______________
Chuông chùa thỉnh lên lời cầu nguyện
Nam-mô-a-di-đà!
Trong khúc mưa bay âm vang trời đất
Nửa tỉnh, nửa mê cũng thể như là...
Vi vút tầng cao con lá rụng
Nghe lao xao sóng vỗ bên hồ
Chân ta bước dưới khuông trời thành phố
Tiếng chuông buồn lại hoá bản nhạc thơ.
Thoắt tình đã vào xa vắng
Mình anh với bóng nhớ hoài em
Hồn như cánh chim vô định
Mái tóc em bay làn mưa mênh mang.
Ôi, tiếng chuông gảy lên bao ký ức?
Kia không gian thao thiết gót chân mềm
Gió dìu dặt, ánh trăng suông dìu dặt
Bản thơ tình anh vọng giữa mưa đêm.
Thơ PHẠM NGỌC THÁI
LỜI BÌNH: Trong cái làn mưa bay dưới
khuông trời thành phố, có một người thi sĩ đang lang thang nhớ bóng người yêu:
Vi vút tầng cao con lá rụng
Vi vút tầng cao con lá rụng
Nghe lao xao sóng vỗ bên hồ
Chân ta bước dưới khuông trời thành phố
Tiếng chuông buồn lại hoá bản nhạc thơ
Đọc đến những từ "con lá rụng":
Tức là hình ảnh hiu hắt của vài chiếc lá đang bay vi vút giữa tầng không, mà
tác giả gọi là "con lá..." - Tôi bỗng liên tưởng đến câu thơ trong KIỀU
của Nguyễn Du:
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường
Đây là hình ảnh của vầng trăng khuyết
cô quắt... khi nhớ đến bóng người đi xa. Mảnh trăng cô độc ấy nửa thì lọt qua
song cửa soi lên chiếc giường chăn đơn gối chiếc của Kiều, nửa thì dõi theo cái
bóng đã khuất dặm trường của chàng Thúc Sinh ở tận phương trời. Trở lại với bài
"Mưa bay trong tiếng chuông" - Tuy hình ảnh ở bài thơ này của Phạm Ngọc
Thái không đến mức sầu muộn, thê lương như hình tượng câu thơ trong Kiều? Song,
những "con lá rụng..." đang bơ vơ bay giữa khuông trời của
đêm cô đơn kia, cũng làm cho lòng ta xốn xang cùng với nhà thơ.
Những tiếng sóng bên hồ lao xao vỗ theo bước
chân anh. Cảnh mưa đó lại được hoà tấu bằng sự đồng vọng của tiếng chuông chùa
buồn. Đó cũng chính là tiếng lòng thương nhớ của anh thi sĩ với người con gái
đã xa xăm.
Ba cái cảnh: Trời mưa, tiếng chuông và
sự cô đơn... để tạo nên một bản tình xô-nát âm vang trong trời đất. Giọng điệu
thi ca trầm... ngân nga... như câu thơ đã viết:
Tiếng chuông buồn lại hoá bản nhạc thơ
Tôi trở lại với đoạn thơ đầu:
Chuông chùa thỉnh lên lời cầu nguyện
Chuông chùa thỉnh lên lời cầu nguyện
Nam-mô-a-di-đà!
Trong khúc mưa bay âm vang trời đất
Nửa tỉnh, nửa mê cũng thể như là...
Suốt bài thơ... làn mưa và tiếng chuông
chùa cứ thao thiết trong nhau, hoà vào tâm tình của người thi sĩ. Cái tiếng
chuông thỉnh lên lời cầu nguyện "nam-mô-a-di-đà" ấy,
phải chăng cũng là tiếng khắc khoải nguyện cầu thao thiết trong anh? Anh đi
trong khúc mưa bay với một tâm hồn trống trếnh, chơi vơi: Nửa tỉnh, nửa
mê cũng thể như là... /- Sự mơ màng như thể đang dẫn người đến bên
cửa phật. Một bài thơ tình ở chốn thánh thần, làm cho tình thi vừa thân thương
lại thêm màu huyền hoặc.
Đến đoạn thứ ba thì người mới thực sự tả
về em:
Thoắt tình đã vào xa vắng
Thoắt tình đã vào xa vắng
Mình anh với bóng nhớ hoài em
Hồn như cánh chim vô định
Mái tóc em bay làn mưa mênh mang.
Bóng của người con gái được hiện ra
cũng rất hư hao, chỉ nhìn thấy trong làn mưa mái tóc em đang vương bay. Tâm hồn
nhà thơ thì "như cánh chim vô định" - Nghĩa là mông lung,
không có bến bờ, ở cõi vô tận vô cùng. Một tâm hồn lạnh lẽo, cô liêu. Hình ảnh
thơ như ẩn, như hiện đưa ta hút sâu vào cùng tâm trạng của anh. Cũng chẳng khác
là bao với tâm trạng của kẻ nhớ người ở phương trời trong Chinh Phụ Ngâm:
Trống Trường Thành lung lay bóng nguyệt
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây
Hình tượng thơ của bài "Mưa bay
trong tiếng chuông" được sử dụng đầy chất triết luận hoặc hội hoạ:Hồn
vô định, mưa mênh mang, khúc mưa bay, vọng giữa mưa đêm, khuông trời, gió...
trăng... dìu dặt, người và bóng, bản nhạc thơ v.v.... Không gian thực
mà ảo. Hiện tại và quá khứ đan xen trong nhau để nói về nỗi tình da diết của
nhà thơ với người thiếu nữ đã xa. Tôi xin bình sang đoạn thơ cuối cùng:
Ôi, tiếng chuông gảy lên bao ký ức?
Ôi, tiếng chuông gảy lên bao ký ức?
Kia không gian thao thiết gót chân mềm
Gió dìu dặt, ánh trăng suông dìu dặt
Bản thơ tình anh vọng giữa mưa đêm.
Những kỉ niệm trong ký ức tràn về
theo tiếng chuông. Hình ảnh người con gái từ câu thơ: Mái tóc em bay
làn mưa mênh mang /- Đến đây, nhà thơ nhớ lại những ngày cùng dạo bước bên
người yêu: Kia không gian thao thiết gót chân mềm /- Cả bóng trăng
khuya, con gió dặt dìu, tiếng chuông và làn mưa... cùng hoà trong bản tình
xô-nát bên hồ ấy:
Gió dìu dặt, ánh trăng suông dìu dặt
Bản thơ tình anh vọng giữa mưa đêm...
Hai câu cuối thật hay! Không chỉ với giọng
thơ khoan nhặt, mà cả bản tình như được tắm vào trong vũ trụ cuộc sống và tình
yêu con người. "Mưa bay trong tiếng chuông" như có tiếng ru thần diệu
thấm vào hồn ta, để lòng ta say. Một cái say thâm trầm, da diết. Ngôn ngữ và
làn điệu tha thiết. Hình ảnh lại hư hao như ở chốn bồng lai, cõi phật... cuốn
hút cảm nhận của ta đắm chìm vào trong đó.
Trong đoạn thơ cuối này, ta thấy cả khoảng
không gian của bài thơ đều qui tụ vào đây. Từ gió, ánh trăng cùng làn mưa đêm
và tiếng chuông chùa ngân nga... ẩn hiện bóng hình với bước chân thiếu nữ. Đó
là một bản tình ca đằm đìa, xao xiết dưới gió trăng - Như câu thơ đã kết:
Bản thơ tình anh vọng giữa mưa đêm
Nói "Mưa bay trong tiếng
chuông" là một bài thơ tình hay hoặc "rất hay!..." cũng đều thoả
đáng. Nhưng cảm yêu cái tiếng mưa, những hạt mưa bay đã được thi sĩ Phạm Ngọc
Thái gieo suốt bài thơ mà tôi bảo rằng: Đó là một bản tình mưa tuyệt vời !
Tháng 10/2015
HOÀNG THỊ THẢO
No comments:
Post a Comment