Showing posts with label Phạm phong Dinh. Show all posts
Showing posts with label Phạm phong Dinh. Show all posts

Monday, January 6, 2025

SỰ CHIẾN ĐẤU KIÊU HÙNG NHỮNG NGƯỜI LÍNH QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA

 PHẠM PHONG DINH


Inline image
SỰ CHIẾN ĐẤU KIÊU HÙNG
NHỮNG NGƯỜI LÍNH QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA

Inline image

M113, M48 và những Mũ Đen Kỵ Binh QLVNCH

Là một trong những sĩ quan xuất sắc của binh chủng Mũ Xanh, Trung Tá Lê Bá Bình từng được tưởng thưởng nhiều huy chương, từ Bảo Quốc Huân Chương cho đến Anh Dũng Bội Tinh, Huy Chương Cao Quý Hoa Kỳ Ngôi Sao Bạc và Đồng. Trung Tá Bình và tiểu đoàn của ông chờ đợi cuộc thư hùng với binh đội Quân Đoàn 4 BV. Ký ức của cuộc triệt thoái ra khỏi Đà Nẵng hồi cuối tháng 3.1975 của Lữ Đoàn 369 TQLC hãy còn hằn đậm nhức buốt trong tâm tưởng của từng người lính Mũ Xanh. Giờ đây, hãy cho bộ đội BV biết thế nào là cơn thịnh nộ của Thủy Quân Lục Chiến. Một cậu bé tí hon David Tiểu Đoàn 6 Thần Ưng nghênh chiến gã khổng lồ Goliah Quân Đoàn 4 BV, mà sẽ tung ra ít nhứt 10 tiểu đoàn bộ binh.

Friday, December 5, 2014

Ánh sao nửa đêm

Anh Phạm Phong Dinh- một cựu học sinh Phan Thanh giản Cần Thơ, cựu sĩ quan Quân Lực VNCH và hiện tại là một khuôn mặt nhà văn ở hải ngoại có nhiều tác phẩm giá trị đã xuất bản rất được đọc giả yêu chuộng
Hôm nay anh trở  lại với Diễn đàn Tha  Hương bằng bài viết cho mùa giáng sinh. Tha Hương chân thành cám ơn anh và xin hân hạnh giới thiệu đến cùng bạn đọc
HTTL

____________

Phạm Phong Dinh



  Năm chiếc xe bóng loáng mang nhãn hiệu của những hãng chế tạo danh tiếng nhất xếp hàng ngang trên mặt nhựa xa lộ rộng thênh thang. Những chiếc ống thoát khí to tướng như những thân chuối non nhả từng cụm khói trắng muốt dưới ánh đèn thủy ngân ánh màu bạc từ mãi trên đỉnh những cây cột đèn nhôm cao tít. Tiếng máy xe rì rì êm ái, nhưng thỉnh thoảng chúng gào lên từng hồi ùm ùm, giống như những con chiến mã đang độ sung sức, chỉ muốn bứt đứt dây cương để phóng vút tới trên con đường dài hun hút phía trước.

Friday, December 16, 2011

Bài tình ca đêm Giáng Sinh

BÀI TÌNH CA ĐÊM GIÁNG SINH   - PHẠM PHONG DINH
                                                                                  ****************

Chỉ còn có một tuần lễ nữa là hết cái thời hạn ông chủ bút báo Thời Đại ấn định mà Sơn cứ tắt tịt. Dù đã cố gắng bóp trán tưởng tượng đến mấy đi nữa, chàng vẫn không nặn ra được một cái truyện ngắn nào coi được để đăng trong số Giáng Sinh. Ông chủ báo kiêm chủ bút vốn là người bạn văn nghệ vong niên hơn Sơn vừa đúng hai con giáp, nhưng vẫn cứ nhất định buộc chàng kêu ông ta bằng anh. Có lẽ ngụ ý ông ta là bậc đàn anh trong lĩnh vực văn học nghệ thuật chăng. Sơn vốn có tính lễ phép quá đáng, nên lần đầu tiên vác xác đến tòa báo trong đêm dạ tiệc phát giải truyện ngắn, mà không biết trời xui đất khiến thế nào chàng đã trúng được cái giải gọi là khuyến khích mầm non đang lên, mặc dù chàng đã không còn trẻ lắm nữa. Chàng cảm động nhận chiếc phong bì từ tay ông chủ bút và lí nhí mấy tiếng cám ơn chú. Ông chủ bút đã thân mật vỗ vai chàng cười cười:

Friday, May 13, 2011

Quà hồi môn của mẹ

____________


Phạm Phong Dinh
 


Con rạch không rộng lắm, nhưng chiếc cầu khỉ lắt lẻo bắt ngang trên mặt nước đã làm Tấn ngại ngần. Chàng nhìn cái chân phải teo tóp của mình, rồi nhìn những thân cây mù u lồi lõm nằm dài chênh vênh trên những cái trụ cây tràm hình chữ thập mỏng manh cắm sâu xuống lòng rạch. Mấy đám lục bình lá xanh điểm những cụm hoa tím nhạt tấp vào chân trụ cản dòng nước chảy, tạo thành những âm thanh rầm rì, nghe như tiếng suối róc rách chảy giữa cánh rừng hoang vu ngoài miền Trung, mà nhiều lần chàng đã có dịp lội qua. Tấn lắc đầu nhìn cây cầu khỉ chông chênh, cái nhịp ở giữa nhô vút lên so với hai nhịp gần bờ nước, làm nên một cái dốc cao đầy thách đố đến lạnh lùng. Tấn cũng có tài làm xiếc đi cầu khỉ như bất cứ người dân miền Cửu Long nào chứ, vì chàng là dân ruộng đồng chính hiệu mà. Nhưng cái đó là ngày xưa kìa, lúc hai cái chân của chàng còn nguyên xi mỗi bên. Bây giờ thì tuy chàng vẫn còn đủ hai chân, nhưng một cái to một cái teo. Đi qua chiếc cầu khỉ với những cái tay vịn rất lỏng lẻo này, thì với một cái chân khập khiễng, chẳng khác gì chàng đi lò cò một chân. Đó mới chính là vấn đề gay cấn, không khéo chàng sẽ ngã vào đám ô rô lởm chởm gai nhọn mọc dầy đặc hai bên chân cầu mất. Đã thế mà thôi đâu, dân đi đồng qua lại đã bôi một lớp sình trơn láng lên cầu như người ta phết mỡ bò. Nhưng dù gì thì gì, với bất cứ giá nào Tấn cũng phải chinh phục nó. Tấn chợt phì cười một mình. Cái chất lính trong máu chàng hãy còn đậm đà nhiều lắm, nên chàng đã nghĩ đến cụm từ ngữ “với bất cứ giá nào” để giải quyết mọi trường hợp khó khăn, mà chàng và các bạn vẫn hằng đương đầu trên khắp nẽo chiến trường.

Sunday, April 17, 2011

Lời ước thề trăm năm


____________


Tác giả:Phạm Phong Dinh



Cánh đồng cát nắng cháy rộng mênh mông và dường như kéo dài đến vô tận. Những con người đang lếch thếch nhấc từng bước, kéo lê chân mệt mỏi thành những vệt dài đâm xiên chéo vào nhau như những đường chỉ rối. Dưới những chiếc nón sắt loang lở vết sơn màu xanh, những cái vai áo kaki đẫm ướt mồ hôi, muối đọng thành những quầng trắng bạc, lưng người lính còng xuống vì sức nặng của những chiếc ba lô căng cứng, lẫn lộn xen kẻ với những tấm áo vải bạc màu và quang gánh tội nghiệp của đám dân chúng chạy loạn. Một hàng đoàn dài thườn thượt quân lẫn dân lặng im, kiệt lực đi về phía mặt trời mọc, mà bây giờ nó đang đứng ngay trên đỉnh đâu. Những tia nắng chói chang của một ngày đầu hè dội lên bãi cát những cơn nhiệt nóng tưởng chừng thể nung đỏ cả đá. Những con mắt mất thần dõi trông về phía trước, bên trái hay bên phải tìm kiếm dấu vết của nước. Những đôi môi thâm đen, khô nứt đang liếm chất mồ hôi mặn chát chảy từ chân tóc xuống, lạn sạn bụi cát. Chỉ toàn cát với cát. Lác đác nhũng bụi cỏ vàng úa, những thứ bụi cây gai cứng, nhọn thấp lè tè, hay một vài cây dương cằn cỗi oằn oại dưới cơn lửa nhiệt mùa hạ. Bọn trẻ con phá vỡ cái im ắng dị thường đó bằng những tiếng kêu khóc đòi sữa, đòi nước và đòi được cho ăn. Tiếng khóc nấc nghẹn của chúng dậy lên những âm thanh đau thương, thống thiết vang dội cả một khoảng trời trong xanh.

Wednesday, April 13, 2011

Phạm Phong Dinh- Ánh trăng dịu dàng

_________________

Nam đang loay hoay tra chiếc chìa khóa mở cửa, thì sau lưng, từ bên trong cánh cửa của căn phòng đối diện với cái apartment chàng đang trú ngụ dậy lên tiếng kêu khóc. Rồi tiếp theo là tiếng thủy tinh hay có thể là chén dĩa bể vỡ loảng xoảng. Nam giật mình xoay người lại lắng nghe. Dường như chàng nghe thấy tiếng đàn bà và trẻ con thì phải. Nam nhún vai quay trở lại vị trí ban đầu. Vừa đi làm về hãy còn mỏi mệt, Nam không muốn dây dưa vào những chuyện không đâu. Với lại Nam cũng mới chân ướt chân ráo dọn vào cái chúng cư này chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, chàng nào đã biết hàng xóm của mình là những ai đâu. Có lẽ là một cuộc gấu ó cãi vã giữa hai vợ chồng. Rồi chén bay, dĩa bay. Chuyện rất thường tình ở những chúng cư hạng rẻ tiền, mà trong đó chen chúc nhau sống những người Mỹ đen, người Mễ, người Phi và người Mỹ... vàng gốc Việt như chàng. Nam còn nhớ, cũng tại nơi này ngày đầu tiên, một bà Mỹ đen mập bự như một con gấu cái vừa la hét chói lói vừa tống gã chồng ốm nhom và nhỏ xíu như một con nhái lăn lông lốc xuống cầu thang nằm chềnh ềnh một đống ngay trước chân chàng.

Friday, January 21, 2011

Truyện ngắn: CHUYẾN XE ĐÒ CHIỀU 30 TẾT

____________



PHẠM PHONG DINH

Ngồi trong phòng trực của sở làm mà Trình có cảm giác trong lòng chàng đang hừng hực dậy lên một ngọn lửa xốn xang. Chiều 30 Tết, chỉ còn có mỗi mình Trình cùng với chiếc bàn giấy rộng thênh thang. Ngoài kia, đằng sau cánh cửa sắt, tiếng xe cộ chạy trên đường ầm ì vọng vào, nhưng ở bên trong là một thế giới hoang vắng và im lìm. Vì chẳng còn ai cả, ngoài mỗi Trình đang còn ngồi gặm nhắm nỗi quay quắt giữa một buổi trưa buồn. Trình thật quá xui xẻo, bởi chàng bắt thăm trúng phiên trực cuối năm. Mấy năm trước, Trình may mắn thoát cả, những lúc ấy chàng hân hoan thơ thới xách va li về quê ăn Tết, trong nỗi đau khổ của một gã đồng nghiệp kém may mắn dõi mắt thèm thuồng nhìn theo. Nhưng năm nay, thì chính chàng phải nếm vị đắng của cái sự gọi là trực sở cuối năm. Trình cứ nhìn mãi lên chiếc đồng hồ tròn treo trên vách. Nó muốn trêu ghẹo chàng hay sao chứ, mà những cái kim dường như vẫn cứ đứng ì một chỗ không chịu chuyển động cho. Không khéo Trình kẹt lại ở Sài Gòn và ăn Tết trong nỗi cô quạnh giữa chốn phồn hoa này mất. Ngày 29 Tết, Trình đã bùi ngùi đứng tựa cửa phòng trực nhìn bọn bạn hớn hở người xách cặp táp, kẻ xách va li ngồi chất lên mấy chiếc xích lô máy xình xịch chạy ra ngoài bến xe miền Tây và miền Đông. Đứa về Cần Thơ, thằng ra Nha Trang. Tuy rằng chính phủ chỉ cho nghỉ từ ngày 30 Tết cho đến hết mùng Hai, nhưng trưa ngày 29 sở của Trình đã vắng như một ngôi nhà ma, các quan lớn quan nhỏ đều đã đua nhau biến mất hết một cách thần tình, mà chàng biết chắc có gã mãi đến mùng Bốn Tết mới lò dò đến làm, nại cớ ở xa vào trễ.

Tuesday, December 21, 2010

Những huyền thoại về Santa Claus

___________________

Phạm Phong Dinh




Hai ngàn năm trước, vào một đêm đông giá buốt, những cơn gió lạnh từ phương Bắc kéo về rền rĩ trên những tán lá cây sồi, trong một chiếc máng cỏ mục cũ, trên đống rơm rạ khô xót trong một cái hang đá cô quạnh mờ mờ ánh bạch lạp ở một góc thành Bethlehem, thuộc nước Do Thái cổ, Chúa Jesus ra đời. Trên bầu trời đen thẳm, có một chiếc sao sáng lóa vạch một đường ánh sáng xuống cõi trần thế và dẫn đường cho Ba Vua Phương Ðông tìm đến với Ðấng Cứu Thế. Năm mà Chúa Jesus giáng sinh được đánh dấu mốc là năm thứ nhất kỷ nguyên chính thức của nhân loại, từ đó lịch sử được hình thành với hai ký hiệu: trước Thiên Chúa B.C. (Before Christ) và sau Thiên Chúa A.D. (After Day, tức sau ngày Jesus chào đời). Ngày mà Ðấng Christ chào đời, mặc dù còn nhiều sai lệch và tranh cãi tùy theo truyền thống lễ hội từng nước và niềm tin của những giáo hội khác nhau, nhưng nhân loại cùng chấp nhận lấy ngày 25 tháng Mười Hai mỗi năm Dương Lịch làm ngày tôn vinh Chúa Jesus xuống thế.