Wednesday, February 1, 2017

VỊ NGỌT CỦA MÙA XUÂN

  __________________
               
 
Hai Hùng SG



Image result for đi xe đò về quê ăn Tết



   Cầm gần Bảy triệu đồng trên tay với những tờ giấy bạc mới tinh hãy còn thơm mùi mực in, Thằng Đực nó mừng rỡ vô cùng vì cả tiền lương và thưởng tết do ông chủ thầu xây dựng trao cho nó, nó nhẫm tính trong đầu với số tiền này thì chuyến về quê năm nay mới thật sự về quê ăn tết .

  Vài năm trước đây cũng với ông chủ thầu này, do làm ăn không thuận lợi ông chỉ thầu được những công trình sửa lặt vặt nên lời lãi không bao nhiêu từ đó ông trả lương cho thợ cũng có phần eo hẹp, nhưng vì là những người gắn bó chí cốt với ông chủ thầu từ lâu nên đám thợ hồ như thằng Đực chẳng phàn nàn gì, hơn thế nữa do Đực nhà ta vẫn còn độc thân vui tính nên tiền bạc với Đực cũng không cần thiết lắm, lương tuần nó dành dụm gửi về phụ ông bà Hai mua thêm gà vịt heo về nuôi, nhờ gia đình bà Hai chịu thương chịu khó và mát tay nên thu nhập về chăn nuôi và lúa thu hoạch từ những mảnh ruộng cũng đủ xoay sở trong nhà, nay với số tiền thật lớn so với nó cầm trong tay trong dịp tết con gà này thì gia đình nó mặc tình ăn tết, Đực còn nghĩ ngoài số quà cáp bánh trái mua nó mua ở các khu chợ dọc lề đường trên thành phố, nó sẽ tặng thêm cho con Mén người yêu bé bỏng ở quê nhà một số tiền kha khá để Mén cùng có cái tết đầm ấm như nhà mình.



  Ngồi yên vị trên băng ghế trên chiếc xe đò về quê sáng hai mươi chín tết, ngồi kế bên thằng Đực là một cô gái trẻ, chắc cô nàng cũng là công nhân về quê đoàn tụ gia đình nhân dịp cuối năm, cô gái có nụ cười thật hiền với gương mặt dễ thương, thằng Đực vốn tính thật thà chất phát nó nghĩ ngay đây là cô gái cũng hiền lành chất phát như mình nên nó hỏi thăm:

  - Em gái ơi ! Anh về Sóc trăng còn em về đâu vậy? 

Thoáng chú e ấp, cô gái cười hiền rồi đáp : 
  
- Dạ em về Châu đốc anh hai ơi ! Chắc anh cũng đi mần trên thành phố về quê ăn tết hả ?

Một chút vui trong lòng, Đực nhanh nhẩu đáp : 

- Đúng rồi em gái,cũng gần cả năm anh mới về thăm nhà, chuyến này về chắc anh bị đòn một trận vì bỏ đi quên cha quên mẹ lâu lắm rồi .

Cô gái cười thành tiếng rồi nói:

- Ngộ quá hén, anh già đầu rồi mà cũng còn bị đánh đòn hả , vậy thì chắc chưa có " dợ" rồi phải không?

Đến lượt thằng Đực cười vang khiến mất bà khách ngồi gần trố mắt nhìn, thằng Đực biết mình hơi quá trớn nó ra hiệu xin lỗi vì đã làm phiền, rồi nó nói vừa đủ cho cô gái nghe :

- Trời , "dợ gì mà dợ", anh còn tham ăn lắm nên " Chửa dợ" đâu .

Nghe xong cô gái cười rồi cả hai đều thả hồn cho chuyện riêng tư của mình...

                                 ***
   Đang lơ mơ trong giấc ngủ gà ngủ gật, thằng Đực nghe tiếng anh lơ xe la lên:

  - Bà con mình xuống đi vệ sinh ăn uống dừng chân cho giản gân cốt, nửa tiếng là mình đi tiếp nha bà con, hành lý tư trang bà con nhớ giữ gìn cẩn thận .

  Choàng tỉnh dậy thằng Đực không thấy cô gái khi nãy ngồi bên cạnh, nó lấy làm lạ cô gái xuống xe khi nào mà nó chẳng hay biết gì, nó nghĩ trong bụng:

"Cô gái chắc nói dóc rồi, nhà ở Châu đốc mà chưa tới Mỹ Tho cô ta dong mất tiêu, bởi bậy bây giờ sao khó tin người lạ ghê".

  Loay hoay ôm cái Xách tay đựng quà trong người, khom lưng đứng dậy để xuống xe, bất chợt thằng Đực rờ cái túi quần phía bên cô gái ngồi cạnh, thằng Đực điếng hồn vì phân nửa cọc tiền nó để ở túi bên này đã " không cánh mà bay", bao nhiêu nghi ngờ nó dồn hết vào cho cô gái, thằng Đực lẩm nhẩm trong miệng:

- Coi đẹp người đẹp nết vậy mà đi ăn cắp tiền của mình, người gì sống hai mặt dễ sợ , trước mặt mình thì ăn nói vui vẻ dễ thương, sau lưng thì lấy tiền của mình, chà không lẽ cô này xài bùa mê thuốc lú chi đây, khi không đang nói chuyện vậy mà mình ngủ hồi nào không hay .

Thất vọng trong lòng thằng Đực ngao ngán bước xuống  xe, trời gần về chiều mặt trời còn lấp ló phía ngọn tre của dãy nhà phía sau  chiếc xe đang đậu, cái nóng cũng đã dịu bớt mọi người túa vào trạm dừng chân, dăm ba người đi về phía nhà vệ sinh, một vài người  túa ra mấy hàng bán quà bánh để mua thêm một số về làm quà , thằng Đực ngồi vào bàn nó gọi một dĩa cơm Sườn bì chả và một ly trà đá, nó nhai nuốt vội vàng sợ ăn chậm chạp nhà xe sẽ bỏ nó lại nơi này, ăn xong cầm  cây tăm xỉa răng Đực gọi tính tiền, bà chủ dáng người mập mạp vàng đeo đỏ tay vội đến bên nó rồi bà nói :

  - Cậu cho tui trăm hai nhe cậu .

  Nghe tính tiền thằng Đực tá hỏa tam tinh, tưởng mình nghe lầm nó bèn hỏi vặn lại cho chắc ăn :

  - Bà nói bao nhiêu vậy bà chủ ?

- Trăm hai chục ngàn đó cậu, ly trà đá mười ngàn, dĩa cơm trăm mốt.

- Gì mắc dữ dậy bà, có tính lộn không ? Ở trên thành phố dĩa này mắc lắm năm chục ngàn hết cỡ, ở thôn quê mà bán trăm mốt ai mà dám ăn .

- Cậu ơi! Tui buôn bán ở đây cả chục năm rồi, tết nhứt giá cả phải khác ngày thường chứ cậu, mà tui nói cho cậu biết tại cậu không xem kỹ cái "mơ nua" tui ghi giá cả đàng hoàng hết chú đâu cố ý gạt gẫm gì ai đâu.

  Ngưng chút xíu bà chủ nói tiếp:

- Cậu trả tiền đi tui còn làm công chuyện nữa, ở đây đôi co với cậu mất thì giờ quá

Thằng Đực định phản ứng tiếp, nó dự định hù bà chủ quán bằng cách kêu Công an địa phương lại xử, bổng đâu có ba tên ăn mặc thật bụi đời , họ  xâm mình khắp thân người hầu như chỉ còn khuôn mặt là chưa xâm, họ kéo ghế ngồi cái bàn bên cạnh bàn thằng Đực, một trong ba tên cất tiếng hỏi bà chủ :

  - Vụ gì đó má Bảy, có cần tụi con nhúng tay vô không ? 

Thấy mấy tay bậm trợn này thằng Đực điếng hồn thò tay vô túi nhanh chóng thanh toán tiền cơm cho bà chủ rồi lật đật leo lên xe ngồi chết trân .

  Đắc thắng bà chủ chưa tha cho thằng Đực, bà còn buông một câu ghẹo nó:

- Bữa nào " Quành" lên Sài gòn cậu nhớ ghé ủng hộ quán Dì bảy này nghe, có trăm mấy mà làm cái giọng thấy ớn...

Nghe câu chọc quê của bà Bảy chủ quán thằng Đực giận cành hông nhưng thấy ba thằng " cô hồn" còn đưa mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống nên thằng Đực đàng " xếp re" ngồi im như pho tượng cho đến khi xe tiếp tục lăn bánh rời khỏi quán bà Bảy .

Xe lao vun vút trên Quốc lộ, chừng đến gần các thị trấn, chợ búa phố xá dọc đường, anh lơ xe đưa tay vỗ mạnh vào thân xe vừa la um sùm :

  - Dô dô bà con ơi ! 

Cứ như vậy, xe chạy đến một chiếc cầu đang sửa chữa, tài xế giảm tốc độ bò từ từ qua cái cầu sắt bắt tạm kế bên, xe qua khỏi cầu sắt thì có ba người đàn ông vẫy xe, bác tài cho xe đậu lại ba ông hành khánh nhảy tót lên xe một cách điệu nghệ, xe tiếp tục chạy một đoạn ngắn cũng ba ông  khách đón xe dọc đường khi nãy bày trò chơi bài ba lá ăn tiền, ban đầu chỉ có ba người chơi với nhau giữa lối đi của hành khách trên xe, rồi một , hai người phụ nữ ngồi gần đó cũng tham gia, hai người phụ nữ này quả thật có con mắt tinh đời, họ đặt đâu trúng đó khiến tay làm cái mặt mày nhăn nhó trông thật khó coi, chừng thua nhiều quá hắn lên giọng nói: 

  - Hai bà có chơi bùa ngãi gì hông mà đặt đâu trúng đó vậy ?

Không bà nào lên tiếng, chỉ đặt vào lá bài rồi ăn tiền tên làm cái, có ông già đứng gần đó cũng móc tiền đặt theo hai bà này, và lần nào cũng ăn nhà cái hết.

Thằng Đực lần đầu đi xe thấy họ chơi trò dễ thắng quá, bằng chứng là ba người chơi gồm hai bà và một ông khách chưa thua ván nào, thấy coi mòi dễ kiếm tiền để gỡ gạc lại số tiền bị cô gái kia lấy cắp, thằng Đực mạnh dạn móc tờ năm mươi ngàn đặt theo mấy người kia, đúng là vận may thằng Đực thắng năm chục ngàn, cứ vậy nó đánh theo mấy người nọ trúng được vài lần nữa, nó vui mừng khôn xiết, nó bắt đầu nổi máu tham đánh một lần hai trăm ngàn, lần đánh này số nó không may bị thua, dĩ nhiên những người chơi kia cũng thua, càng đánh nó càng thua, còn lại ít tiền thằng Đực quyết chí " được ăn cả, ngã về không" , nó đánh vào cửa ngược lại những người chơi kia , không may cho nó bọn người kia trúng chỉ có mình nó là bị nhà cái ăn trọn lần này, Hết sạch tiền Đực bàng hoàng trong lòng, vì ham vui vì lòng tham Đực muốn lấy tiền của người khác thông qua cờ bạc, không ngờ nó bị cháy túi qua con đường này , đến cây xăng phía trước ba người đàn ông, hai mụ đàn bà , và ông già tham gia đánh bài khi nãy cùng xuống xe một lúc, xe tiếp tục lên đường một đoạn ngắn thì anh lơ xe đến bên thằng Đực anh ta nói:

- Nãy giờ tui ra hiệu cho chú em mầy quá chừng mà chú em mầy không chịu để ý, cái đám cô hồn này nó mần ăn trên đoạn này liên tục, tụi anh biết hết trơn nhưng nếu không để chúng làm ăn thì chúng nó phá xe trả thù hết đường làm ăn, xe nào cũng sợ nên cứ im lặng mặc cho chúng tung hoành trên xe. Tụi nó là đám cò mồi không hà chỉ có mình chú em mày là bị vướng chiêu thôi, thôi thì bài học nhớ đời nghe chú em.

  Nghe anh lơ xe cho biết cách thức làm ăn của đám người này, nó ứa nước mắt trông thật tội nghiệp, lúc này nó mới chực nhớ lại lời anh thầu khoán nói với đám thợ hồ:

  - Ở công trường xây dựng buồn thì anh em chơi bài tiêu khiển cho vui thì được , nhưng đừng ăn thua cay cú, ông bà mình có câu: 

  " Cờ bạc là bác thằng bần "

Ông chủ khi phát tiền cho thằng Đực ông còn căn dặn:

  - Đực nè ! Đường về nhà thì xa , tiền bạc cẩn thận nhớ cất kỹ lưỡng , tốt nhất chẻ nhỏ số tiền ra cất, có bị mất chổ này thì còn chổ khác, tập trung một chổ mất thì mất hết nghe chưa, cho anh gửi lời chúc tết gia đình, sau tết mình gặp lại nghe Đực.

  Giờ thì không còn gì rồi, nó xuống bến xe lấy hành lý để đón xe lôi về nhà, trong người không còn một xu dính túi, Đực thấy tủi nhục, thấy thương cho ông bà Hai, thương cho con Mén không có phần phước hưởng số tiền nó  dự định cho Mén, chưa biết tính cách nào để về nhà, nếu lội bộ thì xa quá, còn đi xe lôi thì lại không có tiền để trả , thằng Đực bổng thấy cái dáng thấp thoáng từ xa y như thằng Tèo bạn học của nó ngày xưa, anh chàng này cũng ba lô trên lưng , tay xách nách mang quà cáp ê hề, khi đến gần thằng Đực mừng như bắt được vàng nó đến bên Tèo rồi la lớn :

  - Cái thằng quỷ Tèo, trời ơi lâu lắm rồi tao mới gặp mầy, đâu về vậy, thành phố về phải hông? Mày ở quận nào? Tao ở Gò vấp mần công trình lớn lắm...

  Thằng Tèo chới với, vì nó kịp nhận ra thằng Đực bạn rất thân thuở nào, cuộc sống miền quê khó khăn mạnh ai nấy lên thành phố kiếm sống, không ngờ chiều cuối năm gặp nhau , hai đứa kéo nhau vào quán nước mía bên đường, sau một hồi hàn huyên tâm sự biết được bạn bè đang gặp cơn thắt ngặt, Tèo nhanh chóng cho Đực mượn một ít tiền để xoay sở trong mấy ngày tết:

  - Tao cũng không có nhiều, cũng công nhân như mày, có điều tao kiếm tiền dễ hơn mày, mầy cầm chút đỉnh về xài tết, sau này có tiền gửi lại tao sau .

  Rưng rưng nước mắt Đực lí nhí cảm ơn thằng Tèo , rồi hai đứa lên xe về nhà...

                        ***
  - Má mày đâu rồi, thằng Đực hổm nó nói chừng nào dìa , tối om rồi mà chưa thấy tăm hơi nó đâu?

  Nghe ông Hai hỏi, bà Hai vừa chụm củi thêm vô nồi bánh tét bà nói :

- Thì hôm nay nè , còn sớm mà ông, chưa gì mà nóng ruột dữ rồi đa .

Bà Hai vừa dứt câu, thì Đực đã đứng ngay trước ngõ, nó lên tiếng:

- Con nè, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, hôm nay nói dìa là dìa , là lá la .

Nghe cái giọng thằng Đực vui vui, ông Hai " đế" cho nó một câu:

- Cha chả , bộ bây trúng số sao tao thấy điệu bộ bây dui dữ đa.

Thằng Đực nhảy xổ lại ôm ông Hai rồi nó hôn lên đôi má gầy gò của ông mấy cái làm ông Hai không biết trời trăng mây gió vụ gì mà tự dưng thằng Đực lại hôn ông như vậy, rồi Đực sà vào lòng nà Hai nũng nịu như hồi còn nhỏ nó nói nhỏ cho mình bà Hai nghe: 

  - Con thương má nhất đời.



Rồi như có hẹn trước con Mén cũng từ đâu ngoài ngõ chạy ào vào ôm thằng Đực khóc như mưa:

- Anh , anh dề rồi , kỳ này ở luôn đi , đừng lên thành phố nữa nhớ anh muốn chết nè. Hai bác kêu em nói với anh dậy đó.

Rồi Mén quay sang hỏi ông bà Hai :

- " Con dâu" của tía má nói dậy đúng hông tía má.



  Ông bà Hai khẻ gật đầu thay cho câu nói khiến thằng Đực khóc như mưa, nó nhớ lại gặp bao chuyện không may trên đường về quê, tưởng đâu cuộc đời đi vào ngõ cụt khi nó trắng tay, không ngờ mọi người lúc nào cũng yêu thương nó , rồi sự giúp đỡ của thằng Tèo, cái chân tình của ông chủ thầu, những hình ảnh đó hiện lại như cuốn phim chiếu chậm, nó ân hận trong lòng vì sự cả tin người lạ để phải mất tiền , rồi không chiến thắng được lòng tham khi sa đà vào việc đỏ đen, bài học đầu tiên nó vừa nếm trải, Đực tự hứa không bao giờ nó để tái diễn tình cảnh này một lần nữa, bằng không sẽ không có sự ngọt ngào nào mà sẽ là vị đắng của mùa xuân nếu nó còn lòng tham và sự cả tin này .

  Chiều mùng 5 tết con Gà .

12 comments:

machbinhmy@gmail.com said...

Anh hai Hùng viết rất khỏe !
Tui có đọc mấy bài viết của anh trên các báo hải ngoại.
Anh viết chuyện đời thưòng thật như cuốn phim phóng sự sống động.
Năm mới chúc anh sức khoẻ để phục vụ độc giả.
MVN.

rachgia said...

Cám ơn anh Hai Hùng bài viết mới toanh của Tết con gà năm nay
Tha Hương đươc post sốt dẻo như vầy quả thật là một vinh hạnh
Như anh MVN nói"anh viết rất khỏe"
Tôi cũng nghĩ như vậy và nếu bạn có vào googne thì thấy bài viết anh có mặt rất nhiều trên các website

trường tôi said...

Hay quá anh Hai , mong là sẽ đọc bài của anh trên đặc san HNKG 2017
Một Người Quen

Unknown said...
This comment has been removed by the author.
Unknown said...
This comment has been removed by the author.
Unknown said...


Thật ra mấy bác tài và lơ xe cũng có một phần trách nhiệm trong việc lắc hầu bao của hành khách. Nếu trước khi ngừng xe cho hành khách xuống phà, họ phải lưu ý hành khách mấy trò lường gạt này. Tui nhớ lại cái trò bài ba lá nầy ở bắc Vàm Cống thịnh hành nhứt mà không ai dẹp được. Cái hay của Hai Hùng là tên Đực có bồ là Mén.Hình ảnh Đực và Mén làm tui nhớ tới những buổi trưa hè, các cô Thôn nứ ngồi xoả tóc bắt Chí cho nhau. Bắt được con Chí nào không thèm giết nó mà để vô miệng cắn một cái, con Chí nhỏ không biết cắn trúng nó không chỉ thấy mấy cô nhép nhép cái miệng như là đã lắm. Có lẽ các cô trả thù mấy con chí cắn ngứa quá làm cho các cô cứ gải đầu hoài. Chí Đực là con chí trống còn con Chí mén là con Chí con, vậy con Chí mái ở đâu? Hai Hùng chắc rành con Chí mái ở đâu?

rachgia said...

Hi hi ông Thầy chắc nghe anh Hai Hùng nói với HTTL hồi nãy "sao comment trên Trang nhà TH không nhiều hả cô, comment nhiều viết mới hứng cô à" nên ông Thầy làm một tăng luôn mấy cái comments ha ha ...
Để cho vui khỏi xóa nghe ông Thầy
Ông Thầy lì xì anh Hai Hùng đó ....

trường tôi said...

Đang ăn trưa... đọc comment của ông Thầy mắc cười quá , làm em uống nước muốn sặc luôn... HTX

Unknown said...


Tui đâu có biết, bấm gửi đi có một cái mà nó ra tới ba cái lận. May quá, bây giờ già rồi đở phải lo, nếu không nuôi con mệt nghỉ..hi ...hi...hi...

Katie co5rg said...

Hihihi ! Ta là cô 5 đương chèo đò , thấy cô chủ đăng truyện của a/Hai Hùng , , vái trời xong sơm sớm để dìa nhà đọc , vì cái iPhone nhỏ xíu nhò xiu hỏng có thấy đường , cái dòm qua dòm lợi , chưa chi đã có 9 cmts gòi , mèn đét ơi , chắc hay dữ lắm đa , làm tui nôn đọc muốn gần chớt luôn à ...
Ba cái vụ " chim mồi " cờ bạc này cô 5 nhớ ở chợ Nhà Lồng gần Tết cũng hay có lắm đó , ba má tui cấm tiệt , cấm không được đụng vô nghen , ăn đòn nit đít luôn đa .
Truyện hay quá , nhứt là nhớ dĩa cơm sườn ở mấy Bắc , ăn ngon quá xá , ăn 1 lần là nhớ mãi .
Cô 5 RG

rachgia said...

Nhắn ông Thầy:

Ông Thầy muốn delete mình ên thì có thể mần như sau:
vào trang comment ông Thầy thấy phía dưới mỗi còm men có hàng chữ ngày tháng năm viết commen như:

February 2, 2017 at 8:51 AM (cái dấu thùng rác hiện ra kế bên nghĩa là Delete)

Ông Thầy bấm vào cái dấu đó và sẽ tự xóa một mình mà thui,
ông Thầy làm thử ở bài nầy xem sao nha

Unknown said...

Bài ba lá hay lắc bầu cua đều có gian lận.Tôi còn nhớ,năm đó ra xem họ lắc bầu cua.Tôi gỉa bộ cầm nút bầu cua lên quan sát,tiện tay thoa keo vào hột bầu cua.Thế là tôi đặt liền tù tì con bầu cua bị dính keo,trúng liên miên.Kiếm được ít tiền còm,tôi vọt gấp.
CRD