Friday, March 8, 2013

Má và vầng trăng ngày cũ

___________


Hoàng Thị Tố Lang







Lần về thăm nhà vừa qua đêm nào tôi cũng ngồi nói chuyện với Má suốt, cho đến khi Má bắt đầu thời công phu lúc 10 giờ . Hồi nảy Má mới đọc cho tôi nghe bài thơ Má mới làm " Đêm trăng buồn " Tôi biết vầng trăng ngày cũ đã xa Má lâu lắm rồi . Trăng đã buồn theo đời Má từ ngày  ấy .Từ cái ngày Ba bỏ Má mà đi . Má ngược xuôi , xuôi ngược một thân một mình nuôi đàn con dại, sống với đồng lương cô giáo $50 mỗi tháng nhỏ nhoi của tôi.  Áo góa phụ choàng lên đôi vai gầy guộc của Má  buồn hơn theo năm tháng, theo vận nước nổi trôi.  Ngày ấy trong đêm một mình tôi hay nghe Má khe khẽ ngân nga mấy câu thơ của ai nghe mà đứt ruột



Chẳng biết thuở nào trăng hết xanh

Sương buồn như lệ hết long lanh
Bao giờ mây biếc thôi say gió
Tôi hết vương mang một ảnh hình



 Mấy câu thơ Má ngâm tôi không cầm  được nước mắt . Tôi biết Má nhớ Ba . Má nhớ ngày xưa của Má. Vầng trăng xưa của Má đâu rồi. ?.Ôi vầng trăng xưa ai xẻ làm đôi.  Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường . Rồi trăng buồn hơn . Trăng lẻ loi hơn từ lúc con của Má lần lượt bỏ Má mà đi.Trong hoàn cảnh hiện tại những đứa con của Má như những cánh lục bình trôi dật dờ tới những bến bờ xa lạ ...

  
Má - một người con gái quê xưa, ở thập niên 20- 30 - mà tâm hồn Má rất khác thường, không giống như những người cùng tuổi tác thế hệ của Má. Nếu nói Má thuộc cả quyển Chinh Phụ Ngâm thì dễ có mấy ai tin  . Nhưng sự thực là như thế . Sau tháng 4 năm ấy Má khóc, má  ôm cả chồng sách cũ đem vào ruộng chôn dấu . Má  nhờ người đào hố, rồi Má bỏ xuống cái khạp  và chất những cuốn sách mà một thời Má yêu quí  . Xong rồi Má cứ phập phồng lo.  Rồi Má sợ đủ thứ . Má lại đem lên và ngồi một mình trong đêm đốt từng trang sách mà nước mắt rưng rưng . Má bảo tôi Má sợ không thể giữ được quyển Chinh Phụ ngâm nầy và bằng mọi cách Má phải học cho thuộc để mà còn dù ở trong hoàn cảnh xấu nhứt không thể giữ được Nó, và chỉ trong thời gian ngắn Quyển Chinh Phụ Ngâm đã được cất giữ bên Má suốt đời suốt kiếp . Để rồi trong những đêm trường tĩnh mịch một mình trong đêm Má ngân nga những câu trong chinh phụ ngâm nghe thật não nùng  ai oán



 Chàng thì đi cõi xa mưa gió

Thiếp lại về giường cũ chiếu chăn
Đoái trông theo đã cách ngăn
Tuôn màu mây biếc trải ngần núi xanh ...


 Má tôi không giống như các bà Má cùng tuổi Má . Má ăn mặc rất là giản dị . Một cái áo bà ba trắng với chiếc quần đen là đủ rồi . Thế mà tâm hồn Má trẻ lắm . Chị em tôi hay đùa với nhau bằng một niềm hãnh diện khôn cùng -Má mình mà - . Vâng Má mình là thế đó. Má thích làm thơ . Má thích đọc thơ . Má thích nói chuyện thơ văn với những người trẻ tuổi . Ngày xưa lúc còn đi dạy , bạn bè tôi đến nhà hay được má làm cà phê phin cho uống và cùng Má nói chuyện thi văn .Ai nói thơ đến đâu, má nói tới đó . Má như trẻ lại trong cái thế giới thi ca của Má . Những Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Bính và nhất là TTKH . Đó là những dòng thơ mà Má tôi yêu thích . Bài nào Má cũng nhớ, cũng thuộc không sót một câu . Tôi thích ngồi nghe Má đọc thơ . Má nói thơ . Sau 75 Má làm thơ nhiều hơn . Bài thơ một lần mà Má đến Kinh làng Thứ Bảy tìm tôi sau chuyến đi năm ấy, mới đó mà đã 32 năm


Sóng nước mênh mông thuyền bé nhỏ
Vượt đường gian khổ đến thăm con
Từng không lớp lớp mưa rơi xuống
Thấm ướt bờ mi lệ tủi hờn





  Ba mươi sáu năm qua . Tiếng tụng kinh của Má vẫn đều đều trong đêm trường thanh vắng . Chẳng biết câu kinh, tiếng kệ có làm cho Má tôi phôi pha chuyên ngày tháng cũ ?. Quên đi rồi chuyện nước non?



Ôi ! Vầng trăng ngày ấy của Má đâu rồi ? Có ai khâu dùm tôi lại miền ký ức xưa chở về cho Má  ánh trăng  của một khoảng đời yêu dấu cũ ...




Hoàng thị Tố Lang

7 comments:

Anonymous said...

Thật là bồi hồi xúc động khi đọc xong bài nầy.Băng khoăn,trăn trở,u buồn của một bà má chỉ còn biết lấy mấy vần thơ để giải bài tâm sự nhứt là trọn những vần thơ của chinh phụ ngâm khúc:
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi,
Khách má hồng nhiều nổi truân chuyên.
Xanh kia thâm thẩm từng trên,
Vì ai gây dựng cho nên nổi nầy.
Vì ai ? mà để bao nhiêu thiếu phụ
đứng trước cửa mòn mỏi trông chờ?
Thương thay!
Bạn Láng giềng



Anonymous said...

Cô thương mến ! Em rất xúc động khi đọc bài viết nầy của Cô, em cũng nhớ Má lắm nhưng không biết giờ nầy Má em ở đâu nữa ? Cô ơi ! Đọc xong bài nầy bổng dưng em khóc liền..N.
Học trò xưa

PHIEU TRAN said...

Cô TL ơi,
Thấy Cô nhắc đến mấy tiếng Kinh Làng Thứ Bảy làm mình bùi ngùi nhớ
lại lúc còn nằm trong "GỌ"nơi đó.
Còn bức ảnh ghe,xuồng,tàu bè tới lui tấp nập.Nhà cửa san sát chạy dài theo bờ sông.Con kinh đó chắc là Xẻ Rô,bắt nguồn từ bến đò Tắc Cậu đi suốt ngang Quận An Biên,KLT7,..Quận Hiếu Lễ...Còn Kinh Thứ 7 thì nhỏ và cạn hơn.Nhà cửa lưa thưa
xa xa có chiếc Cầu Khỉ bắt ngang.
Thế mà Đám Này chẳng được phép đi
qua.Muốn sang sông,phải lội dưới nươc như trâu trông qúa nhục nhã!
Lúc Cô TL nghỉ mát ở Trại trong Khu
A.Chắc có đi ngang Khách Sạn Mùa Đông của tụi nầy,dẫy nhà lụp xụp nằm xát bờ kinh đó(Khu B).Kỷ niệm
khó quên !!

Anonymous said...

Mẹ ơi, mẹ vắng nụ cười
Từ cha chinhchiến ra người hùng anh
Mẹ về ôm trọn tuổi xanh
Quyếlòng nuôilớn conthành ngườtrai

Cám ơn cô Tố Lang viết về Mẹ đã thức tỉnh CD về người Mẹ đã mất gần mười năm mà CD chưa một lần về viếng mộ..

Mẹ ơi, đời mẹ long đong
Cũng vì hai chữ Tiên Long rạng ngời
Tình con trải rộng nơi nơi
Núisông, biển cả đầyvơi tình người
Mai về dâng Mẹ nụ cười
Mẹ vui vuốt tóc mây trời trong tay
(Trích bài thơ Hoàng Sa Gác Biển)

Cát Dương

Sông An said...

Tố Lang thương ! thì ra TL về thăm má hèn chi khi SA gởi Email cho L hổng thấy trả lời mà bài củng lạc mất luôn rồi ,
Đọc bài viết của L buồn quá , TL may mắn còn má để về thăm còn mình mổi lần nhớ má chỉ biết đứng trước bàn thờ nhìn hình mà rưng rưng khóc thôi
thơ bác đọc hay mà buồn quá ,má mình thì suốt đời chỉ biết tận tụy vì chồng vì con , đôi khi mình nghỉ từ khi lập gia đình chắc chưa một lần má sống
cho cá nhân má kể từ khi mình hiểu chuyện .
Mây vẩn vơ sầu mây vẩn vơ
Sầu như chưa được sầu bao giờ
lưng còng tóc bạc bao năm tháng
Má vẩn mong chờ trăng thuở xưa
Bác hay như thế nhờ vậy Tha Hương mới có một cô chủ vườn tài ba xuất chúng thế này. Chúc mừng gia đình TL và cầu mong má sống lâu trăm trăm tuổi
để cho mình còn có được nhửng vần thơ hay . Gởi lời thăm anh Nam , các cháu và chúc Lang sức khỏe dồi dào để chăm lo cho mảnh vườn Tha Hương lúc nào củng
đầy hoa thơm cỏ lạ .
Thân
SA

Anonymous said...

Bài viết cảm động làm bà xả mũi lòng , đỏ mắt.

Ngừơi hàng xóm

rachgia said...

Có lẽ HTTL không có số " ủ tờ " nên trời xuôi đất khiến xuống bến Ong Đình Ký cùng một lúc song anh bạn kia đi chiếc vỏ vọt khác và đà bị tóm nằm nghỉ mắt ở Kinh Làng gần năm trời . Lúc nghe tin anh Ngàn ( ông bạn dạy cùng trường sau 75) bà già nghĩ con gái mình cùng đã bị tóm rồi nên khăn gói thức ăn xuống thăm con . TÔị bà già lắm xuống đó mới biết con gái mình không có ở đó bà lặn lội đi tìm ở các trại tù giam người vượt biên khác ... song tin con vẫn biền biệt và cho đến sáu tháng sau HTTL đến Canada mới có điện tín về bên nhà ...
Nhớ lại như một giấc mơ anh Bạn Láng Giềng cùng anh Cát Dượng Trần Phiêu , SongAn , người hàng xóm và em học trò của tôi ơi .
Cám ơn tất cả đã vào đọc bài viết nầy và để lại các comment vô cùng ưu ái . Xin ghi lại bài thơ Má TL làm những tháng ngày đau buồn ấy

Người đà xa rồi ta nhớ mong
Niềm riêng canh cánh ở be6n lòng
Sầu dâng lai láng buồn man mác
Dặm liễu mờ xa ai ruổi dong

Ta cố quên đi ngày tháng cũ
Cho lòng vơi bớt nỗi đau thương
Nhưng nhìn non nước màu tang tóc
Lạnh buốt tim ta mấy đoạn trường

Chẳng biết thuở nào ta trở lại
Sống thời tươi đẹp thuở xa xưa
Nụ cười đượm nở tre6n môi thắm
Chẳng lệ chia tay chẳng tiễn đưa

Mơ ước chỉ là mơ ước thôi
Thời gian đã xóa giấc mơ đời
giờ đây thực tại buồn thương lắm
Muôn vạn niềm đau hận chơi vơi


Ta sống âm thầm trong tiếc thương
Muôn người vượt sóng lướt trùng dương
Chân mây xa thẳm xin cầu nguyện
Cho người mạnh tiến chốn biên cương

Và mong một sớm trời tươi nắng
Muôn vạn người đi quay trở về
Phất phới tung bay cờ chiến thắng
Đẹp tình non nước trọ tình quê