XƯA BẠN HAY NGỒI CAFE Ở ĐÂU?
Cre: Nguyễn Đông Thức
Xưa, với mình có nghĩa là trước 1975, ở Sài Gòn.
Thời đó làm gì có những chuỗi cà phê như Trung Nguyên, Phúc Long, Highlands, Katinat… Nhưng Sài Gòn thì thời nào quán cafe cũng đầy, từ mặt tiền sang trọng cho tới hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng có.
Xưa, vừa đi học vừa đi dạy thêm, hai năm cuối học trường QGHC hưởng lương như công chức, túi rủng rỉnh tiền, tôi mới bắt đầu biết những Brodard, Givral, La Pagode… đều trên đường Tự Do, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng, khi muốn giựt le với một cô bạn gái. (Còn nhớ khi đó ở Brodard và Pagode đều có máy Jukebox, bỏ một jeuton vào nghe được một bài, toàn nhạc hay. Thậm chí tôi còn nhớ ở Pagode, bấm nút E6 là bài “J’Entends Siffler Le Train” của Richard Anthony nữa!). Cũng Quận 1, ngay ngã 4 Lê Lợi - Pasteur, có cà phê Mai Hương mấy ông sĩ quan về phép hay ngồi rửa mắt. Thứ Bảy, Chủ nhựt là full bàn.
Nhưng buổi sáng tôi vẫn thích cà phê ở kiosque Hương Lan trước bưu điện, ăn ổ bánh mì cóc gà xé hoặc cái croissant với tách cà phê sữa nóng. Thỉnh thoảng, nhớ thời trung học thì lại về kiosque Hẹn trước Sở Thú, ngồi ngắm các cô học sinh Trưng Vương dễ thương gì đâu ríu rít đến trường. Làm biếng thì nguyên một vùng Phú Nhuận và Tân Định gần nhà là cơ man quán cà phê nhỏ, dễ thương. Cafe vợt ở Phú Nhuận, Tân Định có luôn, mà như hồi xưa cafe vợt ở đâu cũng có chớ đâu là hàng hiếm như bây giờ.
Không biết có bạn nào biết quán Thu Hương trên đường Hai Bà Trưng gần ngã tư Hiền Vương, giới sinh viên học sinh hay ngồi? Có thời gian ngày nào tôi cũng ngồi đây.
Công thức làm quán cà phê như ở Thu Hương khá đơn giản: phải có một cô cashier (ngồi quầy) có vẻ đẹp hơi liêu trai, tóc dài, mình dây, bận áo dài, trên bàn để một cây đèn vàng có cái chụp màu trắng… Cô chỉ cần ngồi thôi, đầu hơi cúi xuống, là đủ cho các anh khách ngắm và mơ bao chuyện, từ đàng hoàng cho tới bậy bạ. Lẽ dĩ nhiên phải có một chiếc Akai và vài cuốn băng nhạc thời thượng. Cà phê Hân trên đường Đinh Tiên Hoàng cũng chơi công thức này. Cũng là một địa chỉ mà hầu như ai hay đi cà phê ở Sài Gòn đều biết. Ngồi ngắm em qua làn khói thuốc, nghe Duy Quang hát “Người từ trăm năm, về ngang trường Luật. Người từ trăm năm, về ngang trường Luật. Ta hỏng Tú Tài, ta đợi ngày đi. Đau lòng ta muốn khóc…” mà muốn khóc luôn, sợ rớt là đi lính nên phải chạy về ôm cua học.
Trên đường Nguyễn Du khúc gần ngã ba Chu Mạnh Trinh cũng có một loạt quán cà phê và đủ loại cocktail mà vào mùa thi thường đông nghẹt. Ngồi tới 9h rồi về gạo bài tới 1-2h sáng là chuyện bình thường của giới sĩ tử hồi xưa. Trong và ngoài các trường đại học đều có quán cà phê, nổi tiếng nhứt là cà phê Văn khoa.
Con gái hồi xưa không đi cà phê đông đen như bây giờ nha! Kiếm được một cô đi cà phê mà phì phèo điếu Dunhill xanh như tôi đã có, phải nói là của hiếm.
Nhớ lại, chất lượng cà phê hồi xưa khác xa bây giờ. Cà phê có bắp rang, có cau khô, có bơ, thậm chí có kýninh… là chuyện bình thường. Thậm chí chẳng mấy ai than phiền. Có khi uống được ly cà phê nguyên chất lại chê dở cũng không chừng.
Xưa bạn hay ngồi cà phê ở đâu?
(Chú thích ảnh: Cafe Brodard ngay ngã ba Tự Do - Nguyễn Thiệp, sang trọng một thời. Sau 1975 suốt chục năm, là nơi bán phở và xôi bình dân cho cán bộ công nhân viên ăn. Những tấm ốp trần và tường bong tróc nham nhở, thấy muốn khóc!)
(Bài sưu tầm)
1 comment:
Tôi cũng học QGHC thời Đệ Nhất CH , vì nhà nghèo , tiềng học bổng để góp gạo nuôi em không dám lang thang ở quán cà phe sang trọng đâu!
Post a Comment