Monday, September 27, 2010

Quê hương, một lần trở lại-Ngày xưa hoàng thị

_______________________________________________

 

Chân thành cám ơn thầy Phạm văn Thuấn và anh Khưu Quang Thuần

đã thúc đẩy tôi thực hiện lần trở về kỷ niệm nầy

 Ngày Xưa Hoàng Thị

 



1Tiếng rao hàng từ dưới đường vọng lên khiến tôi choàng tỉnh dậy "Bánh mì nóng dòn đây". Tôi không biết là mình đã ngủ bao lâu nữa . Từ Winnipeg về đây phi cơ delay ở Vancouver và Hồng kông gần 20 tiếng đồng hồ . Chuyến bay kéo dài ra . Tôi mệt nhoài, thân thể rã rời khi đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhứt . Tiếng rao hàng đã đánh thức tôi dậy . Cho tôi biết trời đã rạng sáng . Một ngày mới bắt đầu. Cũng hơn 25 năm tôi mới nghe lại tiếng rao hàng quen thuộc nầy mà ít đất nước nào trên thế giới có được tiếng rao hàng đầy vẻ sáng tạo , muôn hình muôn vẻ như thế  . Đi xa , tiếng rao hàng với tôi là một nỗi nhớ không rời . Một nét quyến rũ kỳ lạ . Ngày còn đi học. Những đêm học bài thi khi nghe tiếng chú chệt bán mì ngọt cất lên "mi ngót" (mì ngọt) khỏi cần nhìn đồng hồ tôi cũng biết đã hơn 12 giờ khuya .Tôi gọi chú chệt vì cả xóm ai cũng gọi như thế, chả biết từ bao giờ . Chú chệt thì hiền và ốm tong teo, nói tiếng Việt lơ lớ mà dễ thương lắm . Mì ngọt của chú thì ngon hết biết . Hôm nào Ngoại ở quê về thăm cháu, chị em tôi có tiền để dành tối đến chờ nghe tiếng "mi ngót" của chú vang lên để chạy ra mua chè. Như cô hàng chè thưng mỗi lần nghe tiếng rao hàng thánh thót  ngang nhà "Ai ăn chè thưng , bột khoai , nước dừa đường cát không ?"  là biết đã 2 giờ trưa . Ngày nào cũng như ngày nấy . Gần gũi, thân thiết biết là chừng nào.

Sunday, September 26, 2010

Rạch Gía - Những ngôi chùa xưa

______________________________________


Chùa Tam Bảo



Ngôi chùa tọa lạc ở số 6 đường Thích Thiện Ân, phường Vĩnh Lạc, thành phố Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang. Chùa Tam Bảo Rạch Giá đã được công nhận là di tích lịch sử văn hoá

Từ tôi góp chút sầu rơi ......Ngô Quang Võ

Rạch Gía- Những ngôi chùa xưa

                                                       Chùa Phổ Minh

___________________________________



- Địa điểm : Phường Vĩnh Lạc, TP. Rạch Giá
- Thành lập năm : 1965
- Người sáng lập : Thượng tọa Thích Minh Giác

Saturday, September 25, 2010

Rạch Gia' -Những ngôi chùa xưa


Tịnh xá Ngọc Sơn

______________________

Địa điểm : Phường Vĩnh Thanh, Tp. Rạch Giá
Thành lập năm : 1964
Người sáng lập : Hòa thượng Thích Giác Phúc
Trụ trì hiện nay : Thượng tọa Thích Minh Nhuần
Hệ phái gốc : Khất sĩ
Điện thoại : 077.3866951

Friday, September 24, 2010

Nó & Miếng bánh mì chiên ngày xưa-HTTL



Tui còn nhớ ở cuối cái dãy lớp nầy là cái quán của Dì Sáu -Dì là vợ của chú lao công trong trường.

Cái quán Dì Sáu nằm giữa Trường Nam và Trường NTT. Quán bán hằm bà lằng đủ thứ như: bánh mì chan, bánh in, đá nhận, cốm chùi. kẹo dừa v v nhưng tui mê nhứt là món bánh mì chiên của Dì Sáu. Cái miếng bánh mì  chỉ được phết lên môt. lớp bột được trôn chung với  khoai lang cắt sợi nhỏ bỏ thêm hành, tiêu, nước mắm, một chút màu đỏ cho bắt mắt và con tôm nhỏ ấn vào lớp bột. Sau đó thả vào chảo dầu để chiên. Miếng bánh  mới vớt ra giòn rụm thơm hết biết. Ăn không cũng ngon hoặc là cắt nhỏ trộn với bún chan thêm chút nước mắm chua ngọt, bỏ chút carot đồ chua vào thì thiệt là dách lầu. Tui còn nhớ Nó -cái thằng bạn cùng lớp tui, hồi đó-  mới học Đệ Thất mà Nó cũng bày đặt hào hoa lắm. Tui với nó học chung lớp - lớp Đệ Thất 3 -.

Thursday, September 23, 2010

Những cây Cầu xưa ở Rạch Gía- Sưu Tầm



 Cầu quay chợ Rạch Giá:

còn có tên là cầu Chợ Cá, cầu Bưu Điên. Có thể đây là cầu xưa nhất ở Rạch Giá, nối liền khu hành chánh sang khu thương mại cua Rạch Giạ

Trường Nam kỷ niệm

______________________


Trông ảnh Trường Nam Tiểu Học chợt nhớ tới kỷ niệm một thời con nít phá như quỉ . Ghi lại đôi dòng thân tặng các bạn cùng lớp ngày xưa
                            TTQ


Trường Nam không chỉ có nam
Có bầy con gái lộn sàng sang đây

Wednesday, September 22, 2010

Ảnh Trường Nam

Những tấm ảnh Trường Nam được chụp rất đẹp là từ trang blog của anh Mai N Duy, em trai anh Mai Viết Nguyễn, anh Nguyễn là bạn học của anh Thiện, anh Đường.


Ngọc Vân

Trường Nam ngày xưa -Hoàng Thị Tố Lang

______________________

Mới chôm thêm mấy tâm hình (trên Google của môt. người Rạch Gía ). Chắc hỏng sao đâu . Nếu chủ nhân của các tấm hình nầy có lạc bước vào đây

Tuesday, September 21, 2010

ôm một mối mơ (*)- thơ ngọc vân

________________

rực rỡ đèn
rực rỡ trăng
tuổi thơ bay tới
cung hằng xa xa

Thơ Xướng Họa - Mạch vạn Niên& Minh Giang

hoanghonRachGia.jpg Hoang Hon KienGiang picture by DoMinh

Lỡ dở
___________________

Mạch vạn Niên

Ở đó dòng sông ngừng lối chảy
Yên ba sóng nước gợn tình yêu 
Có em trăng sáng giăng đầu núi
Vằng vặc vườn sao tỏa dáng kiều 

Anh rước em về đời ấm áp
Một đàn chim mộng chở đầy khoang
Chân mây góc biển buồm căng gió
Thuyền tới bồng lai cặp niết bàn

Bến cũ, đò xưa - Mạch V Niên & Ngô Q Võ



Ngâm
hò..ớ..ơ..
đất Kiên giang nồng nàn hương biển
người Kiên giang nói chuyện thiệt thà (Ngọc Vân)

anh về thăm lại quê nhà 
tìm em năm ấy ...à ..hò .ớ ơ..

Khôn dại - Hoàng Trúc Vũ

  ______________________



        " Trên đời có bốn cái ngu
           Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu "

        Vậy mà thiên hạ nói ở đời chẳng có cái ngu nào giống cái ngu nào. Nếu thế thì thế giới hiện có trên 3 tỷ dân, chỉ cần mỗi người lỡ dại ngu một lần thôi trong một đời thì ta có hơn 3 tỷ cái ngu khác nhau. Xin lỗi bạn trước, có bao giờ bạn cảm thấy mình ngu lần nào chưa, chứ tại hạ thì thấy mình ngu nhiều lắm. Ngu vì lúc còn thanh niên đã không còn tiền mua thuốc lá hút vẫn phài năn nỉ bạn bè mượn tiền bao gái đi ăn. Rồi sao nầy bị gái bắt nói tiếng " I do " trước mặt Thiên Chúa để bây giờ cái cạnh sườn chẳng những đã biết đi mà còn biết xỏ mũi mình nữa ! Cái ngu của tại hạ đâu có nằm trong 4 cái ngu trên. " Ông cố nội nào đó " xem lại dùm khi ông phát ngôn chỉ có 4 cái ngu thôi thì thiếu nhiều lắm. Vả lại cũng chưa vững đâu, Này nhé !
        Làm mai mà ngu ư ? Chưa chắc.
        Lãnh nợ thì ngu là cái cẳng !
        Gác cu. Chưa biết 
        Cầm chầu mà ngu à ?! Hình như các bậc trưởng thượng hoặc chức sắc xưa hầu hết đều là những cụ

Nhắc chuyện quê hương :Rau càng cua

Trần Mỹ Thanh,
Palm Springs, California 


______________________

Tôi sang Mỹ đã lâu mà sao tâm hồn lại còn để lại ở một góc nào đó ở quê hương. Mầy hôm nay Cali trời mưa, tôi nhớ quê nhà. Ở Việt Nam khi trời mưa cho không gian ẩm ướt, để cây cối xanh tươi. Một loài tôi còn nhớ là rau càng cua. Xin tặng bài đến các đồng hưong Kiên Giang của tôi.



Rau Càng Cua là loại rau dân dã, bình dị, hầu như hiện diện khắp quê hương nước Việt, vùng địa phương nào cũng có. Rau càng cua mọc tự nhiên như rau sam và mọc nhiều vào mùa mưa khí hhậu ẩm ướt. Mùa nào người dân cũng có rau càng cua. Loại rau này mọc thấp, chỉ cần rảo quanh sân vườn, hàng hiên bên nhà là có thể hái được rau một cách dễ dàng. Người dân nông thôn hay thành thị đã ăn gỏi rau càng cua rồi thì hầu như nó sẽ được ưa thích.
Đặc điểm của rau càng cua dễ mọc hoang dã ở Việt Nam, ở tỉnh nào, ở nơi nào có mưa và có đất thì sẽ có rau càng cua. Rau càng cua mọc tự nhiên ngoài vườn bưởi, vườn chuối, gần ao hè sau nhà hoặc ven bên những liếp dừa miền quê. Rau càng cua lên xanh um và mọc nhiều. Có lẽ do thích hợp với khí hậu vùng đất thấp, ẩm ướt nên cọng rau càng cua có thể mọc dài đến gần một gang tay.

Đêm rằm xứ lạ - TTL







Một mình phố vắng lang thang
Đèn đêm mơ ánh trăng vàng năm xưa
Biển đời sóng dạt gió đưa
Bao năm qua cũng vẫn chưa nguôi buồn

Ai làm chớp bể mưa nguồn
Sáng trong khoảnh khắc, sầu tuôn suốt đời
Nhớ về nơi chốn xa vời
Vầng trăng không thể xẻ đôi gửi về

Xa xôi nghìn dặm sơn khê
Quan san cách trở đường về núi sông
Câu ca : xa mặt cách lòng
Bao năm sao vẫn còn mong còn chờ

Trăng trời đong sáng mộng mơ
Đêm rằm viễn xứ, trăng mờ trời tây
Đèn đêm sáng chói phủ vây
Trăng đơn cô độc héo gầy trăng soi
 

Monday, September 20, 2010

Bước thu- Ngọc Vân

______________________

 Có một thời thôi -một thuở
Má hồng trong nắng ngây thơ
Có một thời thôi - một thuở
Tóc dài trong gió gây mơ

Ai treo lưng trời ráng đỏ ?
Buồn ngất ngưởng nhập vào thơ
Vòng tay rả rời nỗi nhớ
Ừ thôi , năm tháng dại khờ...

Bước qua biết bao mùa lá
Gượng nhẹ mà vẫn xạc xào
Bàn chân dẫm tàn xác lá
Đi mãi một đời tìm nhau

Ừ thôi , đành người đứng đợi
Níu tôi , thân xác rã rời
Đêm tàn chiêm bao không tới ...
Tôi thấy gì trong mắt tôi ?
Ngọc Vân 



Mơ - Nguyễn Sử Sinh

_____________________

Mưa đêm -NhớnhàKg

 




Anh có nghe
tiếng mưa đêm rơi lạnh?
 Như tiếng đàn se sắt
.....thấm vào em 
Sầu len tim
từng sợi đâm rất mảnh
Hạt lệ lăn
vào vũng tối ưu phiền... 

Đêm vẫn thế 
gói sầu từ vạn kiếp 
Như muôn đời
em vẫn chỉ là em 
Ngàn yêu thương
mong niềm đau tuyệt diệt 
Mà mưa đêm 
còn đẫm hạt lệ mềm.... 

Mưa vẫn thế 
xô nghiêng từ cơn gió
Mưa nhạt nhòa vùng ký ức ly tan 
Từng cơn mưa
trắng vai đời luân lạc... 
Và trong nhau
là quá khứ điêu tàn....

Nhớnha`kg

Chỉ còn là hư vô -Hoàng Thị Tố Lang


Kính dâng hương hồn thầy Nguyễn Văn Điệp

Tố Lang
______________________







"Tất cả chỉ là hư vô .... Hư vô như buổi chiều mưa Cali ..." Lời nào trong email của Trịnh Sơn Lượng gửi cho Thầy Cô và bạn hữu báo tin Thầy Điệp đã qua đời . Thật buồn . Có một ngậm ngùi pha lẫn xót xa nào đó trước sự ra đi của Thầy . Thầy đã buông tay từ giã cõi đời, nhưng trong đêm nay, ngay  giây phút nầy tôi hình dung được nỗi mãn nguyện , sự sung sướng , hạnh phúc  của Thầy trong giờ phút cuối cùng của đời mình nơi đất khách.  Trong giây phút Thập tử nhứt sanh nơi quê người, ngoài gia đình Thầy : Cô Điệp và cháu Bảo Minh - con gái Thầy - , bên Thầy còn có biết bao đứa học trò Rạch Giá năm xưa , vẫn thương mến Thầy và lo lắng cho Thầy với tất cả tấm lòng , trọn nghĩa tình Sư Đệ.

Sunday, September 19, 2010

Tô Bún Cá - thơ Glc

______________________

Nhớ thuở ấy bé thơ đầu để chỏm
Mãi dùng dằng mỗi lúc phải đến trường
Nội chải đầu thay áo lúc mờ sương
Gà eo óc thôn xa còn gáy muộn

Trăng nữa mãnh chăn mây dường vẫn cuộn
Dáng lung linh tiếc nuối mộng chưa tan
Chân bước đi chưa tỉnh giấc mơ màng
Nội an ủi "giỏi đi ăn bún cá"

Ai đã qua miền sông Kiên Rạch Giá
Hẵn nếm qua mùi bún cá thần tiên
Nước trong veo như giòng suối diệu hiền
Vị ngon ngọt ươm hương tình đất mẹ

Sớ cá lóc trắng tinh từng miếng rẽ
Bên vị hành xanh lá điểm thêm tươi
Vài con tôm nhỏ bé uốn thân lười
Đỏ như gạch đun trên cầu số một

Nội đã mất một chiều năm bảy mốt
Dì bán hàng cũng vắng biệt từ lâu
Bao năm qua trãi bao cuộc bể dâu
Sao quên được nhà lồng quầy bún cá

Hăm tám năm mượn quê người xứ lạ
Con thèm ăn tô bún cá quê nhà
Nội mất rồi con cũng biệt trời xa
Ai an ủi "giỏi, đi ăn bún cá"

Glc

Saturday, September 18, 2010

Lục bình -Thơ Nhớnhàkg





Lục bình trôi nhánh sông xưa
Đọng trên cánh mỏng hạt mưa hiền hòa
Lục bình trôi tận xứ xa
Nhớ quê tôi gạt giọt lệ nhòa trong tim

nhonhakg

Nụ Tình - Thơ Minh Giang

Kiên Giang- Thơ Glc

Nhân đọc bài xóm biển của NhoNhaKG, Glc cảm thấy chút bâng khuâng nên hạ bút làm vội bài nầy tặng NhoNhaKG và vài bạn cũ.



(Nhớ về Loan xx, Lan ck, Dung tl, Chiến, Phượng)

Gió thoang thoảng đong đưa mùi của biển
Mắt em buồn nhớ lại chuyện quê hương
Thoáng xa khơi thuyền lạc lối quên đường
Như cánh vạc vút trời giờ đã mất

Chiều trên biển hững hờ đèn sớm bật
Mẹ chờ cơm, miếng cá mới vừa rang
Sóng nhấp nhô con nắng đã thôi vàng
Còn vang dậy "tâu na" người xứ lạ

Ty khí tượng ẩn mình sau khóm lá
Ngõ trại kèn dậy tiếng báo chiều qua
Đồn Hải Thuyền anh lính gát xa nhà
Chưa có lúc về thăm người vợ nhỏ

Đình cụ Nguyễn bao năm còn trăn trở
Chợ nhà lồng có vắng bóng người đi
Rạp Nghệ-Đô kỹ niệm thuở dậy thì
Đến cầu Đúc thì thầm câu ước nguyện

Cổng Tam Quan chờ ai lòng quyến luyến
Qua Thanh Bình nghe vội tiếng cầu kinh
Hay trường Nam, trường Nữ đứng lặng thinh
Xóm Hoà Lạc vắng em trời lạnh tẻ

Nắng quê nhà rám da người con trẻ
Nét mặn mà cô gái đất sông Kiên
Tuy xa xôi vẫn gữi chút niềm riêng
Về xóm biển thân thương tình viễn xứ


Glc


giangluoi.jpg

Ngọc Lệ - Thơ Mạch Vạn Niên


     

 


Khi rơi giọt lệ nghìn thu ấy
Em cột tim tôi tím sợi buồn
Sông rộng bỗng dưng chia nhị ngã
Ngã nào nhớ nước, ngã thương nguồn

Trang nhật ký cho con-Ngày xưa hoàng thị

__________________________



Thương mến tặng  tất cả các cháu VN lạ, quen bên trời viễn xứ


Ngày Xưa Hoàng Thị




 Con yêu dấu

Mới đó mà Bố Mẹ đã ở thành phố nầy hơn 20 năm . Thành phố nơi mình tạm dung mà Mẹ hay goi là thành phố buồn . Con bao nhiêu tuổi là bao nhiêu năm Bố Mẹ rời bỏ quê nhà . Ra đi lưu lạc xứ người để làm thân lữ khách .. Bố con một đời người mà đã hai lần di tản .Từ thuở lên năm lên  sáu đã theo gia đình bỏ quê Bắc mà đi . Lũy tre làng . Giếng nước . Cầu ao chỉ còn là  huyền thoại trong những câu chuyện cổ tích xưa  . Rồi Bố con  lớn lên ở miền  Nam Tự Do chan hòa nắng ấm . Hạt cơm Sài gòn đã nuôi nấng Bố  con đến ngày khôn lớn . Dân Bắc kỳ lại nói tiếng Saigon sao thật dễ thương cùng lời ca đêm nào như ngút ngàn cả một trời tâm sự " Ngừng đây soi bóng bên dòng nước lũ . Cầu cao nghiêng dốc bên dòng sông sâu . Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời . Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa …" đã làm chao đảo tâm hồn của Mẹ - cô con gái Nam Kỳ - sau một lần tình cờ biết nhau trong buổi trại hè  của sinh viên nơi Đường Sơn Quán . Cũng là cái duyên ông tơ bà nguyệt đã định phải không con ? Và một chiều nào trên con đường Tú Xương xưa, hoa hoàng lan tỏa ngát  . Ai theo gót chân ai làm quen  để rồi sau đó Bố Mẹ  đã  nắm tay cùng nhau chung một lối về  . Suốt đời suốt kiếp . Rồi phong ba nổi lên . Rồi đất bằng dậy sóng . 30-4-75 ập đến như một tai trời ách nước . Sau bao năm trời nơi trại cải tạo . Ngày trở về, Bố con một lần nữa gồng gánh gia đình ra đi . Từ biệt quê nhà  .  Thân trai thêm một lần  lưu lạc . Cất bước lên đường . Thêm một lần  nữa đi tìm mảnh đất Tự do.

Sáng nay trong sân trường Đại Học  xứ người, nhìn con rạng rỡ súng sính trong bộ lễ  phục giữa hàng ngàn sinh viên tốt nghiệp. Mẹ sung sướng biết là bao nhiêu  .Những giọt lệ rưng rưng , mừng mừng tủi tủi chứa chan một trời hạnh phúc. Ngồi một mình trong đêm viết những dòng nầy cho con mà Mẹ tưởng là đang chiêm bao . Bao nhiêu chuyện ngày qua như một cuốn phim đang trải dài trước mặt Mẹ . Từ chặng đường vượt bao biển rộng sông dài , một trời hiểm nguy để  mang con đến bến bờ tự do . Những đêm lênh đênh trên trùng dương dậy sóng  mà giữa cái sống và cái chết thật  mong manh gần  như trong gang tấc . Rồi những ngày mòn mỏi lê thê nơi trại tị nạn Mã Lai sống bằng lòng nhân đạo của Cao Ủy Quốc Tế để chờ ngày định cư nơi một Đệ Tam quốc gia  khác . Mẹ không làm sao quên được hình ảnh một người VN mình bị tụi lính Mã Lai trói như con heo bị đá lăn lóc ra sân trại để cảnh giác mọi người vì tội đêm qua anh ta đã  trèo lên hái trộm dừa trong khuôn viên trại. Đời sống ở trại thiếu thốn  . Tội nghiệp anh . Có lẽ anh thèm lắm chút miếng ăn cho nên mới làm chuyện nông nổi như thế nầy  . Thương cho dân tôi biết chừng nào  Một niềm tủi nhục pha lẫn xót xa cho thân phận những người vong quốc.

Friday, September 17, 2010

lời cố nhân

_____________________________

góc trời nào em ngồi . rất xa tôi
tôi ngồi đây uống cạn một kiếp người
trăng đã xế ngày còn chưa vội tới
góc trời nào . em có thấy đơn côi


góc trời nào em có nghe xôn xao?
giọt sương trong mềm vai áo ngọt ngào
tôi xin mây gói hết bình minh lại
góc trời nào . em vừa tan chiêm bao

ngọc vân

Thursday, September 16, 2010

Tục Lụy- Thơ Mạch vạn Niên




 Chiều mưa đàn kiến lên cao
Em mang hài cúc bước vào biên khu
                                NSS

Một chiều em đến biên khu
Bên sông mưa đổ ngày thu đã về
Tiếng con chim quốc não nề
Gọi buồn lưu xứ mà tê tái lòng
Ngoài kia điên điển vàng đồng
Em ơi trăng đã khép vòng trăng mơ
Nghìn năm còn mãi cuộc chờ
Cắm cần tục lụy bên bờ tương tư
Mỗi lần em đến biên khu
Là trăm lẩn lá mùa thu lạc loài
Khi em quay gót trang đài
Anh xin năm ngón tay dài nhớ nhung
Tình anh vô thỉ vô chung...

Mạch vạn Niên