Thầy Hồ văn Thủy
Đây
là hai nhà văn và triết gia hiện sinh người Pháp có ảnh hưởng lớn với giới
thanh niên trí thưc trong thập niên 60 của thế kỷ 20. Cả hai tuy cùng thời, cùng được giải Nobel vè
văn chương, cùng một trường phái triết
học. nhưng tư tưởng lại có nhiều khác biệt. Ngay trong cách hành văn cũng thế.
Sartre thì trừu tượng, bay bướm, bóng
bẩy...nên rất khó hiểu, Camus thì đơn giản, chân phương. Lấy hai cuốn tiểu
thuyết La Peste của Camus ( Gallimard, 1972) và La mort dans l’âme của Sartre ( Gallimard, 1970) để cụ
thể hóa nhận xét trên.
1/
La mort dans l’âme ( Chết trong tâm hồn) nói về tâm trạng của người Pháp, binh
lính Pháp trước cảnh thất trận trước quân Đức trong Thế chiến thứ 2: tuyệt
vọng, nhục nhã, oán ghét lịch sử, khinh khi lãnh đạo, nguyền rũa kẻ thù, nghĩa
là đối phó Cái Ác bằng hằn học, thù hận...nhưng các chương mục kết cấu tùy
hứng, rời rạc, chẳng có quan hệ thống nhất với nhau. Thêm vào đó là các mẫu đối thoại nặng tiêng lóng được khai thác triệt để làm khó hiẻu, nhàm chán. Nhưng điều đáng là nói tác giả cứ lặp đi lặpi lại mãi nổi khắc khoải hiện sinh trong nạn kiếp thất trận, mất nước mà không đưa ra được một lối thoát nào cho tư duy, dù chỉ là ảo tưởng. Nói cách khác, nếu chiến tranh cũng là một thứ tai họa khủng khiếp, bất nhân như dịch bệnh, thiên tai mà người bị hại không còn cách nào khác là coi mình như một nạn nhân bất lực trong hành động, trong tư duy, thì các nhân vật của Sartre đúng là những mẫu người như thế, tức là tiêu cực, chịu thua số phận, khác hẳn các nhân vật của Camus trong La Peste.
hứng, rời rạc, chẳng có quan hệ thống nhất với nhau. Thêm vào đó là các mẫu đối thoại nặng tiêng lóng được khai thác triệt để làm khó hiẻu, nhàm chán. Nhưng điều đáng là nói tác giả cứ lặp đi lặpi lại mãi nổi khắc khoải hiện sinh trong nạn kiếp thất trận, mất nước mà không đưa ra được một lối thoát nào cho tư duy, dù chỉ là ảo tưởng. Nói cách khác, nếu chiến tranh cũng là một thứ tai họa khủng khiếp, bất nhân như dịch bệnh, thiên tai mà người bị hại không còn cách nào khác là coi mình như một nạn nhân bất lực trong hành động, trong tư duy, thì các nhân vật của Sartre đúng là những mẫu người như thế, tức là tiêu cực, chịu thua số phận, khác hẳn các nhân vật của Camus trong La Peste.
2/
Trong La Peste ( Dịch hạch), Camus sử dụng loại văn giản dị, dễ hiểu nhưng vẫn tạo
được
sự căng thẳng tăng dần trong một kết cấu
mạch lạc, nhất quán nên lôi cuốn được độc giả suốt câu chuyện.
Ngay
cả tư tưởng hiện sinh trong thời mạc vận của các
nhân vật Camus cũng khác hẳn. Nếu ta coi dịch bệnh cũng là một tai ương phi lý
và khủng khiếp ngang hàng với chiến tranh ta sẽ thấy quan niệm hiện sinh của
Camus tích cực hơn. nhân bản hơn. Thật vậy
thay vì chấp nhận phi lý của cuộc sống , hay của cỏi “ sống nhày nhụa,
đáng buồn nôn” trong bế tắc như Sartre,
Camus đề ra một triết lý hành
động tích cực, nghĩa là không phải làm lấy có, làm để tự trấn an bản thân và
người đời trước một bế tắc, một Cái Ác,
đó là hy sinh niềm riêng để “chung lưng đâu cật” hạn chế tác động và
ảnh hưởng tai hại của tai họa cho dù cuộc chiến đó là vô vọng nhưng ít ra thì
cũng tìm được một lối thoát cho sự phi lý của hiện sinh. Nhiều ý tưởng cao đẹp
được đưa ra làm động cơ cho hình thức đối phó này.
a) Bị cách ly với thế giới bên ngoài, với
người thân ở nơi khác, cách ly gần như
vô hạn định, họ, những người sống trong vùng có dịch bệnh ” cảm nhận được nổi đau sầu thẩm của tù nhân, của kẻ bị lưu đài,
đó là phải sống với một ký ức không còn được sử dụng vào đâu cả. Chính vì cái
quá khứ đó mà họ ngày đêm chỉ nghĩ đến
hương vị của tiếc nuối. Tất nhiên họ
cũng muốn thêm thắc vào đó tất cả những gì mà họ chợt cảm thấy trước kia lẽ ra
họ phải làm với người thân, những người họ đang mong đợi, nhớ nhung...Bất nhẩn
với hiện tại, thù địch với quá khứ và bị tước bỏ tương lai, họ giống y như
những thành phần mà công lý và sự hận thù cúa xã hôi buộc phải sống sau cánh
cửa ngục tù”.
Nếu chỉ có những suy nghĩ như thế này
thì nhân vật của Camus chỉ mới ở vào tâm trạng của một nạn nhân, khổ đau và tự
dày vò cách này, cách khác giống loài bò nhơi đi nhơi lại nắm cỏ khô. Phải có một hành động gì đó trước Cái
Ác chứ. Ông tiếp: “ Cách duy nhất để
thoát khỏi cuộc nghĩ ngơi không chịu nổi này là cho chạy lại những con tàu
trong trí tưởng và lấp đày giờ giấc nhàn rổi bằng tiếng còi liên tục của cái
còi, thật ra còn lặng thinh” (La peste, p.72). Đấy là thái độ tâm lỳ duy
nhất có thể trong bối cảnh dịch bệnh đang hoành hành dữ dội.
b)
Tai ương dù dưới hình thức nào, dù từ hướng nào cũng mang tính phi lý, nhất là
khi ta cho rằng thế giới này không là một ngẩu nhiên mà do một Quyền Năng minh
mẩn, vị tha ngự trị. Một đại diện cho
Quyền Năng đó, linh mục Penelope, đã cố biện minh sự minh mẩn của Chúa trước
tai ương gây chết chóc hàng loạt trong bài rao giảng như sau:
“
... Người trung chính không sợ nó ( dịch
hạch) nhưng kẻ ác ôn có lý do để sợ. Trong vựa thóc vĩ đại của vũ trụ , liềm
hái ( fleau) tử thần giáng trên lúa nhân loại cho đến khi lúa thóc tách khỏi
rôm rạ.. Rồi sẽ có nhiều rôm rạ hơn lúa
thóc, sẽ có nhiều người bị gọi hơn những người được bình chọn, và tai họa này
không do ý Chúa . Ý nhân vật này muốn nói kẻ xấu, kẻ ác thì mới sợ ngọn hái
tử thần, tức là sẽ xa vào địa ngục, người tốt thì chẳng phải sợ sệt gì hết vì
sẽ được hưởng phúc đời đời trên Thiên đàng, nhưng tiêu chuẩn thế nào là tốt
xấu, thiện ác ngày nay phức tạp lắm, biện chứng lắm, co giản lắm. Cụ thể như
giết vài người để cứu nhiều người có là ác hay không?). Hình như tu sỉ này cho
rằng không. Ông tiếp: “ Lâu lắm rồi thế
giới này đã câu kết với cái ác, lâu lắm rồi nó tựa vào ân sủng của Chúa. Chỉ
cần hối cải, mọi thứ đều có thể… Ý
muốn nói làm chuyện ác đức rồi xưng tội, hay ăn năng hối cải rồi cứ tưởng như
thế là xong, là có thể yên chí tiếp tục và như thế thì chưa hiểu ý Chúa. Ông
tiếp: “ việc này không thể kéo dài…nên
Chúa đã quay lưng vì đã mệt mõi chờ đợi
trong ( p.92).
Như
vậy tác động của tai ương là để trừng
phạt kẻ ác, kẻ xấu, thế sao người tốt cũng không tránh khỏi? Ông này lại bảo sở dĩ như thế vì đối với người tốt “ Chúa không còn kiên nhẩn chờ đợi lâu hơn
nữa. Ngườii muốn nhìn thấy các con lâu hơn, đó là cách của Người thương yêu các
con, và nói cho đúng, đó là cách duy nhất. Đấy, chỉ vì quá mệt mõi trông chờ sự
hiện diện của các con, nên Người đã đê tai họa thăm viếng các con như đã từng
viếng thăm các xã hội khác từ khi có lịch sử loài người”(p.93).
Tất nhiên đây chỉ là quan điểm riêng của tôn
giáo, hay một nhánh tôn giáo, vừa để lý giải các phi lý mà loài người phải gánh
chịu, vừa để kêu gọi lấy sự cầu nguyện và chịu đựng để đối phó với tai ương.
Nhưng cách đối phó thụ động như thế
không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, vốn cũng là một vấn nạn lớn
cho tất cả tôn giáo ( Ví dụ: Loài người sinh ra làm gì mà phải gánh chịu tai
ương to tác thế này ?). Ngay cả linh mục Penelope , sau bài thuyết giảng cũng
đã tình nguyện tham gia các hoạt động
làm hạn chế lây nhiễm, trợ giúp nạn nhân, nghĩa là khi Thượng Đế ngoảnh
mặt thì loài người cũng không nên quay lưng với đồng loại dù cho hành vi dấn
thân đò có vẻ như ảo tưởng, không hiệu quả.
c)
Những tình nguyện viên xả thân để cứu vản
một bi kịch, để hạn chế hay đối phó một tai họa không phải vì họ muốn chống chọi với
thần thánh, cũng không phải để làm anh hùng cái thế, để trở thành
mẫu mã cho đời tôn sùng. Họ chỉ làm việc phài làm. “Họ đơn giản chỉ là loại anh hùng vô
nghĩa và khuyết danh, chỉ đặt cho mình chút lòng tốt và một lý
tưởng có vẻ thật buồn cười. Điều này sẽ trả lại cho chân lý cái
phần của chính nó, như khi ta cộng
hai với hai bằng bốn, và sẽ đẩy
anh hùng tính vào hàng thứ
cấp...để nhường chỗ cho yêu sách rộng lượng của hạnh phúc.”
(p.129). Tóm lại, làm điều thiện không phải để tạo ấn tượng với
người đời. mà chỉ đơn giản thể hiện , trong thầm lặng, trong khiêm
tốn, điều phải làm dù hiệu quả thực sự là khó đoán.
“ Cái ác tiềm tàng
trong thế giới, hầu như nó xuất
hiện do sự thiều hiểu biết và dù đã hành động do thiện tâm, ta cũng có
thể gây lắm tổn thất như sự hung ác, nếu sự thiếu hiểu biết của ta
không được soi sáng. Về cơ bản loài nguời là tốt đẹp... nhưng họ đều
ít nhiều thiếu hiều biết. và đó chính là khác biệt giữa lành và ác,
điều ác gây nhiều thất vọng nhất là điều ác do ngu dốt mà cứ tưởng
mình thông thái và cho phép mình giết người. Tâm hồn của kẻ sát nhân
thường đui thột và cũng không có
lòng tốt thực sự hay tình cảm cao đẹp nếu không có sự sáng suốt
cần thiết” (p.124).
Tất nhiên, có rất nhiều cái ác trong
thế giới này, có thứ do thiên nhiên như thiên tai, tật bệnh, di truyền,
có thứ do con người làm ra. Với tai họa thiên nhiên thì cách đối phó
duy nhất có thể làm được là hạn chế tổn thất bằng sự hiểu biết,
bằng chung lưng đâu cật. Nhưng với tai họa do loài người tạo ra cho đồng
loại thì không hẳn là do thiếu hiểu biết, bởi ngoaị trừ vài trường
hợp mất tự chủ, loài người thường dựa vào một ý tưởng nào đó để
cho phép mình gây hại đồng loại, mà ý tưởng nào cũng nhằm bảo đảm
quyền lợi, quyền lực của cá nhân hay phe nhóm, ta đã từng chứng kiến
những người cùng tôn giáo còn sát hại lẫn nhau chỉ vì một khúc mắc
trong tín ngưởng mình. Xem ra, cái cách giải quyết vấn đề bằng sự
sáng suốt cần thiết chỉ là chuyện đầu môi, chót lưỡi mà thôi.
Tóm lại, theo Camus, cỏi hiện sinh là phi
lý ( absurbe) và người hiểu biết là người chấp nhận cách sống giống như
Sisyphe, cứ cố đẩy một hòn đá lên đỉnh cao, đá tuột xuống vẫn phải cố đẩy lên,
tất nhiên không bao giờ tới đỉnh. Điều
này có nghĩa là khi gặp tai ương nan giải ( mà tai ương từ mọi phía thì nhiều
lắm) cách đối phó duy nhất là tập sống chung với nó trong tinh thần vớt vát
được chừng nào hay chừng ấy. Nhưng thử hỏi bao nhiêu người có đủ can đảm và
kiên nhẩn sống chung với phi lý ấy mà tâm hồn vẫn an bình, vẫn lành lặn không
bị stress? Mà không cảm thấy “ buồn nôn”
như Sartre đã nói? Và nếu thế thì đâu mới là sự giải thoát? Sartre đã có lần
chủ trương nên dựa vào chủ nghĩa Mác ( theo nghĩa nguyên thủy, không có bốc lột
giai cấp, chỉ có chung lưng đâu cật để cùng nhau gánh vát khó khăn chung và
riêng). Đây đúng là thiên đường, chỉ tiếc người mác- xít không phải ai cũng là
thiên thần, nhất là khi nắm được quyền lực trong tay.
Cái Ác dưới mọi hình thức và Hạnh phúc của
chúng ta luôn là hai thái cực bất dung hợp và nan giải ngay cả về mặt lý luận,
nếu ta hoàn toàn trung thực trong tư duy, tất nhiên ngoại trừ trường hợp cố
tình làm chuyện ác để mưu cầu hạnh phúc riêng. Có lẽ cách duy nhất là phải tập
sống chung với nó.
.
2 comments:
Tôi không viết comment cho bài nầy,vì triết lý làm cho tôi nhức đầu lắm .Tôi chỉ nhắn tin hỏi anh một việc.Anh có tin tức gì về Nguyễn Công Trí không? .Năm xưa anh tổ chức buổi trình diễn độc tấu guitare do anh Trí đàn.Nếu có tin xin anh cho tôi biết.
Email của tôi : hieulecalgary@hotmail.com
phone: (403)1250 CÀRIDÊ
Đính chánh
Số phone (403) 207-1250
CÀRIDÊ
Post a Comment