Thursday, June 14, 2012

PPS Trang Nhật Ký Cho Con

_______________

Trong không khí rộn ràng của mùa lễ Tốt Nghiệp cuối năm  . Chúng tôi thân ái mời bạn đọc Tha Hương cùng HTTL xem PPS và đọc lại Trang Nhật Ký Cho Con . Bài viết như một lời tâm sự cùng các con thương yêu - Hoàng Lan, Hoàng Kim, Hoàng Nam . Như  chia xẻ cùng Qúy Thầy và các bạn  một chút tâm tình , một chút nỗi lòng của người mẹ Tha hương 
Sau cùng PPS nầy xem như một quà tặng thân ái gửi đến các cháu VN khắp nơi bên trời viễn xứ trong mùa  tốt nghiệp năm nay ....
Thương mến
HTTL


Mời xem :https://app.box.com/s/t8yevinpy0lkokc2zdtg

__________________________



Thương mến tặng  tất cả các cháu VN lạ, quen bên trời viễn xứ

HOÀNG THỊ TỐ LANG

Con yêu dấu

Mới đó mà Bố Mẹ đã ở thành phố nầy hơn 20 năm. Thành phố nơi mình tạm dung mà Mẹ hay goi là thành phố buồn. Con bao nhiêu tuổi là bao nhiêu năm Bố Mẹ rời bỏ quê nhà. Ra đi lưu lạc xứ người để làm thân lữ khách… Bố con một đời người mà đã hai lần di tản. Từ thuở lên năm lên sáu đã theo gia đình bỏ quê Bắc mà đi. Lũy tre làng. Giếng nước. Cầu ao chỉ còn là huyền thoại trong những câu chuyện cổ tích xưa. Rồi Bố con lớn lên ở miền Nam Tự Do chan hòa nắng ấm. Hạt cơm Sài gòn đã nuôi nấng Bố con đến ngày khôn lớn. Dân Bắc kỳ lại nói tiếng Saigon sao thật dễ thương cùng lời ca đêm nào như ngút ngàn cả một trời tâm sự "Ngừng đây soi bóng bên dòng nước lũ. Cầu cao nghiêng dốc bên dòng sông sâu. Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời . Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa …" đã làm chao đảo tâm hồn của Mẹ - cô con gái Nam Kỳ - sau một lần tình cờ biết nhau trong buổi trại hè của sinh viên nơi Đường Sơn Quán. Cũng là cái duyên ông tơ bà nguyệt đã định phải không con? Và một chiều nào trên con đường Tú Xương xưa, hoa hoàng lan tỏa ngát. Ai theo gót chân ai làm quen để rồi sau đó Bố Mẹ đã nắm tay cùng nhau chung một lối về. Suốt đời suốt kiếp. Rồi phong ba nổi lên. Rồi đất bằng dậy sóng. 30-4-75 ập đến như một tai trời ách nước. Sau bao năm trời nơi trại cải tạo. Ngày trở về, Bố con một lần nữa gồng gánh gia đình ra đi. Từ biệt quê nhà.  Thân trai thêm một lần lưu lạc. Cất bước lên đường. Thêm một lần nữa đi tìm mảnh đất Tự do.


Sáng nay trong sân trường Đại Học xứ người, nhìn con rạng rỡ súng sính trong bộ lễ phục giữa hàng ngàn sinh viên tốt nghiệp. Mẹ sung sướng biết là bao nhiêu. Những giọt lệ rưng rưng, mừng mừng tủi tủi chứa chan một trời hạnh phúc. Ngồi một mình trong đêm viết những dòng nầy cho con mà Mẹ tưởng là đang chiêm bao. Bao nhiêu chuyện ngày qua như một cuốn phim đang trải dài trước mặt Mẹ. Từ chặng đường vượt bao biển rộng sông dài , một trời hiểm nguy để  mang con đến bến bờ tự do. Những đêm lênh đênh trên trùng dương dậy sóng mà giữa cái sống và cái chết thật  mong manh gần  như trong gang tấc . Rồi những ngày mòn mỏi lê thê nơi trại tị nạn Mã Lai sống bằng lòng nhân đạo của Cao Ủy Quốc Tế để chờ ngày định cư nơi một Đệ Tam quốc gia khác. Mẹ không làm sao quên được hình ảnh một người VN mình bị tụi lính Mã Lai trói như con heo bị đá lăn lóc ra sân trại để cảnh giác mọi người vì tội đêm qua anh ta đã trèo lên hái trộm dừa trong khuôn viên trại. Đời sống ở trại thiếu thốn. Tội nghiệp anh. Có lẽ anh thèm lắm chút miếng ăn cho nên mới làm chuyện nông nổi như thế nầy. Thương cho dân tôi biết chừng nào. Một niềm tủi nhục pha lẫn xót xa cho thân phận những người vong quốc.

Tự do ơi Tự Do
Tôi trả bằng nước mắt
Tự Do hỡi Tự Do
Anh trao bằng máu xương
Tự Do ôi Tự Do
Em đổi bằng thân xác
Vì hai chữ Tự Do
Ta mang đời lưu vong
Nam Lộc – Xin đời một nụ cười

Cuối cùng rồi Mẹ cũng lên phi cơ về vùng đất mới. Nhớ những ngày đầu bỡ ngỡ nơi đây mà hành trang là một bộ quần áo của cô bé học trò Mai Xuân ngày nào, mang tặng cho cô giáo cũ mà nghẹn ngào tiễn cô đi không biết bao giờ thầy trò có lần gặp lại. Rồi  từng năm, từng tháng theo con từ những bước chân đầu tiên con e ấp đến trường. Đêm đêm Mẹ đọc cho con nghe từng trang cổ tích xưa, nào là Phù Đổng Thiên Vương đuổi giặc Ân , Sự tích An Tiêm và quả dưa hấu, truyền thuyết Âu Cơ  v..v  cho đến khi con thiếp đi ngủ vùi bên tay Mẹ . Mẹ lại viết cửu chương lên giấy rồi bắt con phải học thuộc lòng  để rồi mỗi ngày sau buổi tan trường con hớn hở khoe với  Mẹ rằng "con làm toán chạy hay nhứt lớp Mẹ ơi , tụi nó làm  toán không lợi con đâu nhờ con thuộc làu làu cửu chương Mẹ dạy". Nhớ có lần con bị ban bè chọc ghẹo vì cái tên Việt Nam  xa lạ của con. Về nhà con dỗi con hờn. Con nằng nặc đòi  Mẹ đổi tên Tây cho giống người ta. Mẹ vỗ về con biết là bao nhiêu. Mẹ nhớ hoài câu nói của Mẹ với con ngày hôm ấy "Con ơi Mẹ đã mất tất cả rồi Mẹ chỉ xin con giữ cái tên VN cho Mẹ. Con là người VN mà. Con phải hãnh diện vì cái tên VN của con mới phải". Con ngúng nguẩy bậm môi  khẽ nói  "Mà tụi nó make fun con". Mẹ còn nhớ buổi chiều hôm đó có con bé nào đó đến nhà mình. Thấy nó thập thò ngoài cổng rào Mẹ chạy ra hỏi nó kiếm ai. Nó nói nó looking for Cindy. Mẹ khoát tay bảo nhà nầy không có ai tên Cindy hết á. Con đứng sau lưng Mẹ từ lúc nào mà Mẹ không biết, con lên tiếng "Nó kiếm con đó Mẹ". Mẹ giận con ghê đi. Mẹ không nói chuyện với con suốt buổi chiều hôm ấy. Sau lần đó con xin lỗi Mẹ và con hứa với Mẹ không bao giờ con nhắc đến cái tên Cindy nữa. Sẽ không bao giờ con làm Mẹ buồn lần nữa. Con  có còn nhớ không ngày còn bé con thông minh lắm. Đêm nào cũng vậy Mẹ hay đọc thơ Nguyễn Bính để ru con ngủ. Con nghe riết  rồi con thuộc lúc nào Mẹ cũng không hay. Một hôm  tình cờ nghe con đọc lại, Mẹ nghe mà Mẹ rưng rưng nước mắt. Có lần Bác Hưng - bạn Bố Mẹ - đến nhà chơi  con thỏ thẻ nói với Bác "con đọc thơ cho Bác nghe nha". Giọng con ngọng nghịu, dễ thương làm sao!


Tết nầy em chắc không về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Ôi chị một em em một chị
Trời làm chia cách mấy con sông

hoặc là

Em  ơi em ở lại nhà
Vườn dâu em hái Mẹ già em thương
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa

Làm Bác Hưng quay sang hỏi Mẹ "Bộ chị dạy cháu đọc sao". Rồi Bác ôm con vào lòng Bác bảo “Con đừng đọc nữa. Bác nhớ nhà lắm. Bác khóc bây giờ đây”. Ngày ấy. Quê người. Đất khách. Lần trở lại quê nhà biết đến bao giờ. Mẹ chỉ biết đêm đêm mượn những vần thơ dạt dào nhớ thương để gửi gấm nỗi lòng của mình. Rồi con đọc cả chinh phụ ngâm nữa làm Bác Hưng hết hồn hết vía luôn. Viết thơ cho Ngoại, Mẹ kể cho Ngoại nghe, Ngoại rầy Mẹ. Ngoại bảo Mẹ đừng đọc chinh phụ ngâm để ru con ngủ nữa, cho con quên đi. Ngoại sợ cái cảnh trong chinh phụ ngâm lắm nỗi đoạn trường:

Chàng thì đi cõi xa mưa gió
Thiếp lại về buồng cũ chiếu chăn
Đoái trông theo đã cách ngăn
Tuôn màu mây biếc trải ngàn núi xanh 

Những chuyện nhỏ nhặt  ngày xưa bây giờ không biết con có còn nhớ không… Thời gian ở đây qua thật nhanh quá ngày nào con còn bé tí mỗi ngày Mẹ đưa con đến trường đến lớp. Rồi  mới hôm nào đây Mẹ dự lễ  tốt nghiệp Trung Học của con  thế mà hôm nay  trong khuôn viên Đại học nhìn con mũ áo xênh xang. Với ánh mắt tự tin. Với từng bước chân vững chãi thật trưởng thành khi con lên khán đài chững chạc bắt tay vị khoa trưởng để nhận bằng tốt nghiệp Cử nhân Giáo Dục. Con Mẹ đã thật sự trưởng thành. Con gái của Mẹ lại đi  đúng con đường của Bố của Mẹ năm xưa. Con biết không Mẹ hãnh diện vì con biết là bao nhiêu. Giờ nầy con như con chim đã đủ lông đủ cánh  đủ sức một mình để tung cánh bay vào vòm trời cao rộng thêng thang trước mặt,  nhưng với Mẹ con vẫn bé bỏng như  ngày nào suốt ngày làm nũng bên Mẹ. Với Mẹ, con không bao giờ lớn cả. Người Mẹ Việt Nam là như thế đấy con ơi. Cứ lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ cho mãi khi con đã thành gia thất cũng còn lo. Cứ muốn ôm con mãi trong vòng tay của mình  Đừng buồn Mẹ khi Mẹ lo lắng quá nhiều cho con làm con đôi lúc cảm thấy như mất tự do. Con có cảm tưởng con là baby dưới mắt Mẹ. Khi con đi đâu hơi khuya Mẹ nhấc phone gọi con, nhắc nhở con về  làm con quê với bạn bè. Con không nói nhưng Mẹ biết con buồn, nhưng con phải thông cảm mà thương Mẹ vì Mẹ được sinh ra và lớn lên ở một đất nước chiến tranh ly loạn bên Trời Đông kia. Nửa phần đời của Mẹ đầy dẫy những bất trắc. Lo âu. Buồn bã. Cái gì cũng làm Mẹ lo. Mẹ sợ. Mẹ nghi ngờ. Con lại sinh ra và lớn lên bên Trời Tây nầy. Sống trên một đất nước mà chưa một lần con nghe tiếng đại bác trong đêm như Mẹ đã từng. Chưa một lần con nghe tiếng còi hụ vang lên nửa đêm báo hiệu giờ giới nghiêm đã điểm thì làm sao con hiểu được những cái lo sợ mà đã thành cái nếp trong tâm hồn Mẹ. Ở đây xã hội phương Tây hết sức tự do và chính vì cái tự do quá trớn của nó đã giết bao nhiêu cuộc đời của bao thanh thiếu niên cùng trang lứa như con. Biết bao bậc phụ huynh VN dở khóc dở cười nhìn con dần dần vuột ra khỏi tầm tay mình cho đến khi mất con lúc nào không hay. Lại có các con xem cha mẹ như những người lắm chuyện lúc nào cũng muốn chen vào đời tư của các con ư?. Không phải thế đâu con. Hai mươi  tuổi con nào đã lớn, con dễ lầm lạc trong giao tiếp ban bè. Mẹ cũng đã qua một thời thiếu nữ như con và đời sống xô bồ của xã hội Tây phương làm sao mà Mẹ không khỏi quan tâm đến những chuyện tình cảm đến trong đời con của Mẹ... Vì vậy con phải hiểu và thương Mẹ mà ráng làm sao dung hòa để đừng làm buồn lòng Mẹ. Mẹ như cây quít nơi quê nhà  năm xưa bị bứng đem đi trồng ở một đất trời xa lạ. Cây vẫn sống nhưng đất đai quê người làm sao cho cây sai oằn trái ngọt như thuở nào còn ở quê nhà. Có khi Mẹ cao giọng với con bắt con phải như thế nầy, thế nọ làm đúng như ý Mẹ chẳng qua là Mẹ muốn con hãy giữ hoài cái khuôn phép của người con gái VN mà ngày xưa Mẹ đã từng được rèn luyện uốn nắn bởi Ngoại với bốn chữ công-dung-ngôn-hạnh. Nói như thế không phải là Mẹ muốn con phải là mẫu người của thế hệ Mẹ nhưng ít ra những giềng mối đạo đức, luân lý của tổ tiên ta con phải nâng niu gìn giữ. Đi phải thưa về phải trình. Người xưa đã nói "Tiên học lễ hậu học văn" mà. Thậm chí có lắm các con khi đã thành tài là sửa soạn đòi "move out", để các con có cuộc đời riêng mà không bị cha mẹ quấy rầy, phiền nhiễu. Các con đã quên đi ai đã nuôi nấng các con nên vóc nên hình để có ngày hôm nay. Đừng bao giờ hất cha mẹ ra khỏi cuộc đời các con. Đừng làm cha mẹ các con tủi hờn trong cách cư xử quá đỗi vô tình của con mình mà ngày ra đi cha mẹ các con đặt biết bao nhiêu kỳ vọng ở các con. Nói như thế không phải là Cha Mẹ đòi hỏi các con phải đền ơn đáp nghĩa nhưng các con có biết rằng cái thái độ đó, cách cư xử đó không bao giờ có ở một đứa con VN. Đó là biểu lộ sự ích kỷ, lòng vô ơn của các con đối với  những đấng sanh thành. Mẹ có xưa lắm không? Mẹ có cổ hủ lắm phải không? Mẹ đôi lúc cũng làm các con bực bội, phật lòng. Song con ơi đó chẳng qua là sự thương yêu lo lắng vô bờ của một bà mẹ VN. Mai này con lớn thêm hơn. Con sẽ có lần tìm về nguồn  xưa, cội cũ. Con sẽ hiểu sự khác biệt giữa  hai nền văn hóa Đông Tây và chính các con, những đứa con VN sinh ra và lớn lên nơi xứ người đã ít nhiều làm rạn nứt và mất dần đi những sợi dây thiêng liêng của tình mẫu tử thâm tình. Lúc dó các con có ân hận thì tất cả đã muộn mất rồi.


Đêm đã khuya lắm rồi. Bao nhiêu dòng chữ cho con trong đêm nay như món quà thương yêu Mẹ gửi tặng con. Như chút hành trang cho con  trong ngày con thành đạt. Cầu chúc con của Mẹ thênh thang trên đường sự nghiệp. Hãy nhớ một điều rằng: mãi mãi và suốt cuộc đời của Mẹ, Mẹ vẫn dõi mắt theo từng bước chân con trên vạn nẻo đường… Thôi nhé con yêu! Cánh con đã vững  lắm rồi, con hãy vỗ cánh bay đi. Đường công danh xán lạn đang chờ con kia. Hãy  lên đường với muôn vàn may mắn nha con yêu dấu!


HOÀNG THỊ TỐ LANG



19 comments:

Kim Quang said...

Tố Lan ơi
Bải viết rất hay. Tình mẹ ôi ngọt ngào. Lời giáo huấn con được thể hiện trong tình yêu
quê hương tổ quốc rất thấm thiết
PPS thật đẹp.
Bà mẹ thật trẻ. Nếu bà mẹ còn được tự do tung tăng trên đất nước mình, sẽ trẻ mãi không già
TL thành công từ bài viết và hình ảnh chọn lọc phù hơp, cùng với kỹ thuật pps vửng vàng.

KQ

Anonymous said...

Cô ơi ! Ước gì mỗi tuần Cô làm PPS chắc là em sẽ hạnh phúc lắm ! Em N.

TQL said...

Bài viết hay mà buồn quá, buồn cho dân tộc VN, cho con người VN từng thế hệ lầm than, khổ sở. Thôi thì phải sống và mong ngày có 1 Anh hùng dân tộc, khởi xướng, dĩ nhiên sẽ có biển máu đó, nhưng VN sẽ đi được với bàn chân của mình bởi những người điều hành có tâm huyết với đất nước.

TQL

VVT said...

Đúng như Kim Quang nhận xét đó : Tố Lan tiến rất nhanh trong việc trình bày PPS. Tố Lan lại thêm tài ghép hình "bốn mẹ con" rất "đạt" như ở slide tựa. Tôi chưa biết ghép hình theo cách này. Chắc tại máy tôi cũ quá.
Hai cô học trò tiến nhanh quá...qua mặt ông thầy rồi !
Thân chúc an vui.
VVT

Tolang said...

Thầy và chị Kim Quang kính mến,

Em hát có Chị vỗ tay và học trò hát có thầy khen hay là sung sướng nhất cho em rồi . Thầy ơi . Hai chị em em mà có được như ngày nay là cũng nhờ sự chỉ dạy của Thầy mà . Tụi em còn học biết bao nhie6u chuyện từ Thầy . Hỏng có đứa nào dám qua mặt ông Thầy đâu ạ . Phải không chị KQ
Em rất vui Thầy và Chị đã vào xem coi em làm ăn ra sao và còn khen nữa là ...
Kính Chúc Thầy và chị thật nhiều niềm vui . Chị KQ làm PPS mỗi ngày càng gồ ghề hơn nữa nghen

Em
TL

Bạch Cúc said...

Đọc qua bài viết của chị em thật là ngưỡng mộ, chị thật là một người rất thành công trong mọi lảnh vực,(điều hành web, viết văn, làm PPS, hoán xuyến gia đình làm đủ thứ hầm bà lằng cái gì cũng giỏi mà lại xinh đẹp nửa) chị rất hạnh phúc có ông xã thương yêu, và mấy đứa con rất ngoan và học giỏi , Chị có được cái mơ ước mà làm người phụ nữ ai cũng đều mong muốn.
Em thành thật chúc mừng chị.
bc

kim chi said...

Cám ơn Tố Lang cho xem một PPS rất cảm động, và cũng chúc mừng sự thành đạt của cháu
Mong cánh chim bay vững chãi trên bầu trời bao la , mãi mãi là niềm tự hào của gia đình và quê hương. Vui với hạnh phúc của gia đình Tố Lang ! KC

Đông An said...

Tố Lan ơi,
Đ.A đã đọc " Nhật Ký Cho Con" rất xúc động bạn ạ, nổi khổ của
người xa quê hương do hoàn cảnh đất nước đổi thay khiến nhiều cánh chim
đành rời xa tổ ấm bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu kỹ niệm buồn vui...bạn đã can
đảm vượt qua, và với đặc tính của người Mẹ Việt Nam đã chịu thương chịu
khó dìu dắt các con trở nên thành đạt, Mẹ đã theo dõi từng bước chân con đi...
Bài viết rất hay, rất cảm động và cũng là bài học dạy cho lớp
trẻ nhận thức được sự thương yêu chở che của các đấng sinh thành...
Khung PPS rất sinh động, hình ảnh nên thơ, các chàu thật dễ thương
Tố Lan cho mình gởi lời chúc sức khỏe toàn gia quyến nha./.
Saigon, ngày 15 tháng 6 năm 2012
Thân mến
ĐôngAn

Mã Quốc Thái said...

Chị Lan thân kính
Thấy gia đình chị em thèm quá ! Không phải con cái em không thành đạt, mà do em không có con trai để giống em,
Em chân thành chúc gia đình chị hạnh phúc mãi, nhiều niềm vui, chúc sau này các cháu vẫn dễ thương như hồi các cháu còn bé bỏng chị nhá !

Sông An said...

TL ơi! đọc bài viết của TL làm mình khóc nhớ lại lần đầu tiên dự lể ra trường của đứa con gái lớn mình ,tâm trạng mình củng giống như TL vậy đó . Bài quốc ca Hoa Kỳ vừa trổi lên là mình xúc động và khóc rồi .
Bây giờ thì các cháu đả lớn hết , cám ơn TL đã cho mình hồi tưởng lại phút giây tuyệt vời của nỗi lòng người mẹ . Bài viết thật cảm động và quá hay .

SA

Tolang said...

Bạch Cúc em

Cám ơn BC đã viết cho Chị TL những dòng thật đep. Hy vọng lần nào ghé Toronto chị em mình gặp nhau nha Cúc . Thật tình mà nói trang Tha Hương mà khong có Qúy Thầy Cô, bạn hữu và các em support thì dù có biết điều hành trang Blog chị cũng không làm sao được . Qúy Thầy và bạn bè thân hữu khắp nơi là yếu tố chính để trang Blog mỗi ngày rực rỡ hơn lên
Cám ơn Cúc . Cám ơn tình bạn hữu Kiên Giang bất diệt

TL

rachgia said...

Ố Ồ ĐA ơi bạn tôi viết những dòng chi mà làm TL cảm động vô cùng . Liên lạc với TL thường nhe và gửi bài cho Tha Hương đi . Chị Kim Quang sẽ làm khung thơ đẹp cho ĐA . Còn nếu chị bận thì TL làm cho ĐA . Vào chơi thường rồi bạn sẽ vui lắm . Như mình có thêm một cái nhà nữa . Nhà trên trời đấy ĐA ạ . ...
Cám ơn những dòng chữ thân tình của ĐA cho TL .
Cám ơn lời thăm hỏi của ĐA đến các cháu của TL & Gia đình
Thân chúc bạn một ngày mới thật đẹp và nhiều niềm vui
Sài gòn có gì lạ không ĐA
TL

rachgia said...

Nhỏ N của Cô

Ô Em tôi ơi mỗi tuần một cái PPS hả em ? Eo ôi , Còn phải " rửa chén quét nhà nữa " mà N ơi . Mà TH bây giờ nhiều "PPS sĩ" (tiếng của em ? ) lắm như cô NN nè , thầy VVT nè , Cô Kim Quang nè tha hồ em xem mỗi tuần . Cô thì lâu lâu mới xẹt một cái cho vui .
Kể chuyện Houston cho Cô nghe đi

Cô TL

rachgia said...

Mã Quốc Thái em,

Mau ghê Thái nhỉ ? Mới tháng nầy năm ngoái chị em ta gặp nhau ở VN vậy mà đà một năm qua . Chị vẫn tiếc không trở lại CanTho sau đó theo lời mời của em để có dịp em giới thiệu các món ăn số một của CT . Chị nghe nói CT có chỗ nào đó bánh xèo ngon ơi là ngọn . Thằng Cháu Chị mỗi lần ở Singapore về là phải xuống CT ăn bánh xèo . Nó bảo chị " Bánh xèo chỗ đó ngon nhứt thế giới đó Dì Tư ". Thôi kỳ sau nhe Thái . Kỳ tới chắc chắn là chị sẽ ghé CT
Đang đợi các bài nhạc mới của nhà nhạc sĩ...
TL

rachgia said...

Kim Chi thân mến,

Cám ơn KC đã xem PPS và đọc Trang nhật ký cho con của HTTL và để lại cho TL những dòng chữ hết sức ân tình . Cám ơn bạn . Cám ơn bàn tay KC đã cùng Tha Hương tô điểm Trang nhà mỗi ngày một khởi sắc thêm hơn
Thăm KC và gia đình

TL

Một người Rạch Gía said...

Cô TL thân mến

PPS quá tuyệt vời .Rất hãnh diện về người Rạch Gía quê tôi . Trong bài cô viết tôi thương nhất là đoạn văn sau đây . Chữ " hất " Cô dùng quá là tuyệt . Không còn từ nào đúng và chính xác hơn nữa :
"Các con đã quên đi ai đã nuôi nấng các con nên vóc nên hình để có ngày hôm nay . Đừng bao giờ "hất" cha mẹ ra khỏi cuộc đời các con . Đừng làm cha mẹ các con tủi hờn trong cách cư xử quá đỗi vô tình của con mình mà ngày ra đi cha mẹ các con đặt biết bao nhiêu kỳ vọng ở các con . Nói như thế không phải là Cha Mẹ đòi hỏi các con phải đền ơn đáp nghĩa nhưng các con có biết rằng cái thái độ đó, cách cư xử đó không bao giờ có ở một đứa con VN . Đó là biểu lộ sự ích kỷ, lòng vô ơn của các con đối với những đấng sanh thành . Mẹ có xưa lắm không ? Mẹ có cổ hủ lắm phải không ? Mẹ đôi lúc cũng làm các con bực bội , phật lòng . Song con ơi đó chẳng qua là sự thương yêu lo lắng vô bờ của một bà mẹ VN .

Cám ơn Cô đã viết dùm cho chúng tôi

Một người Rạch Gía

rachgia said...

Chào Sông An

Cám ơn SA nhiều đã vào xem PPS Trang Nhật ký cho con của TL mà còn khen nữa . Mằn mò TL làm được tấm poster có mấy hình Mẹ Con . Ông người dưng của TL xem tức tức vì chẳng có hình ổng mà , đây chỉ là Mẹ con người ta ổng đi chỗ khác chơi đi , nên ổng nói mát với tụi nhỏ " Hên cho Bố quá Mẹ quên Bố nên không có hình Bố trên Blog "
A` mình nhận được bài viết của bạ . Từ từ nha sẽ post trước ngày Father day mà .
Cho gửi lời thăm hỏi anh Quang và gia đình

TL

NVH said...

Thưa Cô ,

Em là NVH đây . Nhìn Hoàng Lan như thấy lại hình ảnh của Cô giáo em năm nào . HL giống Cô quá . Có lần nào về VN cô đưa em về chơi nha Cô . Nhớ Cô quá ...

NVH

N said...

Cô ơi ! Tụi bạn em nói nhìn Hoàng Lan sao mà giống Cô lúc đi dạy ở NTT quá đi ! Bên nầy bây giờ nóng quá dù là ban đêm cũng phải mở máy lạnh xứ TX vậy đó Cô, kể Cô nhge chuyện không đâu khi nào chán cho em hay .Thôi em ngưng nha ! Em .N.