From Việt Báo
Sàigòn cũng như Phan Rang không có 4 mùa, nhất là mùa Thu. Nhưng Sàigòn cũng như Phan Rang đều có những đêm trăng Thu mờ ảo đẹp và buồn giống như mắt của em.
Khi tôi đậu xong tú tài 1 thì em mới băt đầu lớp 3 tiểu học. Tôi vào Sàigòn ở trọ nhà mẹ em, môt người cô họ xa, để theo học ban Triết, trường Chu Văn An. Lúc đó em chỉ là môt em bé mới biết làm toán cộng, đôi khi cũng biết nũng nịu như hoa mắc cỡ. Những ngày đó, mẹ em nhờ tôi kèm em học thêm toán trừ, toán nhân, toán chia. Em thường hỏi tôi tại sao có nhiều thứ toán dữ vậy? Tôi cười trả lời em-ngoài đời còn có nhiều thứ tính toán hơn thế nữa. Em mở mắt to nhìn tôi, em gật đầu và mỉm cười, có lẽ em cũng hiểu được phần nào ý nghĩa của câu tôi vừa nói với em?
Nhà mẹ em ở Bàn Cờ, khu lao động gần Chợ Lớn. Tôi và anh chị của em chia nhau căn gác lửng để ngủ và học hành. Có những buổi xế chiều tôi ngủ trưa, khi thức dậy tôi giật minh khi thấy em gối đầu trên bụng tôi em ngủ say mê. Bây giờ không hiểu em còn có nhớ những lúc ấy không nhỉ. Riêng tôi thì nhớ suốt đời, nhất là đôi má đỏ hồng và đôi lông mi mượt mà của em. Sau 5 năm ở trọ nhà em, tôi thấy em lớn và cao rất nhanh, gương mặt em có những nét gợi cảm vô cùng quyến rũ. Đôi khi tôi thấy em ngồi thẫn thờ môt mình, thì thầm những tình khúc của Trịnh. Em thường nói với tôi về ba em, một kỹ sư hiện ở Paris, ông đã có vợ đầm, bên nội em có quốc tịch Pháp nhiều đời... Khi tôi bắt đầu học năm thứ 3 trường Y-Sài Gòn tôi dọn vào ở trong cư xá sinh viên-Câu Lạc Bộ Phục Hưng- 43 Nguyễn Thống, thuộc quận 3 Sàigòn. Từ đó tôi ít khi trở lại thăm em mặc dầu lúc nào tôi cũng nghĩ về em, có những suy đoán về em, giờ này có lẽ em đang ngồi trong quán cà phê Givral ở đường Catinat hay ở đâu đó, với một anh chàng sinh viên nào đó...
Bẵng đi vài năm tôi nghe tin em đã có chồng. Thú thật khi nghe tin đó tôi thấy mình mất mát một điều gì, lòng tôi xao xuyến lạ thường. Chồng em là một sĩ quan phi công lái trực thăng. Rồi đến lượt em có cô con gái xinh đẹp như em thuở còn nhỏ. Tôi không hiểu tại sao trông em không mấy gì vui mặc dầu em vẫn đẹp như xưa.
Đến lượt tôi cũng có vợ. Vợ tôi một cố gái ngoan hiền. Chúng tôi có môt con trai, cũng nghich ngợm giống tôi lúc còn nhỏ. Lúc đó em thường khen tôi một người chồng phải đạo, môt người cha mẫu mực biết thương con, một người đàn ông biết bảo vệ hạnh phúc gia đình. Khi em nói những câu đó tôi thoáng thấy mắt em buồn. Khiến tôi có cảm tưởng em không mấy vui khi tôi đi lấy vợ.
Một chiều nào em bắt gặp người con gái lạ đi bên cạnh, ngã đầu vào vai tôi. Em biết đó là ‘người ấy’ của tôi. Em cố nghiêng đầu nhìn cho rõ, em giật mình khi nhận ra ‘người ấy’ là cô con gái ở sau chùa Kỳ Viên. Từ đó em thường lân la đến nhà ‘người ấy’. Không hiểu em nói những gì mà “người ấy’ không còn hẹn gặp tôi nữa. Tôi đành mất ‘người ấy’, không dám trách em môt lời.
Rồi môt lần tôi thấy hai mẹ con em ngồi trong quán ăn, tôi mới hay hiện nay em chỉ sống như bà mẹ đơn chiếc, chồng em đã qua đời. Thế là tôi đã mất ‘người ấy’ cũng như em đã mất chồng. Bây giờ em vẫn uống café một mình. Thỉnh thoảng tôi lên mạng gửi tin nhắn đến em, hỏi em sao rồi? Có tin gì vui không? Em cho tôi hay hiện thời cũng vài người theo đuổi em nhưng em nghĩ rằng chẳng bao giờ em có đươc môt người xứng đáng để tựa vào hay gối đầu trong lúc em cảm thấy cô đơn cần được an ủi.
Nhiều lúc tôi cũng cầm lòng không đặng, tôi lên mang gọi bông đùa với em, tại sao em và anh không ăn ở với nhau như vợ chồng em nhỉ. Tôi chỉ nghe em sụt sùi trong chiếc khăn tay...
Mãi đến bây giờ em và tôi vẫn lên mạng chí chát vơi nhau. Quen rồi. Đến nay em và tôi vẫn thế..
Ngoài kia trăng Thu vẫn đẹp và buồn../.
Đào Như
No comments:
Post a Comment