HOÀNG THỊ TỐ LANG
Mỗi độ xuân về, nhớ tới Ngoại là nhớ làm sao đòn bánh Tét Ngoại gói. Nhớ ngày còn thơ,Tết năm nào tôi cùng gói bánh với Ngoại, nói thế cho oai chứ bé con như tôi ngày ấy chỉ biết ăn thôi chứ tôi biết gì mà gói, song tại sao tôi lại nói là"Tôi gói bánh với Ngoại"?
Tôi mồ côi cha sớm nên Ngoại như là cái bóng râm thật lớn che mát cả quãng đời thơ ấu của tôi. Ba mất ngày tôi còn bé, hai mẹ con về nương náu với Ngoại, Ngoại có quán trầu cau trong nhà lồng chợ, nhớ hồi nhỏ bản tánh hay ăn quà vặt tôi hay lầm thâm tự hỏi:
- Sao Ngoại không bán cái gì mà lại bán trầu cau hỏng biết nữa có cái gì mà ăn.
Tuy bận rộn với bán buôn những ngày cuối năm song 26, 27 Tết là tôi nghe Ngoại nói với Má:
- Mai bây ở chợ về tạt qua chú chín tiệm đong mấy ký nếp thơm về cho Má và con Bé gói bánh ăn Tết
Rồi xây qua tôi Ngoại ôm tôi vào lòng âu yếm nói:
- Mai hai bà cháu mình gói bánh ăn Tết nghe con.
Tôi thật sung sướng trong vòng tay Ngoai, tôi gật đầu nũng nịu nói:
- Dạ con gói bánh với Ngoại nha mà Ngoại nhớ gói hai đòn bánh Tét nhưn chuối thiệt là nhỏ cho con nữa nghe Ngoại
Ngoại mắng yêu tôi:
- Cha mầy, sao cái miệng mi dẻo đeo y chang thằng cha bây vậy
Thật vậy, nói nó gói bánh nghe ngon lành lắm song ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới nó làm sao biết gói, nó chỉ biết lau lá, cắt dây buộc sẵn cho Ngoại, lâu lâu Ngoại cho cháu chơi như bán đồ hàng, ngoại để tự tay cháu múc nếp đổ lên lá, và bỏ đậu, bỏ thit, vào cho Bà gói.
Hình ảnh một già một trẻ xúm xít bên nhau ngồi gói bánh đẹp vô cùng, Ngoại vừa làm mà vừa nói cho cháu nghe:
- Con trải lá tấm ngang, tấm dọc nè, đổ vào một lớp nếp, một lớp đậu, một miếng thịt đã ướp, một lớp đậu và sau cùng là nếp.
Vừa nói mà đôi tay bà xoay như chong chóng, dáng bà ngồi gói bánh đẹp làm sao. Sau khi bỏ mọi thứ theo thứ tự vào lá xong, ngoại cầm hai mép lá chuối gấp chung lại, xốc nếp nhè nhẹ cho đòn bánh đều đặn và tròn Bà gấp lá chuối ở đầu này đòn bánh rồi xoay lại đầu kia, đắp hai miếng lá lên mỗi phía cho đòn bánh vuông góc, rồi Ngoại cột dây thoăn thoắt.chẳng mấy chốc mà cả thau nếp trở thành những đòn bánh thật bắt mắt. Đòn bánh Ngoại gói đẹp lắm, dong dỏng cao như dáng dấp của Ngoại, ngoại có cặp mắt rất đẹp, mỗi lần Ngoại cười mắt Ngoại như cười theo có đuôi và tôi nghĩ chắc hồi còn trẻ Ngoại đẹp lắm , ngày ấy tôi còn nhỏ mà không hiểu sao tôi nghĩ như vậỵ
Ngoại gói xong mấy chục đòn bánh trong chớp mắt, khoảng nếp dư còn lại Ngoại tập cháu gói, dạy cách dóng đầu bánh cho vuông. Ngoại cười ngặt ngoẽo khi nhìn thành quả cháu làm là đòn bánh đầu lớn đầu nhỏ trông mà buồn cười. Tôi thích nghe tiếng cười của Ngoại, tiếng cười như có nước, như tiếng suối chảy mà người ta bảo ai cười vậy là người đó hạnh phúc lắm, điều đó có lẽ đúng vì tôi thấy dù bận rộn chuyện bán buôn song Ngoại có cái dáng dấp thảnh thơi lắm, nhất là lúc ngoại ngồi trên chiếc divan trước nhà têm trầu để ăn và những lúc cùng ông tôi ngồi uống trà sau bữa cơm chiều dưới giàn hoa giấy.
Gói xong bánh, dọn dẹp lau chùi đâu đó xong là Ngoại bắt đầu lấy nồi ra để luộc, Ngoại luộc bánh ngoài trời trước sân nhà, gần bàn ông Thiên, nồi luộc bánh là chiếc thùng phuy do ông xin được của một người quen, ông đem thợ hàn để cất bớt và hàn lại, nồi được bắt trên cái cà ràng ông táo có ba chân được làm bằng các viên gạch tiểu chất lên, chất bánh vào xong Ngoại đổ đầy nước và dằn trên mặt nồi mấy viên gạch cho bánh khỏi trồi lên khỏi mặt nước, dưới đáy nồi Ngoại không quên để các thanh tre ngang để bánh không nằm sát dưới đáy nồi. Tôi được Ngoại cho đi lấy củi bỏ vào ông lò, tôi thích ngồi bên bếp lửa trông chừng bánh với Ngoại song lần nào cùng thế chưa đến mười giờ là tôi đã gục đầu vào lòng Bà mà ngủ trước khi bánh chín. Vậy mà khi cắt đòn bánh đầu tiên để thử Ngoai. không quên kêu cháu dậy:
- Thức dậy ăn bánh nè Bé, bánh của con chín rồi nè.
Tiềng Ngoại văng vẳng bên tai cùng mùi bánh thơm ngát cả sân làm tôi choàng tỉnh dây. Tôi đưa tay dụi mắt và tỉnh ngủ ngay khi Ngoại bốc chiếc bánh con con do cháu gói:
-Ăn đi con ngon lắm
Ôi chao mùi nếp thơm phức ngào ngạt bốc lên , mùi nước cốt dừa hòa với cái bùi bùi của đậu, cái mằn mặn ngọt ngọt của miếng thịt ba chỉ ướp hành tiêu quyến rủ làm sao. Tôi nghe Tết đang đi về, Tất cả các hương vị ấy quyện vào nhau mà cho mãi đến bây giờ mấy mươi năm sau ngồi viết những dòng nầy mà không làm sao tôi quên được cái cảm giác tuyệt vời khi đưa miếng bánh vào miệng.
Suốt cuộc đời tôi an bánh Tét nhiều nơi song không làm sao nơi nào ngon bằng của Ngoại. Ông cũng thường hay bảo:
- Ăn bánh của bà bây rồi không ăn chỗ nào cho bằng.
Ông ăn bánh Tét rất khó, ông hay nói:
-Bánh Tét mà nấu sống góc chẳng khác nào lấy phải nhằm một con vợ vô duyên.
Biết tính ông nên Ngoại luộc bánh thật kỹ, thấy tôi đút củi nhiều Ngoại hay la và bảo:
- Để lửa cao như vậy bánh không ngon đâu cháu, đôi khi áp lửa bánh còn sống nữa là khác cháu à
Tôi thích nhất là xem Ngoại tét bánh bằng sợi dây lạt, một đầu dây Ngoại cắn chật và cứ thế mà tét bánh một cách dễ dàng, khoanh nào khoanh nấy đều đặn như nhạu. Khi Ngoại tét bánh mùi hương của bánh thơm ngát cả gian nhà như Tết đang chan hòa trong lòng mọi người, cho ta cái cảm nhận hương xuân bàng bạc khắp đất trời một cách kỳ diêu.
Sau nầy Ngọai thôi bán trầu và cùng ông vào Ngọn Vàm Trư cầu số một mua đất làm vườn, làm rẫy, mẹ con tôi không theo Ngoại vào ruộng mà mỗi tuần ông bà chở đồ ra chợ bán một lần và ghé thăm cháu. Thế mà năm nào Tết đến tôi cùng lặn lội đi xuồng vào Ngoại để gói bánh với Ngoai, như tìm lại chút hương xưa của quãng đời thơ ấu, Lúc nầy tôi đã lớn, tôi giúp Ngoại nhiều việc hơn như việc đãi đậu, làm nhưn, ra vườn rọc lá chuối và xếp lá , ngay cả việc xào nếp, ướp thịt sằn cho bà với những gia vị nêm nếm mà bà đã dạy, Ngoại bằng lòng lắm. Nhà Ngoại trồng mãn cầu rất nhiều , hai bà cháu ra vườn kiếm mấy trái mãn cầu chín cây đem vào làm mứt, tôi lại mê ăn mứt chùm ruột nên Ngoại cũng lui cui hái vào mà sên mứt cho cháu …Ngoại lại sai anh Phương kiếm mấy trái dừa khô rám vỏ mà làm mứt dừa cho ông nhâm nhi ba ngày Tết ...
Ôi, mới đó mà đã mấy mươi năm qua, bao nhiêu vật đổi sao dời , song những cái tết ngày thơ vẫn còn đó theo tôi mãi trên bước đường lưu lạc mỗi độ xuân về, kỷ niệm xưa vần còn đây mà Ngoại của tôi giờ đà khuất bóng. Ngày Ngoại mất tôi cũng không về được để chịu tang, xuân về đòn bánh Tét của Ngoại mãi mãi vẫn còn như một nhắc nhớ, như một vỗ về đứa con phiêu bạt tận chân trời góc bể nầy.
Cám ơn Ngoại, cám ơn đòn bánh Tét ướp đầy yêu thương trong quãng đời thơ ấu của con.
Hoàng Thị Tố Lang
No comments:
Post a Comment