_____________________
Sáng tác Trường Sa
Trình bày Kim Oanh Phụng
_____________________
Sáng tác Trường Sa
Trình bày Kim Oanh Phụng
______________________________
TỪ TIẾNG THÔNG REO WESITE
Trang Châu
tranh đinhtrườngchinh
TRANG CHÂU
________________________
Cho đến hôm nay,ngày 8 tháng 2, giới chức Thổ Nhĩ Kỳ cho biết 8,500 người chết và gần 50,000 người bị thương. Syria xác nhận 2,800 người chết, hơn 5,000 người bị thương. Những con số này có thể còn tăng thêm vì họ còn kẹt dưới đổ nát và vì thời tiết quá lạnh làm khó khăn cho việc cứu hộ. (Theo BBC).
*
Thượng Đế ơi
Vợ con đâu
Con, cháu con đâu
Anh, chị em con đâu
những người bạn hàng xóm của con đâu
Con trơ trọi một mình
sau hoang tàn đổ nát
chung quanh con những mái nhà
những bức tường đã trở thành một đống
phế thải
Thượng Đế ơi!
sao ngài lại rung mặt đất
sao ngài lại làm sập những ngôi nhà
sao ngài lại chôn vùi những đứa bé mới lên 3
Họ moi mãi
may mắn lắm mới có bé được moi ra từ đổ nát
Tiếng khóc, tiếng cười vỡ òa cùng nước mắt
Trời rất lạnh
tuyết phủ đầy mặt đất
tuyết phủ ngập hồn con
trong hoang tàn đổ nát của thành phố này
con tìm được cái áo ấm để mặc
nhưng hồn con đang run rẩy
con tìm được mảnh gỗ để quỳ
nhưng cả thân con không vững
những mảnh ngói vụn sau lưng con
như những mảnh hồn đã vỡ
Con đặt hai tay lên đầu gối
nhưng thân con vẫn rung
vì người ta vẫn còn moi
dưới đổ vỡ kinh hoàng này
những người đã chết
và cả những người còn sống
Trong giá lạnh
con nhận ra
chỉ một chớp mắt đã thành người chết
chỉ một chớp mắt đã mất hết người thân
đã mất hết tất cả những gì mình có
Thượng Đế ơi
có phải
Người muốn cho nhân loại biết rằng
sống và chết
còn và mất
không phải do con người mà có
Nhưng sao Người cho rồi
Người lại lấy đi.
Tôi cô đơn như một mảnh ngói vỡ
trong cơn thịnh nộ của Thượng Đế
Có ai đến vỗ về tôi.
– Trần Mộng Tú
(10 tháng 2, 2023)
__________________________
- Thơ Khê Kinh Kha - Nhạc Ngô Hữu Hùng - Casĩ Hải Nguyễn - Guitarist Thế An
Viêt Nam ơi……
…Thương nhớ mấy cho vừa
Nước non nghìn dặm ai chờ ai trông
Tha hương xót dạ đau lòng
Ngẩn ngơ nắng hạ nhớ dòng sông quê.
Xuân về mưa gió lê thê
Thu sầu lá đổ ngõ về quạnh hiu
Mùa đông cây lá tiêu điều
Cô đơn quạnh vắng những chiều gió mưa.
*****
Nhớ xưa quê cũ ngày mùa
Tiếng chày giã gạo tiếng khua gàu sòng
Thuyền về tấp nập bến sông
Người vui như hội mở lòng cho nhau.
Vườn ai thoang thoảng hương cau
Rào nhà hoa bí vàng màu quê hương.
Nhớ quê càng nhớ phố phường
Nhớ con đường nhỏ nhớ trường ấu thơ.
Giữa trưa mẹ đứng đợi chờ
Dấu xưa còn mãi bao giờ mới phai.
Chiều chiều áo trắng bay bay
Tóc thề xỏa xuống bờ vai gợi tình!
Saigon tôi thuở thanh bình
Ai đi ai ở yên lành tự do.
Cao nguyên đồi dốc quanh co
Sương mù Đà lạt trời thơ hữu tình.
Cố đô Huế lắm cung đình
Chiều chiều phai nắng hoàng thành uy nghi
Hạ về rộn rã tiếng ve
Ngự Bình giữ trọn lời thề Hương Giang!
Xuôi Nam sừng sững Tháp Chàm
U trầm trong gió âm thầm tiếc xưa
Đồng Nai hoa trái bốn mùa
Đất lành chim đậu gió mưa thuận hoà.
Cửu Long chở nặng phù sa
Vàng đồng lúa chin bao la cuối trời
Quê tôi đã trải bao đời
Biết bao anh kiệt tuyệt vời lưu danh!
***
Việt Nam tôi đó người ơi
Nay đành xa biệt ngậm ngùi lệ rưng!.
Đâu tìm ra được mùa xuân
Giặc Tàu đã đặt gót chân xéo dầy
__________________________________
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
*
Khi đọc cảm nhận của tôi về bài thơ "Thăm Bạn" của nhà thơ Đồng Thị Chúc, nhà thơ Khang Minh có chút băn khoăn về câu kết bài thơ: “Phải chi nữ sĩ Đồng Thị Chúc cho thêm hai câu kết nữa thì hay quá Đặng Xuân Xuyến, vì đọc tới câu "Một cơn gió lạc bùi ngùi bay qua" có cảm giác thiêu thiếu cái gì đó, bài thơ chưa thể khép lại ở câu này được! Tiêng tiếc là!”. Tôi lại nghĩ khác anh, câu kết bài thơ như thế là hợp lý, tròn trĩnh mà còn gợi rất nhiều sau khi đã đọc bài thơ. Nếu nhà thơ Đồng Thị Chúc thêm một vài câu thơ nữa sẽ làm bài thơ kém duyên, mất hay.
______________________
Sáng Tác : Trịnh Công Sơn
Trình bày và Video Clip Kim Trúc
________________________________________
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
********************************
VIẾT CHO NGÀY VALENTINE
.
Có lẽ xưa đường tu vụng dại
Vung vãi tình giờ nghẹn đắng chữ yêu
Ta nhìn người mà rậm rật bờ môi
Cứ da diết vòng tay tình chồng vợ.
.
Đêm rũ xuống. Ngằn ngặt niềm yêu đắng
Chăn gối đơn rệu rạo đêm trường
Ta rụt rè ngóng gió muôn phương
Mà ứa lệ. Mà bẽ bàng cay đắng...
.
Tình yêu ơi sao xa xỉ thế
Đến bao giờ thoát khỏi bến mê
Đến bao giờ hết rầu rĩ tái tê
Lại hối hả dệt mộng lành ân ái...
.
Ừ, đừng nói đạo người phải trái
Tình bán mua soi kỹ làm gì
Chót nhỡ nhàng phận hẩm duyên thiu
Thì cũng cố vê tròn chữ nghĩa.
.
Thôi, ta mặc lời người độc địa
Cố nín câm giữ biển lặng sóng ngầm
Ta gồng mình giữ chặt vẻ trầm ngâm
Chầm chậm bước giữ nhịp đời thật chậm.
.
San niềm vui gom vội niềm cay đắng
Ta cuộn mình sống hết kiếp nhân sinh.
*.
Hà Nội, đêm 14 tháng 02.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
NGUYỄN NGỌC HOÀNG
Đã hơn cả tuần nay, chiều nào mây cũng giăng xám một góc trời. Mưa không lớn chỉ lất phất bay, đủ ướt phủ mặt đường. Những hình ảnh chập chùng, bao kỷ niệm hiện về lẫn lộn. Khi nhớ khi quên. Có lúc khuôn mặt rõ từng sợi chân mày, từng vết hằn môi ướt. Rồi có lúc chợt thoáng mất, hun hút như chưa lần gặp gỡ trong ký ức. Càng cố gắng bao nhiêu, trí nhớ càng nhạt nhòa tan biến. Đã hết tuổi đời, đã mòn năm tháng? Hay cũng chỉ là dòng trôi tự nhiên của thời gian xuyên qua một đời người thoáng chốc.