Friday, September 29, 2017

TỪ DENVER tới YELLOW STONE

___________________

                                       Bút Ký của Nguyễn văn Đông & Nguyên Nhung




Sau chuyến đi 3 ngày từ Los Angeles tới San Francisco của một hãng du lịch khá thông dụng, giá cả phải chăng nếu không nói là rất hợp với túi tiền của những người cao niên đã về hưu, chúng tôi được ghé thăm nhiều thắng cảnh kể cả lượt đi lẫn lượt về. Thế là lần này chỉ sau 2 tháng, chúng tôi quyết định thêm một chuyến nữa, sau khi hỏi kỹ người dẫn đường về hành trình từ Denver đến Yellowstone.
Tôi vẫn thường khuyến khích “chàng” của tôi bằng một câu mà xem ra khá hợp lý, nghĩa là “đừng tước đoạt tuổi thọ của mình, khi đã đến lúc nghỉ ngơi”, nên quyết định đừng ham lao động nữa, tiền kiếm được chỉ tổ đóng thuế nhiều mà thôi. Trung bình một ngày có 24 giờ, chia làm 3 thì thời gian nghỉ ngơi rất cần thiết cho sức khoẻ, không cân nhắc là tự mình muốn lên bàn thờ ngồi ngắm gà khoả thân như thiên hạ thường nói.
May mắn sao chàng nghe lời tôi, nhưng để chuyển tiếp từ việc quen đi làm như một cái máy, sang giai đoạn ngồi nhà “buồn tay buồn chân” cũng khó lắm, rồi lại ở không ngồi ôm người tình mặt vuông, sinh ra “ nhàn cư vi bất thiện”. Nhân ngay lúc đó có một số anh chị đồng môn trường tôi rủ nhau  làm một chuyến dài ngày thăm Úc châu nhân dịp Đại Hội Trường, chúng tôi quyết định đi ngay, vì vậy mà “ anh xã”  không bị cảm giác buồn chán như  bị đứng lại khi  nhịp thở xã hội cuồn cuộn chảy.




Trở lại với chuyến đi lần này, chúng tôi chọn chuyến bay sớm nhất để tới Denver cho kịp chuyến tour bắt đầu từ 12 giờ trưa. Hướng dẫn viên du lịch hẹn đến đón ngay trong phi trường, và hình như tất cả du khách đều bay từ các nơi đến, rồi tập trung lại khoảng 55 người trong một chuyến bus-tour. Phi trường Denver là phi trường rộng nhất nước Mỹ, còn bận rộn thì đứng hàng thứ 6 trong số các sân bay quốc tế của Hoa Kỳ. Trong phi trường rộng lớn này, muốn ra tới chỗ hẹn, chúng tôi phải lội bộ tướt khói luôn, nhân tiện để nhắc bạn nào muốn đi du ngoạn vòng vòng, cần phải có đôi chân khá vững vàng quen lội bộ đường xa nữa nhé!





Điểm đầu tiên là Công viên Red Rocks thuộc Jefferson county, Colorado. Nằm cách thủ phủ Denver khoảng 10 miles về hướng tây. Năm 1906 , một sân khấu lộ thiên Red Rocks Amphitheatre rất bề thế được xây dựng giữa một phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ, với 9,525 chỗ ngồi, đã là nơi biểu diễn của các ban nhạc danh tiếng trên thế giới. Sau đó chúng tôi đi thăm một vòng thủ phủ Denver, Federal building là một công trình rất đẹp với mái vòm lợp bằng vàng ròng nói lên sự thịnh vượng của tiểu bang. Denver có một phố đi bộ (16th Street) với những bồn hoa rất đẹp dọc theo hai bên đường, khách bộ hành cứ thong thả dạo phố, hưởng vẻ đẹp của hàng cây lá nhỏ, chưa sang thu mà lá đã nhuộm vàng, dẫn tới một ngôi giáo đường cổ kính. Tiếng chuông nhà thờ lan lan trong không gian  buổi chiều khi mặt trời sắp đi ngủ, khiến tâm hồn thật êm dịu.

Sáng hôm sau, từ Denver, Colorado xe lăn bánh đưa chúng tôi về hướng bắc qua Wyoming, đây là tiểu bang có dân số thấp nhất nước Mỹ , với chưa đến sáu trăm ngàn người, nhưng Wyoming có những đồng cỏ bạt ngàn nuôi trên hai triệu rưỡi con bò! có nghĩa là số bỏ nhiều gấp năm lần dân số của tiểu bang! Để thăm một số thẳng cánh của tiểu bang South Dakota, lần lượt xe rẽ vào những nơi được coi là thắng cảnh của tiểu bang nằm dọc theo đường đi, đồi núi chập chùng, hai bên đường từng đàn bò thong thả gặm cỏ trên những cánh đồng cỏ xanh đã hơi uá vàng.

WIND CAVE: Nằm gần Rapid city, phía tây của S. Dakota Đây là hang động dài hàng thứ sáu trên thế giới (140.47 miles). Vùng đất này khô ráo, không có nước ngầm nên hang động không có thạch nhũ như nơi khác mà đá Calcite trong động bị oxy hoá, phân hủy tạo thành hình dạng như tổ ong (boxwork) rất lạ. Được đặt tên là "Động gió" vì tại lối vào thiên nhiên, nơi người ta đầu tiên khám phá ra động, luôn luôn có một luồng gío để điều hoà áp xuất trong lòng động và không gian bên ngoài.

Thật ra Động Gió ở South Dakota không đẹp bằng động thạch nhũ ở San Antonio, thành phố du lịch nổi tiếng của Texas đâu nha, vì động khô lại thiếu đèn nên thiếu vẻ sinh động, trong khi đó động thạch nhũ ở TX có những giọt nước chảy long tong từ các khối đá óng ánh, tạo thành nhiều hình tượng đặc biệt mà nếu tưởng tượng thêm, bạn có thể hình dung ra một thế giới thần tiên, hằng triệu năm có các vị tiên ông ngồi đánh cờ với nhau dưới lòng đất.

Đi xuống hang thì dễ nhưng lên thì không dễ đâu, vì có tới vài trăm bậc, khiến nhiều người cao niên đã thấy mỏi nhừ đôi chân. May quá chúng tôi đi lên bằng thang máy, và cả đoàn lại lên xe tiếp tục cuộc hành trình vì đường còn xa, thẳng tới CRAZY HORSE MEMORIAL.







Đây là tượng đài kỷ niệm một chiến binh anh hùng của người da đỏ Lakota (Sioux) có biệt danh là "Ngựa điên". Người đã cầm đầu các cuộc chiến đấu dũng cảm chống lại người da trắng xâm lấn vùng đất tổ của họ. Tượng được tạc trên ngọn núi Thunderhead gần Black Hill, Custer county, South Dakota. Khởi công từ năm 1948, nhưng họ không chịu nhận sự trợ giúp của chính phủ liên bang cũng như tiểu bang, nên sau 70 năm mới chỉ hoàn thành được khuôn mặt của Crazy Horse với chiều cao 87 feet (so với 60 feet là chiều cao của khuôn mặt 4 vị tổng thống tại Mount Rushmore) và không biết đến bao giờ mới hoàn tất được công trình này!

Chắc các bạn đã nghe nhiều về rặng núi MOUNT RUSHMORE NATIONAL MEMORIAL: Chỉ cách Crazy Horse Memorial 17 miles. Được khởi công từ năm 1927 và hoàn tất vào năm 1941 với khuôn mặt của 4 vị tổng thống của Mỹ: George Washington, Thomas Jefferson, Theodore Roosevelt và Abraham Lincoln được tạc vào núi đá Rushmore/Black Hill, Keystone, South Dakota.





Đã nghe nói từ lâu, lần này mới thực hiện được niềm mơ ước tới nơi thâm sơn cùng cốc này để chiêm ngưỡng hình ảnh 4 vị tổng thồng nổi tiếng trong lịch sử Hoa Kỳ. Đẹp nhất vẫn là khi xe đang chạy luồn trên con đường núi bao quanh, từ xa lẫn trong rừng núi đã thấy chân dung các vị tổng thống nổi bật lên nền trời, mặc dù lúc đó là buổi chiều với trần mây đục. Chúng tôi cố gắng ghi lại được nhiều tấm ảnh đẹp để đem về làm kỷ niệm.
Đi tour như vậy cũng có cái tiện là giá cả rất “ mềm”, khỏi phải lái xe nhất là những con đường núi ngoằn nghoèo cần phải có tài xế đầy kinh nghiệm. Ngoài ra cũng phải lội bộ giỏi, phải đúng giờ giấc quy định vì không để cho mọi người đi chung phải chờ đợi, làm chậm trễ chương trình của một ngày. Cũng không phải lúc nào xe cũng dừng lại để ăn uống cho đúng giờ như khi chúng ta ở nhà, có những ngày  xe phải đi liên lỉ mấy tiếng đường dài, thường người tour-guide đã phải cho biết trước từ chiều hôm trước, họ ghé vào siêu thị hay nhà hàng để cho hành khách chuẩn bị bữa sáng, hay trưa cho mình, khi nhiều đoạn đường trơ trụi núi non, cỏ không mọc nổi, không một cánh chim trời như vùng Badlands thì còn có thức ăn và nước uống mang theo để đỡ dạ.


Thế là lại lên đường, hai bên chỉ  là những rặng núi đá trơ trụi không một ngọn cỏ mọc. Bề mặt của núi đôi khi giống như cái mặt bàn khổng lồ, đã được  bàn tay của hoá công san phẳng, lạnh lùng với gió sương.Chúng tôi đến BADLANDS National Park/South DAKOTA.






Đây là công viên quốc gia rộng gần một trăm ngàn hecta nằm ở phía tây nam của tiểu bang South Dakota. Vùng đất này được đặt tên là "Bad Lands" vì khu vực này không có nguồn nước nên dân cư không thể sinh sống mà chỉ là nơi săn bắn của các thổ dân da đỏ sống dọc theo con sông Missouri, từ mười một ngàn năm trước, mà hiện nay con cháu của họ đang sống ở North Dakota.

Vì là vùng khô ráo nên những núi đã ở đây được tạo thành từ hàng triệu năm qua do sự xâm thực của gió và hủy hoại của thời tiết thay đổi đột ngột giữa ngày và đêm, tạo nên những giải núi trải dài trông giống như những đền dài trong cảnh thần tiên với nhiều màu sắc ngoạn mục.
Các loại rắn rung chuông cực độc sinh sản mạnh tại đây nên du khách được cảnh báo không được bước vào những vùng đất cỏ mọc.

Rời vùng đất chết, chúng tôi tới một nơi cò đời sống của các loại động vật hoang dã, đó là BEAR COUNTRY U.S.A. Ở đây là một cánh rừng thật rộng, nuôi, thả thú thiên nhiên cho phép du khách lái xe vào xem tại Black Hill, nằm cách 28 miles về phía tây nam thành phố du lịch Rapid của tiểu bang South Dakota.



Trong đó các loại thú rừng mà nhiều nhất là các loại gấu được thả trong các khu riêng biệt có hàng rào ngăn cách với nhau. Điều đặc biệt là các khu vực này đều có các cổng ra vào để xe của du khách có thể vào xem tận nơi. Không hiểu họ đã thiết kế, trang bị những gì mà các loại thú lớn chỉ lẩn quẩn qua lại trước cổng mà không con nào dám..."trốn trại" qua khu vực của loài khác.

Tại đây cũng có một nơi các trẻ em rất thích đó là khu vực nuôi các loại thú nhỏ và các chú gấu mới sinh đã được tách biệt khỏi mẹ của chúng, đang leo cây, đùa giỡn với nhau rất sinh động. Người xem có thể đứng nép sau bờ rào, nhìn thật gần những chú Gấu xinh xinh đang leo lên cây thông và vặt trụi cành nhánh để đùa giỡn với nhau, con vật sống với thiên nhiên xem ra cũng được hít thở không khí tự do “cơm no áo ấm”.





Thế rồi xe lại quay ngược lại tiểu bang Wyoming, đưa chúng tối đến một địa điểm du lịch mang tên DEVILS TOWER National Memorial được Tổng thống Theodore Roosevelt cho thành lập vào ngày 24 tháng 9 năm 1906.







Được hình thành trên hai trăm triệu năm trước bên giòng sông Belle Fourch. Đây là một đỉnh núi cao hình dạng rất giống một cái oản trên mặt đỉnh bằng phẳng và với những cột đá thẳng đứng dọc theo chung quanh sườn núi, trông xa giống như những vết cào thẳng từ trên đỉnh xuống đến chân núi. Với vách núi thẳng đứng, đây là một nơi thử thách khó khăn cho các tay leo núi chuyên nghiệp.

Nằm trong một khu đất rộng 1,347 acres (545 hecta) tai Crook County thuộc vùng đông bắc của tiểu bang Wyoming với chiều cao 5,112 feet so với mực nước biển. Devils Tower nổi bật trên nền trời và được nhìn thấy từ rất xa, dưới chân tháp lổn nhổn những tảng đá lớn chồng chất lên nhau, giống như từ trên đỉnh tháp mới xảy ra một trận hỗn chiến dữ dội của thế giới quỷ ma. Người da đỏ xem đây là đất Thánh của họ và không hài lòng với tên Devils Tower mà người ta đã đặt tên cho ngọn núi lạ lùng này.

Theo truyền thuyết của người da đỏ Kiowa và Lakota thì từ thuở xa xưa có một nhóm thiếu nữ rủ nhau đi chơi trong rừng thì có một bầy gấu khổng lồ đuổi theo họ. Họ bèn leo lên một hòn đá to và quỳ xuống cầu xin thần linh che chở. Nghe lời cầu xin, thần linh đã nâng hòn đá lên cao vút tận trời! Bày gấu đuổi tới nơi liền tìm cách leo lên hòn đá để bắt họ nhưng chúng leo đến đâu thì hòn đá lại mọc cao hơn nữa và sau cùng thì chúng đuối sức tuột xuống vực sâu nên móng vuốt của chúng đã cào vào vách đá tạo nên những vết sước thẳng từ trên đỉnh xuống chân núi như hiện nay!

YELLOWSTONE National Park




Đây là điểm đến chính trong chuyến du lịch của chúng tôi. Được tạo dựng từ trên hai triệu năm trước, Yellostone trải rộng trên lãnh thổ của 3 tiểu bang Wyoming, Montana va Idaho. Với diện tích lên đến trên hai triệu mẫu Anh (gần mười ngàn km2) nằm trên một núi lửa khổng lồ lớn nhất trên lục địa (rộng 3825km2, sâu 8km) và đã phun trào dữ dội nhiều lần từ khai thiên, lập địa đến nay chưa kể hàng ngàn vụ động đất hàng năm, phần lớn là quá nhẹ nên con người không thể nhận biết được! Đây là vùng đất người da đỏ đã sinh sống và săn bắn từ trên11 ngàn năm trước vì có rất nhiều loại thú hoang dã sinh sống, trong đó có đàn bò tót (bison) hiện nay tập trung đông nhất nước Mỹ.





Vì công viên quá lớn với những quang cảnh lạ mắt khác nhau nên nếu du khách muốn thăm tất cả mọi nơi phải cần đến từ 3 đến 4 ngày để thấy hết những suối...nước sôi lên đến 160 độ F (Đã có du khách gặp tai nạn ngã xuống và bị .. luộc chín ngay!!!) những hồ hay hố nhỏ đầy bùn sôi sùng sục! và một miệng hang được đặt tên là "miệng rồng" vị cứ vài phút nó lại phun ra một đám khói, hơi nước với mùi diêm sinh hôi nồng nặc với tiếng "khè" giống như rồng đang phun lửa! Những giếng phun ở đây cũng rất mạnh vì nước được đun sôi trước khi phun lên. Đặc biệt là giếng phun Old Faithful thì cứ đúng 91 phút là nó lại phun lên một lần với cột nước cao hàng trăm mét (Vì biết trước được giờ giấc hoạt động của nó nên du khách được thông báo để tập trung quan sát cảnh tượng này rất đông).





Có hai con sông lớn bắt nguồn từ đây những chạy về hai hướng khác nhau: Snake River chạy ra Thái Bình Dương và sông Yellowstone chạy ra Đại Tây Dương (qua vịnh Mexico). Công viên có trên 290 thác lớn nhỏ mà lớn nhất là thác Lower falls rất hùng vỹ cao 308 feet với nước chảy cuồn cuộn tại đình thác tạo thành cầu vồng dưới chân tháp rất đẹp. Từ chân tháp, dòng suối chảy qua một thung lũng với vách đá dựng đứng hai bên tạo nên Grand Canyon of Yellowstone với những khối đá màu vàng óng ánh như dát bằng vàng nên tên đá vàng (yellow stone) đã được dùng để đặt tên cho công viên này.





Yellowstone Lake là hồ rộng 136 dặm vuông (350km2) rất lớn là một trong những hồ nằm trên độ cao nhất của nước Mỹ (7,732 feet so với mặt biển) và sâu trung bình 139feet (chỗ sâu nhất có thể lên đến trên 300 feet!) Vào mùa đông hồ đóng băng dày khoảng 3feet ngoại trừ những nơi nước cạn, gần những suối nước...sôi!!!
Chúng tôi dời Yellowstone với những đàn bò tót thanh thản trên đồi cỏ bạt ngàn và hồ Yellowstone mây nước mênh mông đề về Great Salt Lake bằng đường xuyên bang US 91 ngang qua tiểu bang Idaho.

IDAHO là tiểu bang phía Tây-Bắc Hoa Kỳ có biên giới cực bắc với Bristish Columbia của Canada. Với diện tích lớn thứ 14 (83.569 dặm vuông = 216.440 km2) nhưng lại đứng hàng thứ 7 về tiểu bang ít dân số. Thủ phủ là Boise và một thành phố du lịch nổi tiếng là Idaho Falls. Sản phẩm chính là nông nghiệp mà nổi tiếng là khoai tây với sản lượng chiếm 1/3 của cả nước.





Dọc đường là con sông "Rắn" (Snakes River) chạy dọc theo rặng Rocky mountain trải dài suốt chiều dọc của nước Mỹ, với những đỉnh cao phủ tuyết quanh năm tạo nên những cảnh đẹp thiên nhiên rất hùng vĩ.
Trước khi vào Salt Lake City, chúng tôi ghé thăm GREAT SALT LAKE, hồ nước mặn lớn nhất nước Mỹ với điện tích trung bình 1.700 dặm vuông (4.400km2 nhưng khi nước lớn diện tích họ có thể tăng lên gấp đôi).

Nước hồ do 3 con sông Jordan, Weber va Bear đổ vào cùng với khoảng 1.1 triệu tấn khoáng chất hàng năm. Vì không có đường thoát ngoài bốc hơi nên nước ở đây còn mặn hơn cả nước biển nên có biệt danh là "Biển Chết của Mỹ"  (người có thể nổi mà không cần biết bơi). Với nồng độ 25% muối, không có loại sinh vật nào có thể sống trong hồ trừ một loại giáp xác duy nhất có tên là Brine Shrimp.





Tuy vậy, các nhà khoa học tiên đoán là diện tích hồ đang bị thu hẹp dần và sẽ khô cạn trong tương lai làm mất đi nguồn lợi chiết xuất được trong nước hồ (muối và các loại hoá chất) và trứng của loài Brine Shrimp (làm thực phẩm cho cá) trị giá khoảng 1,1tỷ dollars hàng năm!
SALT LAKE CITY, đây là thành phố cuối cùng trong chuyến du ngoạn sáu ngày đi qua năm tiểu bang: Colorado,Wyoming, South Dakota, Idaho va Utah của chúng tôi.

Trước tiên, chúng tôi được đưa đến thăm Utah Capitol Building là nơi làm việc của chính phủ tiểu bang. Được xây dựng từ năm 1912 đến năm 1916 và sau đó được tân trang vào năm 2004 để có thể chịu đựng được những trận động đất lên đến 7.3 độ Richter.

Nổi bật trên đỉnh Capitol Hill, tòa nhà được xây dựng toàn bằng đá cẩm thạch màu trắng láng bóng từ ngoài vào trong nên vô cùng tốn kém và đã được Hoa Kỳ liệt vào danh sách những di tích lịch sử của quốc gia vào năm 1978. Một điều đáng nói ở đây là tòa nhà mở rộng cửa đón tiếp du khách vào thăm mà không phải qua một thủ tục khám xét an ninh nào cả.

Cuối cùng chúng tôi đến thăm nhà thờ Mornon trong Temple Square, một mảnh đất rộng 10 hecta bao chung quanh bởi bốn con đường lớn của trung tâm thành phố Salt Lake. Trong khuôn viên, ngoài ngôi thánh đường thật lớn, mà chỉ có các tín đồ Mormon mới được vào, còn có nhiều công trình phụ và nổi bật là một building cao 28 tầng, nơi làm việc của các văn phòng truyền giáo của Mormon trên toàn thế giới. Với những hồ, tháp phun nước lớn và những vườn hoa thật đẹp, dù đã cuối hè nhưng vẫn rực rỡ khoe sắc thắm, do được các thiện nguyện viên thường xuyên chăm sóc chu đáo. Vì vậy nơi đây là một điểm du lịch nổi tiếng, thu hút 3 đến 5 triệu du khách đến thăm mỗi năm.

Tiểu bang Utah là chặng cuối của cuộc hành trình từ Denver tới Yellowstone. Cơn bão Harvey đổ bộ vào tiểu bang Texas với những cơn mưa lớn gây lụt lội cho nhiều thành phố khiến chúng tôi kẹt lại Utah hết 5 ngày vì không có chuyến bay về. May mà gia đình và nhà cửa được bình an, tổn thất không đáng kể, nên đành phải đi lang thang để tìm tòi thêm về tiểu bang Utah, được đánh giá là 1 trong 10 tiểu bang có phong cảnh và đời sống an lành nhất nước Mỹ.


Thân mến chào tạm biệt!

Nguyên Nhung.

No comments: