________________
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bài thơ do Cô Trần Thị Lam sinh năm 1973 giáo viên chuyên văn Trường THPT Chuyên Hà Tĩnh
CÔ GIÁO TRẦN THỊ LAM (HÀ TĨNH) BỊ CÔNG AN BẮT, CÓ THỂ BỊ KỶ LUẬT ĐUỔI DẠY vì bài thơ dưới đây.
Bài thơ được đăng lên FB vào 20h ngày 25.4.2016. Tới 23h ngày 26.4.2016 đã có hơn 2000 lượt chia sẻ. Bây giờ thì FB của cô ấy đã bị khóa lại.
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGộ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THI LAM
(Hà Tĩnh)
2 comments:
Để trả lời câu hỏi…
Hoài Phong
Thơ em rực sáng trong đêm
Là giòng máu nóng chảy mềm tim anh.
****
Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Bọn lãnh đạo toàn lũ đầu trâu ngựa
Năm ngàn năm biết nói làm sao nữa
Sống trong cùm xiềng xích dám kêu oan !
Đất nước mình không lạ quá đâu em
Những chiếc bánh vẽ Mác Lê kỳ vĩ
Đầy những dự án tượng đài con khỉ
Sinh mạng dân thì như chỉ mong manh
Đất nước mình buồn quá phải không em
Hòn ngọc viễn đông giờ đây đã hết
Nhớ sóng Hoàng Sa, bạn bè đã chết
Nhớ quân lệnh buồn cuối tháng tư đen
Đất nước mình thương quá phải không em
Tiếng khóc bé thơ vì gồng gánh nợ
Của lũ chóp bu là loài cầm thú
đang đẩy dân mình vào những tối đen
Đất nước mình rồi sẽ về đâu em
Em đã hiểu và rồi em sẽ bước
Hãy đứng lên em, người sau, kẻ trước
Hãy đạp cho nhào chế độ gian manh.
Hoài Phong
Đất nước mình…
PTD
Đất nước mình văn hiến bốn ngàn năm
Đất nước ngàn đời của tổ tiên trao cho con cháu
Đất nước đắp bồi bằng núi xương, sông máu
Sao bây giờ lại ngộ thế em ơi!
Không, đất nước mình vui lắm đấy thôi
Mỗi một năm có tám ngàn lễ hội
Bao kỷ lục nọ kia, nhiều trò múa rối
Tiền bạc vung ra mua cả thánh thần
Đất nước mình quá đỗi bình yên
Chung sống bình yên với láng giềng hữu hảo
Rừng núi quê hương, chủ quyền biển đảo
Đã có bạn vàng dang tay giữ hộ cho rồi
Đất nước mình ổn định lắm em ơi
Ngay cả tham nhũng cũng cực kỳ ổn định
Đánh chuột sợ vỡ bình thì thôi, đừng đánh
Bởi bình vỡ rồi chuột nấp vào đâu?
Em không thấy đất nước mình hạnh phúc lắm sao?
Hạnh phúc xếp vào hàng nhất nhì thế giới
Cười vui lên đi, đừng lo gì thiếu đói
Ngắm pháo hoa sáng trời là hạnh phúc vô biên
Đất nước mình giàu: lắm bạc nhiều tiền
Có bôxit Tây Nguyên, có lò hạt nhân, có Formosa Vũng Áng…
Có bao nhiêu trụ sở công quyền, dinh cơ hoành tráng
Đầy tớ sướng như tiên, ông chủ phát thèm
Đất nước mình tuyệt lắm đó em
Cả đất nước cùng vui ăn bẩn
Đừng nghĩ suy chi cho lòng vướng bận
Chết đúng quy trình thì đã làm sao?
Em đừng hỏi đất nước này rồi sẽ về đâu
Đã có biển chỉ đường, cứ thế mà đi tới
Cả em và tôi, các thế hệ cháu con hãy kiên trì, nhẫn nại
Cuối thế kỷ này sẽ lấp ló bình minh!
Cả bốn biển năm châu, rồi sẽ phải ngước nhìn!
PTD
Post a Comment