Monday, February 22, 2016

Mốc Ngoặc kỳ 9

___________







Xã hội thời nào cũng được cấu tạo bởi nhiều thành phần khác nhau.
Thời VNCH, những thanh niên có học thức cũng chia ra không biết bao nhiêu hạng. Người có tinh thần trách nhiệm, yêu nước, yêu dân tộc thì vào trường VBQG chọn cuộc đời binh nghiệp. Kẻ vào Chiến Tranh Chánh Trị, Cảnh Sát...
Người tiếp tục việc học nhưng rồi tới một giới hạn nào đó họ cũng phải vào trường bộ binh Thủ Đức để thi hành nghĩa vụ quân dịch.
Người sợ chết thì lết vô những cơ quan phục vụ cho xã ấp ở vùng nông thôn để được hoãn dịch khỏi phải đi lính...
Những người kém may mắn, ít học hơn thì đi quân dịch, hay đăng ký các binh chủng khác nhau từ Dù, Biệt Động, Thủy Quân Lục Chiến...cho đến Nghĩa Quân.
Cũng có không ít thành phần trốn lính hay tệ hơn nữa là bỏ trốn theo phía bên kia.


Thời CS cũng vậy sáng ngày 30-04 đã có không biết bao nhiêu kẻ trở cờ mang miếng vải đỏ trên tay để biến thành cách mạng 30.
Những thanh niên không theo CS thì "ĐƯỢC" cho gia nhập thanh niên xung phong đi nếm mùi rừng thiên nước độc, làm mồi hiến máu cho muỗi mòng, rắn đĩa...
Những người nhát gan thì tìm các ban ngành mà chui vào trốn...

Còn cái thời 9 năm Kháng Chiến thì khác hơn. Người dân Việt Nam vì muốn bảo vệ quê hương, đất nước, dành lại từ tay Pháp cho nên mọi thành phần dân chúng đều tham gia. Nhưng khi hòa bình thì sinh ra nhiều vấn đề phức tạp. 
Người theo CS thì tập kết ra Bắc hay là đổi vùng để hoạt động chờ ngày cướp chánh quyền.
Người theo Quốc Gia thì ra làm việc cho chánh phủ Ngô Đình Diệm. Ra sức bảo vệ phần đất tự do.
Nhưng cũng có rất nhiều người chỉ muốn đuổi giặc Pháp dành lại quê hương mà thôi, họ không theo bên nào cả, cũng không chừng những người đó đã nhìn ra mặt thật của CS trước rồi, cho nên họ chọn con đường rút lui...
Chú Út Nhỏ thuộc thành phần sau cùng. Chú đã tham gia Kháng Chiến chống Pháp và đã từng có giữ chức vụ quan trọng trong thời kỳ đó, nhưng sau năm 1954 chú chọn con đường rút lui và đem gia đình sống trên một chiếc ghe tam bản rất lớn có sức chở cả tấn...
Khi CS chiếm miền Nam chú cũng từ giả nghề buôn bán rồi lên bờ cất nhà trong kinh Cái Nước...

Thằng Tòng dẫn phái đoàn tới nhà chú thì đã hơn 5 giờ chiều. Nhà chú Út Nhỏ không lớn lắm chỉ vùa đủ cho gia đình 5 người. Trong buồng có một cái chổng cây, phía trước có 2 bộ ván ngựa. 
Nhà thật đơn giản nhưng rất sạch sẻ. Chú có 3 đứa con đã quá tuổi đi học nhưng trên chiếc ghe lớn đó thím Út đã dạy được cho ba đứa nó biết viết và biết đọc mặt chữ rồi...
Mười hai người gồm 7 cô giáo và 5 ông thầy được chú Út cho xuống cái ghe lớn ở tạm. Cái ghe nầy có mui bằng ván dầu được lót sạp từ trước ra sau, tuy nó không cao lắm muốn đi lại trong mui phải bò bằng 2 đầu gối còn không thì phải leo lên trên mui mà đi. Nhưng phần lớn mấy người kia không ai có thể di chuyển trên mui ghe được...
Tòng nhờ một em du kích mang đến cho táo gạo, nó còn chuyển lời của "ngài chủ tịch" xã:
- Ủy ban chỉ có thể giúp được bao nhiêu đó thôi. Mọi thứ khác đều phải xuất tiền túi mà mua. Còn muốn mua thứ gì thì gặp thường vụ để xin giấy.
Long than thầm:
- Lương thì chưa có, trường sở cũng không, học trò chưa có một móng chổ ở thì có cũng như không, đang long bong trên mặt nước. Bây giờ thì đúng thiệt là phận lục bình đang trôi nổi trên sông rồi. Hay là nghe lời thằng Nghiệp bỏ chạy quách cho xong chuyện...

Long nhờ thím Út mượn thêm nồi để chia đám người ra làm 2 nhóm mà nấu cơm chiều, rồi kêu gọi mọi người cùng nhau hùn tiền lại nhờ em Tú con chú Út xem trong xóm có ai bán cá hay hột gà hột vịt gì đó mua về mà ăn đở hôm nay...
Mười giáo viên mới chắc có chuẩn bị tinh thần hay đã được thông báo trước về nhiệm sở của mình rồi nên không thấy ai xầm xì to nhỏ. Long đang vắt óc xem phải làm gì thì thằng Nghiệp tới hỏi:
- Mầy còn thuốc hông? Cho tao ít điếu hút với 3 thằng kia coi. Dù sao bây giờ tụi mình cũng cùng hội cùng thuyền mà.
- Đem theo có 1 cây, mà 2 hôm rồi dứt hết 4 gói, vài bửa nữa treo mỏ cả lủ bây giờ.
Thằng Nghiệp bổng nổi hứng ngâm thơ:

Hút thuốc đi anh cho đời bớt khổ 
Hút cho nhiều ai khổ mặc ai 
Còn thì ta cứ lai rai 
Hết thì ta cứ đi nài, đi xin 

Hành trang của nhà giáo thời "phải gióng" chỉ có một cái ba lô, trong đó chứa một chiếc mùng lưới, tấm cao su 1mét x 2mét. Vài bộ quần áo và vật dụng cá nhân cần thiết để làm vệ sinh buổi sáng. Các cô giáo chắc cũng không khá hơn bao nhiêu có điều các nàng để chúng trong túi xách nhìn lịch sự hơn nhiều. 
Tất cả 12 người đều được dồn vô chiếc ghe, 7 đứa con gái ở phía sau 5 thằng đực rựa chiếm phía trước.
Trong 3 ông thầy mới thì Nhân là người miền Nam ở Rạch Giá có máu văn nghệ nên ngoài cái ba-lô anh ta còn vác theo cây đờn. Phạm Công Bình và Phạm Đăng Lưu anh em chú bác ruột ở ngoài kinh F. Là dân Bắc kỳ di cư 54. Cô Phương quê Cái Vồn Bình Minh, Cô Thúy người Rạch Giá, hai người là bà con bạn dì với nhau, cô Thắm ở Tắc Cậu cô Hương & cô Diễm ăn giá sống chắm nước mắm nhĩ còn hai cô Như và Thu là Bắc di cư 54.
Mười hai người đang ngồi quây quần phía trước mủi ghe thi nhau đấu láo về thời sự, về số phận của 12 tản lục bình với tình hình hiện tại, rồi đây chúng sẻ trôi về đâu. 
Bổng Nhân nổi hứng đem cây đàn ra, mới đầu nó chỉ là đệm những bản nhạc vàng nhưng một hồi sau thì cả bọn ngứa miệng thi nhau hát làm Long hoảng quá phải kêu họ vô trong mui đóng cửa rồi ở trong đó tự do mà hát cho đã cái miệng, còn chàng thì leo lên bờ đi tìm chú Út Nhỏ vừa nói chuyện vừa canh chừng những người cách mạng...

Chú Út Nhỏ thời 9 năm kháng chiến cũng có chút ít thành tích nhưng chú không ưa CS cho nên tiếp thu xong chú không chịu kể công cũng như không muốn trở lại tham gia vào chánh quyền địa phương. Chú kể chuyện đánh giặc thời xưa, chuyện buôn bán trên sông, chuyện tương lai sắp tới rồi sẻ ra sao, cuối cùng thì cũng tới chuyện mấy cái trường học mà Long chỉ cho chú xem trên bản đồ.
- Cái thằng nào mà vẻ cái bản đồ nầy cho thầy chắc là bị điên. Muốn cất trường học thì phải cất ngay chính giữa để học trò ở hai đầu đi lại cho gần. Cất cái kiểu nầy mấy đứa ở đầu phía xa làm sao mà đi nổi? Đường xá mương rạch cũng chưa chịu bắt cầu cho liền với nhau. Tụi quỷ nầy lo làm chuyện gì đâu không hà. Rồi thầy giáo định làm sao đây?
Cái câu hỏi nầy đúng là nhức óc, từ khi tới đây đến giờ không lúc nào nó ngưng chạy trong đầu:
- Tụi cháu tưởng đến đây có trường học sẵn chỉ mỗi việc thu học sinh rồi khai giảng niên học mới cho tụi nhỏ. Chứ đâu có ai nói với cháu chưa có trường lớp đâu mà cháu biết đường mò. Mà cho dù có nói thì cháu cũng đâu biết làm cách nào mà cất được trường đây? Phải có tiền thì mới làm được không tiền thì chịu thôi chứ còn biết làm sao mà chú hỏi.
Chú Út Nhỏ làm thinh như đang suy nghĩ, hồi lâu chú mới nói:
- Nói thiệt với thầy, thằng hai Mập bí thư xã nầy nó mời tui tham gia chánh quyền mấy lần mà tui có thèm đâu. Tui chán cái tụi nầy lâu rồi. Lúc nó cần thì nhờ vã khi hết cần thì nó đá ra như đá trái banh cũ. Nhưng mà nếu là chuyện học hành cho tụi nhỏ, trong đó cũng có 3 đứa con tui cũng như đám cháu bà con ở đây thì tui giúp ý kiến như vầy.
Ở đây tiền thì người ta không có nhiều, sau lần đổi tiền càng hiếm hoi hơn nhưng mà chuyện học hành cho con cái họ thì ai cũng sẵn lòng, có cái gì thì họ gom góp cái đó. Vậy tui sẻ đứng ra kêu gọi mọi người đóng góp công sức, tiền bạc mà cất cái trường tại chổ nầy thầy giáo nghĩ sao?

Nghĩ sao? Một câu hỏi thật đơn giản mà nó làm cho Long nhớ lại cả một quảng đời thơ ấu của mình...
Một thằng nhóc 7 tuổi đầu đã phải rời xa tổ ấm gia đình, một thân một mình đến ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà đi học. Mỗi tuần lễ phải đi ké xuồng rồi băng mương vượt qua những cây cầu khỉ cheo leo trở về thăm nhà...
Nhưng xét cho cùng nó vẫn còn may mắn hơn các em nhỏ nơi đây...
Những thanh niên nam nữ thì mù chữ, các em nhỏ rồi thì cũng ngấp nghé theo sau bén gót. Vậy thì tương lai chúng sẻ đi về đâu?
Long chợt muốn làm một cái gì đó cho thời thơ ấu của mình, dù biết rằng việc làm đó cũng chỉ là việc làm của con dã tràng se từng hạt cát xây nhà trên bãi biển...
- Được! Nếu có chú đứng ra giúp đở kêu gọi sự đóng góp của mọi người thì cháu sẻ "động viên" tinh thần anh em cố gắng cùng bà con ở đây cất cho tụi nhỏ một mái trường để có chổ cho chúng học hành...
Hai người bắt đầu thảo luận, bàn bạc  phân công với nhau để sáng hôm sau bắt tay vào việc cất trường...
(Xin mời các bạn xem những tấm lòng nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục vào kỳ sau)


24 comments:

vđk said...

Buồn cho sồ phận "lục bình",
Oái oăm phải đứng giữa sình bấp bênh.

Anonymous said...


Số hên thì tấp ven sông
Bằng không trôi thẳng biển Đông héo tàn!

tp

Anonymous said...

Lục bình trôi nổi lênh đênh
Vướn sình bãi cạn mình ên nên buồn
Nhớ khi móc ngoặc bán buôn
Giờ nằm bắt muỗi lệ tuôn hai hàng

Vậy đi nghen biết đâu mai mốt móc được cái ngoặc bán cá chốt cũng đở nghèo
CKT

Anonymous said...

Thầy Long móc ngoặc mà sang
xề qua liếc lại mấy nàng ... chết tươi.
Haha... thiệt là ... tình mà
KP

Anonymous said...

Móc ngoặc chớ có móc người
Lở trúng nhầm bụng tức cười chết luôn
Thầy Long xin đừng có buồn
Tìm coi nơi đó bán buôn thế nào
Móc ngoặc nhớ ngó trước sau
Chớ móc tầm bậy trúng đau thấu trời
Bạn Thầy.

Anonymous said...

Vậy là giống y chang lúc mình dạy ở huyện Hồng Ngự.
Chắc lúc đó trong vùng sâu chổ nào cũng như chổ đó rồi.
Đám thầy giáo tụi mình ngày ấy đứa nào cũng khổ như nhau
CL

Anonymous said...

Thầy Long có Cây Móc Cua
Tìm " Hang " mà " móc " khỏi mua tốn tiền

Cua Mèm

Anonymous said...

Móc hoài móc quỷ phát ghiền
Xách "cây móc quý" khặp miễn thôn lân

Cua Kình

Anonymous said...

Móc gần rồi lại móc xa
Móc nhầm Cô Bạn Cổ la bể làng !
Anh Lành chạy lại hỏi hang
Sao Thầy lại móc, Cô Nàng của tôi ?

Thầy Dữ

Anonymous said...

Toi nho nam 1985 , truoc tet am lich chung 10 ngay , toi vo ap Xeo Xu o thu ba, toi gap hai em dang gat lua muon cho mot phu huynh cua hoc tro toi ,hoi chuyen thi moi biet hai em tot nghiep Su Pham Vinh Long ve day day,que o Mytho, may thang roi khong co luong de ve que an tet,do do phai gat lua muon de kiem de ve que.Hai em nay dan toi lai tham lop hoc chi co mai che,hai vach bang la dua thi ho toang hoang,ban hoc tro thi bang may cay tram con ghep lai khong bang phang,hoc sinh di hoc phai dem theo mot tam van nho de ke cho phang de viet .Tadoan

Lanh Nguyễn said...

Cám ơn thầy Tạ Doan, 2 sư huynh, anh VĐK cùng các bạn đã ghé nhà chơi.
Rạch Xẻo Xu thuộc phạm vi trường Đông Yên B thời đó.
Không biết Thầy Tạ Doan có xem bài "bán" của em chưa. Sau năm 1975 anh em Giáo Viên với đồng lương chết đói.
Muốn duy trì cuộc sống cho gia đình đã phải bán đủ thứ trong nhà kể cả cái bàn thờ ông bà hay là máu trong người.
Cho nên cái kỷ niệm mà thầy vừa kể, hai đồng nghiệp đó vẫn còn may mắn hơn nhiều người.
Chuyện móc ngoặc còn dài sẻ ghi lại những hình ảnh mà người ta tưởng chừng đã quên rồi. Nhưng không.
Vết thương đó vẫn còn nằm yên trong tiềm thức nó vẫn mãi nhức nhối khi có người khơi lại.

Anonymous said...

Sau ngày 30 tháng 4 1975,mọi người đều lo lắng.Giáo viên tuy không bị học tập lâu,nhưng lại bị căng thẳng bởi không biết tương lai mình ra sao.Muốn xin nghỉ việc laị không dám,ở lại làm cho tụi nó thì chỉ lãnh vài ký gạo và một chai nước mắm.
Lúc đó tất cả mọi người đều chú tâm vào việc vượt biên.Cái cột đèn nếu có chân nó cũng đi.Ngày ngày,CRD vác cuốc ra đồng trồng bậy mấy đọt lang,tại mé biển.Mãnh đất đó khoảng hai công ,vượt biên rồi chúng nó tịch thu luôn.

Anonymous said...

Thầy đi bỏ lại mấy giồng lang
Không kẻ trông coi dây héo tàn
Củ nhỏ, củ ta đều không có
Còn chăng hoa cỏ bị bỏ hoang
Học Trò

Anonymous said...

Đúng vậy học trò ơi.Ngày đó CRD còn khoảng một chục cái áo montagu mà không dám mặc,bèn mặc áo rách,vác cuốc đi lang thang ra biển .Vậy cũng hay hay.Sau khi làm ghe xong chạy một mạch tới Songkhla.Tụi nó vô nhà chia năm xẽ bảy,chính mấy ông cách mệnh ba mươi chớ đâu có ai xa lạ.Rồi bây gìơ ai cũng tàn tạ,cơm không có mà ăn,áo không có mà mặc
thật là tội nghiệp. CRD về Rạchgía rất sớm,1990, thường mang quần áo cũ về phân phát cho bà con,đỗi tiền lẻ tặng cho lối xóm.Thôi thì mình làm được việc thiện thì cứ làm với khả năng mình.

Anonymous said...

Thầy về có nhớ đến em?
Nhớ nhà ven biển đêm đêm gió lùa
Nhớ giồng lang cũ ngày xưa
Nhớ học trò nhỏ lúc chưa biết gì
Nhớ khi thầy bỏ ra đi
Giồng lang tàn tạ còn gì nữa đâu?
Bao năm lang vẫn úa sầu
Thầy về, thầy ở nơi nao hở thầy???
HT

Anonymous said...

Quán Tha Hương cô chủ vườn vắng bóng
Đọc giả Tha Hương trông ngóng từng giờ
Sao anh Phiêu không làm đở ít bài thơ
Bỏ vô đó để câu giờ chờ cô chủ???

Lanh Nguyễn, Tả Y chắc còn đang say gụ
Hay đã già lụ khụ hết hơi gồi?
Tỉnh dậy đi để tiếp tục cuộc vui
Đừng bỏ dở để ngậm ngùi thương nhớ.
Đọc Thiệt Tha Hương

Anonymous said...


Tha Hương trống vắng đìu hiu
Thơ Văn Thi Phú; mất tiêu đâu rồi !

Người Ghé Thăm Vườn

Lanh Nguyễn said...

Tặng Bang chủ
Mỗi chiều dạo bước quán Tha Hương
Quán vắng điều hiu thấy đoạn trường
Bằng hữu bốn phương đâu chẵn thấy?
Ai còn sót lại chút nhớ thương?

Bang chủ trở về thăm cố hương
Bằng hữu ngày xưa khắp nẻo đường
Đây chén tương phùng em chúc chị
Nhớ thời áo trắng để mà thương...

Còn bao ngày nữa sẻ lên đường
Trở về xứ lạnh bỏ quê hương
Cà Na một kiếp đời lưu lạc
Nức nở đàn ai, khúc đoạn trường ...

Anonymous said...

Đọc 4 câu cuối tui đây còn đứt guột huống hồ chi Cô chủ vườn , thiệt là ...tình cái anh LN này mần thơ chi mà buồn quá chời !!!

Một Người Quen

Anonymous said...


Hihihi!

Anonymous said...

"Thăm Lại Quê Xưa"

Giặt vô, bỏ dạy: Trồng Lang
Khoai sùng, củ nhỏ, bạn hàng chê bai
Bán buôn vất vả đêm ngày
Củi châu, gạo quế; cả hai như vàng

Thầy buồn cất bước sang ngang
Xuống thuyền bỏ lại xóm làng đìu hiu
Lặng nhìn Xóm Biển về chiều
Hòn Rùa nhõ lệ; chít chiu úa sầu !

Từ khi Thầy bước xuống tầu
Giồng Lang tàn tạ; sắc mầu héo hon
Xanh tươi thuở ấy đâu còn !
Mượt mà giờ lại hao mòm dáng xưa !

Bao năm dải nắng dầm mưa
Giờ đây trở lại chốn xưa thăm nhà
Vườn rau, giậu bụp,luống cà
Mẹ già vun xới, trổ hoa đậm đà

Bao năm xứ lạnh phương xa
Giờ đây sưởi ấm, chan hòa tình sâu
Bên hàng Phượng Vĩ âu sầu
Thầy đi; bao kẻ gụt đầu ... nhớ thương !!!

Viễn Khách

Anonymous said...

Thầy Long dứt áo lên đường
Mấy nàng bên đó liệng tương bễ ghè
Phải mà theo ảnh xuống ghe
Lên Bidong ở mình che chung chòi
Cái chi (tụi) em cũng chẳng đòi
Anh đi buôn lậu em coi tiền dùm
Thiệt là ... tình má !



Anonymous said...

Tiền buôn lậu bỏ tùm lum
Mấy nàng la ó um sùm quá tay
Thầy Long khổ sở đêm ngày
Nhiều nàng nên phải bó tay xá dài...hi hi
Thiệt là t`nh mà...

Anonymous said...

Cám ơn Viễn Khách,bài thơ hay quá.
Năm 1990 CRD về Việt Nam,nhìn lại căn nhà xưa bị chiếm,nhìm 30 công đất tại cầu số 3 đường đi Hà Tiên bị quân đội CS tịch thu thật là đau lòng.Bài thơ "Trở lại quê xưa" làm cho CRD nhớ nhung một thời vang bóng.