Monday, October 14, 2024

Thu Hát Cho Người - Trình bày: Chương Hà

 

Happy Thanksgiving

 


Nhân ngày lễ Thanksgiving Của Canada hôm nay Trang nhà  Tha Hương thân ái gửi lời cám ơn đến:

- tất cả các cộng tác viên đà đến và làm  trang nhà môĩ ngày đẹp hơn trong thời gian qua

-tất cả các đoc. giả bốn phương đã  đồng hành cùng chúng tôi giữ gìn trang nhà yêu dấu nầy còn sống mài với thời gian

Kính chúc tất cả các bạn và gia đình ta một mùa lễ Thanksgiving tràn đầy hạnh phúc

                                                hoangthitolang& rachgialh@ Blogspost.com

Friday, October 11, 2024

Em Ở Nơi Nào…


05/10/2024
minhhoa01
Minh họa Đinh Trường Chinh

 

Chừng năm sáu người làm chung nơi góc xưởng, cái góc khuất đến có người vừa làm việc vừa hút thuốc trong xưởng cũng chẳng phải sợ bị đuổi việc dù có yêu cầu từ ông chủ xưởng do sợ cháy, ông yêu cầu mọi người ra ngoài hút thuốc chứ đùng hút trong xưởng, nhưng ông bắt được quả tang người vừa chạy máy vừa hút thuốc trong xưởng thì ông yêu cầu người đó ra ngoài hút hết điếu thuốc rồi trở vô làm, ông chẳng đuổi việc ai nên cũng không ai sợ thì tôi sợ một người không hút thuốc có tấm lòng vị tha.

Tuesday, October 8, 2024

Nghi Vấn Mối Tình Trần Khắc Chung & Huyền Trân Công Chúa với Chi Huệ & Nhà Giáo Nguyễn Minh Huy

 

KIM VĂN, CỖ VĂN

 


KIM VĂN, CỖ VĂN

Vũ Thế Thành
Chương trình Việt Văn bậc Trung học ở miền Nam có hai phần: Kim văn và Cổ văn.
Kim Văn học các trích đoạn từ các tiểu thuyết trong giai đoạn 1930 đến những năm 50, với vài tác giả mà tôi còn nhớ: Thanh Tịnh (Tôi đi học), Nguyên Hồng (Bỉ vỏ), Trần Tiêu (Con trâu), Bùi Hiển (Nằm vạ), Tô Hoài (Dế mèn phiêu lưu ký), Khái Hưng, Thạch Lam, Nhất Linh, Hoàng Đạo, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng,…
Có những câu văn đến giờ tôi vẫn nhớ vì quá ấn tượng, chẳng hạn “Chị Doãn là một người đàn bà có cái nhan sắc của một đàn ông không đẹp trai .” (Vũ Trọng Phụng).
Nhưng tôi thích Cổ văn hơn, vì đa số là thơ có vần có điệu, lại được biết thêm nhiều điển tích rất hay…
Chẳng hạn lớp đệ thất …học Nhị Thập Tứ Hiếu của Lý Văn Phức diễn thơ, bài nói về thầy Tử Lộ có câu “…Đức cù lao chạnh tới càng đau”, tôi mới biết “cù lao” là công ơn dưỡng dục của cha mẹ, chứ không phải là đảo nhỏ trên sông.
Lên Đệ Lục học Bích Câu Kỳ Ngộ, Lục Vân Tiên…
Phần văn xuôi học “Chuyện giải buồn” của Huỳnh Tịnh Của, và
“ Chuyện đời xưa” của Trương Vĩnh Ký.
Hứa Do nghe Vua Nghiêu muốn truyền ngôi, vội ra suối rửa tai.
Paulus Của phê…Nghe mà rửa chi bằng giữ vẹn đừng nghe.
Văn hai ông già Nam kỳ này có vẻ quê mùa cục mịch. Sau này tôi mới hiểu ra, nhờ học hai ông mà tôi biết được quá trình phát triển chữ quốc ngữ.
Còn “Bích Câu Kỳ ngộ” là câu chuyện hoàn toàn Việt Nam Bích Câu là địa danh có thật ở Hà Nội.
Thuở đó vào ngày lễ hội, Hà Nội trai thanh gái lịch nhàn du nơi ấy rất nhiều và Tú Uyên gặp Giáng Kiều rồi tương tư.
Giáng Kiều là tiên, hai bên tâm đầu ý hợp rồi lấy nhau. Sau buồn giận nhau gì đó, tiên Giáng Kiều bỏ đi, Tú Uyên hối hận nhớ nhung.
Giáng Kiều lại trở về.
Hai bên rủ nhau về tiên cảnh – Dùng điển tích chỉ cần nói một mà như diễn đạt gấp mười lần.
Tuổi thơ của tôi không học lòng căm thù.
Chỉ học cái hay cái đẹp, cách ứng xử ở đời như trong Gia Huấn ca của Nguyễn Trãi như “ Thương người lỡ bước, thương người bơ vơ. Thương người ôm dắt trẻ thơ”…
Không có chương trình giáo dục nào phù hợp với mọi thời đại cả, mà phải thay đổi đi lên như hình trôn ốc.
Cả hơn nửa thế kỷ trôi qua rồi, những gì thế hệ tôi học như quyển sách cũ ố vàng, đã bị loại bỏ ngay từ sau năm 75, thay vào đó là hình trôn ốc, hình như bị để ngược.
Đà Lạt có quán cà phê Bích Câu, cũng có cây cầu nhỏ bắc qua con lạch.
Hồi mới về Đà lạt, thỉnh thoảng tôi ra đó uống cà phê đọc sách.
Có lần "kỳ ngộ" Giáng Kiều Đà Lạt…bị nàng “ giáng” cho một “ búa “bỏ của chạy lấy người luôn tới giờ.
Bây giờ nghe nói quán Bích câu đã bị đóng cửa.
Vũ Thế Thành
*******************

MƯA THU VÀ NIỀM NHỚ




 MƯA THU VÀ NIỀM NHỚ

 
 
Đợi anh chi cho mưa về giá buốt ?
Để giọt buồn rơi ướt lạnh bờ môi
Mưa Thu rơi thấm ướt chỗ em ngồi 
Thân giá lạnh em tôi chiều dạo phố 
 
Anh nào biết, mưa rơi trên lối nhỏ
Em đứng chờ con phố vắng buồn tênh
Lỗi tại anh lỡ hẹn chiều không tên 
Mưa cứ mãi kéo dài như vô tận
 
Ai sưởi ấm thân em chiều giá lạnh ?
Mưa Thu về nắng vội nhạt tàn phai
Gió nhẹ ru như tiếng nấc thở dài
Cho dấu bước hình hài in nhẹ bóng 
 
Nếu tình yêu là thuở đầu mơ mộng
Để đêm về sầu đọng suốt canh thâu 
Buồn xa em vương vấn chuỗi ngày sầu
Xin đừng hỏi tình nào không nhung nhớ
 
Phố chiều nay, mây giăng sầu bỡ ngỡ 
Vần thơ buồn ghi lại nỗi niềm đau
Hạt mưa rơi nghe xa vắng thuở nào 
Từng hạt vỡ thấm vào lòng nỗi nhớ
 
Tại yêu em ... vẫn chưa lần bày tỏ
Mưa Thu về thêm giá buốt tình em
Nhớ nụ hôn ngày ấy ngọt môi mềm
Giờ xa cách, gọi thầm tên em mãi

Nguyễn Vạn Thắng

Saturday, October 5, 2024

Gặp Bạn Trong Vườn


 

Nhà Có Hoa Ngâu Trắng


   
Hoa Ngau Trang      
 
1. 
Qua sự giới thiệu của phụ huynh học sinh, chiều nay tôi có thêm học trò mới. Tuy tin tưởng vào người giới thiệu, nhưng tôi cũng có sự dè dặt thường lệ. Đây không phải là lớp dạy thêm bình thường, mà là lớp dạy kèm “Anh văn chui” tại nhà. Nếu bị bắt “tại trận”, tôi có thể bị đuổi việc (nhẹ) hoặc cả vào trại tù "miệt thứ" dài hạn như chơi. Tuy rất nguy hiểm, nhưng được sự “bảo mật” của học trò lẫn phụ huynh và nhất là khoản tiền thù lao rất hậu. Lương giáo viên cấp 3 lúc đó (1978-1979) mỗi tháng $70 đồng cộng nhu yếu phẩm, thì mỗi học sinh "dạy thêm" tôi nhận được $80/ tháng. Chỉ cần ba học trò là mỗi tháng tôi có thêm đến $240 đồng. Đối với giáo viên lúc đó không phải nhỏ! Cà phê cà pháo, cơm hàng cháo chợ cuối tháng vẫn dư tiền bỏ ống. Phần nữa, học trò lớp “Anh văn chui” của tôi thông thường chỉ vài ba tháng là “ra đi”, nên cũng thường xuyên thay đổi. Nhớ lại cũng may, trời thương kẻ “khù khờ”, thời gian ở Sài Gòn mấy “nàng” kêu đâu thì tôi làm theo đó. Có lần, cô bạn Lê Thị Từ Dung rũ rê: “Em một mình đi học hội Việt-Mỹ buồn muốn chết. Anh đi theo học với em cho vui!”. Nghe đi học với người đẹp “cho vui”, là tôi gật đầu không cần suy nghĩ. Sau hơn nửa năm theo “con gái” học Anh văn, hội Việt-Mỹ bắt đầu chương trình chiếu phim không phụ đề cho học sinh xem nhằm thực hành khả năng nghe Anh ngữ. “Love Story” là phim gây sóng gió Sài Gòn lúc bấy giờ. Dựa vào cuốn tiểu thuyết cùng tên “Love Story” của Erich Segal, với hai diễn viên xuất sắc Ali MacGraw và Ryan O’Neal. Tôi đã đọc nguyên bản cuốn tiểu thuyết này, chẳng thấy gì hay ho về mặt văn chương lẫn nội dung tác phẩm. Thì chung chung cũng không khác gì tiểu thuyết bà Tùng Long của Việt Nam mình trên các nhật báo Sài Gòn. Nhưng với bàn tay “phù thủy” của đạo diễn Arthur Hiller và nhất là bài hòa tấu “Theme from Love Story” của Francis Lai, đã đưa “Love Story” lên đỉnh cao phim trữ tình của mọi thời đại. Lần đầu, sau khi coi phim xong Từ Dung hỏi: “Anh hiểu được bao nhiêu phần trăm truyện phim?”. “Chừng 40%”. “Không được. Sau hơn nửa năm nay, mà anh chỉ hiểu được 40% thôi sao? Phải ít nhất là 60% trở lên mới được”. Thế là nàng bắt tôi phải đi xem lại, lần này với nàng bên cạnh, không hiểu là phải hỏi ngay. Từ Dung rất giỏi Anh ngữ, nhất là nghe và nói. Tôi thì thuộc loại “từ chương”, đọc và viết rất khá, nhưng nghe và nói tiếng Anh còn dưới trung bình. Xem phim phần lớn là học viên hội Việt-Mỹ, nên không khí thật im lặng, mọi người tập trung nghe phần đối thoại của nhân vật. Mỗi lần không hiểu, tôi phải khều tay và nói thì thầm vào tai Từ Dung. Rồi khều tay thành nắm chặc, thì thầm bổng chốc chẳng nói được câu nào. Nụ hôn bất chợt, vụng trộm bao giờ cũng ngon nhất, suốt đời khó quên. Lần đó tôi hiểu câu truyện phim chắc không quá 20%. Lỗi tại ai cũng hổng biết?

Friday, October 4, 2024

Họa sỹ TRẦN DUY

 Chuyển đến từ họa sĩ Nguyễn văn Nhớ

Cám ơn anh

TH

Tân cổ Sầu Lẻ Bóng / Kim Trúc trình bày

 

Thu Tháng Mười

 





THU THÁNG MƯỜI



Thu tháng mười lại về mang nỗi nhớ 
Lá Thu như bày tỏ lời ủi an
Vần thơ anh từng nét chữ dở dang
Chào Thu đến lá vàng rơi tơi tả
 
Anh và em có nào đâu xa lạ
Vẫn đợi chờ niềm nhung nhớ Thu sang
Bên hàng hiên hàng cây lá úa tàn
Con phố vắng ngỡ ngàng như e thẹn

Em không đến cho tình tôi lỡ hẹn
Nắng nhạt mờ xao xuyến lời tình trao
Còn không em lời êm ái thuở nào
Thương nhớ quá tim đau giòng máu lệ

Gió Thu sang như thầm thì nói khẽ
Tiếng suối reo như chào đón Thu về
Mắt lệ buồn cô lẻ nỗi chán chê
Thu vội đến cho tim sầu héo úa ... 

Mùa Thu sang trong tôi niềm chan chứa
Vẫn gọi thầm thương nhớ chuỗi ngày qua
Em xa tôi tình đã vội phai nhòa 
Còn đâu nữa buổi hẹn hò ngày trước...

Con phố giờ không còn in dấu bước
Chỉ lá vàng rơi rụng nỗi cô đơn
Nhìn quanh đây hình bóng đã không còn
Tình đã chết ...và tim lòng khô héo

Nguyễn Vạn Thắng 

MAI THẢO - Mấy tháng cuối cùng với Vũ Hoàng Chương

Bài được gửi đến từ họa sĩ Nguyễn văn Nhớ








MAI THẢO - Mấy tháng cuối cùng với Vũ Hoàng Chương
18 Tháng Hai 202312:00 SA(Xem: 14384)Mai Thảo








Vượt qua cây cầu Calmette soi bóng trên một con kinh tù đọng, con kinh chạy dọc theo vùng ngoại vi tràn lan náo nhiệt nhất của Sài Gòn là khu Chương Dương, Ông Lãnh, chiếc xe đạp lọc cọc chở tôi đi trên một mặt nhựa lồi lõm, đụng tới tòa nhà xám bẩn của hãng làm phân bón thì rẽ trái và lăn vào một con đường trải đá xanh.

Con đường thoạt đầu nhỏ hẹp vào tới sâu phình rộng dần dần và mở thành một vùng ngoại ô tràn lan náo nhiệt khác là vùng Khánh Hội. Tại đây hai bên hàng quán, chợ búa chen chúc ngổn ngang không hàng lối, sáng chiều là bụi cát rác rưởi đủ loại dấy bốc mù mịt do chân trần những bầy trẻ nhỏ đen đúa nhếch nhác chạy nhẩy la thét hất tung lên. Cuối đáy con đường là phường Cây Bàng. Nó đứng chắn ngang với những rào cây um tùm như một biên giới tươi xanh ngăn chia chợ búa thị tứ ồn ào trước mặt với phía sau, cũng chỉ là những xóm ngõ bình dân lao động, nhưng một ngày đã trở thành tao nhã, tao nhã từ vết nắng sớm đến nét trăng chiều, từ ngọn cỏ bờ đến cụm hoa đồng, vì còn là một địa chỉ lẫy lừng của văn chương, nơi một mái lầu thi ca lừng lẫy.

Wednesday, October 2, 2024

Một Lần Nào Cho Tôi Gặp Lại Em

 

Sáng tác: VŨ THÀNH AN

Trình bày: TRẦN VĂN PHÚ

Nữ sĩ Tương Phố & "Mưa Gió Sông Tương"

 

TIẾNG RAO ĐÊM.



 ĐỖ DUY NGỌC

Ở phố nơi tôi ở, hàng đêm khuya lắc khuya lơ có tiếng rao "bánh giò, bánh chưng đây". Đêm vắng bóng xe cộ, nhìn xuống thấy chiếc xe đạp chở theo giỏ bánh, bóng ngã trên đường vắng, nhìn cô quạnh đến xót xa. Tiếng rao của một người tuổi đã già, giọng Bắc, tiếng rao nghe như tiếng kêu tuyệt vọng, giọng nghèn nghẹn, khàn đục như bị tắc trong cổ họng, buồn tênh. Nghe tiếng rao, tôi cảm nhận được sự cùng quẫn, bế tắc của một thân phận. Tiếng rao như một tiếng thở dài trong đêm vắng. Mỗi lần nghe tiếng rao từ đầu đường, tôi mở cửa ra balcon nhìn xuống bóng liêu xiêu, chậm chạp đi qua. Chiếc xe đi thật chậm, có cảm giác người đạp như kiệt sức, như chẳng còn chi để thiết tha. Giọng rao buồn, loãng trong phố thị đêm khuya nghe thật não nề. Tôi hình dung một gia đình trong khu nhà trọ, hay một căn nhà nhỏ nhoi thiếu tiện nghi. Ở đó có một gia đình trông chờ chiếc xe đạp bán bánh hàng đêm làm sinh kế. Có lẽ họ đang sống khó khăn và có nhiều điều phải lo âu cho cuộc sống. Cho nên giọng rao nghe nghẹn trong cổ không thoát ra được.
Bây giờ, thời đại tân tiến cho nên hầu như tất cả giọng rao đều được thu băng và phát ra khắp nẻo đường. Giọng rao bánh chưng, bánh giò đi qua phố tôi hàng đêm có lẽ là giọng rao hiếm hoi không sử dụng máy móc. Do vậy, giọng có hồn, chuyên chở nỗi đau của một kiếp người. Cuộc đời vốn đầy nỗi buồn, nghe tiếng rao mỗi đêm lại thấy buồn hơn.
DODUYNGOC
30.9.2022

Chuyện Suy Gẫm

 

Đại Bàng Và Gà


   Ngày xưa có một ngọn núi lớn , bên sườn núi có tổ chim đại bàng.Một trận động đất xãy ra làm động tổ chim đại bàng, một trưng rơi xuống

Rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng nầy.

Tuesday, October 1, 2024

Tháng Mười Và Tôi

 Hoàng Thị Tố Lang



************************************************************************************************
Hoàng Thị Tố Lang
Mới thấy tháng chín đây, học trò tung tăng trở lại trường lớp  sau mấy tháng hè rong chơi trong nắng ấm, thế mà tháng mười đã về tự bao giờ. "Tháng mười chưa cười đã tối". Câu mà ông bà ta khi xưa đã nói thật ra rất đúng cho cái thời tiết của xứ tạm dung mà tôi đang ở đây, với thời tiết bốn muà Xuân Hạ Thu Đông mùa nào ra mùa nấy một cách rõ rệt.
Thật như vậy, tháng mười trời tối rất sớm. Chưa đến 5 giờ chiều là nắng đã trốn đi rồi để nhường cho màn đêm bắt đầu buông xuống. Tháng mười tháng của Thu về. Tháng mà tôi đặt cho nó một cái tên mới mà chừng như cũng tình tự vô cùng "Tháng luyến lưu". Thì chẳng đúng như thế sao. Tháng mười, những ngọn gió sớm mai đã làm se da thịt, cái lạnh đã bắt đầu đi về để mọi người chuẩn bị mùa đông dài lê thê sắp đến, mới hai ngày trước đây tuyết đã lất phất rơi, thấy mùa đông đã thực sự đi về, vậy mà hôm nay trời Winnipeg nhảy vọt lên từ 3 độ đến 25 độ. Trời đất còn như nắm níu một chút ấm áp của mùa hè còn sót lại phảng phất đâu đây... Như thế chả là ông trời còn lưu luyến cái hạnh phúc của mùa hè sao?