___________________________________
HOÀNG THỊ TỐ LANG
1 - Đêm như dài ra thêm với giấc ngủ không đến được. Định mở tủ lấy viên thuốc ngủ rồi lại thôi. Với chiếc áo len mặc vào tôi đẩy cửa phòng nhẹ đi ra ngoài. Trời đã sang đông rồi. Tháng mười hai, trời mới 5 giờ chiều mà tối đen như mực, như đêm đã về. Hàng cây hai bên đường đã trơ trụi lá từ lâu trên đường đi đến Gym.
Dự đoán thời tiết nghe nói tuyết năm nay ghê lắm, nhiều hơn mọi năm. Chiếc đồng hồ trên tường từng nhịp gõ đều trong đêm vắng. Sao giờ nầy nhớ và thèm làm sao một tiếng rao khuya trên đường năm xưa của thuở nào. Nhớ xe hủ tiếu khuya của chú Kènh người Tàu mà con tôm thật dòn ngon hết biết, cứ khoảng 11 giờ tối là y như đúng hẹn, xe hủ tiếu đi ngang nhà với tiếng rao hàng lơ lớ quen thuộc "Ai ăn hủ tiếu hông?", hoặc cô Sáu chè thưng mà giọng rao hàng thật thánh thót lồng lộng giữa đêm trường "Chè thưng bột khoai nước dừa, đường cát đây"... đây. Xa lắm rồi ngày ấy. Cuộc sống là đi tới mà sao tôi cứ quay quắt tìm kiếm những cái đã qua, những cái mà không bao giờ trở lại, nhưng sao ấm áp lạ lùng mỗi lần nghĩ đến. Bụng cồn cào muốn ăn một cái gì đó. Nhớ Má năm xưa. Nhớ những tháng ngày cùng cực của Mẹ con mình sau tháng tư năm ấy. Má như cái cò lăn lội bờ sông, gánh gồng một thân một mình nuôi đàn con bảy đứa. Ngày nào cũng như ngày nào tối mịch má mới từ ruộng về, hai Mẹ con hay lục đục ăn khuya. Một tô mì gói. Một dĩa cơm chiên với tỏi phi với dầu cho vàng, đập thêm cái trứng cho vào chút nước mắm, chút tiêu, chút hành lá cắt nhỏ mà sao ngon lạ ngon lùng. Đã xa rồi những tháng ngày cực khổ mà Mẹ Con bên nhau chia nhau từ củ khoai, trái chuối. Những nghiệt ngã của quê hương cho Mẹ con ta xa nhau cả ngàn trùng sóng nước. Các con của Má giờ như đàn chim bay đi mỗi người mỗi ngã và đêm nay trong khoảnh khắc nầy con nhớ Má vô chừng... con thèm gọi làm sao lúc nầy hai tiếng Má ơi...
2 - Mùa đông thực sự đã về trên thành phố nầy. Đêm qua trời đã rơi xuống độ âm -20 độ C. Cộng thêm độ lạnh của gió nhiệt độ ngoài trời như là -30 độ C. Tháng mười hai rồi mà. Thiên hạ đang sửa soạn đón chào giáng sinh, một năm sắp hết, một năm mới bắt đầu, thời gian vùn vụt trôi qua trong cái tất bật của đời sống nơi xứ người...
Mùa đông vẫn đẹp, vẫn lãng mạn trong tôi như tự bao giờ. Hồi ở trại tị nạn mới qua lần đầu tiên thấy tuyết tôi cứ ngỡ mình lạc vào cảnh thiên thai. Thơ mộng và lãng mạn vô cùng. Những năm tuyết đổ nhiều chung quanh thành phố những ngọn đồi tuyết thật đẹp. Hồi đó những ngon đồi tuyết đó là chỗ chơi tuyệt diệu nhứt của các con tôi trong mấy tháng mùa đông. Cuối tuần nào chúng cũng đòi bố mẹ chở ra mấy cái Park gần nhà để chơi skateting. Những con sông nhỏ bao bọc chung quanh Park đông cứng lại và là nơi đám con nít nhỏ kéo nhau xuống mà chơi. Tụi nhỏ chẳng biết lạnh là gì. Mẹ chúng đứng lạnh run nhìn con chơi cho đến hai má đứa nào cũng đỏ ửng cả lên mới chịu đi về. Do đó mỗi tuần chỉ có 2 ngày cuối tuần nghỉ ngơi mà tuần nào cũng lái xe đưa con đi. Đợi con chơi xong rồi về cũng mất toi đi một ngày cuối tuần, tôi mới có sáng kiến kêu người làm một cái cầu tuột ở phía sau nhà. Tấm ván thật dầy và bào láng hồi mùa hè cẩn thận được đem ra đặt dốc xuống trên đồi tuyết nhỏ sau sân nhà như một tảng băng nước đá thật dầy. Tụi nhỏ thích lắm. Sáng thứ bảy hay chủ nhật nào cũng vậy nào cũng vậy ăn sáng xong là mấy chị em chúng nó nai nịch gọn gàng để chuẩn bị ra sân chơi. Lần nào chúng cũng rủ rê "Mẹ có đi ra chơi cầu tuột với tụi con không? ". Sợ con buồn tôi ra một chút rồi lại trở vào, miêng. thì cứ xuýt xoa "Lạnh để mẹ vô". Mà lạnh thật. Song hình như con nít sinh ra và lớn lên nơi xứ nầy không biết lạnh là gì. Winnipeg lạnh có tiếng của Canada mà. Vậy mà tôi đã chôn đời mình ở cái xứ nầy cùng có hơn 30 năm. Một năm có 12 tháng mà mùa đông đã chiếm đi hơn phân nửa. Ôi Cái xứ Cà Na của tôi là thế đó mùa đông có hôm -40 độ C thì là chuyện bình thường do đó má tui qua đây chỉ một năm thôi Má đã tuyên bố:
- Cái xứ nầy cho ăn vàng cũng không ham ở lại.
Và Má đã lên đường trở về quê cũ. Chị em tôi cũng biết người già nên sống ở quê cha đất tổ nên đứa nào cũng không cản Má ở lại. Má nói thế chớ Má quên rồi hồi cái năm đó Má đã thu hết vốn liếng, cho con vàng để cho con lên tàu, cho con chạy trốn, má tình nguyện cho con bỏ Má mà đi đến cái vùng trời xa lạ nầy để đi tìm chút Tự Do.
3 - Nhớ năm đầu hồi ở trại tị nạn mới đến đây, áo quần chính phủ cho làm sao cho đủ ấm. Mỗi lần ra đường là phải trùm ba bốn lớp áo. Có lần đến lớp học, nhìn tôi cởi bao nhiêu lớp áo, hết lớp nầy đến lớp khác, vì trong phòng đều có sưởi nên trùm cả đống áo như vậy rất nóng không làm sao ngồi học được, tôi lam mọi người trong lớp đều cười. Cái cười không có ý chọc ghẹo, giễu cợt mà họ biết ngay tôi là dân mới tới. Nhớ anh bạn cùng lớp đã âm thầm quyên góp tiền trong lớp và qua ngày hôm sau đã khệ nệ mang vào lớp và trao cho tôi chiếc áo mùa đông dầy cơm... Mùa đông nơi đây ra đường bạn không đủ ấm chỉ cần 5 phút thôi da bạn sẽ bị cháy vì lạnh. Cái xứ lạnh tình nồng của tôi là thế thì làm sao Má ở lại cho được. Tôi không giữ Má ở lại vì cái hạnh phúc của Má hơn ai hết tôi hiểu không phải là chốn nầy. Ngày đưa Má ra phi trường trở lại quê nhà, tôi cố gắng không khóc để Má yên lòng trở về chốn cũ...
4 - Theo dự đoán năm nay Winnipeg Manitoba của tôi lạnh lắm, đọc bản tin trên google mà tui mắc cười, cần gì dự đoán, thành phố tôi ở là một trong 5 nơi lạnh nhứt thế giới mà, hỏng lẽ còn lạnh thêm nữa sao, nhớ hồi ở trại tị nạn Mã Lai, tôi có thể đi Mỹ được vì là người làm việc trước 1975 song cũng phải đợi trong Waiting list, đời sống ở trại hổn độn quá tôi muốn đi định cư sớm nên khi phái đoàn Canada đến phỏng vấn để nhận người, tôi đà nộp đơn xin đi, lúc đó trong tàu ai cũng le lưỡi lắc đầu ái ngại cho tôi, song tôi bảo cho mọi người yên lòng:
- Người ta sống được thì mình sống được và nơi nào trong lúc nầy cũng tốt hơn nơi chốn mà mình đã bỏ đi.
Nhớ hoài đêm tối trước khi tôi rời trại để lên Malaysia mà đi Canada Xuân Mai em học trò cũ ở Lâm Quang Ky đến thăm cô giáo để mai cô lên đường, em cứ nắm tay tôi, mắt đỏ hoe mà nghẹn ngào dặn dò "Bên đó lạnh lắm Cô ơi, cô rán gìn giữ sức khỏe nghe cô, cô đi biết bao giờ cô trò ta có lần gặp lại." Lúc đó tôi chỉ có 80 pounds. Nghe em nói mà tôi không cầm được nước mắt... Thế mà gần 40 năm trôi qua, bao nhiêu vật đổi sao dời và Xuân Mai cô bé học trò dễ thương ngày nào của tôi đã nằm xuống bên trời đất khách.
5 - Tháng mười hai rồi. Tự nhiên sao lúc nầy nhớ vô chừng là nhớ bài hát năm xưa "Mười hai tháng anh đi". Nhớ quê hương điêu linh những ngày binh lửa...
Tháng Giêng xuôi quân ra Huế
Cố Đô hoang vu điêu tàn
Bãi học chiều, em vắng bóng
Tóc thề đã quấn khăn tang
Tháng Hai về trấn ven đô
Chong mắt hỏa châu, giữ cầu
Gió thoảng vào hơi rượu mạnh
Qua làn sương ánh đèn mầu ...
Ba lô lên vai tới miền Tây Đô
Quê hương em xanh, xanh ngợp bóng dừa
Đêm ngủ bìa rừng, thèm làn môi ấm
Ngọt trái sầu riêng, này lúc sang mùa
Bây giờ trời mây vào Hạ
Mẹ em bận đi lễ chùa
Em cầu nguyện cho chiến sĩ
Trên đường sớm nắng chiều mưa.
Tháng Năm theo vì sao biếc
Hoa phượng nở quanh sân trường
Ngày xưa những tờ lưu bút
Bây giờ phong thư gói quà
Tháng Sáu anh vẫn miệt mài
Hành quân chưa về thăm em
Đừng khóc, ve sầu mùa Hạ
Xa thì xa, vẫn chưa quên.
.............................................
Cuối năm, mùa Đông đan áo
Cuối năm trời đã lạnh rồi
Thiên hạ thì may áo cưới
Ta thì hẹn tới năm sau.
Hoa mai nở đầy
Em đang chờ đợi
Mười hai tháng rồi
Dài ước mơ say
Nhớ má cho hồng
Nhớ môi em ngọt
Anh về cùng em,
Vui đón giao thừa.
Thơ Phạm văn Bình Nhạc Phạm Duy
Vâng mười hai tháng các anh đi qua bao miền đất nước và đứa em trai năm xưa của tôi đã đi, mãi mãi không về chiều tháng mười hai năm ấy và trong lúc nầy nghe tháng mười hai đang về tôi lại nhớ em, hơn lúc nào hết tôi nhớ tiếng hát của em trong bài nhạc năm xưa mỗi lần về phép...
5 - Ngoài trời tuyết vẫn lạnh lùng rơi, có bông hoa tuyết nào theo gió bay về phương trời ấy gởi dùm tôi nỗi nhớ đến cho ai...
Lạc hồn mơ
chiều nay nghe mộng vỡ
Con đường xưa
góc phố vắng ai rồi
Hôn kỷ niệm,
bồi hồi yêu dấu cũ
Réo gọi tình về
miền ký ức xa khơi…( gx)
HOÀNG THỊ TỐ LANG
3 comments:
Bài văn hay nhắc lại nhiều nỗi nhớ xa xăm , phải nói là nỗi nhớ chung của người vong quốc , vì sư đồng cảm dó mà bài văn rất có giá trị . Có khác nhau một chút là tác giả lạnh hơn ai vì nỗi cô đơn > Nói không ngoa đâu. Đây câu cuối của bài văn : "Ngoài trời tuyết vẫn lạnh lùng rơi, có bông tuyết nào theo gió bay về phương trời ây gửi dùm tôi nỗi nhớ đến cho ai" Ai đó ở phương trời nào biết như vậy có xót lòng không !?
HTL
Truyện mà huynh, đâu phải bài viết nào cũng là nỗi lòng của tác giả, có cái thật có cái viết để cho bài viết đẹp thêm tình thêm thế thôi, mong huynh đừng suy diễn nha, cám ơn huYnh đã đọc bài thật kỹ như vậy,
Comment của huynh HTL làm tôi chợt nhớ câu chuyện sau đây. Một bà bạn đồng nghiệp năm xưa một lân di chợ gặp tôi bà ta nắm tay tôi và nói" đọc truyện em viết chị mới biết đời em buồn như thế, câu chuyện tôi đi Cali và gặp lại người tình xưa. Thiệt là hết biết bà chị tôi. "Truyện mà" tôi bảo với bà bạn như thế, nếu có dịp mời các bạn đọc lại" chỉ còn là kỷ niệm" của HTTL nha
TL
Post a Comment