https://www.box.com/s/7k3yd9pdo16kspeutjkb |
GỬI NGƯỜI BẠN CŨ
Nguyên Nhung
Mỹ Vân
thương nhớ,
Lâu rồi
hai đứa mình không viết thư thăm nhau, nhưng mỗi lần nhắc đến quãng ngày vui thời
trẻ tuổi, tao vẫn nghĩ đến mày nhiều hơn tất cả đám bạn thời trung học. Hai đứa
mình có một tình bạn lạ lùng lắm, có khi biền biệt hằng bao nhiêu năm không gặp,
nhưng hễ gặp thì tao có cảm tưởng như thời gian và không gian không ảnh hưởng
gì tới tình bạn của tụi mình cả. Gặp nhau năm 75, rồi đến 5 năm sau mới gặp lại,
tao mò đến nhà mày vào đúng bữa cơm trưa, lại sà vào mâm rồi có gì ăn nấy, y hệt
thuở tụi mình học chung với nhau trong ngôi trường Nữ Trung Học Đoàn thị Điểm ở
Cần Thơ ngày xưa. Hôm lớp mình được chọn đi đón chiến sĩ trở về từ mặt trận,
duyệt binh ở đại lộ Hoà Bình. Chưa tàn buổi lễ, hai đưá đói bụng quá bèn
"chuồn" về nhà mày ở đầu đường Phan thanh Giản, ăn cơm nguội với mắm
sống, mày còn nhớ không?
Mỹ Vân
ui!
Tao vẫn
nhớ hoài nồi cơm nguội đã được hai đứa mình tuy mang tiếng "nữ thực như
miêu" đánh sạch bách ngày hôm đó. Những con mắm sặt của má mày làm gửi từ
Cái Tắc ra cho chị em mày ăn đi học, qua bàn tay khéo léo và nghệ thuật trộn mắm
của mày, nó ngon tuyệt trần đời. Tao rất dốt môn Nữ Công Gia Chánh, mỗi khi học
môn này, tụi mình hay châu đầu vào nhau để nói chuyện, nhưng món mắm của má mày
làm chưa chắc ngon, nếu không được mày xé nhỏ, trộn chung với tỏi, ớt, đường và
mấy trái tắc. Bây giờ nhớ lại tao vẫn thèm, hương vị cuả tô mắm sống ăn với cơm
nguội, dưa leo, khế chua, chuối chát và mấy cọng rau thơm, sao nó ngon quá xá!
Nhà mày ở
Cái Tắc, mỗi khi Xuân về ngày mùng một Tết, hai đứa mình chở nhau trên chiếc xe
"gắn máy" cọc cạch của ba mày rong ruổi về quê ăn Tết với má mày. Qua
nhịp cầu Cái Răng, hình như đã ngửi được mùi nem nướng, tao nhắc mày nhớ tới
món nem nướng bất hủ của vùng Cái Răng đó nghe, cái quán ven đường lúc nào cũng
tấp nập xe cộ của khách sành điệu từ Cần Thơ ghé vào thưởng thức. Có một lần
tao theo chị bạn về chơi nhà chị ở con đường nằm ven sông Cái Răng, người ta trồng
nhiều hoa phượng đỏ. Đường từ nhà ra chợ hơi dốc, buổi chiều hôm đó trời mưa
lâm râm, hai đứa rủ nhau khoác áo mưa đi dạo phố. Tao vẫn nhớ hoài những cột điện
xiêu xiêu hắt ánh đèn vàng vọt xuống lòng đường, tao vừa đi vừa làm thơ như một
đứa thất tình:
"
Cái Răng khuya phố lên đèn,
Mưa
giăng giăng lạnh buồn len vào hồn
Tay
ôm cho chặt cô đơn
Hỡi
tôi, sao lại dỗi hờn chi tôi."
Tuổi trẻ
tụi mình nhiều cái kỳ cục lắm, buồn vui bất thường, mấy cánh phượng rơi lả tả
trên mặt cỏ cũng đủ héo hắt ruột gan, một mặt sóng lăn tăn đẩy vào bờ cũng hắt
hiu thương nhớ. Từ ngoài con lộ liên tỉnh Cần Thơ - Sóc Trăng, đường từ quận
Cái Răng vào Cái Tắc, hai bên đồng ruộng trống trải, đến ngã ba Vị Thanh - Cái
Tắc là đã nhìn thấy khu vườn cuả ba má mày rồi. Ở đấy có những buổi trưa tụi
mình ngồi dưới gốc dưà, nhìn ra đường xe chạy, gió trưa mát rượi, tụi mình nhâm
nhi mấy con khô nướng của má mày làm, sao má mày hiền và làm lụng cực nhọc ghê.
Má mày làm khô để dành cho ba mày nhậu, và cũng làm món mặn gửi cho con đi học
xa, hai thứ khô được ướp mặn, ngọt khác nhau, nhưng nó gửi gấm hết cái tình cuả
người vợ, người mẹ Việt Nam trong đó.
Nói tới
món khô nướng của má mày tao cũng nhớ mẹ tao. Hồi mới di cư vào Nam, nhà tao
nghèo, mẹ goá con côi nên chuyện "thịt cá hương hoa, dưa cà căn bản"
rất bình thường, nhưng món cá khô của má mày nó hơi khác với món cá khô của mẹ
tao một chút ở chỗ mặn, lạt. Và cũng ở chỗ mày là con gái miền Tây, dân Cần Thơ
gạo trắng nước trong, tôm cá ê hề, ngoài món ăn thiệt thì những món ăn chơi vẫn
ấp lẫm trong nhà, con khô má mày làm ăn với chút đồ chua dầm trong chén tương
đen trộn tỏi ớt ngòn ngọt, tao lại nhớ con khô nướng mặn chát, nằm cong queo mà
mẹ tao cho tao ăn hồi bé.
Đó là những
buổi chiều nắng xiên khoai, mày dân miền Tây nên đâu biết nắng xiên khoai là
gì, nếu không trôi nổi từ Bắc vào Nam, tao cũng làm gì biết được cái nắng chiều
ngả bóng đằng Tây, hắt lên những luống khoai mì miền Đông Nam bộ, cũng là lúc
nhà nhà chuẩn bị bữa cơm chiều. Suốt ngày chạy chơi trong khu vườn sắn, tao đói
ngẫu, khi ngửi mùi khô nướng toả bay từ căn bếp lợp mái tranh, thú thiệt với
mày chưa khi nào trên đời lại có cái mùi hấp dẫn như vậy. Bữa cơm nhà quê còn
có thêm bát tương quả cà, với dĩa cá khô nướng, tô canh rau dền, rau diệu hái
được trong vườn, búp măng tre vưà cắt xong ăn ngọt lịm, chị em tao trời thương
nên đưá nào cũng mũm mĩm, da trắng má hồng, môi đỏ như son, đâu thua gì con nhà
khá giả. Ngoài ra, món quà cuả mẹ tao cho các con chỉ là mấy củ khoai lang nướng
vùi trong bếp than hồng, vừa xém vỏ mùi thơm đã bốc lên ngào ngạt. Mùi của đồng
ruộng, hương là hương quê mà sao nó thơm lạ thơm lùng, bây giờ đi cùng khắp mọi
nơi, ăn nhiều món ngon vật lạ, tao vẫn không tìm đâu ra được mùi khói bếp, mùi
cá khô, mùi khoai nướng cuả mẹ tao ngày xưa...
Mỹ Vân
thương nhớ,
Nhớ lại
chuyện tụi mình ngày xưa, ui thôi có bao nhiêu chuyện để nhớ. Nhưng buồn cười
nhứt là hai đứa mình chỏi nhau nhiều cái đến tức cười. Tao thấp người, tuy
không lùn tỳ như con Hồng, con Sáu nhưng đứng với mày thì như cây bông bụt bên
cành tre miễu, nói tới màu da thì theo từ ngữ tiếng Anh, nó đối nghịch với nhau
như mặt trời và mặt trăng. Đáng lẽ mày sinh trưởng ở miền Tây sông Hậu, nước ngọt
trái lành , dân tứ xứ đồn rằng mấy cô gái Cần Thơ tắm nước dừa, nên da trắng
bóc như hột gà. Nhưng da mày đen, tao nghĩ mày rửa mặt bằng nước dừa, ra đường
bắt nắng nên rít chịt, vì thế mà da mày ngăm ngăm như da bánh ít. Tao với mày
hai đứa tương phản nhau, bây giờ tao mới nghĩ ra giờ học Anh Ngữ, tụi nó mỗi lần
học bài này liền đem tao với mày ra làm thí dụ. Đứa miền Bắc, đứa miền Nam, đứa
cao đưá thấp, đứa trắng đứa đen, đưá tiếng khao khao, đứa trong leo lẻo, vậy mà
tình bạn bè lại hòa hợp với nhau hơn chị em trong một nhà vậy.
Mày còn
nhớ lớp học của tụi mình ngay đầu cầu thang đi lên không? Có dãy hành lang màu
vàng đục, giáp với con đường Ngô Quyền đi thẳng vào Cầu Cả Đài, trước đó phải
đi ngang cổng ngôi trường Phan hàng xóm. Đứng ở chỗ này mỗi buổi sáng đi học sớm,
tụi mình tha hồ "chiếu tướng" mấy anh trường Phan mà không sợ bị
"đá lông nheo" lại, vì phe mình đông, " mãnh hổ nan địch quần hồ"
phải không nhỏ? Hí, hí! ...Tụi mình tha hồ bình phẩm anh này đẹp trai, anh nọ
đen thui như con cháu SiHaNúc, có anh mắt cận thị đạp xe ngang cứ hếch mắt lên
nhìn, bị tụi mình chọc coi chừng đụng cột đèn... Nhớ lại thuở đó vui quá trời,
sau này khi thôi học, có dịp đi ngang ngôi trường cũ, tao lại thấy nước mắt
rưng rưng, bỗng nhớ làm sao hình ảnh những bóng người muôn năm cũ, rồi tự hỏi
bây giờ ai còn ai mất?
Trong
đám bạn mình và những anh bạn trường hàng xóm ngày xưa, trước năm 75, đa số đi
lính vì đến tuổi tòng quân nhập ngũ, sau này tao có dịp gặp lại, ngồi lềnh
khênh ngoài chợ Trời kiếm sống, tuy nghèo nhưnng chưa thấy ai đạp lên đầu nhau
mà cướp miếng cơm. Có người sửa xe đạp, có người chạy xe ôm mắt loạn thị, không
có tiền thay mắt kính, ngó cột đèn thấy một thành hai đâm xầm vào cột đèn bể mắt
kính, ngã chỏng gọng. Giá hồi xưa còn đi học mà té như vậy, tụi mình đứng trên
hành lang sẽ tha hồ vỗ tay reo cười trên sự đau khổ cuả đương sự. Nhưng thời tuổi
trẻ đã qua rồi, tụi mình đã trưởng thành để biết khóc, biết cười đúng chỗ, thấm
thiá tận xương tuỷ nỗi đau cuả bè bạn, tao nghe chuyện cười không nổi, chỉ muốn
chảy nước mắt...
Tao với
mày còn nhiều chuyện để kể nhau nghe lắm, về cái lớp học đầu năm đệ nhị cấp, tụi
mình học lớp sáng, buổi chiều là mấy đưá nhóc con đệ nhứt cấp. Khi bước vào năm
học, tụi mình "xí" ngay cái bàn cuối lớp, dù thú thiệt với mày, mỗi lần
nhìn lên bảng, tao bị cái đầu của Ngọc Thanh nó che gần hết, nên cứ phải
nghiêng qua mày để chép bài. Bởi vậy lâu ngày thành tật, tao "copy"
bài của mày luôn cho tiện, đầu tao hay nghiêng nghiêng về một bên, tụi cùng lớp
nó bảo tao hay điệu với "con trai" nên nghiêng đầu nghiêng cổ làm
duyên làm dáng. Thôi bỏ chuyện đầu cổ đi nghe nhỏ, tao nói chuyện cái bàn học của
tụi mình, cái hộc bàn trong ngôi trường cũ, không biết người ta ra làm sao, chứ
đối với tụi mình, cái hộc bàn thuở ấy là một thế giới riêng tư đầy ắp kỷ niệm
tuổi học trò.
Hồi ấy tụi
mình bày bừa cái hộc bàn như căn bếp ngổn ngang những chén, đũa, soong, nồi sau
bữa cơm, và tự nhiên cứ xem là cuả mình mà không nghĩ gì đến tụi em đồng môn lớp
chiều. Hoặc sau này có lớp đêm dành cho những người lớn tuổi mà còn ham học,
tao với mày cứ ngang nhiên xem đó là cuả riêng mà "xả rác" vô tội vạ.
. . Một buổi sáng, tao nhận được một lá thư xếp làm tư bỏ trong hộc bàn. Lá thư
viết như vầy:
"
Chị gì. . . ui! Đừng xả rác trong hộc bàn mà em phải dọn dẹp mỗi ngày. Mong chị
thông cảm!"
Rất mến
chị,
H...."
Đọc thư,
tụi mình mắc cỡ quá chừng, bèn dọn dẹp sạch sẽ và viết thư xin lỗi cô em vì sự
bê bối cuả hai bậc đàn chị không nên nết, nó đã không chửi mình mà lại còn
thòng câu "rất mến chị" dễ thương nữa. Tao có chút văn chương làm buà
hộ mạng nên tán đâu dính đó, bởi vậy hôm sau tụi mình tới lớp, lại nhận được
thư hồi âm cuả cô em đồng môn rất dễ thương kia. Tụi mình đóng vai hai bà chị,
cô em gái ấy bây giờ không biết trôi dạt về đâu, nhưng hồi đó lâu lâu có để lại
trong hộc bàn cho hai bà chị gói kẹo bạc hà, mấy bông ngọc lan đã uá gói trong
một tờ giấy học trò cũng vàng úa, còn ngược lại tụi mình cũng giao du văn nghệ
bằng những bài thơ rất lãng mạn của tuổi đôi mươi.
Ê! Nói tới
đây tao lại nhớ nét chữ của mày, người sao chữ cũng vậy. Tao hay nghiêng đầu
cho nên vì vậy chữ cũng nghiêng nghiêng lả lướt, mày cao như cây tre nên chữ
dài ngoằng, ốm nhom, tụi mình thay nhau chép thơ tình thời đại cho cô em bé lớp
chiều. Bây giờ nghĩ lại, nếu cô em đồng môn học hành lơ mơ thì cũng tại tụi
mình đầu độc nó bằng những vần thơ sầu đời vì yêu của Xuân Diệu, T.T.K.H, hay
sau này có anh Nhất Tuấn với mấy bài thơ tuyệt vời như "Chủ nhật này Trẫm
nhớ ái khanh không?".
Tụi mình
cứ thư đi tin lại với cô em lớp chiều gần một năm học mà chưa biết mặt nhau. Có
lần em đi tập thể dục buổi sáng, lò mò lên lớp để ngó dung nhan tụi mình, nhưng
bị bà Giám Thị bắt gặp đuổi xuống cầu thang. Ngày hôm sau tao với mày nhận được
thư em viết, nói rằng có thấy hai chị một mập một ốm, một trắng một đen đang ngồi
lúi húi với nhau chùm nhum vào cái hộc bàn, bởi thế vẫn chưa nhìn rõ mặt. Chao
ui là mắc cỡ! Giá nó biết là hai đưá mình đang ăn vụng chùm ruột với muối ớt để
dưới hộc bàn, giá nó biết có những lần đang ngậm kẹo bị thầy kêu lên hỏi bất tử,
cục kẹo còn ngắc ngứ ở trong miệng, không nuốt vào được mà cũng không nhả ra được,
cho nên cứ ấm a ấm ứ như cóc nghiến răng gọi Trời làm mưa...
Cái hộc bàn
ấy còn biết bao chuyện để kể. Sau này, ngoài con nhỏ em ra thì cái anh chàng học
lớp đêm cũng mon men làm quen với bọn mình, khi đọc lén thư cuả cô bé đồng môn
lớp dưới. Quen thì quen, tao viết thư nhanh như ăn kẹo đâu có ngán ai, nhất là
lại được mày tiếp sức. Anh chàng viết chữ đẹp như "rồng bay phụng
múa", khoe rằng đang cố lấy mảnh bằng Tú Tài để đi Sĩ Quan Thủ Đức. Tao với
mày bèn khuyên chàng ráng học, đừng thơ từ vớ vẩn mà thi rớt, bởi vì con gái thời
nay "thà chết ngắt trên cành mai, còn hơn sống mãi trên tay cánh
gà.." Ứ hự! Đọc thư xong thì anh hết ý kiến, biết tụi mình thuộc liên danh
"Con bà Chằng" nên anh tự động "stop", thế là tụi mình chỉ
còn giao lưu văn nghệ với cô em bé bỏng kia thôi.
Chuyện
còn dài lắm nghe nhỏ, vui nhứt là lâu lâu có mục"em gái hậu phương" gửi
thư ra chiến trường cho "anh trai tiền tuyến". Thư tụi mình viết bị
thầy cô kiểm duyệt còn hơn thông tin văn hoá, vì không được phép ghi địa chỉ
vào lá thư. Tụi nó ngồi ngậm bút hằng giờ viết không nổi lá thư, nhất là lại viết
chung chung cho "người hùng không chân dung" ngoài tiền đồn xa vắng.
Tao lẹ tay thảo một đường bay bướm cho anh chiến sĩ của lòng tao, sau đó tụi
mày lần lượt "copy" cho nó nhanh và gọn. Bây giờ nghĩ lại cũng tức cười,
nếu chẳng may những lá thư của lớp mình cùng được đến một nơi nào đó, chắc hẳn
các anh chiến sĩ sẽ được đọc một lá thư giống nhau y hệt không sai một chấm, phẩy.
Mãi một
hôm, tao nhớ đến một tuần mà em bé lớp chiều không viết thư cho tụi mình, tự
nhiên hai đứa đều trông thư con nhỏ. Tao chỉ sợ má nó biết nó hay cho mình kẹo
mà rầy rà, hoặc nhỏ mê viết thư để không thuộc bài bị điểm xấu. Hai đưá tụi
mình nghĩ trật lất. Sáng hôm đó tao với mày nhận được thư cô bé, mày dành đọc
trước, đọc thư xong tao thấy mắt mày đỏ hoe, đưa lá thư cho tao. Thì ra em viết
thư kể chuyện ba em là sĩ quan tác chiến, đã tử trận ngoài chiến trường, em sắp
phải từ giã hai chị vì mẹ em đưa các con về quê ngoại. . . .
Ơi! Chiến
tranh là gì, ai đẻ ra chiến tranh làm chi cho gia đình tan nát, con mất cha, vợ
mất chồng. Chiều đó tao và mày đạp xe vào trường, tụi mình muốn được nhìn mặt
cô em bé bỏng tội nghiệp vưà mất cha, không biết sau này mẹ em xoay sở ra sao với
bầy con dại? Hai đưá mình canh giờ chuông reo vào lớp, len lén lên cầu thang rồi
núp ngoài cửa nhìn mặt cô em kết nghĩa. Tới bây giờ tao vẫn nhớ, tao nhận được
em trong một lớp học gần bảy chục nữ sinh, bởi một vành khăn tang quấn ơ hờ
trên mái tóc, khuôn mặt em buồn buồn, trông mũm mĩm rất dễ thương. Bà Giám Thị
còn lảng vảng trên hành lang, tao với mày vội chạy xuống sân trường mà nước mắt
tuôn ròng ròng. . .
Thời
gian ấy tụi mình chỉ hơn mười bảy tuổi mà sao biết buồn như bà gìa bảy mươi.
Cái hộc bàn chưá đầy những thơ thẩn, truyện ngắn, truyện dài cho mày đọc. Tao bắt
chước mấy nhà văn nổi tiếng, viết "phơi ơ tông" chuyện tình "anh
tiền tuyến, em hậu phương" cho tụi mày đọc từng ngày giờ ra chơi, thú viết
văn làm tao học hành lơ mơ không giống ai, nhưng được tụi mày tận tình theo dõi
những mảnh tình học trò bay theo dấu chân chiến sĩ ngoài tiền tuyến. Hồi ấy tụi
mình còn bất mãn thường xuyên, căn bịnh kinh niên thời loạn, tao còn lẩm nhẩm đọc
hoài bài thơ:
"
Tôi biết em hãnh diện
Khi sống
trong đất nước chiến tranh
Có những quốc gia bạn trợ giúp
Hoặc
bằng tiền, hoặc bằng vũ khí,
Bằng
mạng sống thanh niên
Em sẽ
có dịp thay phiên chọn người yêu là người ngoại quốc
Em sẽ
có dịp cặp tay họ đi dạo phố
Em sẽ nghênh ngang nói mãi với
họ câu "I love you"
Em sẽ
nhiều tiền hơn vợ một công chức chánh ngạch
Một nữ
giảng sư Đại Học ở đất nước này. . ."
( *
thơ Huyền Vân Thanh).
Bài thơ
đó hay lắm, tao có chép nguyên bài thơ vào tập vở, lâu ngày không biết để đâu.
Khi lớp làm báo tường, tao làm bài thơ cũng phản ảnh được tuổi trẻ tụi mình hồi
ấy:
"
Khi đứa con gái chổi dậy
Bĩu
môi, chẩu mỏ,
Với
mười ngón tay sơn đỏ
Và bực
tức: " I don't care!"
. . .
. . . . .
Những
tháng ngày nổi loạn cuả tuổi trẻ cũng qua nhanh, tụi mình rời trường như đàn
chim vỡ tổ. Ba mày nhậu nhẹt hoài lương không đủ ăn, má mày trông vào mảnh vườn,
nuôi con heo con gà, bắt con cá dưới mương làm khô nuôi chị em mày ăn học,
nhưng bịnh rề rề khiến mày bỏ học dở chừng đi tìm việc giúp mẹ và nuôi thân.
Qua rồi
tuổi thơ ngây áo trắng học trò, tụi mình đi làm lăng nhăng ít lâu rồi lấy chồng,
tao vớ được "cành mai" còn mày thì đúng là "sống khổ trên tay
cánh gà", duyên nợ tơ hồng từ cái quán cơm do mày làm chủ. Mày lấy chồng Bắc,
anh ta lính độc thân, ở nhà trọ, cơm hàng cháo chợ mà gặp mày để kết duyên chồng
vợ. Mày dẹp quán cơm theo chồng về làm dâu ngoài miền Đông, bà mẹ chồng mày sao
khắc nghiệt quá chừng, nói ra nói vào, mày chịu không thấu cãi lại liền bị thằng
chồng mày nó "uýnh" cho nhiều trận bầm da tím thịt, rồi vẫn cứ ở với
nhau.. . .mày phải nuôi tới năm đứa con, bốn đưá con mày và một đứa con... của
người ta.
Tao cũng
lên xe hoa, vác va ly theo chồng vào căn cứ để nghe "đại bác đêm đêm vọng
về" rồi cuống quýt chui vào hầm tránh đạn. Thời gian ấy căn cứ gần như vài
đêm lại bị pháo kích, nhà nào cũng làm một cái hầm nhỏ xíu bằng bao cát ở trong
nhà, tao bị ám ảnh nên nhiều đêm chong mắt không ngủ được. Chừng mơ mơ tỉnh tỉnh
nghe đạn bay như xé gió, chạy vội vào hầm chỉ đút được cái đầu mà bỏ nửa cái
thân ở bên ngoài. Lắm lúc tao buồn cười nghĩ bậy, nếu hôm nào quả đạn phang
trúng mông thì coi như tao chết mà "tiêu diêu cái bàn tọa".
Ai ngờ số
mệnh trớ trêu cứ đeo đẳng bọn mình như oan gia. Tới năm 75 tao gặp mày, mày cười
chọc tao gặp quả báo, phen này thật "chết ngắt theo cành mai". Tao với
mày ít khi gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp thì vẫn chuyện trò như pháo ran, y hệt
lúc ngồi chung lớp hồi ấy. Tụi mình lâu lâu gặp nhau để chỉ ăn chung với nhau một
bữa cơm, quả trứnng luộc dầm chao ăn với rau tập tàng nấu canh, sao nó ngon gì
đâu. Đến chừng gia đình tao sắp khăn gói gió đưa đi Mỹ, mày mới thủ thỉ nói với
tao rằng "Đời đúng là Tái Ông mất ngựa, cứ xoay xoay hoài khônng biết thế
nào là may với rủi."
Mỹ Vân
thương nhớ!
Mấy hôm
nay mưa hoài, "ở đây bốn mùa mưa gió ai ơi!", ngồi trong căn nhà cửa
đóng then gài, tao bỗng nhớ đến mày và ngôi trường cũ.Lâu lắm rồi tao với mày
xa nhau đến mười ngàn dặm xa, mà vẫn gọi nhau bằng hai chữ "mày tao"
thân tình đó. Nhìn qua khung cửa kính, trời lạnh nên những nụ hoa đào chưa nở kịp
vào mùa Xuân, chỉ có những giọt nước mưa đọng dưới mỗi nụ hoa, nhìn như những
giọt lệ. Tao chợt thèm con cá khô nướng cuả mẹ tao với má mày, những người mẹ
Việt Nam cả đời tần tảo nuôi con mà chẳng hề trông đợi con đền ơn sinh thành dưỡng
dục.
Mày hỏi
tao bây giờ làm gì? Ui sao thực mắc cở khi trả lời mày, vì tao vẫn đem
"bán chữ cho đời mua . . . dzui". Giá chi bán được kha khá tiền tao
đã gửi về giúp mày "đổi đời" cho đỡ khổ. Giúp cho thằng con mày cố
công học hành kiếm mảnh bằng nuôi tấm thân, đi xin việc đến rã cả hai chân mà bị
người ta hỏi bằng giả hay thiệt. Cho những cô cháu gái xinh xinh thôi hãnh diện
vì đã có "cuả quý trời cho" để kiếm tấm chồng, bỏ ghế nhà trường mà
thoa son dồi phấn, chờ về làm dâu xứ người dù rằng chồng gìa khằn, toét mắt, cụt
giò đi khập khiễng...
Ôi cái đời
đàn bà Việt Nam khổ thiệt khổ, từ thời tao với mày đã biết khổ rồi, bây giờ hết
chiến tranh đến hơn ba chục năm mà đời con cháu mình vẫn chưa hết khổ. Lạy Trời
xin ban mọi ơn lành cho quê hương, cho tất cả mọi người được no cơm, ấm áo.
Thư bất
tận ngôn...nhé mậy!
Thương mến
NN
5 comments:
Đoc Gửi Người Bạn Cũ, thấy NN sành điệu món ăn dân giả của miền Nam ghê
Chị ăn chay mà nghe NN diển tả phát thèm . Máy ông nghe khô nướng tưởng tượng thêm xị đế hà hà...
Dùng từ rặc dân miền Nam...
Còn gợi cái thuở đi hoc làm nhớ quá nhớ thương quá thương
Hình ảnh cô hoc trò NN trông hiền lành dể thương hết biết
Mới vào chị xem hình ảnh pps cho nhừ tử rồi mới đọc truyện sau. Coi có dể ăn cắp không?
Mọi thứ tổng hơp thành tiểu phẩm hấp dẫn.
Thôi , chị khen NN không thấy đã bằng được các thầy khen
Trong tất cả các thầy chỉ có một ông thầy lạnh quá trùm mền chắc không có coi đâu
Mọi khi thầy thức khuya đậy sớm lắm.
KQ
wow nghe NN diễn tả nào món mắm sặt xé nhỏ trộn chanh đường tỏi ớt với chuối chát khế chua .... ui da ngon hết biết rồi khô nướng .... PPS rất đẹp NN ơi . NN chọn hình là hết xẩy . Khen thì cũng hơi thừa song phải nói mà thôi . Nhìn sân trường . Nhìn tà áo trắng năm xưa .Nhớ quá cái thời tuổi trẻ ngày nào của chúng mình
NN ơi,
Đọc "Gửi Người Bạn Cũ" mình nghe thèm "chảy nước miếng" các món ăn dân dã mà NN đã nêu lên vì mình cũng là dân Miền Tây mờ ,mắm sống trộn chanh ớt đường ăn với cơm nguội ngon ơi
là ngon, còn món khô nướng quê mình thường trộn với xoài sống thêm chút đường nữa đó NN. Nếu bạn không nói nguồn gốc thì mình cứ nghĩ bạn là dân Miền Tây chính cống rồi.
NN đã ghi lại những kỹ niệm buồn vui thời học sinh giữa hai bạn ai đọc cũng đều thấy cảm động và như bắt gặp những cảm giác thân quen ở trong ấy NN ơi. Một tình bạn dung dị, chân thành.
Hình ảnh và nhạc đệm rất đẹp, những tấm ảnh thời học trò rất thanh mãnh thơ ngây xem hoài không thấy chán. Cám ơn bạn đã cho thưởng thức một câu chuyện rất hay về tình bạn, về những
kỹ niệm đẹp của cái thời "nhất quĩ nhì ma" í mà.
Thân mến
Đ.A
Chào chị NN !
Chị viết lá thư gửi cho người bạn cũ mà tui tưởng như chị đang viết hồi ký Bên Giòng Lịch Sữ...
Câu chuyện chị ăn mắm sặt sống làm tui nhớ Má tui quá trời. Bà cũng tự tay làm mắm sặt và mám rô mà chị biết mấy con cá đó ai bắt vê không ? Tui đó !
Hồi còn ở quê tui thường đi ra mấy cái vũng nước ngoài ruộng tát cho cạn rồi một mình mặc sức mà bắt cá về nhà cho Má làm mắm.
Nhưng tui ăn mắm sống hơi khác chị một chút là xé nó ra rồi chấm với dấm ớt cho bớt mặn và ngoài cơm nguội tui còn ăn với bắp luộc cũng để nguội trồng sau hè .
Ui ! Nói tới còn thèm rỏ dãi !
Thôi nhé ! Cám ơn chị gợi lại cho tui một kỷ niệm mà lâu rồi tui quên mất.
TT.
Bài Gửi Người Bạn Cũ thực ra chất chứa nhiều thứ trong ấy lắm, nhiều bạn mình thích không hẳn chỉ vì gợi nhớ những kỷ niệm mà còn là một câu chuyện bao gồm đủ thứ trong đó, chúng mình sinh ra trong thời chiến tranh khổ thiệt hén TL, chưa kể lấy chồng thời chinh chiến, chưa kể sau năm 75 cũng nhiều phen điêu đứng chết ngắt theo cành mai nữa,bạn TT nào đó nói đúng đó, chúng mình đi theo dòng lịch sử quê nhà, nên cũng hứng chịu những buồn vui của đất nước.
Post a Comment