

___________

Nhạc :Trần đình Quân
Trình bày : Duy Khánh

Cám ơn mùa xuân

 ______________________________
cát vân




Con suối chở mùa xuân
Về xanh bờ cỏ non
Những búp hoa chờ run trong nắng
Vẫn còn hơi lạnh nuối tiếc của tàn đông
.

Tiếng chim sáng nay trên đường dẫn con đi học
Líu lo như thủa nào mới lớn rạt rào những ước mơ thiếu nữ
Cho mình , cho yêu thương
Tiếng chim xưa không hòa tiếng cười con:
Con thích con robin!
Má thích không vậy má?
Nó ca hay lắm phải không?..
.
....
Quãng đường xưa má đã đi qua
Nắng vẫn vàng hanh những ngày đói gạo
Con chìa vôi khi vui vẫn nhót
Những bông hoa hiền lành vẫn nở
Những bông hoa biết gì về nỗi thăng trầm đất nước
Con chìa vôi tíu tít với hạt óc bé nhỏ ..
Và má thèm được vô tư, thèm được ngủ trong những giờ chính trị dài đăng đẳng
Ước gì....
Thời thơ trẻ đã đi qua ....
.
Con có một tuổi thơ đầy hoa
Con có thể khóc vì những nguyên do đơn giản
Cười ran theo tiếng chim buổi sáng
bàn tay bíu tay má
Hỏi :
má ơi ! có thích không??
.
Làm sao cân được khổ đau trong những giọt nước mắt?
bằng vào sức chịu đựng riêng rẽ của mỗi kiếp tồn sinh
Và cả những niềm vui
bằng vào thảm cỏ đời êm trôi hay gập ghềnh thác đá ....
.?
.
Ánh nắng xuân vẫn tràn về mọi ngã
Mắt con cười...
Những suy nghĩ của má bỗng trở thành vô nghĩa trong khoảnh khắc hiện tại
Cám ơn lắm
Mùa xuân ơi !!!
14/4/05

Saturday, April 9, 2011

Friday, April 8, 2011

Truyện của Trần Bang Thạch

_____________


NGHĨ ĐẾN NGÀY 30/4
TỪ MỘT CHIẾC XÍCH-LÔ ĐẠP TRONG THÀNH PHỐ
Mỗi sáng tôi đi bộ vài mươi phút trong công viên gần nhà. Công viên nầy chỉ cách ngôi trường tiểu học bởi cái hàng rào song sắt vuông sơn đen. Mỗi ngày cứ khoảng 9 giờ sáng, các học sinh túa ra sân chơi. Sân xi măng liền với sân cỏ xanh mượt. Các cháu chơi đủ thứ tùy lớp tuổi. Đá banh, chọi banh, xích đu, nhảy dây, chạy thi…Các thầy cô giáo cùng chơi với các học trò mình. Tất cả đều hồn nhiên. Dĩ nhiên là tôi không biết tên hay nhớ mặt đứa nào hết; đi hết 1 vòng trở lại cũng không nhớ đứa nào mình đã gặp mấy phút trước; cũng không quen các giáo viên, nhưng nhìn sân chơi đầy sinh động, trẻ trung, ngây thơ, liếng thoắng… tôi có những phút vui mỗi ngày. Cơ thể khỏe khoắn mà trong óc cũng rộn tiếng cười!
Vậy mà có đôi khi tôi nhận ra niềm vui trên đây hình như  không trọn. Các học sinh tôi gặp hôm nay đương nhiên sẽ có mặt hôm sau và hôm sau, hôm sau nữa; ngoại trừ trường hợp duy nhất là bịnh. Học sinh toàn nước Mỹ có cả cái Children’s Bill Of Rights chống lưng, có No Child Left Behind Policy từ thời Tổng Thống George W.Bush và có cả chục ngàn dollars dành cho chi phí giáo dục hàng năm cho mỗi học sinh, không phân biệt giàu, nghèo, trắng, đen, vàng, đỏ, .... Hàng năm vẫn có những nhà giáo, kể cả giám đốc sở, hiệu trưởng, tình nguyện gõ cửa từng nhà những học sinh bất ngờ nghỉ học để kéo chúng trở lại trường. Còn số đông các cháu trên quê hương tôi không có những quyền lợi và phúc lợi đương nhiên đó. Các cháu đi học hôm nay nhưng có thể nghỉ học ngày mai. Cha mẹ nghèo quá mà học phí thì cứ tăng.

THÁNG TƯ và EM - Thơ Mạch Vạn Niên

___________



Từ Hòn Heo nhìn sang quê Rạch Giá
Hai chiếc tàu rẽ hai hướng đông tây
Ta đã chọn con tàu về đất cảng
Có ngờ đâu mang phận số lưu đày

Súng trên tay vẫn giày saut áo giáp
Tưởng một phen quần thảo với quân thù
Đụng bao trận chưa một lần thương tích
Nhưng lần nầy đau đớn đến thiên thu

Biển yên lặng ngày Tháng Tư đen tối
Đôi cánh chim thấp thoáng buổi chiều xa
Cây hải đăng đứng buồn hay đứng khóc
Mắt đỏ hoe nhấp nháy giọt chan hòa

Tàu chẻ sóng tiến vào Sân Vận Động
Biển lùi xa tiễn biệt kẻ sa cơ
Vài anh lính ném tàn y trả biển
Ta cô đơn nghèn nghẹn xếp thân cờ

Thursday, April 7, 2011

GALANG MỘT THỜI MỘT ĐỜI

__________________

Tùy bút của nhà văn Nguyễn Mạnh Trinh


Như thói quen mỗi buổi sáng ở freeway trên con đường đến sở, tôi lơ đãng bật đài phát thanh để nghe cho đỡ đường dài. Bỗng nhiên, nghe đoạn phóng sự những người tị nạn về Galang thăm lại cảnh cũ xưa, tưởng như mình lạc vào một thế giới khác.
 Trước mặt, không thấy cảnh kẹt xe nữa. Suy nghĩ miên man, đi quá mấy exit mà không biết. Trong tâm, bùi ngùi cảm xúc. Hai mươi năm, qua thật mau. Một thời đã qua. Một đời tiếp nối. Tự nhiên, những người trăm năm cũ hiện về. Từ ký ức chẳng thể nào quên. Những ngày tháng ấy.
Tôi vượt biển vào tháng tám năm 1980. Cũng đã đi nhiều lần, cũng lên “cá lớn, cá nhỏ” nhiều bận, bị lừa gạt, chạy xát bất xang bang nhiều phen, rốt cuộc đến được xứ sở tạm dung vào một ngày trăng tròn. Đến đảo Kuku, khi nơi đây dân tị nạn vừa chuyển tiếp từng đợt qua đảo lớn Galang nên chỗ này hoang vu lắm. Những dãy nhà dài bỏ không, cây cỏ xanh um. Ngôi chùa ở lưng đồi, trơ những hàng cột và những tấm bạt ni- lông rách bươm phần phật trong gió. Và nghĩa địa, nơi những người tị nạn sớm bỏ dương trần, những bia gỗ sắp hàng trong cái lạnh lùng hoang dã không sinh khí.

Wednesday, April 6, 2011

Tự tình

___________

Liên Hệ- Huỳnh Ngọc Ẩn

_____________



Câu chuyện xảy ra tại một thành phố ở Mỹ. Cách nay trên hai mươi năm, một hôm sau khi đổ xăng, tôi vào tiệm để trả tiền. Chưa kịp nói bơm số mấy thì người nhân viên đã cho biết tôi phải trả bao nhiêu. Ngạc nhiên, tôi nói, “Sao cô biết tôi đổ xăng tại bơm số mấy?” “Tôi biết xe của ông,” chị thâu ngân trả lời. Tôi nói tiếp, “Như vậy là tôi không thể đổ xăng rồi bỏ chạy được?” Nếu nhân viên của trạm xăng nhận ra tôi thì công an còn biết nhiều về tôi hơn. Tôi muốn kể chuyện này để nói đến sự liên hệ giữa khách hàng và nhân viên hay chủ nhân của trạm xăng dầu. Ngày nay thì ít có sự trao đổi như vậy giữa người lái xe và chủ trạm xăng. Trong thời đại điện tử này, người lái xe dùng thẻ tín dụng để trả tiền mà không cần phải vào tiệm để gặp người chủ. Ở Việt Nam vẫn còn sự liên hệ vì khách hàng không tự bơm xăng mà nhân viên phục vụ đảm nhiệm công tác này. 

Một nửa vầng trăng

_________________

Tuesday, April 5, 2011

Kiên Giang - Những ngôi trường xưa ... ngày nay

_______________

Post lại vài tấm ảnh các ngôi trường xưa ... ngày nay để bạn xem có tìm lại chút xíu nào bóng dáng của ngày cũ không ? ( Ảnh của Nguyễn Hữu Lộc )
TL



Thầy dạy Công dân

_________________

Nguyễn Thị Mỹ Thanh



Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ (hiện có trên trang mạng Tủ Sách Tuổi Hoa: http//tuoihoạhatnang.com) Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho "Viết Về Nước Mỹ" nhiều bài viết giá trị và đã nhận giải vinh danh "Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.” Sau đây là bài viết mới nhất của cô

Thầy Văn bước vào lớp. Như một thông lệ, cả lớp đứng dậy. Thầy đứng thẳng, yên lặng một giây, mặc nhiên là một hành động chào lại. Thầy trò lớp này vẫn là như thế.
Thầy ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, rồi bước đến bên bàn của Thầy, đặt chiếc cặp da lên đó, và nhìn một lượt khắp lớp. Đôi mắt Thầy dừng lại ở bàn cuối. Bốn đứa con trai chột dạ, không dám ngó Thầy.
Thầy bảo cả lớp mở vở ra chép bài. Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên. Thường thì Thầy gọi học trò lên trả bài trước rồi mới cho chép bài mới sau. Ngạc nhiên, nhưng không ai dám hỏi Thầy một câu. Thầy đọc, giọng chậm rãi, rõ ràng. Thầy khác với cô Loan dạy Việt văn ở điểm là cô Loan thường nhờ một trò viết chữ đẹp lên bảng viết bài cho cả lớp chép theo. Còn Thầy, với giọng cứng rắn, sang sảng, Thầy như người thầy bậc tiểu học đọc chính tả. Đó, cái nề nếp của lớp này là vậy.

Monday, April 4, 2011

Phượng Sài Gòn

___________

Nhạc : Vinh Sử
Trình bày : Trường Vũ



Phượng Sài Gòn anh vẫn nhớ
Bày đỏ sân trường từng cánh hoa thương
Xưa thăm nhau tan lớp chung đường
Anh mang hoa đôi má em hồng
Để em hóa thân nàng tiên xuống thăm trần gian.

Phượng Sài Gòn chim vẫn hót ,
Xưa buổi học tìm hồi trống ra chơi ,
Quanh thân cây anh khắc tên mình ,
Bên tên em,em muốn tên Phượng ,
Phượng thương mến thương loài hoa vấn vương mộng mơ