Friday, October 31, 2014

Màu thời gian - Đoàn Phú Tứ

_______________

TH chân thành cám ơn Audio cùng bài viết về  " Màu thời gian" của Đoàn Phú Tứ do một bạn đọc TH sưu tầm  gưi đến
Kính mời tất cả cùng thưởng thức

HTTL




MÀU THỜI GIAN

Đoàn Phú Tứ


Sớm nay tiếng chim thanh
Trong gió xanh
Dìu vương hương ấm thoảng xuân tình

Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần Phi
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh

Tóc mây một món chiếc dao vàng
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương
Trăm năm tình cũ lìa không hận
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng

Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình muôn thuở còn hương (Sau nầy có bản là"Tình một thuở còn vương")
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát


  

 

Màu thời gian của Đoàn Phú Tứ là một thi phẩm rất đặc biệt. TrongThi nhân Việt Nam (Hoài Thanh – Hoài Chân), thi sĩ Đoàn Phú Tứ chỉ được trích đăng mỗi một bài này (trong khi tác giả có tác phẩm được trích nhiều nhất là Xuân Diệu với mười lăm bài) nhưng nó lại là bài thơ duy nhất có được lời BÌNH của chính tác giả Thi nhân Việt Nam.

Bài thơ được sáng tác trong khoảng thời gian năm 1939 – 1940, lần đầu đến với độc giả trên báo Ngày nay (số Tết Canh Thìn 1940), sau đó tái xuất hiện trên Thi nhân Việt Nam (1942) rồi Xuân Thu nhã tập (tháng 6/1942). Đến nay, qua bảy mươi hai vòng xuân thu tuần hoàn, hoàn toàn có thể khẳng định Màu thời gian đã vượt thời gian, đạt đến sự bất tử.


Màu thời gian – “một câu chuyện tâm tình”
           
Hình như tâm lý chung của độc giả khi tiếp cận một bài thơ đẹp là đi tìm Nàng Thơ của tác giả và của từng bài thơ (nếu có thể) bởi một lẽ thường, với chút máu thi sĩ thiên phú, trái tim nhà thơ không thể không rung động trước Cái Đẹp, nhất là với Người Đẹp. Và cũng là lẽ thường, thơ hay thường là thơ tình.   

Trường hợp Màu thời gian cũng không là ngoại lệ. Năm 1983, chiều lòng bạn bè, Đoàn Phú Tứ viết tặng kiến trúc sư Nguyễn Ngọc Ngoạn một trang tiếng Pháp hé mở một cách rất… mơ hồ “một câu chuyện tâm tình” (từ của Hoài Thanh) để có Màu thời gian:

COULEUR DU TEMPS – Ce petit poème est une simple méditation sur un thème littéraire ancien: une concubine royale, - les concubines royales favorites étaient d' ordinaire bien plus belles et plus attachantes que les Reines en toute majesté, - à la veille de sa mort, ne se laissait pas voir par son Auguste époux, de crainte de lui léguer un souvernir affreux de son ancienne beauté; elle se contenta de lui faire, à distance, la pieuse offrande d' une mèche de ses cheveux adorables, ils se quittèrent ainsi, et l' image de la disparue resta à jamais intacte en sa splendeur dans la mémoire du survivant.
Ici, le poète appelle sa belle disparue TẦN PHI – Tần et Phi étant diverses appellations titrées des concubines royales, et rappelant par leur sonorité, le concept de Poésie Pure.

MÀU THỜI GIAN – Bài thơ nhỏ này là một trầm tư thuần phác trên một chủ đề văn chương xưa: một vương phi (các phi tần sủng ái thường diễm lệ hơn và được vua quyến luyến hơn cả Vương hậu) khi sắp từ trần đã không để cho đấng Quân thượng giáp mặt, sợ rằng sẽ lưu lại trong tâm trí nhà vua một kỷ niệm dễ sợ về nhan sắc thuở nào; bằng lối cách mặt, nàng đành lòng dâng lên vua lễ vật thành kính là một lọn tóc của mái đầu đáng ái mộ, như thế, hình bóng rực rỡ của kẻ đã khuất sẽ tồn tại nguyên vẹn mãi mãi trong ký ức người ở lại.

Ở đây, thi nhân gọi giai nhân quá cố của mình là TẦN PHI, Tần và Phi là danh hiệu các cung phi; và âm thanh tên gọi gợi nhắc khái niệm Thơ Thuần túy.(1)

Bài thơ Màu thời gian, thông qua những cách thể hiện độc đáo, đã cho thấy một quan niệm mới mẻ về thời gian - đối tượng đã được thơ cổ, thơ lãng mạn bàn tới. Nếu thời gian trong thơ cổ là thời gian tách khỏi con người, vô tình với con người, cứ bốn mùa xuân - hạ - thu - đông, thời gian trong thơ lãng mạn là thời gian một đi không trở lại, cuốn đi những gì hiện hữu trước mắt (thời gian trở thành một thế lực huỷ diệt) thì ở đây - trong quan niệm tượng trưng - thời gian là thời gian nghiệm sinh, thời gian đã hoá thành cái nhìn nhận của chủ thể: thời gian không làm mọi vật biến mất mà là hình thức lưu giữ tình cảm con người. Tình người đã làm cho thời gian có hương, có sắc. Bên cạnh những tính từ chỉ tính chất thanh nhẹ là sự kết hợp thời gian xưa - nay (thời gian nay hiện về qua việc gợi nhắc thời gian xưa) tạo thành những cặp đang đối xưa - nay, phủ định - khẳng định: mối tình Tần Phi đã đứt đoạn nhưng tình một thuở còn hương, nghĩa là đã làm cho thời gian không còn lạnh nữa, mà thanh thanh, tím ngát. Đó là sự kết đọng, sự thoát hoá cho một vỉa tầng của tồn tại vĩnh cửu mà chủ nghĩa tượng trưng hướng đến. Chủ nghĩa tượng trưng cho rằng, thế giới hữu hình chỉ là hình ảnh của thế giới vô hình. Đó là bản thể của tồn tại. Vì thế, muốn đến được thế giới ấy, nhà thơ phải bằng cảm nhận trực giác chứ không phải miêu tả trực cảm như các nhà lãng mạn. Nhưng cũng từ đây nảy sinh tính hai mặt, bởi khi các nhà tượng trưng đi sâu khai thác con đường này thì thơ họ càng trở nên bí hiểm, xa rời thực tế. Và, nhìn trong quá trình vận động không ngừng của văn học thì thơ tượng trưng đã khép lại ở một giai đoạn của lịch sử.

Đoàn Phú Tứ là một trong những tên tuổi quan trọng của Xuân Thu Nhã Tập - nhóm tác giả trình làng thơ năm 1942 có cùng tâm huyết về đổi mới cách tân thơ, đòi hỏi thơ phải có những cách biểu đạt mới, chú trọng tới nghệ thuật thể hiện. Ở bài thơ này, bằng những thể nghiệm tinh tế, có thể nói tác giả đã chạm đến cái “rung động siêu việt, trong trẻo và nhẹ nhàng”, đã làm cho thơ bước vào “nẻo đạo” của nhóm Xuân Thu. ( Nguyễn Mạnh Hà)



1 comment:

Anonymous said...

Thái Hiền hát bài nầy tuyệt quá, cám ơn cô về Màu Thời gian của ĐPT,
Chúc cô một cuối tuần nhiều niềm vui


NVH