Nguyên Nhung
Tình cờ tôi quen
với Tịnh An khi ghé vào cái sạp ven đường mua vài tấm thiệp cho muà Giáng Sinh năm ấy. Đối với tôi,
tất cả những quen biết mới hay cũ, ngắn hay dài, đến rồi đi đều có duyên như sự sắp xếp cuả định mệnh. Bởi vậy mà mối giao
hảo giữa tôi và Tịnh An kéo dài hằng bao nhiêu năm, vẫn mới mẻ như lần đầu gặp nhau
muà Giáng Sinh năm hai đứa còn rất trẻ.
Hôm ấy là một ngày
giữa tháng mười hai, tiết tháng chạp khoác cho bầu trời phố thị màu mây xanh lơ,
cơn gió bấc cuối năm làm hây hồng những đôi má , và ánh mắt thiếu nữ chừng long lanh hơn
vì niềm vui của mùa Giáng Sinh tràn ngập trên các nẻo phố phường. Trên lề đường
trước ngôi nhà thờ cổ kính, người ta bày đầy những cây thông giả với những trái
châu xanh đỏ, đèn chớp tắt đủ màu xen lẫn với những tấm thiệp Giáng Sinh treo
tòn teng dễ quyến rũ đám trẻ mới lớn bước vào tuổi mộng mơ.
Hồi còn đi học,
tôi có thói quen sưu tập những tấm thiệp Giáng Sinh do bạn bè gửi tặng, nên có
những buổi tối vưà ngồi nghe nhạc Giáng Sinh, vừa bày đầy các tấm thiệp trên bàn rồi một
mình ngắm nghiá hằng giờ không chán. Năm
nào siêng, tôi còn đi mua loại giấy vẽ cứng cắt ra, rồi dùng màu để vẽ, tự thực
hiện những tấm thiệp xinh xinh để gửi tặng bạn bè, cũng tiết kiệm được chút
tiền còm ít ỏi tuổi học trò.
Năm ấy bận rộn
quá, tham gia cây Giáng Sinh với ca đoàn nhà thờ nên tối nào cũng phải đi tập
hát, những ca khúc Giáng Sinh cuốn hút tôi vào không khí rạo rực của đêm Noel
đông như chảy hội, tiếng phong cầm đưa những tiếng hát hoà vào nhau làm tâm hồn
chơi vơi trong niềm vui của đêm Sinh Nhật. Vì vậy để đáp lại những tấm thiệp
nhận được từ bạn bè, tôi rảo quanh những sạp hàng bán lẻ mọc bên lề đường để
tìm mua vài tấm thiệp thích hợp với túi tiền cuả tôi, rẻ hơn mua trong tiệm
sách, rồi vì thế mà gặp Tịnh An.
Tịnh An dễ thương
như cái tên cuả cô, chiếc răng khểnh dễ thương bên khoé miệng lúc hé môi cười
tuyệt xinh. Hai đưá vô tình cùng chúi đầu vào chọn chung một loại thiệp giống
nhau, giản dị là chỉ một cây thông màu xanh biếc trên nền trắng có điểm những
bông hoa tuyết. Chắc Tịnh An cũng trạc tuổi tôi hồi ấy, khuôn mặt trái soan có
đôi mắt đen như hạt nhãn, nước da trắng hồng khiến Tịnh An nổi bật trong chiếc áo
dài trắng, khoác thêm một chiếc áo len đỏ nên đôi má ửng hồng như màu hoa đào
trong nắng.
Đứng ngây người
trước một rừng thiệp Giáng Sinh, cả hai cùng bâng quơ trao đổi góp ý về màu
sắc, cuối cùng Tịnh An chỉ mua có mỗi một tấm thiệp, trong khi tôi cầm một xấp
mà vẫn cảm thấy chưa đủ.Thấy tôi nhìn, Tịnh An nhoẻn miệng cười nói rất tự nhiên:
“Mình chỉ cần một
tấm thôi, cho chàng, vì chàng đi xa rồi!”
Tôi gật đầu thông
cảm, bụng thầm nghĩ thời buổi chiến tranh, những cô gái có người yêu là lính
như Tịnh An thì mấy ai được gần nhau. Trao đổi thêm vài câu chuyện nữa xem ra đã có vẻ tâm đầu ý hợp, hai đưá trao nhau
địa chỉ . Tuổi trẻ hồn nhiên và cởi mở, tôi đi về mang theo nụ cười dễ thương
cuả Tịnh An, hẹn sẽ gặp nhau trong khuôn viên nhà thờ để khoe với Tịnh An, ban
hợp ca trong đó có tôi sẽ trình bày những bản Thánh ca rất đặc biệt chào
mừng Chuá sinh ra đời.
* * *
Thời gian thấm
thoát trôi đi, tình thân giữa tôi và Tịnh An ngày càng thắm thiết. Tôi tin rằng
chẳng phải do ngẫu nhiên mà đến, chắc hai đưá có duyên với nhau từ kiếp trước, nên
bỗng vưà gặp nhau đã cảm thấy như là tri âm, tri kỷ tự kiếp nào.
Tôi vẫn hiểu mù mờ
về “người ấy” của Tịnh An qua câu chuyện trao đổi rất ít về tấm thiệp trước
ngày Lễ Giáng Sinh. Mãi đến sau này ở cái tuổi không còn trẻ nữa, hai đưá mới
lại tìm được nhau trên xứ người, nối lại sợi dây liên lạc đứt đoạn sau hơn 30 năm. Đến khi nghe Tịnh An tâm sự, tôi mới
sực nhớ lại nét mặt buồn buồn cuả cô bé ở độ tuổi đôi mươi ngày ấy, khi nói với
tôi về tấm thiệp duy nhất dành cho “chàng” nào
đó trong muà Giáng Sinh.
Chiều hôm nay, một
chiều Đông ảm đạm và buồn bã, tôi nhận được cú điện thoại cuả bạn tôi. Giọng nói
mang thanh âm của một nỗi buồn chất chưá trong đó, Tịnh An đang sống ở miền Đông
Bắc nước Mỹ, những rừng thông chập chùng và những cơn mưa tuyết buốt giá lòng
người, phong cảnh và khí hậu ảnh hưởng lên tâm hồn cuả con người một nỗi buồn
da diết. Tiếng nói thân thương ngày nào vẫn thánh thót trên đường dây điện
thoại, cho đến tuổi này mà cô bạn tôi vẫn còn một giọng nói rất quyến rũ:
“Giáng Sinh sắp
đến rồi Ngọc nhỉ? Tự nhiên mình nhớ đến muà Giáng Sinh năm xưa, hồi hai đưá
mình mới quen nhau, Ngọc còn nhớ không?”
Trí nhớ tôi quay
ngược lại rất nhanh buổi chiều muà Giáng Sinh năm đó, thời gian qua đi đã hơn
ba mươi năm mà màu áo, tiếng cười, tiếng chuông ngân mùa Giáng Sinh, những tấm
thiệp năm xưa như còn lung linh trước mắt:
“Nhớ chứ! nhớ nhất
là những tấm thiệp muà Noel, vì đó là niềm vui nhất của mình trong một năm.
Hình như mình vẫn giữ thói quen ấy cho đến bây giờ đấy Tịnh An à. Có nhiều
người bảo mình thời buổi này mà còn chịu khó gửi đi những tấm thiệp chúc chiếc
như vậy là lạc hậu lắm, nhưng đối với mình thì hình như đó là dịp duy nhất
trong năm để nhớ lại tất cả những người mà mình quen biết. Duy trì được thói
quen đó là một cách để nhớ đến nhau, để cảm ơn nhau chắc đâu có gì xấu để phải bỏ đi, phải không bạn?”
Tiếng nói buồn
buồn cuả Tịnh An bên kia đầu dây nghe bùi ngùi hơn:
“Đồng ý với Ngọc,
đó là một thói quen tốt nhưng ở thời đại internet như bây giờ, người ta thích
cái gì tiện lợi hơn. Nói đến những tấm thiệp Giáng Sinh là hình như mình mang
nặng một cảm giác buồn buồn thế nào đó Ngọc ạ, chắc tại mình mang nợ với người
ấy mà chưa trả xong. Ngọc có nhớ năm ấy
mình chỉ mua duy nhất có một tấm thiệp thôi, vì mỗi năm mình cũng chỉ nhận có
một tấm thiệp duy nhất của người ấy, để rồi suốt đời lòng mình cứ khắc khoải
hoài vì sự biến mất của nó mà mình tạm gọi là một mối tình tuyệt vọng …”
Tôi “à” lên một
tiếng nhỏ, rồi hỏi lại Tịnh An:
“Mình nhớ ra rồi ,
có phải tấm thiệp mà hồi ấy Tịnh An nói với mình là tấm thiệp duy nhất cho “chàng”,
cho một người ở xa phải không? Chung tình nhỉ? Cách nói của bạn là mình đã hiểu
ra người ấy chỉ là chiếc bóng của dĩ vãng, chứ không phải là người đang đồng
hành với bạn phải không?”
Có tiếng cười kín
đáo nho nhỏ bên kia đầu dây:
“Đúng đấy bạn
hiền, mặc dù mình không hề muốn nhớ nhưng quái lạ rằng hễ cứ đến muà Giáng Sinh,
khi nhìn thấy những tấm thiệp thì lòng mình nó lại buồn quái quỷ thế nào ấy.
Thôi để mình kể cho nghe không lại nóng ruột , thực tình thì ôm mãi trong tim
nỗi buồn của hơn ba mươi năm cũng chẳng ích gì, thà rằng nói, nói cho xong một
lần rồi thôi…”
Tôi cũng rất đồng
ý với Tịnh An điều đó, nhất là tính thực
tế giúp tôi đẩy nhanh nỗi buồn, gạt bỏ những cái vớ vẩn trong tâm trí càng
nhanh càng tốt. Nghĩ thế nên tôi bảo bạn:
“Không biết quan
niệm sống của bạn như thế nào, riêng tôi, những nỗi bất hạnh hay đau khổ trong
cuộc đời mình đã trải qua, cứ xem nó như những đống rác cần phải đổ đi cho
xong, giữ mãi làm gì cho nặng bụng…”
Tiếng cười khúc
khích cuả Tịnh An như chế riễu:
“Nhưng lỡ đó là
những kỷ niệm đẹp thì mình phải trân trọng nó, chứ sao lại đem vứt vào thùng
rác?”
Hơi bí trước câu
nói của Tịnh An, nhưng tôi vẫn cãi chày cãi cối:
“Ừ thì cho là đẹp,
nhưng đã đẹp tại sao lại buồn, mà buồn thì giữ làm quái gì. Kỷ niệm như cái áo
đẹp, đẹp thật đó nhưng nó cũ rích rồi, không thể nong vào cái thân bồ tượng hay
gầy còm cuả hôm nay, thì thôi, xếp nó lại mà mặc cái áo mới, phải không?”
Tịnh An cũng đuà:
“Đúng thế! Nhưng
ít ra cũng cho ta một lần truy điệu nó rồi hãy đem chôn vào huyệt lạnh. Mà thôi
để ta nói, vì tấm thiệp Giáng Sinh đầu đời mà ta nhận được là của chàng, người
mà ta phải gọi bằng “chú”, vì ngày xưa chú là bạn cùng đơn vị với ông cụ của
mình. Tuy nhỏ tuổi hơn ông cụ cuả mình, nhưng vẫn là bạn cuả bố nên nề nếp con
nhà không được phép gọi chú bằng “anh”
Tôi ngắt lời Tịnh
An:
“ Thôi tớ hiểu
rồi, mối tình đơn phương của cháu Diễm với chú Đạt trong “ Yêu” của Chu Tử đấy
phải không? Hay còn một lý do gì khác?
Tịnh An rủ rỉ qua đường
dây điện thoại:
“Chắc chắn là
không đơn phương, vì tấm thiệp Giáng Sinh năm ấy gửi đến có tấm hình chân dung
cô cháu gái, do chính tay chàng vẽ rất đẹp. Nếu không nghĩ về ai làm sao có thể
vẽ giống đến vậy, nhưng khổ nỗi chắc chàng mặc cảm vì tuổi tác, và cũng vì ngại
ông cụ nữa. Chàng có giọng nói rất ấm áp, nồng nàn, lại khéo chiều các cháu nên
vì thế đối với tớ chỉ có chàng là thần tượng, có thể tin tưởng tuyệt đối hơn cả
ông bà cụ ở nhà nữa. Đó là thời kỳ chàng còn làm việc chung với ông cụ,
sau tự nhiên lại tình nguyện đổi đi đơn vị xa tít ngoài miền Trung, nhưng cứ mỗi muà
Giáng Sinh thì không bao giờ quên gửi cho cô cháu tấm thiệp tự tay vẽ lấy rất
đẹp. À, còn một chuyện nữa, hồi ấy mình nhớ có lần đi chơi với nhỏ bạn, hai đứa
tò mò ghé vào nơi ở của chàng mới phát hiện ra tấm hình cuả mình được để trên
bàn làm việc, dưới cái chụp đèn màu xanh lơ. . .”
Tôi thích thú reo
lên:
“ Tình vậy thì làm
gì lại không biết. Nhưng sao không “ tới luôn bác tài”. Tớ cũng hơi ngạc nhiên
đó.”
Tịnh An trả lời:
“Ta cũng chẳng hiểu được, cứ cho là tuổi tác chênh nhau mười mấy năm đi chăng nữa, cũng đâu phải là một trở
ngại khi người ta yêu nhau. Trước khi đổi đi nơi khác, mình nhận được một cái
hẹn mời đi ăn của chú ấy, có lẽ đó là lần cuối cùng gặp nhau, thú thật với Ngọc
chưa bao giờ mình cảm thấy một nỗi mất
mát lớn lao như vậy. Dĩ nhiên tuổi trẻ
không dấu được nỗi buồn ấm ức trong lòng, lần gặp cuối cùng đó mình khóc như mưa.
Chàng khuyên mình ráng học, tương lai còn dài, cuộc đời chàng vốn nhiều sóng
gió, sự nghiệp thì như đống lửa rơm bùng lên rồi sẽ đến lúc tàn, còn mình lại
là một nhuỵ hoa vưà hé nở, nên vì thế dù
th1ê nào đi nữa cũng không dám lôi kéo mình vào sự bấp bênh đó. Mình còn thơ ngây quá so với
tuổi đời và cả cuộc đời chàng, lúc đó cũng không thiếu những cô gái khác muốn
bám lấy. Nghe chàng nói vậy mình chỉ biết khóc, Như vậy là sao ? Bao nhiêu
năm trong đời mình ấm ức hoài, có vẻ như mình bị hắt hủi, bị loại bỏ ra khỏi
cuộc đời tình ái cuả một người đàn ông, chẳng lẽ mình vô duyên đến thế
sao ?!! »
Ngắt lời Tịnh An,
tôi nói :
“Chắc chắn
là bạn không vô duyên rồi, vì không lẽ người ta bỏ thì giờ ra để vẽ chân dung
cho một cô gái mà lại không có sự rung động của con tim. Nhưng tớ rất cảm phục bản lĩnh
cuả ông chú này, ông ta muốn trở thành
bất tử trong trái tim cuả một người con gái mà ông ấy yêu, và cũng được yêu
lại. Bây giờ tớ hỏi nhà ngươi nè, giả tỷ như hồi ấy hai người yêu nhau và lấy
được nhau, hơn ba mươi mấy năm với bao nhiêu thay đổi của thời gian chồng chất
lên, liệu rằng khi mi khôn lớn lên, đầu óc non nớt của tuổi mười bảy mười tám năm
xưa sẽ trưởng thành và thay đổi theo
dòng đời, mi có còn cảm thấy thực sự hạnh phúc bên ông chồng lớn hơn mình gần
hai mươi tuổi không nhỉ ? »
Tịnh An ậm ừ một chút rồi trả lời :
« Mình cũng không biết nữa, nhưng trong hồi tưởng thì cảm giác nhớ
thương một muà Noel năm cũ còn y nguyên, và
hình bóng cũ vẫn chỉ là hình bóng cũ, bởi vì mình không còn cơ hội để
gặp lại chú ấy kể từ muà Giáng Sinh năm ấy. Nhất là ở tuổi hoàng hôn của cuộc
đời thì cảm giác ấy nó lại càng rõ rệt, mình cứ nao nao buồn vì không biết bây
giờ người ấy ở đâu, lưu lạc phương trời nào, hạnh phúc hay đau khổ, còn sống
hay đã chết ? Vì bỗng dưng mà mất, mất đi không có cách gì tìm lại được.
Nhà ngươi cho ta một lời khuyên đi... »
Giọng nói của Tịnh An bỗng trở nên nghẹn ngào, tội nghiệp cô bạn tôi đa cảm
quá, nó khiến cho tôi nhớ đến hơi gió heo may khi đứng bên một bờ sông vắng. Nhưng
cũng chỉ thế thôi, tôi phải lôi bạn ra khỏi chút ảo tưởng đi tìm lại chiếc bóng
năm xưa. Tôi thú vị trả lời Tịnh An không một chút đắn đo :
« Có thể là bạn đang thương nhớ về một mùa Giáng Sinh trong quá khứ thì
đúng hơn, và lồng trong bối cảnh ấy là hình ảnh một người, bạn đang tưởng tiếc
tuổi trẻ của mình đấy. Thế thì ta phải kể cho nhà ngươi nghe một câu chuyện. Có
một người đàn ông kia yêu một người con gái hồi ông còn trẻ, bóng hình cuả cô
này in sâu vào tâm khảm đến nỗi ông ta lúc nào cũng quanh quẩn đi tìm lại hình
bóng người con gái mình thương yêu. Qua
hình bóng cuả những người đàn bà khác mà ông gặp gỡ, ông luôn thất vọng vì nó giống cái này lại vẫn
chẳng giống cái kia, và vì thế mà ông ta luôn cảm thấy cô đơn. Cho đến một hôm
có dịp trở lại nơi chốn xưa, cái nơi kỷ niệm mà ông ta đã gặp người con gái ấy,
chỗ có một cái hồ rất đẹp với những cây thông in bóng xuống mặt hồ. Ông ta vô
tình nhìn xuống mặt nước và kinh hãi nhận ra rằng mình đã là một ông già râu tóc bạc phơ,
không còn là mình của mấy chục năm về trước. Thế là ông ta tỉnh mộng, thôi đeo
đuổi giấc mộng đi tìm lại hình bóng cũ. »
Có tiếng cười khúc khích của Tịnh An bên kia đầu dây, nó rủa tôi nho nhỏ :
« Con khỉ ! Bạn không định cho tôi một bài học đấy hả ? »
Trong khi đó tính hài hước cho tôi tưởng tượng thêm :
« Thường thì ngoại cảnh hay chi phối lên tâm hồn của con người, nhớ
nhung sầu héo hay đau khổ cũng bởi cái tính hay « tức cảnh sinh
tình » của loại người có chút lãng mạn trong huyết quản. Ý là ở đây tớ chỉ
đề cập đến những người cùng một lưá tuổi với nhau mà đã như vậy, khi đến tuổi về
gìa thích tìm gặp lại nhau để nhắc chuyện cũ, hay có khi cũng chỉ tò mò muốn biết
người ấy bây giờ ra sao ? Chẳng hạn cứ cho rằng người xưa còn đó, bây giờ khi
gõ cửa căn nhà xưa, bỗng dưng lại có một bà béo ục ra hỏi ông tìm ai vậy nữa
thì hì hì, vỡ mộng là cái chắc. Riêng trường hợp cuả nhà ngươi với ông chú chênh nhau đến mười mấy tuổi, ngươi
nghĩ sao nếu bây giờ gặp lại một ông lão bảy chục cái xuân tàn ? Thôi, ta
cho nhà ngươi một phút đi soi gương, soi cho kỹ nhé, chừng nào tìm được cái
bóng cuả mình năm xưa, thì hãy tiếp tục nhớ thương hình bóng cuả người trong
mộng ... »
Nguyên Nhung
No comments:
Post a Comment