Monday, November 18, 2024

Saturday, November 16, 2024

Niềm Thương



Chúc Mừng HNLTKG 2025 & Những Hình Ảnh Ngày Họp Mặt Tại Rạch Giá.

 


Học Trò Xưa ( Hồ Lý Ngọc ) 


Chỉ còn 6 tháng nữa là ngày đại hội HNLTKG 2025 được tổ chức tại Houston, TX . Xin gửi lời chúc mừng đến BTC được thành công mỹ mãn. Lần HN kỳ này ngoài 2 ngày picnic và dạ tiệc ban tổ chức có kéo dài thêm chuyến du thuyền 5 ngày cho những ai ham vui muốn kéo dài cuộc vui với bạn bè  thì hãy tham gia cho chuyến du ngoạn này để cùng nhau ngắm nhìn trời mây bao la trên biển cả... Riêng nhóm quậy của tụi tui thì đã sẵn sàng lên đường. Rất mong gặp lại qúy Thầy Cô, các ACE & Các Bạn ngày đại hội quần hùng HNLTKG 2025 tại Houston, TX.

Thursday, November 14, 2024

Họa sĩ Nguyễn Văn Nhớ: “Vẽ như một ân huệ”


 

Họa sĩ Nguyễn Văn Nhớ:

“Vẽ như một ân huệ”

  • PSN - 28.3.2010 | Kim Bảng                                                            

"Vẽ không phải là cái nghề, đó là cái nghiệp. Đã mang cái nghiệp vào thân, hằng ngày tôi không thể ngưng vẽ được. Vẽ là một hành động để giải thoát tâm trí và an lạc tinh thần…Nhạc Sĩ, Thi Sĩ, Họa sĩ không bao giờ retired. Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ.” (HS Nhớ).


Nho Nguyen (Nhấn vào hình xem tranh triển lãm)

For Vietnamese artist and new American Nho Nguyen, color is life. Living means color. "Color is my language; with this I create art." Nguyen's abstracts in oil and acrylics incorporate intense use of color, texture, motion and emotion. While he was a political prisoner, color gave him the inspiration and desire to live through punishment, torture, hunger and misery. "Playing with color gave me happiness in the midst of great misfortune. I paint with gratitude, with openheartedness. I paint with all my heart."

Tôi được quen và biết đến họa sĩ Nguyễn Văn Nhớ qua những công tác chung của cộng đồng. Hầu như đã từ mười mấy năm nay, nơi nào có các buổi tập họp chung của đồng hương, bất kể tôn giáo, tổ chức đều có sự xuất hiện của Anh. Một con người vô cùng năng nỗ. Anh xuất hiện không phải để đọc các bài diễn văn, không phải được ngồi trên các hàng ghế danh dự, nhưng sự xuất hiện của Anh thường chỉ là để treo những tấm banner, sắp xếp bàn ghế, trang trí sân khấu hội trường… nhưng luôn luôn với nụ cười trên môi và một tinh thần trách nhiệm đầy ắp. Những con người như Anh, quả thật đang dần dần trở nên hiếm hoi nơi xứ sở chúng ta đang sống hôm nay, khi mà mọi người cứ mãi mê quay cuồng với cuộc sống cơm áo đời thường trong thời buổi kinh tế sa sút.

Qua các công tác của Cộng Đồng. Với sự nỗ lực đóng góp không ngừng nghỉ của Anh, tôi đã muốn có dịp nào đó được viết đôi hàng về Anh. Không phải chỉ để nói về nhiệt tình của Anh trong công tác chung. Nhưng để nói về một khía cạnh đam mê không cùng nơi Anh, đó là khoảng trời hội hoạ bao la trong con người của họa sĩ Nguyễn văn Nhớ, những điều mà tôi đã cảm nhận và biết được về Anh, dù rất hạn hẹp, như một lời cám ơn nhỏ nhoi của riêng cá nhân tôi đối với Anh mà thôi.

Họa sĩ Nguyễn văn Nhớ Tốt nghiệp Quốc Gia Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế năm 1969, sau đó dạy hội họa, đi lính và bị tù Cộng sản 6 sáu năm. Những người quen Anh trước đây cho biết, dù ở chiến trường hoặc nơi lao tù CS, trong bất cứ hoàn cảnh nào, cho dẫu khốn đốn và bất hạnh, trong tay anh vẫn giữ ngọn bút để vẽ những gì anh thấy trước mắt. Đó là cách thế để chống chọi lại với định mệnh khắc nghiệt, giữ cho mình sự an lạc. Và đã hơn 40 năm qua, anh không bao giờ ngưng vẽ. Thật kỳ diệu và khâm phục.

Ngay khi anh mới đặt chân đến Mỹ theo chương trình HO, năm 1995; chỉ sau có 3 tháng, anh và một số họa sĩ đã bắt đầu hoạt động trở lại trong lãnh vực sáng tác của mình. Lúc đó đài VOA đã phỏng vấn và phát thanh chuyển về Việt Nam. Từ đó đến nay hằng ngày anh vẫn vẽ, và liên tục triển lãm tranh ở các Gallery Hoa Kỳ, trên 12 lần triển lãm cá nhân và 23 lần triển lãm tranh tuyển chọn trưng bày cùng các Hoạ Sĩ Mỹ.

Anh thường tâm sự: “Tôi không bao giờ quên được ân nghĩa của báo chí Việt Nam, những người bạn với nhiều cảm thông đã giới thiệu tôi trên báo chí Việt Ngữ ở địa phương. Chính nhờ những tình cảm này đã làm cho tôi gần gũi được với đồng hương .Và tất cả đã kích thích tôi tiếp tục vẽ.”

Anh đi thật rồi sao - Thơ: Dư Thị Diễm Buồn - Nhạc: Nguyễn Hữu Tân - Ca sĩ: Thảo Quyên

 Kính mời quý anh chị thưởng thức bài thơ, 

và nhạc phẩm "Anh Đi Thật Rồi Sao"  Kỷ niệm
Ngày 14 tháng 11 năm 2021, ở 3 năm về trước
Phu quân tôi vĩnh viễn ra đi!
Chân thành cảm ơn và kính chúc tất cả bình an khỏe mạnh
DTDB


ANH ĐI THẬT RỒI SAO!

Thời gian qua mau như cơn gió!

“Tưởng nhớ hiền phu tôi! Tròn 3 năm

anh vĩnh viễn ra đi” DTDB

Mình ơi,

Sương khuya bàng bạc mịt mờ

Mây buồn tha thướt hững hờ lênh đênh

Vi vu sáo gió êm đềm...

Tiếng chuông tha thiết bồng bềnh ngân nga


Gió lay cành trúc hiên nhà

Thờ ơ ngày tháng mau qua vô tình...

Đông về trước lễ Giáng Sinh

Hai Mươi Tháng Chạp chúng mình cưới nhau


Vui tươi hai họ đón chào

Nhà trai trình lễ xin vào rước dâu

Rượu, trà, bánh, trái... cau, trầu

Hai ta e thẹn... lòng xao xuyến lòng


Thuyền hoa em bước theo chồng

Lứa đôi đằm thắm tình nồng xuân xanh

Mười hai bến nước mộng lành

Có chồng lính chiến em đành ngược xuôi


Ngày thường nối tiếp ngày vui...

Cũng không lo ngại “có tui bên mình!”

Đôi ta như bóng với hình

Bốn Vùng Chiến Thuật chúng mình có nhau


Bao phen gió nổi sóng trào

Bàng hoàng ngó lại trắng phau mái đầu

Mây ơi, bảng lảng về đâu?

Có chia vơi bớt nỗi sầu trong ta


Quê hương cách trở phương xa

Làm thân chùm gởi tuổi già chồng thêm

Xứ người đời sống êm đềm...

Cớ sao nỗi nhớ đêm đêm lại về!


Ngày hè tuổi ngọc miền quê

Thả diều chiều đến trên đê nắng vàng

Những ngày Tết, lễ, chay đàn...

Hội hè đình đám dân làng vui chơi


Sau mùa gặt hái thảnh thơi

Giọng hò câu hát chơi vơi sáo diều

Tù và trổi bến đìu hiu

Mây in đáy nước nắng chiều mong manh


Mộng ngày xưa thuở xuân xanh!

Hồn nhiên theo nhịp sống lành êm trôi

Đã qua mấy chục năm rồi...

Nhớ về cố thổ bồi hồi xót xa!


Quê Nam nếp sống hiền hòa

Tình chồng nghĩa vợ mặn mà yêu thương

Chuông ngân... ngào ngạt trầm hương

Đêm thâu nghe tiếng gió sương thì thào


“Anh ra đi thật rồi sao?”

Tưởng chừng công tác nơi nào đó thôi!

Nay anh thật đã đi rồi!

“Em thương hơn lúc trên đời có anh”


Hoen mi lệ trở giấc lành!

“Thương anh hơn cả còn anh trên đời!”

Mình ơi,

Mênh mông phong vũ tơi bời...

Hồn em hụt hẫng sầu vơi lại sầu!

Dư Thị Diễm Buồn

Email: dtdbuon@hotmail.com

Wednesday, November 13, 2024

Phố Cũ Ta Về


 

MÙA THU Ở KOBE. *

 





MÙA THU Ở KOBE.

                    *

   Thấy cảnh sắc mùa Thu ở Bắc Mỹ, cây đổi màu lá rất đẹp, tui thầm ao ước phải chi mình có dịp may nào đó, được đặt chân đến vùng đất có những cây đổi màu lá khi mùa Thu về thì hay biết mấy.

Monday, November 11, 2024

Kiên Giang, Dấu Ấn Của Dòng Thơ Nam Bộ

 From Việt Báo

Kiên Giang, Dấu Ấn Của Dòng Thơ Nam Bộ

03/11/2024
Kiên Giang và nhạc phẩm
Thi sĩ Kiên Giang & nhạc phẩm Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím của nhạc sĩ Huỳnh Anh


Trần Hoàng Vy

( Kỷ niệm 10 năm ngày mất của Thi sĩ Kiên Giang: 31/10/2014- 31/10/2024)


Nhận xét về bài thơ “Vết Xe Trâu” của nhà thơ Kiên Giang, nghệ sĩ Viễn Châu đã viết: “Tuổi thơ của Kiên Giang gắn liền với đồng áng, với giếng nước, bờ tre, ruộng lúa nên vết xe trâu chính là những lát cắt thân phận đậm chất nhà quê đi vào thơ ca, sân khấu bằng ngòi bút mẫn cảm của ông. Và trên hết, bàng bạc trong tác phẩm của ông là thân phận con người, tình người, tình yêu quê hương và lòng chung thủy”. Còn nhà văn Sơn Nam, người được mệnh danh là “Ông Già Nam Bộ” đã nhận xét về người bạn đồng hương của mình là:  Đây là một người bạn cùng xóm, cùng làng, cùng xứ U Minh mà tôi lấy làm tự hào và thật lòng ca ngợi... Kiên Giang đã để lại cho đời những  câu thơ tuyệt vời mà nhiều nhà nghiên cứu cứ ngỡ là... ca dao Nam Bộ”

Nếu Mai Nầy


 

Bông Bí


 

Sunday, November 10, 2024

MỘNG VƯỜN XUÂN

 


 

MỘNG VƯỜN XUÂN

 

“Mạo muội cảm đề bài “Mắt Biếc”

của Phạm Quang Long”. DTDB

 

 

Thuở mới lớn,

tâm hồn như ngọc thạch

Anh học trò yêu em gái nữ sinh

Giữa vườn xuân ngập ánh nắng bình minh

Có bướm hoa

có chim ca rộn rã...

 

Mái tóc thề

che nghiêng vành nón lá

Đôi mắt nhung nhìn e thẹn ngỡ ngàng

Để lòng tôi niềm xao động mơn man

Và đắm đuối

dưới đáy sâu giếng mắt

 

 

 

 

Tôi bỡ ngỡ

ngượng ngùng... vờ quay mặt

Nhưng trong lòng đang nỡ rộ niềm vui

Bờ bên kia khúc khích tiếng em cười

Nhìn trêu tôi

bước qua cầu suýt té...

 

Gió mát rượi

cánh én xuân lướt nhẹ

Bóng dáng em dần khuất tận cuối đường

Áo lụa mềm, phơ phất tợ màn sương

Tôi ngây ngất

hồn dõi theo bóng nắng

 

Nước đầm trong

lá xanh, sen hồng thắm

Quen được em trưa câu cá ngoài ao

Diều đứt dây, diều băng tít rơi mau

Em tiếc nuối

tóc bồng theo gió lộng

 

Tiết xuân chan hòa

trái cây chín mộng

Ta rủ nhau bẻ khế, hái ô môi...

Bắt bướm cỏ, ngắt hoa dại xinh tươi

Đem ép vào tập

giấy hồng lưu niệm

 

Quà em tặng

cánh hoa khô ép tím

Khẽ bão rằng: "màu sáng nhớ, chiều thương"

Tôi bận học thi năm cuối ra trường

Thoáng nhớ thương

qua từng trang lưu bút...

 

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

 

Email: dtdbuon@hotmail.com