Friday, March 9, 2012

Ai về Kiên Giang

______________

 Dương Thuận Tài

PPS Cô bạn Huế

__________

Thân mời Click vào đây để xem :  CoBanHue_truyenNguyenNhung.pps

Tóc Thề

________


Nguyễn Khôi
 
Bố mẹ tôi lấy nhau từ lúc hai người còn rất trẻ.  Mẹ kể: ngày trước, trong đám sinh viên trường Mỹ Thuật mẹ chỉ để ý đến bố vì bố có mái tóc rất đẹp. Mối tình của hai người cũng lắm trắc trở. Bà tôi bảo: "Con yêu gì thằng đó, chân yếu tay mềm, rồi cũng khổ thân mày". Mẹ cười nói với bà: "Con yêu vì anh ấy có mái tóc đẹp. Cái tóc là gốc con người mà mẹ!"  Cả họ ngoại tôi đều bảo mẹ gàn. Riêng bạn bè của mẹ thì khuyên ngăn: "Chẳng lẽ mày yêu hắn chỉ vì mái tóc?"  Mẹ triết lý: "Nhưng ít ra cũng còn có cái để yêu". Lúc chỉ còn có hai người với nhau, mẹ cũng nói thật lòng với bố thế. Cứ tưởng rằng bố sẽ buồn, nhưng không, Bố còn đùa tếu: "Mái tóc muôn năm".
image

Sau ngày cưới, mẹ đi chợ sắm cho tổ ấm của mình. Trong những thứ linh tinh mà mẹ khuân về có một cái kéo, một con dao cạo sắc lem. Mẹ tuyên bố: "Kể từ ngày hôm nay em sẽ hớt tóc cho anh. Cấm anh ra tiệm!". Hôm đầu tiên "ra nghề", mẹ phải cày cục gần một buổi mới hớt xong mái tóc của bố. Không biết "tác phẩm nghệ thuật" của mẹ đạt đến trình độ nào mà sáng hôm sau bố phải đội sùm sụp cái mũ trên đâu để đến cơ quan.
Qua mấy chục năm, tay nghề của mẹ đến nay đã hết sức "vững vàng". Mặc dù là hiệu trưởng của một trường cao đẳng sư phạm, phải giảng dạy, họp hành suốt ngày nhưng chưa bao giờ mẹ quên việc chăm sóc mái tóc của bố.  Món quà mà mẹ tặng bố sau những chuyến công tác về thường là những chai thuốc gội đầu, những lọ dầu xịt tóc.  Và công việc trước tiên là kiểm tra xem cái râu, cái tóc của bố có "vấn đề" gì không. Còn bố, từ một chú học trò chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời thì bây giờ đã "nghiện" nặng. Đố ai hớt tóc được cho bố. Có những lần đi công tác ở nước ngoài gần năm tháng trời nhưng bố vẫn không chịu hớt tóc viện lý do là để vậy cho ấm. Bố thường bảo:  không có hạnh phúc nào  bằng sau những chuyến đi mệt nhoài được ngả người trên ghế để cho mẹ hớt tóc và gội đầu. Những lúc hai người giận nhau thì bao giờ bố cũng làm lành trước. "Chiêu thức" thường dùng của bố là soạn "đồ nghề" ra nhờ mẹ hớt tóc.  Và mẹ chỉ chờ có thế để chính thức tuyên bố "hòa bình" .
Mẹ tôi ngã bệnh đã gần nửa năm nay. Căn bệnh nan y đã rút cạn sức lực của mẹ. Suốt thời gian đó, bố túc trực bên giường bệnh, tự tay lo lắng tất cả, ngay đến việc đút cháo cho mẹ bố cũng giành làm vì sợ chúng tôi vụng về. Một hôm mẹ nắm tay bố cười buồn nói: "Thôi! em cho anh ra tiệm hớt tóc đó. Gớm ! tóc tai gì mà phát khiếp !". Bố nghẹn ngào lắc đầu, chẳng nói được lời nào .
Ít lâu sau thì mẹ mất. Chôn cất mẹ xọng, bố tôi già xọm hẳn đi. Lúc đêm vợ tôi nói: "Mai anh đưa tiền cho cụ đi hớt tóc . Trông cụ mà não cả lòng".
Sáng ra bố bảo: "Thằng cả hớt tóc cho bố". Nói xong bố đến bên bàn thờ của mẹ, run run lần mở bọc vải lấy ra những thứ "đồ nghê" mà mẹ để lại và đưa cho tôi. Khi nhát kéo đầu tiên vừa lướt qua thì những giòng nước mắt nóng hổi của bố cũng lặng lẽ rơi xuống. Tôi ôm lấy bố nức nở. Phía trên kia mẹ vẫn cười tinh nghịch .

Hào khí ngất trời - CDM

______________



HÀO KHÍ NGẤT TRỜI




                 " - Hỡi các ngươi ta trưng cầu ý kiến
                     Hỡi các ngươi nên hoà hay nên chiến
                   - Quyết chiến ! Quyết chiến ! Chiến đến cùng
                     Tiếng reo hò rung chuyển điện Diên Hồng "
                   Ôi ! Khí thế ngút ngàn , ngút ngàn !
                   Đây núi thiêng Chí Linh
                   Đây đất linh Vạn Kiếp
                   Gươm báu trao rồi Tiết Chế ra đi
                      " Gươm báu đây rồi giục bước đi
                        Non sông xương máu nhuốm biên thuỳ
                        Bao đêm rượu ướp giòng men hận
                        Ý thép vung lên hẹn chiến kỳ "
                    Tiết Chế chỉ gươm thề cùng sông Hoá
                    Thề không thắng trận chẳng trở về
                    Hàng ngàn chiến thuyền cưỡi sóng vút lên
                    Cưỡi sóng vượt lên
                    Không nhường giặc nửa mái chèo
                    Giáo lao đi như xé gió
                    Tên bay như mưa rào
                    Giặc sợ kinh hồn chạy lao xao
                    Trống đồng ta hùng tráng làm sao 
                    Mím môi phùng phừng mà lướt tới
                    Thét gió dạt mây vạn tấm lòng nôn nao     
                           Tình quân dân cha con
                           Giặc ô hợp nào địch nổi
                  Máu giặc nhuộm sông đỏ ánh tà dương
                  Đẹp làm sao những đỉnh núi ven bờ
                  Đâm lên tua tủa
                  Như ngàn vạn gươm , đao , kiếm , kích
                  Tô điểm giang san này
                  Vững mạnh thay !
                  Hào hùng thay !
                        " Sông Đằng một giải dài ghê
                    Luồng to sóng lớn dồn về biển Đông
                          Trời Nam sinh kẻ Anh Hùng
                    Tăm kình yên lặng non sông vững vàng "
                  Gột rửa những oan hồn
                  Cho thanh bình ngàn năm
                          "  Vua Trần hai vị thánh quân
                      Sông kia còn dấu tẩy trần giáp binh "    
                   Con cháu ngàn năm
                   Hãy nhớ trận thắng này
                   Vua tôi quân dân
                   Như cha con anh em


                                                    CHÂN DIỆN MỤC         

Nỗi lòng Tu Sĩ - Nhất Chi Hoa

__________




NỖI LÒNG TU SĨ  
NHẤT CHI HOA
___________


Thân tặng Sư Huệ Đàn - nhân vật trong truyện Nghĩa Sĩ Thành Tây Đô -

                                                                                                         NCH

Chán mùi tục lụy vui kinh kệ
Bỏ thú cân đai niệm Phật Đà
Thanh kiếm Vạn Hoa thôi dấy máu
Chiến bào xếp lại khoác Ca sa

Tiếng chuông triêu mộ tan niềm tục
Xâu chuỗi từ bi thoát nghiệp trần
Dĩ vãng đau buồn chôn chặt đáy
Tịnh bình quyết rưới khách mê tân

Hoa nở, hoa ... rồi hoa lại hoa
Thầy trò tham khảo việc thiền na
Nếu hồ thu ấy còn cau mặt
Thì dạ Huệ Đàn cũng xót xa

Ngoài kia máu đổ, thây chồng chất
Cửa nát , nhà tan lửa ngút trời
Như giục Kinh Kha sôi máu hận
Vì yên, đứng dậy trả thù chung

Sau khi nghĩ kỹ bèn cương quyết
Tạm gát ca sa khoác chiến bào
Đào kiếm Vạn Hoa đền nợ nước
Vào đêm lấp lánh ánh trăng sao

Bao phen vùng vẫy chiếc gươm linh
Trên bãi chiến trường thêm chiến binh
Đánh đuổi Quân Minh sang cướp nước
Chứ không thù hận cả dân Minh

Tên bay, ngựa hí , gươm đao choản
Người ngã Tây đô lửa cháy bừng
Binh tướng Mã Kỳ bôn tẩu hết
 Kìa !Thuyền đang đợi khách trầm luân



                                                                     
                                                                                        

Thursday, March 8, 2012

Qụa lắm - Chân Diện Mục

____________

Bình thơ Hàn Mặc Tử

________

      Thơ Hàn Mặc Tử - Lời bình Phạm Ngọc Thái
     
          
                        
                           

          ĐÂY THÔN VỸ DẠ
 
    Sao anh không về chơi thôn Vỹ?
     Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
     Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
     Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

      

     Gió theo lối gió, mây đường mây
     Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
     Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
      Có chở trăng về kịp tối nay.

      Mơ khách đường xa, khách đường xa
     Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
                      
Hàn Mặc Tử
       (Rút trong tập "đau thương" - Thơ điên của HMT)

Wednesday, March 7, 2012

Đóa Hồng Gai Nhọn - TV

__________

Đôi mắt Phượng

_____________



Nguyễn Đạt Thịnh

Tôi là một quân y sĩ ra trường năm 1974; đơn vị đầu tiên, cũng là đơn vị cuối cùng của tôi, là một tiểu đoàn Nhẩy Dù. (Xin bạn đọc cho phép tôi được bất chấp văn phạm, viết hoa hai chữ “Nhẩy Dù”, vì đó là những chữ tôi thương yêu nhất.)

Tôi lập gia đình năm 22 tuổi, ngày còn là một sinh viên quân y. Mẹ tôi bảo “chờ ra trường, có việc làm, có lương nuôi vợ, rồi hẵng cưới vợ.” Tôi biết mẹ tôi có lý, nhưng tình yêu cũng không vô lý. Tình yêu thúc dục tôi cưới Phượng ngay. Nàng quá đẹp; thằng Quỳnh, thằng Khương, thằng Ðịnh, những đứa bạn cùng lớp bảo tôi, “Phượng đẹp ngây ngất.”


Phượng là nữ sinh đệ nhất Trưng Vương; nàng cũng yêu tôi nhưng xin một năm đính hôn để học hết trung học. Tôi chờ; một năm dài được chia thành 52 tuần lễ ngắn hơn, đánh dấu bằng 52 ngày chủ nhật chúng tôi gặp nhau.


Không phải là một nhà văn, tôi không mô tả được nét đẹp của Phượng; tôi chỉ biết là Phượng rất đẹp, và nhất là có một sức hút dễ sợ; chỉ cần gặp Phượng một lần là không người đàn ông nào quên được nàng.


Xin đừng hiểu lầm Phượng là “típ” người nở nang, ăn mặc khêu gợi; sức hút của Phượng là sức hút ngầm do duyên dáng, do tình ý, chuyển đi từ đôi mắt. Ðôi mắt thật là tình. Mẹ tôi phán là đôi mắt lẳng lơ; tôi không thích hai chữ này vì nó làm mất đẹp cặp mắt trữ tình của Phượng.

Kiên Giang - Kỷ Niệm Tám lần Hội Ngộ

___________

Thực hiện : Phạm Hồng Sâm 

 HÌNH ẢNH TỪ TRỊNH SƠN LƯỢNG, LÂM HOÀI THẠCH, LÂM HƯỜNG, VÕ VĂN HẠNH, từ CD của TRẦN HÀNG NGƯƠN, MÃ THỊ NGUYỆT .. ; và của Thầy Cô cùng Đồng Hương Rạch Giá-Kiên Giang

Tuesday, March 6, 2012

Tôi yêu tiếng nước tôi

___________

Chuyển đến từ Cô Trịnh Cuối Huôn

Thanks

 Tôi tình cờ quen một anh bạn Mỹ, người Mỹ chính cống, mắt xanh mũi lõ, tên Johnson William, quê ở bang Ohio của xứ Cờ Hoa nhưng Johnson đã sinh sống ở Việt Nam hơn mười mấy năm, nói tiếng Việt thông thạo, phát âm theo giọng Hà Nội khá rõ, hắn học tiếng nước tôi ở Đại học Ngoại ngữ Hà Nội rồi làm Thạc sĩ nghiên cứu về dân tộc học Đông Nam Á, và học Khoa học Tự nhiên Sài Gòn, rành lịch sử Việt Nam, thuộc nhiều câu thơ lục bát trong truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du, Lục Vân Tiên của cụ Đồ Chiểu. Johnson ăn mặc xốc xếch, cái đầu rối bù, chân mang một đôi giày bata cũ mèm, lưng quảy một ba lô lếch thếch, sẵn sàng ăn uống nhồm nhoàng ngoài vỉa hè. Johnson có thể quanh năm suốt tháng ăn cơm với chuối thay cho bánh mì và phô-mát, xịt nước tương vào chén rồi cứ thế mà khua đũa lùa cơm vào miệng. Đối với Johnson, thịt rùa, rắn, ếch, nhái, chuột đồng,... hắn xơi ngon lành. Bún riêu là món khoái khẩu của Johnson, hắn còn biết thèm hột vịt lộn ăn với rau răm chấm muối tiêu chanh. Ai có mời đi chén thịt cầy với mắm tôm, Johnson chẳng ngần ngại mà còn biết vỗ đùi đánh cái phét, khen rượu đế nhấm với thịt chó ngon "thần sầu quỷ khốc" !! Chẳng biết Johnson khéo tán tỉnh thế nào (hoặc bị tán) mà vớ được một cô bé Hà thành tóc "đờ-mi gác-xông", sinh viên ngành văn chương hẳn hoi. Ngày cưới, Johnson mặc áo dài khăn đóng, dâng trầu cau và quỳ lạy bàn thờ tổ tiên nhà gái thành thạo làm đám thanh niên, thiếu nữ, cả lũ con nít và mấy ông cụ ông, cụ bà trong làng suýt xoa, kinh ngạc, xúm lại coi muốn sập nhà.

Trên Đồi - Chân Diện Mục

______________


 

TRÊN  ĐỒI

 

                                                                   tặng Phạm công Thiện


   Ai đứng trên đồi mây trổ bông
        Không gian mách lẻo sợi tơ chùng
          Gió Tây ! Ờ , chẳng phương nào tới
           Dìu dặt cành chim , tiếng chạm lòng

  Bên kia đồi chân lý còn không
        Bước chệch quê hương cỏ úa đồng
 Gửi một niềm tin qua bẩy sắc
     Ố nhoà thơ rụng một chiều đông

    Chỉ thấy cỏ reo bên ghềnh thác
        Nước tung trắng bủa đến nao lòng
        Tiếng vọng ngàn lau trùm tám cõi
    Hỏi người tri kỷ có buồn không


CHÂN DIỆN MỤC


                        
 

Đường ra Vĩnh Phú

 ___________

Bích Huyền 

Ngồi trong toa của con tàu Thống Nhất, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Tay khư khư ôm chặt chiếc túi xách trong lòng, tôi nhìn theo Diễm đang cố len lỏi tìm lối ra giữa những người đang đứng lố nhố tranh giành nhau xếp đồ đạc. Gần ra tới cửa, Diễm còn ngoảnh lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe. Tôi cũng khóc. Nước mắt tôi làm nhòa đi hình ảnh Diễm trong giây phút ngắn hai chị em chia tay nhau. Diễm như bị xô xuống khỏi con tàu...
Xa xa, sân ga Bình Triệu dưới những ngọn đèn vàng vọt không đủ sáng, cảnh tượng vô cùng hỗn độn. Người đi, kẻ lại, người mang, kẻ vác... xô đẩy, chen lấn nhau. Tiếng la hét, tiếng gọi nhau í ới trên một khoảnh đất gồ ghề, tăm tối. Tôi cũng vừa từ đám đông đó lên đây. Bọn cán bộ nhà nước được lên tàu trước từ ga Phạm Ngũ Lão, trên những toa riêng hoặc những toa có giường nằm...
”Thật may, nếu không có Diễm đi tin thì làm sao mình còn đủ hành lý!” Lần đầu tiên tôi thấy Diễm khỏe quá! Hai tay hai túi xách nặng, cồng kềnh, chen đám đông phăng phăng mở lối cho tôi lên tàu. Bọn cướp giật trà trộn giựt xách tay, rạch ví, móc túi. Tiếng la thất thanh. tiếng chửi thề. Tiếng khóc, tiếng gọi nhau... tất cả tạo thành một âm thanh hỗn loạn. Thần kinh tôi như muốn đứt ra. Hai chị em chỉ kịp bám lấy song sắt của toa tàu là đã như có người đẩy lên rồi. “Kìa! Nó giựt đồng hồ của tôi!” “Trời ơi! Ví của tôi đâu mất rồi!” Mặc kệ. mạnh ai nấy chen. Chân tôi bị dẫm lên đau điếng. Áo quần tôi tả tơi, xốc xếch, đầu tóc rối bời.

Monday, March 5, 2012

Trở về sau ly loạn - Chân Diện Mục

_________________






TRỞ VỀ SAU LY LOẠN

                                                                                                                                                   
                                                                                                     



                               Tôi đã trở về thăm lại trường xưa

Tà áo ai bay khi gió cợt đùa
Nhìn lá me bay tưởng hàng mi lạnh
Nhìn nắng vờn hoa tưởng dáng người xưa

Tôi đã trở về sau mùa bão loạn

Em đã ra đi cũng bởi loạn ly
Hàng cây đón tôi hỏi dồn sau trước
Và nghẹn ngào tức tưởi chuyện chia ly

Những đợt sóng , những thăng trầm thế kỷ

Mắt u hoài vai trĩu năng riêng tư
Tôi trở về quê hương dang tay đón
Ngàn lời đau đong biết mấy cho vừa




CHÂN DIỆN MỤC



                              

Cho ta làm kẻ bên đường chờ em

________

Kính tặng nhà thơ Trầm Vân
VX



CHO TA LÀM KẺ BÊN ĐƯỜNG CHỜ EM
                                                                        

                                                        **********                                          
                                                                                                          

Thơ ai cứ mãi viết
         Chuyện ngày xưa học đường
    Con đường tình thơ mộng
      Cho lòng nghe vấn vương ...


Hết Gia Long đến Trưng Vương ,
Gợi sầu , gợi nhớ con đường năm xưa
Con đường ngaỳ đó sớm trưa
Ai nghiêng cặp sách, ai đưa đón về
Còn đâu ước hẹn lời thề
Ngày xưa còn đó một trời yêu thương
Bây giờ cách trở ngàn phương
Người đi kẻ ở , còn thương cuộc tình

Bao giờ  đất nước hồi sinh
 Cho ta  làm kẻ bên đường chờ em ....




VIỄN XỨ

Thursday, March 1, 2012

Mưa ướt dặm trường - Viễn Xứ

____________

MƯA ƯỚT DẶM TRƯỜNG
VIỄN XỨ
                                                                              


                                                                             
Xa rồi  một sớm thu phai ,
Áo ai tím ngát trải dài lối xưa
Mộng tình còn đó đôi bờ
Dấu riêng huyễn mộng. ơ hờ nhớ thương

Đường xưa mưa ướt dặm trường
Em đi thuở ấy mắt vương lệ sầu
Bóng anh khuất nẻo về đâu
Lời thề  năm cũ, mộng đầu xót xa

Cách chia mấy nẻo sơn hà

Nước non ngàn dặm, bao la nghìn trùng
Bên trời viễn xứ mông lung
Trông về cố quận bóng tùng xa xăm

Nghe chăng ai đó thì thầm

Người đi kẻ ở bâng khuâng nỗi niềm ...


                                                                                                            

                                                                                                                  

Cho Em

____________

CHO EM Cách xa nhau mấy khoảng trời
Em cho ta lại một đời nhớ thương
Những ngày tháng cũ phai hương
Trời mây bên ấy mù sương giăng đầy
Em ơi còn nhớ đường về
Tuổi xanh xưa những đam mê ngút ngàn
Vườn xưa mưa gió hoang tàn
Nhớ em khóc với trăng vàng đêm sâu

                                                                                                 
                                                                                                    NGƯỜI QUÊ HƯƠNG

Wednesday, February 29, 2012

Ngày 29 tháng 02

___________

Từ Thời Báo online



alt- Nguyễn Thơ SinhCó lẽ không nhiều người sinh vào ngày 29 tháng 02 dương lịch so với những ngày khác trong năm. Nói vậy bởi lẽ ngày đặc biệt này chỉ xảy ra 04 năm một lần vào năm nhuận (leap year). Vì thế đó là một sự kiện rất đặc biệt với những ai sinh nhằm ngày 29 tháng 02. Chí ít, nếu họ muốn ăn mừng sinh nhật của mình một cách chính xác, họ phải đợi mỏi cổ 04 năm sau mới được ăn sinh nhật một lần vui vẻ. Năm nay, 2012, là năm nhuận, nên những ai sinh nhằm ngày 29 tháng 02 sẽ có cơ hội ăn mừng sinh nhật của mình. Có câu chuyện tiếu lâm kể một anh chàng kén vợ mãi, lý do chỉ vì anh mong tìm được cô vợ sinh ngày 29 tháng 02 để không phải nhớ đến ngày sinh nhật của vợ mỗi năm và cũng đỡ tốn tiền mua quà sinh nhật cho vợ mỗi lần sinh nhật. Nói đùa tiếu lâm một chút cho vui vậy thôi, trên thực tế chắc không có người đàn ông nào tính kỹ theo kiểu trời-thần-đất-lở như vậy đâu!

Vậy năm nhuận là gì và tại sao cứ 04 năm lại có một năm nhuận như thế? Năm nhuận là một năm khá đặc biệt vì nó được cộng thêm một ngày. Những năm không nhuận chỉ có 365 ngày và năm nhuận sẽ có 366 ngày. Ngày dư đó sẽ được đưa vào tháng 02 (February) mỗi chu kỳ của năm nhuận mỗi 04 năm. Và vì cứ 04 năm sẽ có một năm nhuận, chúng ta sẽ có năm nhuận kế tới vào những năm 2016, 2020, 2024... Và hai năm nhuận trước năm 2012 là năm 2008 và năm 2004.
Tại sao trong tiếng Anh năm nhuận có tên là "leap year"? Lời giải thích là: cách đây nhiều trăm năm, trong các cứ liệu sử học về luật của người Anh không có khái niệm năm nhuận trong hệ thống luật lệ của họ. Người ta lặng lẽ tảng lờ với ngày dư ra theo chu kỳ cứ mỗi 04 năm và để cho ngày đó nhảy qua (leap over) một cách tự động và không ai chú ý đến nó cả. Từ đó động từ nhảy "leap' đã được người sau này gọi là năm nhuận dịch thoát nghĩa là năm nhảy (leap year) cũng bởi vì lẽ đó.
Bạn sẽ hỏi tại sao chúng ta cần đến năm nhuận làm chi cho phiền toái. Thực ra, năm nhuận được tính vì một lý do khá chính đáng chứ không xuất hiện một cách ngẫu nhiên, càng không phải do con người muốn tính kiểu nào thì tính. Chu kỳ quỹ đạo của trái đất quay quanh mặt trời thực ra không phải là con số chẵn 365 ngày mà lẻ ra 0.25 ngày nữa. Vì vậy cứ 04 năm sẽ dư ra 1 ngày (0.25 X 4 = 1); thành ra để theo dõi sát và duy trì cho niên lịch được chuẩn xác, tháng Hai là tháng may mắn được chọn để có 29 ngày mỗi khi chu kỳ năm nhuận lại đến.

Màu Hoa Chia Ly - CDM

______________

Cơn mưa nào




Cám ơn trái tim - KC


_____________







CẢM ƠN TRÁI TIM
                                         
*************
                                                                                                                                                
   KIMCHI              



Cảm ơn trái tim đã cho ta nhịp đập,
Rộn ràng vui trong những lúc yêu đời...
Nhè nhẹ rung khi lòng thấy chơi vơi ,
Hoặc thổn thức mỗi lần ta mơ mộng !!!

Cảm ơn trái tim khiến lòng ta mở rộng,
Đón yêu thương và cảm nhận thiết tha....
Giúp cho ta vượt qua khỏi phong ba ,
Tâm tự tại với niềm an vui mới !

Cảm ơn trái tim, thôi không còn chờ đợi....
Cho phôi pha tiêu phí tháng ngày qua,
Trong lòng ta là những buổi chiều tà....
Ngồi lặng ngắm hoàng hôn chầm chậm xuống....!!!

 
      


Monday, February 27, 2012

Cánh Bướm - Trần Phiêu

_______

                                                                                                  
         CÁNH BƯỚM

                                                         
               Những cánh bướm,
                  Chập chờn trong gía lạnh.
                   Đang hững hờ;
                   Đùa cợt với muôn hoa!
                   Dẫu mai đây,
                   Kiếp ấy có phai tàn!
                   Thì lũ bướm:
                    Vẫn vờn hoa,hút nhụy!
                    Đời là thế!
                     Chỉ: Được,Thua-Đôi ngả.
                     Hai tuyến đường:
                     Cố định phải song song!
                      Không bao giờ;
                      Có được một điểm chung.
                       Ve vuốt lấy:
                        Bố ban;lời sám hối!
                     Vì đâu hoa úa nhụy tàn,
                Tả tơi,tan tác,trăm ngàn đớn đau !!
                      Bướm ngươi,giờ ở phương nao?
                Nhởn nhơ vườn mới,ngạt ngào muôn hoa ?

                      
TRẦN  PHIÊU
 Đông tàn,2012