Wednesday, May 31, 2017

Ký ức sơ sài 28

Ký ức Sơ sài là bài viết của tác giả Nguyễn Khiêm mà trong một tình cờ tôi đọc trong Face book của một cựu giáo sư NTT -Nguyễn Anh Khiêm-
HTTL không nhớ Thầy Nguyễn Anh Khiêm về NTT năm nào  song xin phép Thầy được mang bài viết về trang nhà Tha Hương để người Rạch giá có dịp đọc một bài viết từ  một vị Thầy của trường NTT thân yêu của chúng ta...
Thầy Phạm Huy Viên thì chắc rõ Thầy Khiêm về NTT khi nào vì email Thầy gởi ra thường thường có tên Thầy Nguyễn Anh Khiêm, có lẽ các Thầy có liên lạc cùng nhau

Kính thăm hỏi sức khỏe các Thầy cùng gia đình mọi an vui..

Trân trọng

HTTL



____________

NGUYỄN KHIÊM 


ky-uc-so-saiTôi quen ông bạn Huỳnh Phương Đông, người Kiên Giang, nhà ở sâu vùng quê gần như mất an ninh, cách thị trấn Rạch Sỏi khoảng mười mấy cây số.
Năm đó tôi cùng đám giáo sư trung học Nguyễn Trung Trực Rạch Giá nhận sự vụ lệnh giám thị kỳ thi tú tài tại trường Thoại Ngọc Hầu, Long Xuyên. Xin mở ngoặc, Giáo sư là từ gốc Hán vô tội bị dằn vặt sau 75. Chế độ miền nam cũ theo kiểu người Pháp gọi bọn người dạy các lớp phổ thông cấp 3, ngay khi ra trường, là giáo sư trung học, phân biệt với người dạy đại học là giáo sư đại học. Chế độ mới hạ giáo sư xuống thành giáo viên. Thì cũng chỉ cách gọi, không gì phải phàn nàn, nhớ khi nghe tôi học sư phạm, ông tôi cười ‘đánh giá’ rằng ‘sĩ đáo cùng thời sĩ giáo nhi’, ý coi thường nghề giáo thấy rõ. Chỉ thắc mắc chút đỉnh, ngườì kèm trẻ tư gia (précepteur) thì vẫn gọi gia sư, thầy cúng là pháp sư, thầy tu gọi thiền sư, dạy múa là vũ sư, dạy đánh nhau gọi võ sư… nhưng người dạy chữ nghĩa cho thanh niên thì chỉ là giáo viên. Phải chăng sư hay viên là những từ đã bị chính trị hóa? Chế độ toàn trị nên cái gì cũng chính trị. Đá banh với ngoại quốc mà cứ dương lên thụt xuống hình lãnh tụ ‘kính yêu’, thấy bắt ớn; chưa đủ đô, gỡ huề một trái liền lôi cờ ‘tổ quốc’ từ trong vớ ra trưng lên rồi chạy loanh quanh như phát cuồng, thiệt có một không hai trên cõi người.

Hư Cấu

_________

CHÂN DIỆN MỤC


Trong văn chương, tôi không ghét gì cho bang Tiểu Thuyết Lịch Sử!
Tiểu thuyết thì có Hư Cấu! Tác giả xây dung một nhân vất không có thật trên đời. Tác giả nói chuyện đời nay, hoặc nói chuyện mới qua gần gần thì tôi còn nghe được. Nhưng chuyện đã qua quá lâu! Quá lâu mà nói như tiểu thuyết thì thật là không ngửi được!!!
Tiểu thuyết hiện đại hầu hết là ái tình (đôi khi có tính xã hội trong đó) người ta đặt tên cho nhân vật như có thật ngoài đời. Những sinh hoạt, tâm tư... như người thật ngoài đời! Như vậy chỉ có cái tên nhân vật là hư cấu thôi!

Tuesday, May 30, 2017

Hạ Chia nổi nhớ


Hận


TỤ TẬP MANH LỆ

______________

CHÂN DIỆN MỤC


Trong Bình Ngô Đại Cáo Nguyễn Trãi viết: Khi cờ nghĩa dấy lên tụ tập bốn phương Manh Lệ!

Nhiều sử gia giải nghĩa manh lệ là nông nô! Tôi thấy chưa xác đáng! Theo tôi manh lệ gần giống như lưu manh, nghĩa là những người vô sở cứ: không gia đình yên ổn, không đất đai tài sản, sống ngày nay không biết ngày mai.

Lần giở sử Tây Hán ta thấy đệ tử Lưu Bang toàn là dân lưu manh! Trương Lương lưu lạc từ xa tới, chỉ là một tên thầy dùi. Tiêu Hà là một tên thư lại. Có lẽ sau này hắn sắp xếp doanh trai, kho lương… nên có danh thư lại chứ lúc hắn về với Lưu Bang hắn chỉ là kẻ hầu hạ của… một quan làng. Trần Bình về với Lưu Bang với bộ dạng ở trần và mặc quần sà lỏn. Phàn Khoái là tên đồ tể, Hàn Tín là kẻ ăn xin!
Ấy thế mà tụi này làm nên Đại Sự !!!  Đã không có gì để mà mất thì ngại gì chinh chiến lâu năm!

Monday, May 29, 2017

Tiền già, tình già

_________________

https://app.box.com/s/5udfc4rfsfm4ozekom63u7148zxfrlgf

Ai…hột vịt lộn hôn…

Chuyển đến từ NNN
_______________

Vũ Thế Thành


Cách nay khoảng chục năm, khi đi công tác ở Manila, tôi được đồng nghiệp, (mà chắc cũng là đồng bọn) ở đây rủ đi bia bọt ở một quán nhậu bình dân, với lời rỉ tai “nhậu với đặc sản chỉ Phi mới có”. Đến quán, tưởng gì chứ té ra hột vịt lộn, mà dân địa phương gọi là balut. Hột vịt lộn thì ở đâu cũng thế, chỉ có điều gia vị của họ không phải là rau răm muối tiêu như ở quê nhà, mà là hành tỏi gừng giấm ớt nên hơi lạ miệng.

Trứng vịt có duyên “trống mái”, dân gian gọi là trứng có cồ, khoa học gọi là trứng thụ tinh, ấp nở chưa thành con gọi là trứng vịt lộn.
Từ con đường lộn ngược đến câu chuyện hình hài

Sunday, May 28, 2017

Tặng Người Dưng



Lục bình ơi, đời phận bạc như vôi (SN)
Người đã phụ tôi, tôi lại phụ người
Tình cứ thế như dòng đời trôi nổi
Đến để rồi đi u ẩn chia phôi…

Nhắc lại chi chuyện cũ của ngày xưa
Tuổi học trò trung cấp dưới nắng mưa
Đường Mạc Cữu xuôi về nhà máy nước
Nguyễn Trung Trực sáng chiều ai đón đưa !

Theo vận nước bảy lăm em sang ngang
Cũng từ đó quê hương phủ khăn tang
Rồi cứ ngỡ trăng đong đầy hạnh phúc
Tôi tha hương vô định bước lang thang

Nhưng không ngờ dòng đời lại đùa dai
Chiếc áo ngày xưa màu cũng tàn phai
Ngoảnh mặt lại đoạn đành tình thơ dại
Trăng lỡ làng vội vã bước chia tay

Xây tình mới em làm dâu nước Anh
Tôi cầu chúc trăng diễm phúc an lành
Nào ngờ đâu biển sông đầy biến động
Tại người dưng, hay trách trời cao xanh !

Melbourne   28/05/2017   Phong Lan
Viết để Tặng Người Dưng, sau khi đọc bài Về Thăm Quê Tôi, của Lư Thị Song Nguyệt

Có đến, có đi


Saturday, May 27, 2017

Mây trắng chiều


NHỒI SỌ

__________

CHÂN DIỆN MỤC

          Người Tầu hỏi con đi học về: Hôm nay con làm bài thế nào?
Người Do Thái hỏi con:  Hôm nay đi học con có đặt câu hỏi nào không? Hôm nay con có thấy mình khác hôm trước không?
Người Tầu hãnh diện với những câu hỏi xưa như trái đất: Buổi sáng mặt trời gần ta hay buổi trưa mặt trời gần ta? Tại sao con ngỗng kêu to? Tại sao con ễnh ương kêu to?

Về thăm quê tôi


Điệu buồn phương Nam

_____________
Nhạc Vũ đức Sao Biển
Cổ nhạc Anh Kiệt
Kim Trúc trình bày

Thursday, May 25, 2017

THẦN TƯỢNG EM

____________

CHÂN DIỆN MỤC
Cửa xưa mành trúc còn ngăn
Góc vườn vẫn đọng trăng xuân thuở nào

Tuổi thanh xuân, những đêm trăng sáng vườn chè, chàng mơ gì?

Con chim sơn ca vỗ cánh bay về phương Nam, mơ mộng một phương trời cao rộng, tự do… Nhưng trong những đêm mưa đất khách đó, chim chuyền từ cánh khô đến cành tươi, từ cánh tươi tới cành khô! Lạnh lùng thay:

Chiếc lá


Wednesday, May 24, 2017

VIETNAM ƠI !

______________

LƯ THỊ SONG NGUYỆT





... Tôi ghét sự mị dân !!!
(Tôi chỉ viết những gì tôi nhìn và tôi hiểu, không cần các bạn đồng tình )
TẶNG HÌNH BÁC HỒ ĐỂ THỜ CHO NGƯỜI NGHÈO
CHIẾU PHIM MIỄN PHÍ CHO NGƯỜI MÙ.
còn cái lổ nào để chui xuống trốn !
....
Cứ sáng ra đi làm về là mở máy tit tít liền để theo dõi dòng thời sự,
mà mình thì đang sống ở xa lắc xa lơ.
Mới hay dòng máu huyết thống vẫn chảy xuôi dòng.
Quê hương mình đã đang đổi mới xinh đẹp từng ngày...
nhưng cần những con người đại diện chân chính, và cần những cái đầu sáng suốt hơn.
Đâu phải như ngày nào :
...'' nếu anh có thể cầm súng đánh thắng quân xâm lược, giết người được là anh sẽ làm lảnh đạo được đâu.''
Chuyện bần cố nông đó xưa như trái đất !!!
Đã bảo là LỊCH SỬ  thì chỉ có trong sách giáo khoa thôi...
sao cứ mang ra cho thế hệ đời cháu con để mà  theo đuổi ?
QUÊ HƯƠNG MÌNH CỨ MÀU MÈ MÃI ...

Tâm sự người làm vườn

_________

Tâm sự người làm vườn

Lanh Nguyễn 

Tặng cho những người thích trông hoa và rau củ)

*******************

Tôi trồng hoa cho người đời ngắm 
Mong lắm người mở tấm lòng khen 
Đỏ, vàng, xanh đủ sắc đua chen 
Như cuộc sống đỏ đen nhiều mặt 

Trồng rau để người đời góp nhặt 
Mảnh tình quê xa lắc xa lơ 
Để cùng nhau về lại tuổi thơ 
Đã bỏ sót bên (kia) bờ biển rộng  

Tôi vun bón bằng tấm lòng nóng bỏng 
Bằng ước mơ, bằng giấc mộng hồi hương 
Bằng máu tim, bằng tất cả tình thương 
Nên hoa quả đều tượng hình quê cũ 

Nhưng hoa vẫn muôn đời ũ rũ 
Rau của tôi cứ phủ đầy sâu 
Ôi! Mảnh vườn tan nát còn đâu 
Tóc tôi bạc làm sao chăm sóc...


Có anh đến

______________

Viết để tặng cô "áo Tím trong rừng"

Phùng Kim Trúc



Phượng xưa


Tuesday, May 23, 2017

Rồi lại chiêm bao

Poster: Hoàng Dung

BÁN TỰ VI SƯ, VÔ TỰ VI SƯ

__________

CHÂN DIỆN MỤC


          Nghề thầy có cao quý không???
Đọc Lều Chõng ta thấy vai trò của ông thầy cũng không lấy gì làm vĩ đại lắm (?). Chỉ là nhồi sọ một mớ kiến thức của ông Ba Tầu! Trường Cao Đẳng Tiểu Học Đông Dương mở ra cũng không có gì là đột phá, là cao siêu (?), cũng là nhồi sọ thôi!!! Những người tốt nghiệp trường này kiến thức cũng không quá trình độ thành trung bao nhiêu! Ấy vậy mà đã đem tới Việt Nam một luồng sinh khí mới (chớ có so sánh với tiến sĩ bây giờ, e rằng nhiều người sẽ cho là mình hâm!) Thời đại mới thì phải kiến thức mới chớ! Những ngũ luân, ngũ thường nghe sao mà nó xa lắc xa lơ, lạ hoắc lạ huơ!

Năm năm bến cũ

____________
Trần Như Xuyên


(Kính tặng hương hồn cố Trung Úy Lê Đình Long, K21 Võ Bị Đà Lạt )
Vầng trăng từ độ lên ngôi
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ
( Huy Cận )

Nguyện bước xuống xe, trời đã về chiều, Đà Lạt đang giữa mùa đông, chưa tối mà thành phố đã mơ màng như sương khói phủ, Nguyện co ro cài lại chiếc áo len mà từ lúc xe ra khỏi Blao nàng chỉ khoác hờ trên vai, bến xe hơi vắng, có lẽ chuyến xe của mình là chuyến cuối cùng từ Sài Gòn ra, nàng sách chiếc va li lững thững bước đi.

Nguyện cũng không hiểu sao giờ này mình lại ở đây, mới mấy ngày trước thôi, dù những khẩn khoản của Long mời nàng lên dự lễ mãn khóa của chàng, Nguyện vẫn giữ ý định là sẽ không đi, Nguyện ngại vì chưa bao giờ nàng đi xa một mình. Vậy mà…chả là tuần trước buổi chiều đi làm về, nàng có thói quen ngày nào cũng vậy, thả bộ dọc theo đường Tự Do đầy lá me, đúng là con đường có hàng cây lá xanh gần với nhau. Nguyện thích con đường này từ hồi còn đi học, giờ, từ ngân hàng nơi nàng làm việc, Nguyện đi bộ dọc suốt con đường, tới Bưu điện, nàng chờ xe bus để về Đa Kao

Sunday, May 21, 2017

Nổi nhớ dịu dàng


DÂN TRÍ VÀ QUAN TRÍ

________

CHÂN DIỆN MỤC

1.   Dân: Ăn bột ngọt thấy ngon, bón cho cây lúa hy vọng nó tươi tốt và ngon hơn.
Quan: Phun thuốc trừ sâu và phân hoá học bằng máy bay cho vài hec ta ruộng, cách nhà dân chừng trăm bước.

2.   Dân: Ăn bốc cơm nguội với khoai.
Quan: Ăn mật gấu, sừng Tê, Ngọc Dương và các thức ăn nhâp để sinh con trai và con thông minh!

3.   Dân: Phá giải phân cách giữa đường để đi cho tiện, cho gần.
Quan: Làm đường phải tránh nhà quan, dù đường cong queo không cần biết.
   Làm đường xe lửa cao tốc vì chỉ số IQ của Việt Nam cao, không lẽ thua các nước chỉ số thấp hơn.

Một lần mộng mị

Poster Hoàng Dung

Kiều lão Đà Lạt

 _____________

Vũ Thế Thành

Góc tối của một đô thị đầy ánh sáng là như thế. Đêm đó trời lạnh kinh khủng. Những cái khốn cùng của xã hội, chẳng có cái nào giống cái nào. Phải nhìn vào góc tối mới thấy bộ mặt thật của xã hội.
“…Bên tê thành phố tráng lệ
Giai nhân nằm khoe lõa thể
Bên ni phố vắng,
ôi lòng ngoại ô…”
Lang thang ở Đà Lạt, tôi có cái thú, đoán xem người nói chuyện với mình có phải là dân gốc Đà Lạt không. “Gốc” ở đây hiểu là nếu không sinh ra, thì ít ra cũng lớn lên và ở đấy cỡ bốn hay năm chục năm. Với trò chơi này, tôi là kẻ “độc cô cầu bại”, ít nhất là cho đến lúc này, khi tôi vừa trở thành cư dân “đờ-mi” Đà Lạt cuối năm ngoái, theo cái kiểu vui ở buồn đi, đi chán lại về .
Đà Lạt không xa lạ gì với tôi. Trước năm 75, tôi đã từng lông bông trên đó, chỉ là chuyện đàn đúm vui chơi thôi chứ chủ yếu vẫn ăn học ở Sài Gòn.


Có những buổi chiều ngồi đọc sách bên bờ hồ, tự dưng chợt hỏi, liệu 50 hay 100 năm nữa, Đà Lạt sẽ thay đổi như thế nào…”.
Đà Lạt thuở ấy thế nào? Hãy nghe người Đà Lạt ly hương nói về Đà Lạt để họ xả stress: “… Những con dốc với hàng mai anh, hay cúc quỳ, những mái nhà kiểu Pháp, những giọng nói nhỏ nhẹ, những quán cafe ngồi để ngắm chứ không để người khác ngắm… Khi còn bé, Đà Lạt với tôi là cái gì đó mờ mờ, huyền bí và… lạnh. Rồi 5 năm sau, Đà Lạt  trong tôi lại mang một dáng dấp rõ ràng hơn. Và yêu lắm… Có những buổi chiều ngồi đọc sách bên bờ hồ, tự dưng chợt hỏi, liệu 50 hay 100 năm nữa, Đà Lạt sẽ thay đổi như thế nào…”.
Người Đà Lạt nói về tính cách của họ thế này:“… hòa nhã, thân thiện, hiếu khách, nhỏ nhẹ, hiền hậu, lãng mạn,…”. Nghe thấy đã! Tự than (thở) thì được, còn tự khen như thế cũng hơi kỳ. Ngượng! Riêng tôi, với cái nhìn đầy cảm tính và thiên vị, tôi thấy họ nói thế cũng chẳng có gì… trật.

Aó tím vào rừng


Saturday, May 20, 2017

Sông xưa

__________________

Thơ Cát Vân
PPS Hoàng Thị Tố Lang




Mùa Xuân Còn Đến


Trả súng đạn này

Chuyển đến từ NVH

_____________




Tôi có thể ngồi đồng cả ngày trên mạng, nhảy tường lửa, đọc tài liệu, đọc báo nhăng nhít, nhưng chưa bao giờ xem/nghe trọn một chương trình ca nhạc, dù là ở nhà hay trên những chuyến xe đò đường dài. Xem không trọn chỉ vì ngủ… gật, đúng hơn, trình độ thưởng thức của tôi chỉ tới cỡ đó. Vậy mà chiều nay tôi đã xem trọn một chương trình ca nhạc.

“….Trả súng đạn này, khi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê, tìm tuổi thơ mất nơi nao…”
(Một mai giã từ vũ khí – Trịnh Lâm Ngân)
 Ở Việt Nam, các DVD ca nhạc hải ngoại Thuý Nga, Vân Sơn,… dễ kiếm, nhưng Asia thì khó. Asia “phản động” lắm, lỡ bị phát hiện, sẽ bị tịch thu cả xe, hết đường sống, những người bán DVD dạo nói thế. 
Đã “sạch nợ sông núi rồi”. Mệnh Trời bắt thế, chỉ là lực bất tòng tâm thôi. Đâu cần phải đấm ngực mea culpa…mea culpa.
Nhưng bây giờ, chỉ cần 1 media hub, người ta có thể tải từ internet đủ loại chương trình giải trí để xem qua TV. Ngủ gật cũng sướng như ăn vụng. Thỉnh thoảng tôi cũng click đại một liveshow nào đó để ru mình ngủ…gật. Và chiều nay, tôi muốn ngủ gật với Asia, để xem “phản động” tới đâu. Tôi chọn chủ đề “55 năm nhìn lại” vì đoán là nói miền Nam từ thời di cư 54.

Friday, May 19, 2017

Chuyện tình mùa xuân

___________

Chuyển đến TH một mối tình thật đẹp như món quà cuối tuần cùng bằng hữu
nvh

Chuyện tình mùa xuân của Cyrano de Bergerac

Lâu rồi không ghé Fansland xem phim. Nhớ ngày trước (cũng chỉ cách đây vài năm) cả cái “rạp” ấy chỉ vỏn vẹn 5, 7 hàng ghế gỗ, với vài cái… quạt trần, thay cho điều hòa, và người ta phải khép cánh cửa sắt lại như màn tắt đèn để xem cho rõ. Giá vé rẻ, nhưng hầu như chỉ có một vài người ngồi, mà chính xác là 3/4 số lần mình lên đó, cả rạp chỉ có mình mình. Đơn giản vì rạp ấy không chiếu mấy phim mới, mà chỉ dành cho những bộ phim kinh điển kiểu Xe bus tình yêu, Cuốn theo chiều gió, Love story, Đại lộ hoàng hôn, Hát dưới mưa… Thế nên ít khách. 
Những bộ phim thuộc thời kì đầu của nền điện ảnh có những kịch bản không quá phức tạp, kỹ xảo thì chẳng có gì để nói, nhưng ý nghĩa nhân văn thì có trong từng phút.


          Tôi đã xem rất nhiều, thậm chí có những bộ phim xem lại vài lần. Trong đấy không thể quên được chuyện tình của Cyrano de Bergerac và Roxane. Hồi ấy, ngoài phim, giai thoại lịch sử này còn được khắc họa trên sân khấu nhạc kịch. Nhưng dù ở bất kỳ thể loại nào, câu chuyện ấy vẫn được đón nhận bằng lòng ngưỡng mộ và sự xúc động.

Hồn sầu chiêu niệm


Thursday, May 18, 2017

Viết Cho Mẹ

________
Nhật Đạo



Chủ nhật nầy là ngày giỗ Mẹ.

Hôm nay soạn lại đống thơ cũ, tình cờ gặp bài Tình Mẹ, lòng buồn man mác, bâng khuâng nhớ về quá khứ xa xôi khi còn ấu thơ, bé bỏng mà nay đã già, gần đất xa trời, tóc đbạc màu. 


TÌNH MẸ

          Năm nào cũng vậy, dù tổ chức lễ Vu Lan ở tu viện Bảo Pháp hay ở chùa Diệu Php, đồng bào Phật tử đến tham dự rất đông, khoảng trên dưới ba ngàn người, không ngoài mục đích là để tưởng nhớ công ơn sâu dầy của các đấng sanh thành mà hình ảnh đức Mục kiền Liên, một trong những đại đệ tử của Đức Phật, là tấm gương sáng ngời cho chúng ta noi theo.

Họp mặt Thầy Cô cùng bạn hữu mừng năm mới 2017

THẰNG ĂN MÀY

__________

CHÂN DIỆN MỤC


Ăn mày là ai, ăn mày là ta
Đói cơm rách áo hóa ra ăn mày
Tôi có anh học trò, mỗi lần ngồi với tôi (lúc này anh ta đã khá giả), có người ăn mày đi qua, thế nào anh ta cũng gọi lại cho tiền, cười nói: khi người ta khi mình! Không hiểu đó là một câu nói diễu chơi, hay phóng khoáng, hay đạt đạo !!!

Ăn mày có phải là hạng người đáng khinh không? Nhà Nguyên Trung Quốc rất khinh những người học Nho nhưng còn xếp trên hạng ăn mày. Nguyên chia dân chúng ra làm mười giai cấp: hạng tám: đĩ; hạng chín: Nhà Nho; hạng mười: ăn mày!

Thu Vàng


Wednesday, May 17, 2017

Tuổi về vườn


Ai ơi bưng bát cơm đầy…


Nguyễn Dư –


Ông bạn mới đi chơi Việt Nam về, hớn hở khoe:
– Lần này ghé Huế, được ăn cơm vua. Vui quá! Ông ăn cơm vua chưa?
– Thuở bé, ăn đến phát ngấy rồi! Cơm vua thời đổi mới thì chưa ăn.
Ông bạn cười tôi lẩm cẩm, lẫn lộn ngày xưa với ngày nay!
Năm 1948, 49 gia đình tôi ở phố Lê Lợi (Bà Triệu bây giờ), giữa nhà thương chữa mắt (Viện Mắt) và chùa Chân Tiên. Chiều tối, trẻ con tràn ra vỉa hè vui đùa, hò hét inh ỏi. Chơi bi, đánh đáo,kéo cưa…

Kéo cưa lừa xẻ
Thợ khoẻ cơm vua
Thợ thua cơm làng
Thợ nào dở dang
Về bú tí mẹ.