Wednesday, May 11, 2011

Đoản Khúc Cho Em -Lý lạc Long

______________
Cũng như nhiều người thương mến nhau, anh vẫn thường đến chữ hạnh phúc trong bối cảnh có anh và em. Có người nói: "Hạnh phúc là yêu mến cuộc sống mà ta đang sống. Người ta có thể sống trên thiên đàng mà vẫn không có hạnh phúc, bởi vì con người cứ bám lấy mọi sự việc trong cuộc sống của mình". Và có lẽ đúng như Nathaniel Hawthorne đã nói:"Hạnh phúc như một chú bướm, càng cố chộp lấy, càng tuột khỏi tay nhưng nếu bình tâm ngồi lại, nó sẽ đậu lại trên bạn." Dường như rất khó khăn nhưng cũng rất dễ dàng . Tương lai, quá khứ và hiện tại. Anh thì nghĩ đơn giản, hạnh phúc là "hiểu" nhau và cố gắng cho hiện tại.

Hiện giờ, hai người đang ở hai nơi xa lạ, trong hai khoảng không gian khác nhau. Nói về cuộc sống hiện tại của anh là sự nối tiếp một chuỗi buồn nản như bất tận, sống với hy vọng kéo dài bằng mỗi ngày. Tâm hồn anh nhiều lúc trống rỗng giống như những lúc xem đoạn kết bi thảm của một truyện tình lãng mạn. Một hình dáng thân quen và dẫu anh có nhìn rõ sự tha thiết yêu thương, nhớ nhung, mong đợi da diếc ... đang chầm chậm lạc vào đám đông và khuất dần. Dĩ nhiên, đám đông sẽ nuốt chửng cái hình bóng đã từng làm lòng anh ray rức xuyến xao.
Nhưng anh có muốn giữ hay níu kéo lại cũng bất lực. Bây giờ, dường như mình đã khác xưa ... Nhưng đời sống theo luật vô thường thì vạn vật biến đổi trong từng sát na. Khi anh nhận thức được sự thật thì dường như đã quá trễ, và sự thật đã là quá khứ. Có lẽ anh đang đuổi theo những chiếc bóng của ảo ảnh, chứ không phải là cái bóng của sự thật nữa.
Những đêm thanh vắng, lặng im lắng nghe những bản tình ca em hát, tưởng như đó là những lời ru mơ hồ từ em cho riêng anh và dường như nó tạm thời lấp đi những khoảng trống của những cơn bão rớt. Ừ, có lẽ từ vùng trời xa, em cũng đang khe khẽ hát và có thể cũng đang hướng về nơi anh. Tiếng hát dịu dàng, ngọt ngào cũng như chính em đã xoa dịu những vết xước trầy rát bỏng của cuộc sống. Những sắc màu cuộc sống, những bài ca xưa cũ, những câu tình thơ nồng nàn, những lời thủ thỉ thì thầm yêu thương thăm hỏi , và những hình ảnh thân ái đã vượt không gian và thời gian tìm đến bên nhau.
"À ơi... Em đem ca dao cũ, mới
Trộn vào nhau cho đời chút bình yên
Tóc hát ru anh nhé, giấc mộng hiền
Dù cuộc sống dở dang từng trang viết
À ơi...Đây một khúc tình tha thiết
Anh ngủ đi ! Suối tóc hát ru anh !" (HĐHP)

Vâng, có lẽ anh sẽ ngủ một giấc bình yên, hạnh phúc với lời ru của em, trong bóng đêm cô đơn ở một nơi không có em. Gác lại những bận rộn, bộn bề của cuộc sống thực tế, quên đi những khó khăn cách trở ưu phiền của cuộc tình mình, để trọn một giấc chiêm bao và tỉnh dậy vẫn trong quạnh hiu và lạnh vắng, tiếp nối một ngày của cuộc sống tẻ nhạt. Cho đến một ngày nào đó anh phải nhắm mắt buông tay ... ngủ một giấc thiên thu. Có lẽ anh cũng chẳng làm chi hơn được nữa, phải chấp nhận hiện thực và hạnh phúc là những gì đang có, dù mong manh như khói sương.
"Trăm năm góp lại bụi hồng
Trần gian cõi tạm có không đi về
Ngược xuôi những nẻo đường mê
Ngắn dài cũng kiếp bên lề chờ trông.
Chờ trông chỉ một chuyến đò
Hoàng hôn sắp đến, bóng đo nắng chiều
Bờ xưa, bến cũ tịch liêu
Bàn tay năm ngón, trăm điều thệ xưa" (TTL)

Dù biết trần gian là cõi tạm. Chúng ta cũng phải giữ lấy niềm tin và hy vọng để mà sống, làm hết sức mình, cho đến ngày phải rời khỏi cái trại tạm trú trần gian này trở về cùng cát bụi. Chúc em, người tôi yêu mến với cả tấm lòng và trái tim, những ngày tháng yên bình và mọi việc như ý nguyện ở một nơi không có anh .

No comments: