____________
Wednesday, December 18, 2013
Lời Nguyện Cầu Đêm Giáng Sinh
Tuesday, December 17, 2013
NHỮNG CUỐN SÁCH LÀM ĐỜI TÔI KHÔNG KHÁ
_______
Chân Diện Mục
Ở nước trong (trong nước ) bây giờ đang có phong trào viết : "cuốn sách làm thay đổi đời tôi " . Đó là những cuốc sách mà người viết thú nhận là họ bị ảnh hưởng sân đậm . Những ý tưởng hay trong cuốn sách làm họ thích thú , say mê ( thường là họ mê , họ thần tượng luôn tác giả cuốn sách đó ) . Họ tâm niệm ràng mình phải có chí hướng , phải sống như thế ... như thế...
Tôi thì không có cuốn nào là coup de foudre cho tôi . Tôi bị ảnh hưởng ... hoặc mê rất nhiều cuốn .
Sunday, December 15, 2013
XẾP TÀN Y LẠI...
_____________
Hoàng Hải Thủy
Hoàng Hải Thủy
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng,
Xếp tàn y lại để dành hơi.
Thơ Tình Xưa
Xếp tàn y lại để dành hơi.
Thơ Tình Xưa
...Tôi thấy trong Rừng Thơ Tình Giao Chỉ có tình trạng thiếu vắng những bài thơ ca tụng, đề cao, diễn tả Tình Yêu Vợ Chồng. Không những các ông Thi sĩ Giao Chỉ nói chung không nói năng, nhắc nhở xa gần gì đến Tình Vợ Chồng mà các ông còn có thái độ chống báng - tiếng Phú Lang Sa là “ăng-ti” - Tình Vợ Chồng một cách công khai, các ông chống báng ra mặt, chống báng hổng cần che dấu. Dường như với các ông Thi Sĩ Giao Chỉ nhà nghề và nổi tiếng quốc gia chỉ có Tình Yêu Nhân Tình, Nhân Bánh Yêu Nhau mà Không Vợ Chồng Ví Nhau mới đẹp, mới thơ mộng và mới đáng để mấy ông mần thơ ca tụng. Nói không có sách nhưng mách thì có chứng, như trong Ca dao:
Tóc mai sợi vắn, sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm..
Tóc mai sợi vắn, sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm..
Và trong Thơ Mới:
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề
Tình chỉ đẹp những khi tình dang dở.
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề
Tình chỉ đẹp những khi tình dang dở.
Saturday, December 14, 2013
Viết cho người nằm xuống
____________
Hoàng Thị Tố Lang
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ
Hàn Mạc Tử
Giờ nầy bên nhà đám tang chắc đã xong. Thế là anh đã thực sự bỏ chị mà đi . Sáng nay chắc chị khóc sưng cả mắt . Tôi đã hình dung như vậy .Biết bao nhiêu nước mắt chị đã đổ ra để tiễn đưa anh về nơi an nghỉ cuối cùng - nơi chốn mà lần lượt sớm hay muộn mà thôi mọi người sẽ dừng chân vĩnh viễn nơi đó, và chặng đường cuối của một đời người là nơi chốn vĩnh hằng vĩnh cữu nầy ...
Đêm qua tôi gọi về chia buồn cùng chị . Tôi nghe tiếng chị thút thít nghen. ngào . Tôi biết là chị khổ lắm . Giọng chị lạc hẳn đi . Chị bảo tôi
- Đời vô thường lắm Bé ơi . Em có biết như vậy không ?
Lần đầu tiên tôi nghe chị thốt ra cái giọng điệu thật não lòng như vậy. vì bao giờ tôi cũng thấy chị hết sức là hồn nhiên, vô tư vì ở chị và anh tình yêu của ngày 20 vẫn tỏa sáng ngọt ngào bên nhau dù bây giờ cả hai đang ở cái tuổi thất thập cổ lai hi
Thursday, December 12, 2013
Nắng Hè &XuânTình &Chúc Xuân &Hạ nhớ&Gió lạnhvề,Tách bến
Wednesday, December 11, 2013
Người Ăn Trưa Trong Xe
___________
Trang Châu
Ðiều khó khăn cho tôi trong dự tính bước đi một bước nữa là sợ bị lợi dụng. Tôi sợ đàn ông đến với tôi không vì tình mà vì quyền lợi của họ. Góa chồng vào tuổi 45 quả là một điều bất hạnh. Tôi không còn trẻ để nhờ cậy vào nhan sắc. Nhan sắc không phải tôi không có nhưng tôi sợ cái có đó không bền. Hình như càng lớn tuổi thời gian đi càng nhanh. Châu, đứa con gái duy nhất của tôi đã lập gia đình và ra ở riêng. Tương lai của hai vợ chồng chúng nó được bảo đảm với nghề dược sĩ của Châu và nghề kỷ sư của chồng nó. Yên tâm về phần con cái, tôi chỉ còn lo cho tôi. Chồng tôi thình lình qua đời sau một cơn đau tim mặc dù anh mới 53 tuổi. Có lẽ anh quá lao lực và bị căng thẳng trong nghề nghiệp của anh. Chồng tôi là một y sĩ gây mê. Anh trực gác liên miên ở nhà thương. Có lần anh than thở với tôi rằng nghề của anh phải đi sớm về muộn, phải vào bệnh viện sớm để sửa soạn cho bệnh nhân ngủ và chỉ về sau khi bệnh nhân tỉnh dậy mà không bị biến chứng.
Tuesday, December 10, 2013
Một Ngày Với Tuổi Trăm Năm
_______________
Tác giả : Cao Đắc Vinh
- Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, 25 năm ở Mỹ, hiện cư ngụ tại Irvine cùng gia đình. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ tư của ông.
***************
Bố tôi là cụ già đang sống trên tuổi trăm năm.
Cụ bình an ở cõi trần 103 năm tính đến năm nay Quý Tỵ 2013. Con số tuổi thọ của Cụ tiếp tục cao giống như lời chúc mọi người thường tặng nhau mỗi khi Tết đến, xuân về.Bố tôi vẫn ăn được, ngủ được nên gọi Cụ là "Tiên giáng trần" theo như câu vè lưu truyền trong dân gian: "Ăn được ngủ được là tiên, không ăn không ngủ mất tiền thêm lo..." nhưng thực tế, Cụ vẫn là "người" nên chẳng thể nào tránh khỏi cái chân lý sinh lão bệnh... của kiếp ba sinh. Một người già sống đến trăm tuổi nếu còn khỏe mạnh thì cũng chẳng khác cỗ xe cũ là mấy! Động cơ hao mòn, lúc chạy lúc ngừng tùy theo thời tiết nắng mưa... Bố tôi cũng đang bước qua chiếc cầu khổ đau của bệnh tật và thường hay than thân trách phận: "Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!"
Mừng Giáng Sinh và Năm mới 2014
Monday, December 9, 2013
Sunday, December 8, 2013
Viên phấn gãy
____________
VŨ THẾ THÀNH
Hồi học đệ lục (lớp 7 bây giờ), thỉnh thoảng tôi mang theo đậu phộng da cá vào lớp. Cô giáo dạy lý hoá trẻ đẹp và ít cười. Bà cười ở đâu không biết nhưng rất hà tiện với học sinh, và tôi thường chọn giờ lý hoá để hành động.
VŨ THẾ THÀNH
- 
Hồi học đệ lục (lớp 7 bây giờ), thỉnh thoảng tôi mang theo đậu phộng da cá vào lớp. Cô giáo dạy lý hoá trẻ đẹp và ít cười. Bà cười ở đâu không biết nhưng rất hà tiện với học sinh, và tôi thường chọn giờ lý hoá để hành động.
|
Động tác che tay đưa đậu phộng vào miệng và nhai cầm chừng để qua mặt đối tượng là điều quá dễ. Tôi không chọn cách đó. Tôi chờ lúc bà cô cầm phấn, vừa quay mặt vào bảng là tung hạt đậu phộng lên cao, rồi giơ miệng ra hứng.Nhiều lần trót lọt, và tôi yên chí mình là diễn viên xiếc tiềm năng.
Đi đêm có ngày gặp ma, kẻ cắp gặp bà trẻ mới đau. Lần đó bà cô vừa chạm phấn vào bảng, thì phấn gãy. Bả quay lại lấy viên phấn khác…
Một cô giáo trẻ đẹp thường nghĩ ra những hình phạt quái lạ. Bà phạt tôi đứng, không phải đứng trên đất, trên ghế, mà là trên bàn. Ở tuổi 13 tôi đã cao lêu khêu, và từ vị trí đắc địa tôi có thể quan sát tận tường lũ bạn vừa viết bài, vừa ngước nhìn chế giễu.
Sự nghiệp làm xiếc của tôi coi như kết thúc từ đó. Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại nghĩ ra được cái trò ăn vụng siêu ngu xuẩn như thế.
Mới đây một thằng bạn Việt kiều đề nghị họp mặt tại Sài Gòn để mừng thọ tập thể, trên dưới 60 cả rồi còn gì, và còn mời luôn thầy cô đến “chúc thọ học trò” để thêm lộc trời. Cái mốc 75 đã làm ly tán tứ phương, kẻ còn người mất, trò đã đầu hói tóc bạc, thì thầy cô cỡ nào đây? Vậy mà kiên nhẫn “truy nã” cũng tìm ra được hai vị: bà cô “phấn gãy” và ông thầy Việt văn.
Saturday, December 7, 2013
MƯỜI THƯƠNG QUẢ BÓNG TRẮNG VÀNG
____________
* Cảm tác qua bài"Mười Thương Bóng Bàn"của Thầy Trầm Vân.
* Cảm tác qua bài"Mười Thương Bóng Bàn"của Thầy Trầm Vân.
Friday, December 6, 2013
Bất sinh
___________
Vĩnh Hảo

Vĩnh Hảo
Lá đã úa màu trên cây. Cũng có những lá đã vàng, khô, rơi lác đác trên thảm cỏ xanh, và trên những con đường dẫn quanh khu xóm. Trời bắt đầu lạnh. Từ lúc trời sẩm tối cho đến buổi sớm hôm sau, sương giăng dầy đặc khiến cho ngọn đèn đầu đường chỉ có thể tỏa ra một vùng sáng nhỏ, lòa nhòa.
Khi mùa thu chuẩn bị qua đi, mùa đông chớm đến.
Thực ra thì mùa đông đã có trong mùa thu. Mùa thu đã có trong mùa hạ. Mùa hạ đã có trong mùa xuân. Mùa xuân đã có trong mùa đông.
Cái này luôn có mặt trong cái khác, và ngược lại.
Nếu cái này có một thực thể, một thực tánh nhất định thì không cái gì khác có thể làm duyên hay kết hợp với nó, và ngược lại.
Tuesday, December 3, 2013
Nạn Hoa Kiều
__________
Nguyễn Đạt Thịnh
Một hiện tượng lạ của thế kỷ trước là nước Tàu trở thành một nước Cộng Sản; lạ, vì người Tàu, bản chất vốn tham lam, thích dĩ công vi tư, lấy của công về làm của riêng, lấy của người về làm của mình, thì làm cách nào trở thành cộng sản được.
Trong một thời gian ngắn, con người có thể gượng ép giấu bản chất của mình, nhưng từ từ rồi sự thật vẫn lòi ra; hôm nay thì ông lớn vô sản nào cũng giàu nứt đố đổ vách trong cái nước Tàu trở thành Trung Cộng; lớp áo đỏ xúng xính họ mặc, không che được cái rốn lồi trên cái pụng pự.
Monday, December 2, 2013
Sunday, December 1, 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)