Sunday, June 3, 2012

Thư Trả Lời Học Trò - Thầy của Em

____________





Chúng tôi xin giới thiệu bài viết sau đây của tác giả " Thầy của em " . Bài viết thật xót xa như một tâm tình , như một chia xẻ nhừng đảo điên, những cay đắng của cuộc đời " làm Thầy " trong khoảng đời nghiệt ngã đã qua ...
Xin chân thành cám ơn tác giả . Xin gửi đến người một giọt lệ muộn màng của HTTL khi đọc xong bài viết mới nhận được chiều nay 
  Sau cùng Tha Hương  trân trọng giới thiệu " Thư trả lời học trò " đến Qúy Thầy Cô cùng bạn hữu Tha Hương bốn phương


HTTL 
______________________________________



  
    Thầy đọc thư của em mà suy nghĩ nhiều
    Tuy em đã hiểu thầy , không bao giờ nghĩ sai về thầy , nhưng thầy vẫn muốn viết thêm .
    Đúng là thời bây giờ có nhiều thay đổi , nhưng thầy không thấy ngỡ ngàng vì ... trái đất quay mà !  Em thắc mắc vì tình thầy trò của ... người ta . Nhưng thầy thấy trời sinh ra mỗi người một tính , mình phải có lòng bao dung mà chấp nhận thôi .
     Thầy kể em nghe chuyện thầy lê lết ở chợ trời nhé ! Có một anh học trò ( không thân ) ghé chỗ thầy ngồi để gây chuyện ( vì cạnh tranh buôn bán ) . Khi bắt tay , anh ta bóp tay thầy rất mạnh . Tuy thầy không cảnh giác , nhưng do thầy có phản xạ nhanh nên không đau . Thầy chỉ cười giả lả , tranh luận vài câu nhẹ nhàng rồi mời anh ta đi . Lát sau anh ta quay trở lại cười với thầy một phát ( chỉ một phát thôi ) , giọng nói nhỏ nhẹ , nhưng lừ mắt và tuôn ra những lời gay gắt . Những người chung quanh ( nghe giọng nhỏ nhẹ ) cứ nghĩ rằng anh ta trở lại xin lỗi thầy .   Thầy vẫn cười , đó là cái cười không trung thực chăng ?     Nhưng anh ta đóng kịch siêu giói kệ anh ta , thầy thực không muốn đóng kịch , chỉ muốn cho qua ... để còn buôn bán .   Chuyện ở chợ trời ly kỳ lắm em ạ ( nghe nói ở trại cải tạo ... mà không biết ngày về , chuyện còn ... ly kỳ hơn ) .  Ở chợ trời có một cô giáo chuyên đi bán đồ trả góp , chết danh " D góp " luôn , học trò chê bai sao cô giáo mà đi làm nghề như thế . Nhưng thầy rất thông cảm vì ... hoàn cảnh mà !    Đội khi người ta phải quên đi cái vinh quang quá khứ (!) .  Một cô giáo khác ra chợ trời ngồi cạnh vợ thầy , luôn nói lớn chuyện dạy học ... , mỗi khi có học trò đi qua , cô gọi lại nói lớn ... cô .. cô ... tụi bay ... tụi bay ...rồi sai học trò ....Khỏi phải nói , những người chung quanh nhìn  " cô giáo " đó như thế nào !!!
      Nhập gia tùy tục thôi .  Một cô học trò tuy không học trực tiếp với thầy , nhưng vẫn gọi bằng thày , hơi thân , nhưng có một buổi cô ta ra chợ ghé chỗ thầy , đột nhiên cô ta gọi thầy bằng ông , vuốt vuốt cổ áo thầy nói : Sờn hết rồi , tội chưa , bữa nào ghé tui , tui sửa lại cho .       Thầy lại cười , ở đây là chợ trời mà , sao lên mặt nghiêm , nói giọng mô phạm ... ( vả chăng thầy còn muốn bán cho cô ta mấy món đồ nữa chứ , gia cảnh đang đói mà !!! ) .  Ấy ! Cái văn hóa chợ trời nó như thế đó ! Em có trách thầy không ?  Thầy không dám tự bào chữa mà nói rằng thầy bao dung , độ lượng .....  chỉ muốn nói rằng : " gặp thời thế , thế thời phải thế "
       Trở lại câu chuyện một cô học trò khá thân , mà em cũng biết , gọi thầy là anh ( mà em nhấn mạnh rằng , ở trường hợp em , dù em thân với vợ thầy , em sẽ không bao giờ gọi thầy bằng anh )
      Em thì đúng rồi ! Nhưng thầy gặp cả chục trường hợp gọi thầy bằng anh . Như nhà hàng xóm ... cô ta gọi thầy bằng anh trước khi vào lớp học thầy ( gọi anh ngoài sân , ngoài đường , chứ không gọi ngay trong lớp ) . Hoặc hai gia đình rất thân , má cô ta gọi thầy bằng anh ( gọi theo con , kiểu Bắc Kỳ ) rồi cô ta cũng gọi thầy  ... bằng anh luôn !   Ấy ! Đại khái như thế , nên thầy thấy cái tiếng THẦY nó cũng chẳng Cao Quý hay THIÊNG LIÊNG gì ! Chỉ là giao tế thường tình thôi !
      Nhưng với em thì lại khác , dù em gọi thầy là gì thì thầy vẫn trân trọng , vì thầy biết cái tấm lòng sáng như gương của em .
      Ôi !  Người ta ở trên đời , cái quý giá nhất là tình cảm .
     Cái chào hỏi , xưng hô , mời nhau ăn uống .... chỉ là bề ngoài , cái chân tình bên trong nghĩ về nhau mới là đáng quý !
     Thầy tuy sống phóng khoáng , tự do , ngông nghênh , nhưng ráng giữ lại một chút xíu nguyên tắc là giữ cho lòng mình chân thành , không tự lừa dối mình . Em cứ thấy cái bút hiệu của thầy là em sẽ hiểu : đó là thầy tự răn mình !   Thầy rất không thích cái câu :  Đi với bụt mặc áo cà sa , đi với ma mặc áo giấy .    Đi với Bụt hay Ma thì thầy vẫn mặc cái áo thường tình của thầy thôi .
    Em quý mến ! Em thấy chuyện Quản Trong và Bảo Thúc Nha thời chiến quốc chứ ! Quản Trọng cực kỳ quý mến Bảo Thúc Nha . Các đệ tử hỏi sao thầy coi trọng Bảo Thúc Nha thế ?  Quản Trọng nói : Bảo Thúc hiểu ta . Ta từng cầm quân , không bao giờ đi đầu , Bảo Thúc không chê ta là hèn nhát , biết ta còn cha mẹ già phải phụng dưỡng .  Ta từng buôn bán chung với Bảo Thúc , lần nào ta cũng chia lời phần nhiều hơn , Bảo Thúc không chê ta là tham , biết ta gia cảnh túng quẫn .....  Sinh ra ta là cha mẹ ta , Biết ta là Bảo Thúc , vì thế ta rất trọng Bảo Thúc .

     Em quý mến !  Em đã hiểu thầy , Chúng ta đã coi nhau là tri kỷ , phải không em , nên hôm nay thầy viết hơi nhiều . Thầy rất muốn nâng niu cái tình cảm thầy trò này mãi mãi , cô tiểu thư xinh đẹp , trẻ mãi không già của thầy ạ . 
                                                                                                    ViệtNam 3-6-2012
                                                                                                       Thầy của em

9 comments:

Anonymous said...

Ôi!"Ai công hầu, ai danh tướng"
Kính Thầy
N.H

rachgia said...

Hi N.H

Bài viết nầy đà làm tôi rơi lệ từ hôm qua đến giờ mỗi lần đọc lại . Kẻ sĩ trong hoàn cảnh đất nước ngã nghiêng sao lắm cảnh đoạn trường hở NH ?
Một lá thư ngắn ẩn chứa cả một đoạn đường oan nghiệt đã qua của quê nhà ...
Nhớ lại và buồn lắm NH ơi !

KQ said...

Em đồng cảm với thầy vì em cũng bỏ nghề đi buôn chuyến thuốc tây,
Em vừa đối đầu với con buôn vừa tìm cách né tránh và đối phó nếu bị bắt khi qua các trạm thuế ,rất hồi hộp vì nguy cơ
bị rình rập, nếu không lướt qua được thì hết vốn. Em phải dùng xảo thuật để qua mắt bọn họ
Một thời ai cũng điên đảo vì cuộc sống địa ngục. Nhớ lại thôi cũng mắc sợ hải. Ném cuc phấn xuống theo nghề con
buôn không ai thích hợp nổi... Em làm 10 năm ,cho đến thời mở cửa ,lúc đó lại khó kiếm ăn . Ai cũng đi mua dể dàng...
không ai cần mình nữa....
Em không ngờ thầy cũng vất vả như thế...Em làm nhiều nghề lắm thầy...Em thấy cùng cưc rồi cũng bảo hòa. Em
cũng tự nể nang mình " Vậy mà mình cũng làm được" hay thiệt. Có anh làm hiệu trưởng, buổi chiều chạy xe lôi. Bọn em gặp
nhau kể chuyện mình cho nhau nghe vui lắm thầy
Hôm nào em sẽ viết truyện một thời xuống dốc mới được.

Sông An said...

Đọc xong bài của " Thầy của em " buồn quá làm mình nhớ lại mười mấy năm về trước khi má SA mất , lúc đi về sau khi tang lể xong xuôi mình lên nhà bà nội mấy cháu ở vài hôm trước khi trỡ lại Mỹ , người chị em bạn dâu với mình dạy cấp 1 ở dưới xã có cô bạn dạy chung nghe nói mình về cổ muốn lên cho biết mặt ( cổ là người ngoài bắc vào ) . Khi cổ gặp mình cổ nói " ô Việt Kiều mà vậy sao ? " , SA ngạc nhiên nghỉ " thế cổ nghỉ VK phải thế nào ? " chẳng lẻ cổ nghỉ VK phải có nanh có vút , phải ăn mặc lòe loẹt , chứ VK không có quyền bới cái củ tỏi trên đầu , ăn mặc thì giản dị quần đen áo trắng đơn sơ sao ? . Sau khi cổ đi về thì người em của SA kể lại mỗi ngày khi đi dạy trước khi vào lớp cổ bưng một xề bánh cam để trước cửa lớp bán cho học trò , đến giờ học thì bưng vào lớp để ớ dưới bàn , học trò phá phách cổ cũng không dám rầy la sợ nó giận không mua bánh của cổ nửa , nghe xong SA thấy rất tũi lòng không cầm được nước mắt , cũng vì gia đình , cũng vì cuộc sống mà đôi khi người ta phải dẹp bỏ lòng tự trọng để tìm kế mưu sinh . Sau 75 còn nhiều ...nhiều hoàn cảnh đau lòng không kể xiết được

Anonymous said...

Kính tặng tác giả bài thơ sau đây . Kính chúc "Thầy của Em" mãi mãi khỏe mạnh để tiếp tục chèo đò đưa khách qua sông

Thầy tôi
Nguyễn Thúy Quỳnh
Một đời tích nghĩa nhân
Thầy đóng đò đưa người qua sông Chữ.

Kẻ thất học đi qua
sau một năm
cầm rìu chặt đò làm đôi
thầy ngậm ngùi đóng con đò mới.

Kẻ tiểu nhân đi qua
sau mười năm
vung búa chặt đò làm ba
thầy dằn lòng đóng con đò mới.

Người tâm phúc đi qua
sau ba mươi năm
trở bút một lần mà đò tan vạn mảnh.

Tôi về tìm thầy
có người bảo lên sông Ngân mà hỏi,
có người bảo thầy vẫn chèo đò đưa thiên hạ qua sông
những mảnh vỡ lặng câm
găm trong ngực.
Sông Chữ ngầu ngầu khóc
- Thầy ơi...
NVH

Một học trò xưa said...

Kính chào Thầy! Tuy em không học với Thầy nhưmg đọc xong bài nầy em cảm động quá ! Nếu có dịp về lại RG quê nhà em hứa em sẽ đến thăm Thầy.

Anonymous said...

Đính chính
Xin vui lòng đọc lại câu đối của Đặng Trần Thường: "Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần gian ai dễ biết ai"
câu đối trả lời cuả Ngô Thì Nhậm;
"Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế"

Ngọc Hân

Anonymous said...

Cảm ơn các bạn nhiều lắm ! Tôi chỉ trả lời học trò thôi , ai ngờ nó lại là một bài Văn Hay , được nhiều bạn đồng cảm , Cảm ơn các bạn !
Thầy của Em

Tolang said...

Kính thưa Thầy của Em

Khi nhận được bài viết nầy em đã biết là sẽ được nhiều người đón nhận . Có người hỏi em " ThầY của em " là ai .Tha Hương cũng chỉ biết trả lời đó là người Thầy trong hoàn cảnh nghiệt ngã của quê nhà . Thế Thôi
Bài viết đã làm em rơi lệ biết bao lần Thầy ạ .

TL