_____________
Sunday, August 5, 2012
Saturday, August 4, 2012
Nghe nhạc cuối tuần - Ai về Kiên Giang
____________
Kính mời Qúy Thầy Cô và bạn hữu nghe một sáng tác mới của anh Dương Thuận Tài - Cựu học sinh NTT Kiên Giang
TH
Kính mời Qúy Thầy Cô và bạn hữu nghe một sáng tác mới của anh Dương Thuận Tài - Cựu học sinh NTT Kiên Giang
TH
Friday, August 3, 2012
Bắc Kinh Mưa Biến Thành Sông
Thursday, August 2, 2012
Wednesday, August 1, 2012
Phiếm Luận : Thắng Bại
____________
Hoàng Trúc Vũ
Hoàng Trúc Vũ
Thắng không kiêu
Bại không hận
Câu nầy nghe thấy quen quen, chắc là của một ông Quân Tử, hình như nếu không phải của "Khổng Tử Viết" thì cũng là những học trò của ông như Tử Lộ, Tử Cống, Nhan Hồi....hoặc là các hậu bối sau nầy như Mạnh Tử, Trang Tử... hay là của tay hảo hán nào đó bên Tàu hoặc cùng lắm là của cái ông quân tử có chữ Tử đi kèm chứ nhất định không phải là của " quỉ tử " như tại hạ rồi ! Việt Nam ta cũng có nhiều ông ...Tử lắm như Chu Tử, Hoài Điệp Tử v. v...Nhưng các ông nầy chuyên viết tiểu thuyềt tình cảm hay trinh thám, không viết chiến tranh nên nhất định không có nói câu nào gọi là Thắng Không Kiêu Bại Không Hận kể trên. Và hai ông cũng đã tử rồi, hai cái tử thật đau thương. Một ông tử ngày 30 tháng 4 năm 1975 vì súng cối VC trên đường ra biển. Một ông tử vì hoả hoạn (ám sát?) trong toà soạn tuần báo Mai trên đất nước tạm dung cách nay hình như đã 21 năm.
Monday, July 30, 2012
Sunday, July 29, 2012
Friday, July 27, 2012
Dịu dàng như cỏ
_________
Trần Thùy Mai
Trần Thùy Mai
BẢN SONTTG TẤU TRONG MƯA
Nhà tôi ở trên lưng chừng đồi, từ cổng đến nhà thoai thoải con dốc nhỏ. Những bậc đá trắng viền cỏ xanh, lấm tấm hoa tím. Ở xứ này, hoa muguet tím nở bất cứ nơi nào có cỏ...
Thầy Rudolph rất thích cỏ. Mỗi lần tôi đàn, thầy cứ nhìn mông lung ra bãi cỏ xanh . " Hình như nhìn cỏ tôi nghe rõ tiếng đàn của em hơn”.Thầy bảo thế.
Khi gặp tôi lần đầu, thầy không nói dịu dàng như thế, mặt thầy đăm chiêu, nghiêm nghị. Nghe đồn thầy Rudolph S. nổi tiếng là khó tính. Thấy tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế trước mặt , thầy bảo, với một nụ cười cao ngạo lướt rất nhanh sau hàng ria mép màu hạt dẻ:
- Algélique Stuttgart đã ngồi ở đấy.
Tôi tự nhiên thấy tủi thân. Tôi không muốn mình bị so sánh với bất cứ ai. Suýt chút nữa tôi đã xách đàn lên, ra khỏi phòng... Nhưng tôi không thể. Tôi đã ước ao được làm học trò ông bao lâu rồi. Algélique Stuttgart là học trò cũ của Rudolph, nay là cầm thủ nổi danh, lưu diễn khắp châu Âu. Danh tiếng của cô học trò đã làm danh tiếng của ông thầy thêm lừng lẫy. Biết bao nhiêu người muốn học với Rudolph, chắc gì hôm nay ông chịu nhận tôi.
Thursday, July 26, 2012
Không có chỗ cho một tình yêu
___________
Trần Bang Thạch
Phòng khách xem chừng không còn chỗ để bắc thêm một vài cái ghế. Hai ba khuôn mặt bạn bè vẫn còn thiếu. Tôi chuẫn bị những cái ly thủy tinh cổ cao để bắt đầu buổi tiệc với vòng rượu vang khai vị. Ngọc đang loay hoay bên giàn stéreo, nói: Nhạc đêm nay phải là nhạc nhẹ, nhạc tình của thế kỷ 19 thì mới đúng điệu, phải không bà chủ nhà. Tôi ậm ừ rồi nói thêm: Con nhỏ mày nói đúng đó. Phải là nhạc tình. Nhạc tình thật mùi rệu, đặc biệt cho đêm nay, nhen Ngọc. Tôi cảm nhận có điều rất thật trong câu nói ấy của mình, nhưng cớ sao tôi có chút nhếch mép và chút đắng chát trong cổ họng. Trong ánh sáng mờ mờ tôi hy vọng Hồng không thấy cái nhếch mép của tôi cũng như không nghe được chút cay đắng trong câu tôi vừa mới nói. Phải mà. Đêm nay phải là một đêm của tình yêu. Đêm của một tình yêu trở lại và đêm của một tình yêu khăn gói ra đi. Đêm của những lời tình và đêm của từng dòng nước mắt. Đêm của tình yêu hồi sinh và đêm của tình yêu tự tử. Ý nghĩ bất chợt này làm mắt tôi cay và lòng tôi thật chùn. Hồng đỡ lấy cái ly trên tay tôi, có lẽ chị thấy tay tôi hơi run. Từ hồi xế chiều Hồng luôn luôn bên tôi, đã giúp tôi thật nhiều trong việc bày biện thức ăn, chuẫn bị đĩa muỗng ly tách. Còn Quân thì có lúc ngồi trầm ngâm ngoài phòng khách với mấy tờ tạp chí, có lúc thì thơ thẩn ở vườn sau với điếu thuốc cháy dở trên tay. Có lần từ cửa kính ngó ra sau vườn tôi thấy Quân đi tới cái băng đá kê dưới gốc mimosa, dừng lại một chút rồi bỏ đi. Có lẽ chàng định ngồi xuống. Cái băng đá Quân và tôi đã ngồi từ nhiều năm nay bây giờ cũng đang bị bỏ không, nằm trơ ra đó. Mặt đá đã nổi vân. Một đầu băng đã gãy cụp. Chỗ tựa lưng cũng đã bể mất. Đâu sá gì cái băng thương tích. Mình sẽ suốt đời ngồi sát bên nhau như thế này, tựa vào nhau như thế này, em không thấy sao. Có. Thuở đó tôi có thấy. Mấy tuần trước tôi vẫn còn thấy. Nhưng giờ thì không. Tôi và cái băng đá bây giờ nào có khác gì nhau. Lạnh căm, cô đơn và thương tích. Người ta nói đá có niềm đau của đá, tôi cũng nghĩ vậy, và muốn nghĩ thêm: đá cũng có niềm đau của người.
Trần Bang Thạch
Phòng khách xem chừng không còn chỗ để bắc thêm một vài cái ghế. Hai ba khuôn mặt bạn bè vẫn còn thiếu. Tôi chuẫn bị những cái ly thủy tinh cổ cao để bắt đầu buổi tiệc với vòng rượu vang khai vị. Ngọc đang loay hoay bên giàn stéreo, nói: Nhạc đêm nay phải là nhạc nhẹ, nhạc tình của thế kỷ 19 thì mới đúng điệu, phải không bà chủ nhà. Tôi ậm ừ rồi nói thêm: Con nhỏ mày nói đúng đó. Phải là nhạc tình. Nhạc tình thật mùi rệu, đặc biệt cho đêm nay, nhen Ngọc. Tôi cảm nhận có điều rất thật trong câu nói ấy của mình, nhưng cớ sao tôi có chút nhếch mép và chút đắng chát trong cổ họng. Trong ánh sáng mờ mờ tôi hy vọng Hồng không thấy cái nhếch mép của tôi cũng như không nghe được chút cay đắng trong câu tôi vừa mới nói. Phải mà. Đêm nay phải là một đêm của tình yêu. Đêm của một tình yêu trở lại và đêm của một tình yêu khăn gói ra đi. Đêm của những lời tình và đêm của từng dòng nước mắt. Đêm của tình yêu hồi sinh và đêm của tình yêu tự tử. Ý nghĩ bất chợt này làm mắt tôi cay và lòng tôi thật chùn. Hồng đỡ lấy cái ly trên tay tôi, có lẽ chị thấy tay tôi hơi run. Từ hồi xế chiều Hồng luôn luôn bên tôi, đã giúp tôi thật nhiều trong việc bày biện thức ăn, chuẫn bị đĩa muỗng ly tách. Còn Quân thì có lúc ngồi trầm ngâm ngoài phòng khách với mấy tờ tạp chí, có lúc thì thơ thẩn ở vườn sau với điếu thuốc cháy dở trên tay. Có lần từ cửa kính ngó ra sau vườn tôi thấy Quân đi tới cái băng đá kê dưới gốc mimosa, dừng lại một chút rồi bỏ đi. Có lẽ chàng định ngồi xuống. Cái băng đá Quân và tôi đã ngồi từ nhiều năm nay bây giờ cũng đang bị bỏ không, nằm trơ ra đó. Mặt đá đã nổi vân. Một đầu băng đã gãy cụp. Chỗ tựa lưng cũng đã bể mất. Đâu sá gì cái băng thương tích. Mình sẽ suốt đời ngồi sát bên nhau như thế này, tựa vào nhau như thế này, em không thấy sao. Có. Thuở đó tôi có thấy. Mấy tuần trước tôi vẫn còn thấy. Nhưng giờ thì không. Tôi và cái băng đá bây giờ nào có khác gì nhau. Lạnh căm, cô đơn và thương tích. Người ta nói đá có niềm đau của đá, tôi cũng nghĩ vậy, và muốn nghĩ thêm: đá cũng có niềm đau của người.
Tuesday, July 24, 2012
PPS Mùa hoa Điệp
_____________
PPS " Mùa hoa Điệp " Thơ Trầm Vân do Hoàng Thị Tố Lang trình bày như món quà em kính gửi đến Thầy Võ văn Vạn để kỷ niệm chút giao tình Thầy Trò ta trên Trang Blog Tha Hương nầy .
Kính chúc sức khỏe đến Thầy Cô và gia đình và TH trân trong giới thiệu Mùa Hoa Điệp đến cùng bạn hữu bốn phương
HTTL
PPS " Mùa hoa Điệp " Thơ Trầm Vân do Hoàng Thị Tố Lang trình bày như món quà em kính gửi đến Thầy Võ văn Vạn để kỷ niệm chút giao tình Thầy Trò ta trên Trang Blog Tha Hương nầy .
Kính chúc sức khỏe đến Thầy Cô và gia đình và TH trân trong giới thiệu Mùa Hoa Điệp đến cùng bạn hữu bốn phương
HTTL
![]() |
https://www.box.com/s/ffe886492d7653221d74 https://www.box.com/s/d4212919f557c10d80f2 |
Lục Bát Cho Người Em Năm Cũ !
______________
Chuyển đến từ N
Thanks
TL
Chuyển đến từ N
Thanks
TL
Thơ Vĩnh Hòa Hiệp( Cựu học sinh NTT Kiên Giang )
Sunday, July 22, 2012
Bến vắng Chiều quê - CDM
Em hãy ngủ đi
___________
Saturday, July 21, 2012
Phần đất tạm dung
______________
Sông An
Sông An
Bên cạnh triền non một mái nhà
Dăm cây thông lẩn dăm bụi hoa
Thanh thanh tiếng hót loài chim lạ
Trong ánh bình minh , sương nắng pha
Sáng nay trời bổng nhiên trỡ lạnh , tôi khoác nhẹ chiếc áo len mỏng bước ra khỏi phòng mỡ cửa đi lên sau vườn .
Từng hạt sương còn đọng trên cành lá , mặt trời chưa lên buổi sáng thật bình yên , tôi đi thẳng đến băng ghế dài ngồi xuống cạnh bên hồ cá , đàn cá nhìn thấy bóng tôi quẩy đuôi vươn mình lên đợi mồi , nhìn nhửng cái miệng tròn vo nhỏ xíu khép mở trên mặt nước thấy dể thương làm sao , đứng lên mở cửa nhà kho lấy hộp thức ăn của cá múc từng muổng rải xuống hồ , đàn cá tranh ăn quấn qíit vào nhau đớp mồi tạo nhửng âm thanh “ chách . .. chách “ thật vui tai , sau vài phút giành ăn thỏa thích tất cả trỡ lại yên bình , từng con , từng con bơi qua lại thoải mái trong hồ .
Friday, July 20, 2012
PPS Phượng Xưa
____________
Thay lơì bạn tôi viết để tặng Hoàng Thị Tố Lang
Mạch Vạn Niên
https://www.box.com/s/351ed6926a13f0083825
Thay lơì bạn tôi viết để tặng Hoàng Thị Tố Lang
Mạch Vạn Niên
https://www.box.com/s/351ed6926a13f0083825
Thursday, July 19, 2012
Sunday, July 15, 2012
Chiều Winnipeg
____________
Ta đứng đây nơi thành Winnipeg.
Trời chiều xanh xanh tới dáng quê xưa.
Ôi quê xưa biết bao giờ trở lại. Sài Gòn ơi thôi hết những chiều mưa.
Mây vẫn trôi mang hồn tên viễn xứ.
Về nơi đâu đây đất khách quê xa.
Gió lá bay buốt lòng thân trơ trọi. Em hỡi em có biết chăng nỗi nhớ nhà.
Winnipeg lạnh lùng tuyết trắng xóa mênh mông, giá băng cho thấm thía nỗi mùa đông.
Winnipeg chiều hè dài nắng đổ, màu nắng hanh người hỡi có còn mơ.
Mơ thấy em một ngày sang đất mới.
Để cùng nhau chung kiếp sống phiêu linh.
Mơ thấy quê hương một ngày thanh bình. Ta vẫn mơ ta mãi mơ, mơ suốt đời.
Ta đứng đây nơi thành Winnipeg.
Trời chiều xanh xanh tới dáng quê xưa.
Ôi quê xưa biết bao giờ trở lại. Sài Gòn ơi thôi hết những chiều mưa.
Mây vẫn trôi mang hồn tên viễn xứ.
Về nơi đâu đây đất khách quê xa.
Gió lá bay buốt lòng thân trơ trọi. Em hỡi em có biết chăng nỗi nhớ nhà.
Winnipeg lạnh lùng tuyết trắng xóa mênh mông, giá băng cho thấm thía nỗi mùa đông.
Winnipeg chiều hè dài nắng đổ, màu nắng hanh người hỡi có còn mơ.
Mơ thấy em một ngày sang đất mới.
Để cùng nhau chung kiếp sống phiêu linh.
Mơ thấy quê hương một ngày thanh bình. Ta vẫn mơ ta mãi mơ, mơ suốt đời.
Subscribe to:
Posts (Atom)