****************************
Hồi Ức Một Kẻ Điên ...(P1)
Chuyện tình nàng thiếu phụ tên “TÔI”
... Những tiếng động khua khe khẽ từ dụng cụ y khoa inox và những tiếng nói lao xao làm tôi thức giấc. Một mãng ánh sáng trắng xám trong phòng giải phẫu đập vào mắt làm tôi hơi choáng, bỗng nhiên một vài tiếng nói thỏ thẻ bên tai “what’s your na ... me... ,what’s your add...ress ...”, Are you alright...” ; và ... đầu tôi hình như rất nặng rồi từ từnhắm mắt lại và thiếp đi ....
Tôi là một thiếu phụ dịu dàng của gia đình, có chồng và hai con thật ngoan ngoản dể thương. Chồng tôi là một nhà khoa bảng có bằng cấp, học vị, có năng lực, thương vợthương con, chỉ tội cái là quá cộc cằn, gia trưởng và uống rất nhiều rượu. Chính vì điềunầy làm cho tôi và hai con phải chịu rất nhiều áp lực. Từ chuyện to cho đến chuyện nhỏnhất nhất đều phải râm rấp “tuân theo mệnh lệnh” của anh ấy khiến cả ba mẹ con lúc
nào cũng nơm nớp lo sợ. Áp lực chồng áp lực, nhiều lúc tôi muốn gục ngã nhưng vì các con, vì mặt mũi, vì thể diện gia phong của “đấng ông chồng” nên nhẫn nhịn ... những lúc
ấy tôi chỉ biết ôm các con vào lòng mà thở than, khóc lóc thầm lặng thôi.
Thời gian dần trôi, các con càng ngày càng lớn, áp lực càng ngày càng tăng, đè nặng lên mẹ con, tôi càng gắt gỏng, ganh tỵ ... khoảng thời gian nầy chắc vì quá bức xúc màtôi đã bị chứng trầm cảm rất nghiêm trọng. Theo lời khuyên của bạn bè tôi tìm đếnThiền và Kinh Kệ hầu giúp tôi giải tỏa những nỗi niềm khó tả trong tâm; cũng từ đây tôibắt đầu chập chững viết nhật ký mỗi khi có chuyện không vui với mình.
Tối nay, anh ấy vẫn đi làm chưa về. Các con đã tắm rửa, ăn cơm, làm bài tập xong và đang chuẩn bị đi ngủ. Cánh cửa ngoài bật mở, tiếng bước chân chệnh choạng, tay thì vò đầu bứt trán;“công việc công ty đã rắc rối, phức tạp ... về nhà còn gặp vợ với con chộn rộn phát chán... haizzze”. Giọng hằn hộc quát tháo như thường lệ khiến mẹ con tôi hốt hoảng. Tôi
muốn xông ra đập anh ấy một trận nhưng tôi cố kềm nén lại mặc cho ảnh la hét ầm ĩ bên ngoài. Cố gắng dỗ hai con ngủ say, tiếng cửa ngoài bỗng đánh rầm một cái, anh ấy đã ra ngoài. Với tay kéo hộc tủ lấy cuốn nhật ký.
“ Melb ngày ... tháng ... năm ...
Dạo gần đây anh hay ra ngoài đến khuya mới về, lần nào cũng say khướt và làu bàu lựa nhựa tiếng được tiếng mất, lúc nào cũng một kịch bản “vợ với con ...”
. Không biết có chuyện gì bất ổn hông? Mình lo quá!”.
Thắm thoát, con gái lớn đã vào lớp 12, bài vở ngày càng nhiều, tinh thần nó càng căng thẳng khi bệnh tình anh ấy hình như càng nặng hơn. Cơn suyễn và chứng men gan cao
khiến anh ấy phải nhập viện nhiều lần làm tôi và các con lo lắng, sợ hãi tột cùng.
Có lần, lúc anh đang nằm trong ICU; thều thào trong cổ họng, ảnh nói:“ xin lỗi bà, tui mà có chết thì bà sẽ thành đại gia,đi xe đẹp, ở nhà lầu ... lo gì ...”.Câu nói đó như lời trăn trối làm cho mẹ con tôi một phen hốt hoảng.
Bẵng đi một thời gian, bệnh tình anh ấy khởi sắc hơn vì hai chúng tôi bắt đầu tập thiền và anh uống thêm thảo dược để tăng thêm nặng lực và sức đề kháng. Từ ngày tập thiền tôi hình như hiểu ra nhiều điều về thế thái nhân tình hơn nhưng cũng vì thế màvọng tưởng của tôi càng cao hơn, có đôi lúc tôi nghĩ rằng mình đã “chứng đạo” ... và rất thích “dạy đời” kẻ khác. Giờ nghĩ lại thấy tức cười làm sao á!
“ Melb ngày ... tháng ... năm ...
Sáng nay chủ nhật, ghé chùa ăn cơm chay sau đó chạy sang thiền viện học thiền. Cảm thấy trong lòng thiệt vui thiệt phấn khích”.Vui vẻ chẳng bao lâu, ảnh vẫn chứng nào tật nấy, chúng tôi cải nhau liên miên trướcmặt con cái, nhất là giờ đây tôi hiểu biết hơn nhưng ảnh vẫn xem tôi như một đứa ngu
dốt, rằng: “đàn bà đái không qua ngọn cỏ” mà đòi “một nấc lên trời” ... Cứ cách vài hôm là anh phang cho những đòn “tâm lý chiến” chí mạng, anh chưa từng dùng vũ lực nhưmột kẻ vũ phu nhưng với những “cú tát tinh thần” vô cùng hung hiểm cũng đủ cho thần tượng sụp đổ hoàn toàn trong tôi rồi. Những lúc như thế tôi chỉ biết lẳng lặng đi vào phòng với các con. Có lúc tôi nghĩ phải chi mình là Mai Siêu Phong hay Tây Vương
Thánh Mẫu thì tôi sẽ bay lên bàn thở tổ tiên ổng mà đái xuống thử coi có qua ngọn cỏ gió đùa hay không? Nghĩ đến đây tôi bỗng bật cười sảng khoái ...
Tôi đã trải qua cảnh giới giữa thiên đàng và địa ngục trong suốt hơn hai mươi năm sống chung với anh ấy đã làm cho đầu óc tôi điên đảo. Có lúc vì bức bách quá tôi đã rơi vào
trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tám thần rối loạn rồi sinh lòng đố kỵ, ganh ghét ...
Tối nay, anh ấy lại về rất trể còn mượn rượu để quát mắng mẹ con tôi thậm tệ - cái kiểu“giận cá chém thớt”, sau đó phóng ùa lên giường mà miệng vẫn còn lèm bèm những câu vô nghĩa. Tôi chán ngấy cái cảnh “chồng chúa vợ tôi” nầy lắm. Các con ngày càng sợ cha chúng như sợ cọp. Cũng từ đó chúng sống khép kín trong phòng, sinh hoạt giađình bỗng nhiên tẻ nhạt, lạnh lẽo vô cùng.Nhiều khi ngồi một mình tôi chợt nghĩ giá như có “nếu như” hay “phải chi” thì hay ho biếtmấy. Nhìn “chồng người ta” tôi thật ngưỡng mộ, họ không là ông cống ông nghè mà đã đe hàng tổng với những chiếc xe sang trọng, những bộ đồ nhung lụa đắt giá, những bộ trang sức lung linh tặng vợ. Mỗi khi nghe những lời dối trá, ngọt ngào của họ tôi lại
muốn nổi điên, gào lên thật to và nhảy cẩng lên nhào tới bóp cổ ngay những mụ đàn bàlẳng lơ đanh đá đó. Nhìn lại chồng mình, bỗng dưng một cảm giác chán ghét ngán ngẫm bọn đàn ông hay khoe mẻ, nịnh nọt cùng chung một “đạo thờ bà” thì ôi thôi ... hết nói nổi ...
“Melb ngày ... tháng ... năm ...
Hôm nay nhận được kết quả kỳ thi tốt nghiệp phổ thông của con gái rất tệ ... kết quả học tập của con trai khả quan hơn nhưng cũng thua xa mọi khi. Tôi rất buồn và thương các
con nhiều lắm. con biết phải làm sao đây hở trời ... “.
“Í o, í o ...” tiếng còi xe cứu thương ầm ỷ vang lên rất gần nhà, đầu óc tôi miên man, lẫn lộn. Hình như bệnh của tôi lại tái phát, tôi không nhớ là đã được đưa vào viện tâm thần
bao nhiều lần rồi; lần nào cũng vậy họ trói chặt tay chân, họ dán, họ đo, họ chích ... và
cho tôi uống thử rất nhiều loại thuốc khác nhau làm đầu óc tôi mê muội, bấn loạn, mê tỉnh bất thường.
Có thể nói trong giai đoạn nầy tôi sống không bằng chết, tội nghiệp anh ấy và các con đã bỏ nhiều tâm sức để chăm sóc tôi, nhưng cũng vì vậy mà sức khỏe anh ấy càng sa sút hơn, tính tình càng cáu gắt hơn và uống rượu càng nhiều hơn nữa, tôi đã rất đaulòng và càng đau lòng hơn.
“ Melb ngày ... tháng ... năm ...
Mừng quá, hôm nay nhận được kết quả thử nghiệm, mình đã hết chứng rối loạn thần kinh, giờ chỉ uống mỗi ngày nửa viên thuốc để cầm chừng. Cầu trời phật phò hộ chocon mau hết bệnh.”
Sau một thời gian chửa trị, cơn bệnh dần được phục hồi. Theo yêu cầu của anh ấy tôighi danh học một khoá “điều dưỡng” để có chuyện làm cho khuây khỏa tinh thần. Gầnđây có lẽ vì bài vỡ dồn dập và những lần thực tập khó khăn, tinh thần tôi sa sút rõ rệt vàgầy đi rất nhiều. Thời gian gần đây tôi lại có chứng khó tiêu và đau âm ĩ trong phần bụng dưới. Ngày trước mỗi khi tới tháng hay lo lắng điều gì thì tôi cũng bị như vậy nên
tôi cũng mặc kệ, nhưng rồi càng ngày nó càng đau hơn.
Chuyện gì đến sẽ đến, cầm tờ giấy khám nghiệm trên tay mà tâm tư tôi bất định. Tôi chưa hề sợ chết, với “chiến tích” hai lần tự tử bất thành nhưng lần nầy lại khác, tôi đoán
già đoán non rồi quay sang trách trời đất không công bằng với tôi
“Melb ngày ... tháng ... năm ...
Hôm nay đi khám bác sỹ, giật thoắt người khi bác sỹ báo mình bị bướu ruột già mà làbướu độc mới ghê chứ ... thiệt là tức cười mà, giỡn vậy mà giỡn được hà ...”
Khoảng giữa tháng tám năm ấy, một tin “sét đánh ngang tai”, vị Đạo Sư tôi từng theo học thiền đột nhiên qua đời trong sự hụt hẫng nuối tiếc của học trò. Tôi suy nghĩ rấtnhiều về những lời dạy của Thầy trong đó tôi tâm đắc nhất một câu:”khoảng cách giữa sống và chết chỉ cách nhau một hơi thở mà như xa ngàn trùng”. Lúc nầy tâm tư tôimông lung, hoang mang, chợt nhớ chợt quên, tôi lại sợ chết như chưa từng được sợ....
Hình như họ đã đẩy tôi ra khỏi phòng giải phẫu. Tồi mở he hé mắt ra, xung quanh tôi rất
nhiều người thì ra họ là cái đám đàn bà lẳng lơ, bép xép và cái bọn dàn ông thô lỗ, vôtích sự ... phía đằng kia một ông thầy chùa và cả đám hộ niệm đang tụng kinh.
Tôi tự hỏi: “Ủa mà ai chết mà như đưa đám vậy ta ?”
Trong mơ hồ, bất giác một giọt nước mắt - một giọt duy nhất từ mắt anh ấy rơi xuống
lăn tròn trên má tôi. Một bàn tay nhẹ vuốt từ trán tôi, mắt tôi khép lại nhẹ nhàng. Sáng nay bầu trời xuân thật đẹp, anh ấy và tôi cùng hai con đang hoan hỷ vui tết viếng cảnh
chùa. Chúng tôi bước vội qua cây mai vàng sau lưng tôn tượng Đức Quan Thế Âm,
bỗng dưng một giọt tịnh thủy từ nhành dương liễu của Mẹ rưới lên người tôi. Tôi bừng tỉnh, bước theo chân Mẹ, bên tai còn văng vẳng tiếng niệm“Nam mô cứu khổ cứu nạn Quan thế Âm Bồ Tát, Nam mô tiếp dẫn Đạo Sư A Di Đà
Phật ... “
Vậy ... nên có thơ rằng ...
Tâm Thần ...
Tâm thần là bệnh chứ là sao ?
Một thoáng vô tư đặng mấy hào
Mộng cưỡi phượng hoàng du nguyệt điện
Mơ dìu khổng tước ngắm trời cao
Mấy thời thảng thốt nơi bình lặng
Vài phút âm thầm chổ nhốn nhao
Mê tỉnh nửa vời trong cảnh sảng
Tâm thần là bệnh chứ là sao ?
SL 08/09/20
Ký ức một kẻ điên (P2)
Định mệnh ... Ta yêu nhau
... Rút bàn tay từ trên gương mặt khả ái của nàng, một giọt nước còn đọng lăn dàixuống má nàng. Bất giác tôi thấy gương mặt của nàng thật đẹp làm sao ! Đôi mắt khéphờ trìu mến, đôi môi mọng đỏ he hé mở như đang mấp mái muốn nói điều gì đó. Bỗngdưng bầu trời tối sầm lại, Tôi sụp khuỵ hai gối xuống đất ... mơ màng... Nghe tiếng gọi tên tôi nho nhỏ, tôi ngước lên thì từ điểm sáng đằng xa nàng đang vẫy tay từ biệt ra đi
... Lòng tôi chùn xuống trống rỗng, một cảm giác nghẹn ngào pha lẫn hối hận, tôi cúi mặt giấu giòng lệ ăn năn.
Bánh xe đời vẫn lăn đều, tôi thì vẫn phải tiếp tục sống với sự dằn vặt tâm linh. Tôi đã hoàn mãn hậu sự đồng thời cũng đã kết thúc bốn mươi chín ngày định nghiệp của
nàng. Một cảm giác khoan khoái tự hào xen lẫn chút xao động vì mình đã tròn lời hứasẽ lo lắng chăm sóc cho nàng đến tận hơi thở cuối cùng.
Từ ngày trở lại cuộc sống độc thân vui tính. Đi-Về, Ăn-Uống chẳng cần ai quản, tôi cảm thấy yêu đời và thoải mái hơn. Tuy nhiên, cứ mỗi đêm về thì một trạng thái trống vắng
cứ len lén vào tâm tư khuấy động cả vùng trời yên ắng của tôi khiến tôi phải thổn thức,trằn trọc. Nhiều đêm tôi suy tư, hoài niệm tôi còn nghe cả tiếng thút thít của nàng và
những tiếng nỉ non hình như đang hờn oán người chồng vô tâm thuở ấy. Suốt một thời gian dài, Rượu là liều thuốc giúp cho tôi nguôi ngoai niềm thương nhớ cô vợ dịu hiền năm nao.
Thắm thoát mà đã hơn chục năm từ ngày Cô ấy ra đi miền miên viễn, các con đã ra trường, có gia đình và ra ở riêng. Còn tôi, cơn đau tâm hồn cũng dần dà lắng xuống. Kể
từ sau khi xả tang tôi tự hứa với lòng sẽ không uống nhiều rượu nữa ... nếu uống thì chỉ
vài chai uống dùm mấy thằng bạn nhậu vừa ra đi vì chứng “ung thư gan”. Đêm nay ngồi một mình bên ly rượu trong căn phòng lạnh lẽo không bóng người, hồi tưởng lại quá
khứ đầy nước mắt đau thương mà không khỏi chút chạnh lòng, nuối tiếc.
Ngày hôm đó, lúc dọn phòng ngủ, tình cờ tôi nhặt một cuốn sổ nhỏ còn mới. Giở ra xem, thì ra là cuốn nhật ký, tuy chỉ khoảng mươi trang nhưng mỗi một chữ trong đó như một nhát dao đâm vào trái tim đang rĩ máu của tôi. Không một lời trách móc, phàn nàn,lúc nào cũng lo lắng, an ủi và chia sẻ những khi tôi “vò đầu bứt tóc”, hăm he, la hét năm xưa làm tôi vô cùng hổ thẹn với lương tâm của chính mình. Tự dưng tôi ngộ ra và thấm thía ý nghĩa câu “nhất dạ phu thê bách dạ ân”.
Tôi đã từng thử làm quen nhiều phụ nữ để khỏa lấp khoảng trống trái tim mình và để hủ hỉ lúc tuổi già bóng xế nhưng mỗi khi như vậy hình bóng của nàng vẫn lỡn vởn xung quanh và chưa từng tan biến trong tôi. Nàng hiện hữu khắp mọi nơi, ngay cả trong hìnhdáng và tâm tư của những người đàn bà mà tôi đã gặp. Vừa hờn vừa tiếc, nhưng dùghét tôi vẫn yêu nàng da diết, nàng vẫn luôn ngự trị trong tim tôi; từ đó bỗng nhiên “ghétcay ghét đắng” những cặp vợ chồng âu yếm yêu thương nhau cũng vì vậy mà tôi bớt lại những tiệc tùng vô bổ, những buổi du ngoạn ngoài trời và rồi cô độc lại cô độc hơn.
Tôi từng nghĩ sẽ uống rượu ít lại, để tâm vào gia đình và công việc nhiều hơn nhưng trận đại dịch Covid-20 đã tạo nên một cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng khiến nhiềungười bị mất việc trong đó có tôi. Sự kiêu hãnh của một “đại trượng phu” trong tôi cũng dịu xuống, tôi ít nói và rất tránh những cuộc tranh luận không hồi kết, nghe nhiều, suy tư và nghiền ngẫm về nhân sinh quan, thế giới quan nhiều hơn. Lúc nầy tôi sống một cách tự kỷ, rượu là tri kỷ là thứ cùng tôi tâm sự mỗi đêm về.
“Ta nâng niu Rượu nàng tri kỷ
Rượu ấp ôm Ta mỗi tối về”
Tôi cứ mặc thời gian qua đi như ký ức tôi dần trôi vào quên lãng. Một lần, sau cơn bạo bệnh, và tôi đã thức tỉnh, nhưng khi thức tỉnh thì ôi thôi ! “tóc bạc da mồi” tuổi quá “thất
thập cổ lai hy”, chợt nhớ chợt quên. Tôi còn nhớ hôm thượng thọ “70” của tôi, thằng cháu nội hình như đã được 7-8 tuổi gì rồi đã để dành tiền mua tặng tôi cây gậy ba chân,
Nó nói:” con tặng nội cây gậy để khi nội say sỉn có cái mà dựa vào cho khỏi té”
“Cha mầy, thằng chó đ... bà nội mầy còn chưa dám nói với ông như thế. nữa là ...” tôi sừng lên, xoa đầu cháu rồi mắng yêu lại:Cả nhà cùng phá lên cười hạnh phủc ...
Đêm hôm ấy, Melbourne vừa vào Xuân ít lâu, trăng tròn vằng vặc trên bầu trời những ánh sao cũng toả sáng lung linh trên cao. Vừa khập khiễng chống gậy vừa bắt cái ghếlại cái bàn sau nhà ngồi xuống. Miệng tỏm tẻm miếng bánh trung thu mà con gái đem qua hồi sáng, tay nâng ly rượu đỏ nhâm nhi mình ên rung đùi thưởng nguyệt bỗng sực
nhớ điều gì đó, tôi đứng lên loạng choạng rồi cơn suyễn ập tới, tôi ôm ngực họ sặc sụa như chưa từng được ho, hước hước vài cái, với tay lấy miếng tissue để lau miệng, tay tôi ươn ướt, mằn mặn, tôi hổn hển kêu lên ... m..á..u, rồi vội thò tay vào túi ... gục đầu lên bàn ... mơ màng ...
Tôi thò tay vào túi bấm cái alarm, chiếc Celica cáo cạnh, đỏ ao, mới mượn của thằng bạn chí cốt sáng nay đi cưa ghệ. Ẻm diện chiếc đầm xanh da trời, đơn giản. Gương mặtbầu bỉnh, đôi mắt to tròn sáng long lanh đang vẫy gọi trước cổng công viên “Chân dung Thủ Tướng”... tôi vội chạy tới nắm lấy tay dìu nàng đi trên thảm cỏ xanh mướt, hai bênthềm những nụ hoa xuân hàm tiếu như mĩm cười chào đón chúng tôi. Bước ngang bức tượng của Ngài ... Fraser, hai đứa chấp tay sá một cái:” nhờ Ngài mà tụi con bén duyêntrên mảnh đất thần tiên nầy.” rồi bước tiếp. Chúng tôi tung tăng bên nhau ngắm hoa thưởng tranh ảnh nghệ thuật rồi cười nói rất vui vẻ. Thời gian cứ trôi, bất giác chúng tôitới bờ hồ “Thiên Nga Đen” lúc nào không hay, nhìn đàn thiên nga đen bì bỏm bơi trênmặt hồ. Hai con thiên nga lớn đang chụm đầu vào nhau tạo thành hình một trái tim thật đẹp. Phía xa xa một dãy hoa anh đào đang rộ lên màu hồng rực rỡ, trước mặt vài câylê, cây hạnh nhân cũng đang điểm những bông hoa trắng xoá lên bầu trời trong xanhpha lẫn chút vàng tím của buổi hoàng hôn lãng mạn, chấm phá thêm cho nét đẹp thiênnhiên như một bức tranh sơn thủy tuyệt mỹ, mùi hương của hoa thoảng thoảng quanh đây cho chúng tôi một cảm giác cực kỳ thoải mái .... bỗng dưng một màn đen từ đâu ùn ùn kéo đến, mắt tôi tối sầm lại, mọi thứ trước mặt từ từ phai đi rồi tan biến vào khoảngkhông. Không để lại một dấu vết nào nữa; một màu đen huyền ảo ... mọi thứ bỗng chốctrở thành vô nghĩa ...
SL 15/09/20
Nên có thơ rằng:
Tình đầu khó phai
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm đã dễ mấy ai quên”
CÁI tình yêu đó chẳng đề tên
THUỞ hẹn tào khang mãi vững bền
BAN sáng vui cùng bao trắc trở
ĐẦU chiều khổ với những chênh vênh
LƯU tìm ký ức thời son sắc
LUYẾN tiếc thời gian buổi dập dềnh
ẤY ủa ! Rằng đây là định mệnh
NGÀN NĂM ĐÃ DỄ MẤY AI QUÊN
SL 15/09/20
Hồi Ức ... Một Kẻ Điên (P3)
Đoạn kết ... một chuyện tình.
... Tra chìa khoá vào cửa ... xoay một cái ... cánh cửa bật mở, thằng nhóc nhanh nhẩu bước vào nhà, miệng ơi ới :”Nội ơi nội, nội thay đồ chưa?” Trong lúc tôi đang loay hoay
xách mớ đồ ăn vào bếp. Mấy năm gần đây, cứ mỗi chúa nhật tôi thường dẫn thằng nhóc qua nhà thăm và chở nội lên chùa lạy Phật và ăn trưa. Nhìn lướt quanh nhà,
chẳng thấy ông đâu. Thằng nhóc chạy ngay đến mở cửa phòng ngủ:“Ba ơi ba, ông nội missing rồi” thằng nhóc la toáng lên làm tôi giật mình, hết hồn.Tôi vội bước ra mái hiên sau nhà, không biết tự bao giờ, ba tôi đang ngồi trườn trên
ghế, mặt gục lên bàn, trên bàn ly rượu chát ngã ngang và miếng bánh trung thu ăn còndang dở nằm sóng xoài bên cạnh. Tìm đập thình thịch, hốt hoảng, tôi hối hả chạy ngaytới, đưa tay sờ trán, thấy nóng, lần tay xuống mũi, thấy hơi thở còn thoi thóp. Ông từ từ
mở mắt ti hí ngước nhìn mông lung rồi thiếp đi; Tức tốc, rút vội cái điện thoại gọi nhanh
000 kêu Ambulance.
Nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu được khoảng hai tuần thì sức khỏe ba tôi
dần hồi phục sau cơn tai biến nhẹ, tuy nhiên chứng hen suyễn vẫn còn nguy kịch, ba ho nhiều thỉnh thoảng ra máu và khó thở. Hôm nay dẫn cả nhà vào thăm ba, thấy da dẻ
sáng, tươi tỉnh, sấp nhỏ tíu tít nói chuyện vui vẻ với nội, còn tôi sau khi tham khảo cùngBác sĩ; mới biết bệnh tình của ba thuyên giảm khá nhanh nhưng vì cơn tai biến đã làm
cho ba quên nhiều, hay nói huyên thuyên, nhập nhằng chuyện nầy qua chuyện kia ...
Dạo nầy ba yếu đi nhiều, chị hai thì có chồng xa nên tôi quyết định dọn về ở chung với ba để tiện việc chăm sóc. Thằng nhóc rất thích nội, cứ mỗi ngày tan học về là chạy ùavào ôm nội líu lo kể chuyện cho nội nghe, còn nội thì kể chuyện “đời xưa” thời nội còntrai trẻ cho nó nghe, nó khoái lắm.
Nội kể:” hồi đó, ông thương bà nội con lắm, nội con ngoan hiền, nghe lời râm rấp, hổngdám cải ông một tiếng chứ hổng phải giống như bây bây giờ”, kể xong ông húp mộtngụm trà rồi cười tít mắt, hả hê. Nói tiếp:”hồi đó nội con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai hàihước nhất xóm, con gái xếp hàng theo nườm nượp”... thỉnh thoảng ông cũng chơi xếp
chữ hay làm bò cho thằng nhóc cưỡi. Mỗi lúc như thế, thằng nhóc vừa chơi vừa cườitoe toét.
Nghe bà xả tôi kể lại, ba lúc nầy lẩn thẩn lắm, ra đường quên đóng cửa, hay đi lạc; cònnhờ cảnh sát tìm đường về nhà nữa, nhiều khi tắm xong quên tắt nước, hay đi vệ sinh
rồi quên dội cầu mà đi ra làm cho cô ấy vừa bực vừa la vừa tức cười, suốt ngày cứ theo chân ba để sửa sai ... Nghe vậy nhiều lần nên tôi dẫn ba đi khám bác sĩ tâm thần. Sau
khi cho thử vài thử nghiệm như viết số, vẽ hình và scan điện não đồ ... cuối cùng bác sĩ
cho biết tế bào não ba đã chết khoảng ba mươi lăm phần trăm. Ba đã bắt đầu chứng
dementia (lú lẩn) của người già; song song đó, chứng men gan cao càng trầm trọng hơn dẫn đến chai gan khiến ba ngứa ngáy rồi sinh tật mất ngủ, lại còn thêm bệnh Gout đã
tổn hại, sưng tấy những khớp xương chân xương tay đau đớn vô cùng. Bác Sĩ cho phép chỉ uống một lon bia hay một ly rượu chát cho dể tiêu thôi, ấy vậy mà những lúc
mất ngủ ba hay thừa cơ “lén” uống thêm mấy lon nữa rồi đổ thừa tại, bị nầy nọ nọ kia ...
Càng ngày chúng tôi càng thấy ba không ổn, ông đã không còn nhớ tên cũng như tôi là
ai nữa và cứ nghĩ bà xả tôi là cô bạn gái xinh đẹp của ông ngày nào, thỉnh thoảng lại
nắm tay, vuốt tóc và gọi tên cô ấy. bà xả tôi mấy phen hoảng sợ. Lúc nầy ba ăn rất
nhiều và không thấy no, thằng nhóc rất thương nội nhưng nó cũng phải bực mình vì
chuyện hay qua nhà cô hàng xóm xin bia uống và chứng lú lẩn hay quên của ông.
Những lúc tỉnh táo, ba vẫn thường khuyên tôi phải yêu thương, chăm sóc vợ con chuđáo, đừng lên giọng “dạy đời” làm cho vợ uất ức rồi dể sanh bịnh. Ba còn viết tặng luôn
cho tôi một tấm liễng để đời:
“Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ , Nhất Vợ nhì Trời, hãy nhớ con ơi”, để tôi treo trong phòng ngủ...
Kể từ khi ba bị dementia đến nay cũng hơn năm năm rồi, ba yếu đi thấy rõ, hơi thở nặng nề, chân tay run rẩy. Mặc dù vợ chồng tôi chăm sóc rất kỷ, mọi vấn đề về ăn uống ngủ
nghĩ đều theo đúng lời khuyên của bác sĩ. Ba càng ngày càng quên, càng quên thì ba lại càng nhắc đến cô “người yêu cũ” nhiều hơn, rồi còn tỏ ra nuối tiếc những gì mình đã làm trong quá khứ. Sư Thầy và những chú bác cũng hay ghé thăm và khuyên nhủ, bathì cứ bâng quơ kể chuyện về cái thời oanh liệt của mình ... nhiều lúc thấy ba ngớ ngẩnlàm sao á!
Hôm ấy cũng chủ nhật, như thường lệ chúng tôi chuẩn bị chở ba đi chùa lạy Phật, ăntrưa, ba nói mệt không muốn đi. Hỏi tại sao thì ba nói:”hổm rày, tao với má bây đi chơixa, tụi tao chơi rất vui và phong cảnh đẹp lắm, có cầu vòng bẩy màu, có hoa thơm cỏ lạ,tiếng thác đổ, suối reo, có tiếng chim hót líu lo, nhưng ngộ ghê bây, má bây bên kiasông còn tao bên nầy sông, vậy mà cứ nghĩ tới là bả có mặt liền khỏi kêu réo chi cho
mệt.” Ngưng một chút hình như để lấy hơi, ngước mắt nhìn vào khoảng không trướcmặt, vẻ mặt tươi rói, ba nói tiếp: “thôi má bây hú tao kìa, tao đi nhe”. Nói đoạn ba đứnglên và bước vói đi thật nhanh. Trong tích tắc, chân ba khuỵ xuống, té rầm một cái, đầuva vào tường, máu phún ra. Ba ngất đi. Nhanh tới mức chúng tôi chỉ kịp há hốc miệng;đồng thanh la lớn:”Ba ... coi chừng té ...” Tôi vội trườn người lên bốc điện thoại gọi 000.
Cả nhà nhốn nháo.
Bên ngoài trời xanh phơi phới những tia nắng ấm thật đẹp, những chú ong thợ đang vẫyvờn hút mật trên những cánh hoa vừa mới ngậm sương ....lại một mùa xuân nữa trôi đi
....
SL 24/09/20
Nên có thơ rằng:
Ảo Vọng Tình Yêu ...
Dìu nhau ...
Tận đỉnh trần đời
Nhón chân buông mảnh
Rèm trời dấu yêu ...
Non xanh
Nước biếc
Mỹ miều
Hoa thơm ... cỏ lạ
tình khiêu gợi tình
...
Hợm người ...
Tuổi ấy vô minh
Rằng TA ...
Ánh sáng ...
Chân thành ...
Đảo điên
Đắm chìm ...
Giữa chốn du miên
Mà mơ hạnh phúc ...
Trên triền ăn năn ...
SL24/09/20
No comments:
Post a Comment