MẠCH VẠN NIÊN
Năm đó tôi đang học kiến trúc và ở trọ nhà Nguyễn Đình Thạch trong một con hẽm ở Ngả Tư Bình Hoà Gia Định. Thật ra đó nhà dì út của Thạch. Dì là mẹ đơn thân có đứa con gái hai tuổi mà nó thường nũng nịu dễ thương với tụi tui. Ngoài Thạch còn có Kim Chi (em của Thạch) đi làm ở hãng dệt Vinatexco có xe hãng đưa rước tới khuya mới về và Bà Ngoại Thạch tuổi cũng khoảng bảy mươi hơn ở chung. Dì Út đi làm hãng thuốc lá MIC ở bộ phận vô bao và cũng có xe của hãng đưa rước. Dì làm giờ hành chánh nên mỗi chiều về vì lén nhét vào xú chiêng chừng hai mươi điếu thuốc Capstan lẻ và đưa cho Thạch. Dĩ nhiên là Thạch cũng chia sẻ thuốc lá cho tui. Tui giỡn mặt với Thạch nói thuốc lá của Dì Út mầy thật thơm mùi sữa tao hút mà ghiền không biết sau nầy xa mầy tao có còn tìm được hương vị nầy nữa không. Thằng Thạch nghiêm mặt nhìn tui nói mầy đừng nói nhảm kẻo tao cúp thuốc đó. Còn tui thì mỗi tháng ông anh Hai mới tặng cho một cây Ruby Quân Tiếp Vụ hút chỉ mười ngày. Và tui cũng chia sẻ với Thạch cây thuốc Ruby không thực sự là gout nguyên thủy như thuốc Ruby chính hãng bán ngoài chợ, dù sao có còn hơn không.
Con hẽm chạy ngang nhà Dì Út hơi nhỏ vừa đủ hai xe Honda tránh qua lại nhưng khi qua khỏi vách nhà nơi có cửa sổ phòng tui và Th