Friday, April 18, 2014

Tháng Tư , niềm đau còn đó

____________

Kiên Giang Tiểu Thư







Cái thùng sắt cũ, bên ngoài đã rỉ sét vài nơi. Nó nằm ở một nơi thật khuất của tầng Basement. Bụi phủ một lớp thật dầy trên mặt, chắc cũng lâu lắm rồi chẳng ai buồn mở đến nó. Thế mà sáng hôm nay hai đứa con gái tôi dọn dẹp nhà cửa, tự nhiên hai chị em nó khệ nệ rinh cái thùng ra, và tôi nghe  loáng thoáng tiếng con Ty nói với em nó:  

- Đồ gì không hà,  My nói với Mẹ mình đem bỏ thùng rác đi. 



Tôi hốt hoảng chạy xuống. Thấy Mẹ, con My nhanh nhẩu đưa tay chỉ cái thùng và lên tiếng:


- Mẹ, con đem cái thùng nầy ra garbage nghe Mẹ, toàn là cái gì không hà. Sao Mẹ keep nó làm chi vậy. 

Tôi giật thật mạnh cái thùng từ tay con bé. Tôi nói lắp ba lắp bấp, nghèn nghẹn: 

- Con bỏ cái gì thì bỏ. Còn cái thùng kia và tất cả đồ đạc trong đó giữ nguyên cho Mẹ. 

Nhìn thấy cái cảm xúc tột cùng của Mẹ, hai chị em nó lấm lét đưa mắt nhìn nhau. Chừng như tụi nó không hiểu chuyện gì liên quan giữa Mẹ nó với cái thùng sắt cũ kỹ nầy. Con Ty khẽ bảo:

- Mấy cái đồ trong thùng cũ quá rồi. Còn dùng được nữa đâu. Mẹ để chi cho chật nhà. Như cái khăn nầy Mẹ coi nè... Vừa nói nó vừa kéo cái khăn trong thùng ra.

 Lâu ngày mùi ẩm mốc xông lên làm con bé quay mặt đi. Tôi ngồi bệt xuống. Hai tay ôm lấy đầu. Nước mắt ứa ra . Tay thẫn thờ ve vuốt từ cái nón, từ cái khăn mặt, từ bộ đồ hôm từ giã quê nhà trốn chui trốn nhũi  xuống tàu để ra đi. Tôi run run cầm cây muỗng ăn cơm hồi ở trại - Cây muỗng mà  đêm tối để chuẩn bị sáng mai xuống tàu Má đã cẩn thận nhét vào túi xách. Má vừa sắp đồ mà nước mắt Má giọt ngắn giọt dài tuôn chảy. Má nói:

- Đem theo để sang bên đó có cái muỗng mà ăn cơm con ơi.
Tất cả vẫn còn đó. Như chứng tích của một đoạn đời nghiệt ngã đã qua. Tại sao tôi không quên hết đoạn đường giông bão ngày nào mà ngay lúc nầy bao nhiêu hình ảnh năm xưa hiện về và về thật rõ hơn bao giờ hết ....

  Cuối cùng rồi tàu cũng cập bến Mã Lai. Bến bờ đầu tiên tôi đến trên đường đi tìm Tự Do. Đây là một căn cứ của một trạm lính cũ. Nghe mọi người bảo vậy. Đầu óc tôi choáng váng. Lúc nầy một nỗi lo sợ tột cùng vây kín tôi. Trời ơi mới đó mà tôi đã thực sự xa hẳn quê hương tôi rồi sao? và tôi sẽ đi về đâu trong những tháng ngày sắp tới. Tôi bơ vơ hơn lúc nào hết và lúc nầy tôi thèm được úp mặt vào lòng Má và khóc. Đây là lần đầu tiên tôi xa nhà trong hoàn cảnh như thế nầy? mới buổi sáng cách đây mấy ngày còn thấy Má , còn cầm tay Má, còn nghe giọng nói nghẹn ngào của Má trong buổi sáng sớm lên đường
- Con ơi! thôi con ở lại đi con đi Má khổ lắm. Để các em con đi một mình được mà. Tôi đã nao lòng khi nhìn những giọt lệ đầm đìa trên khuôn mặt người Mẹ thân yêu đã một đời vì con và trong lúc nầy đứa con như đã sắp rời bỏ vòng tay mình mà đi và ngày về biết đến bao giờ.
 Thế mà mới đó mà giờ đây ngàn trùng cách biệt.Tôi đang đứng trên đất trời của quê người. Tôi đã ở tại trại lính Mã Lai nầy hai ngày rồi. Hai ngày mà tưởng chừng như dài cả thế kỷ . Mấy ngày đến đây thần trí tôi như mù mờ nửa tỉnh nửa mê. Đàn bà con gái được ưu tiên cho vào trạm mà ngủ song chỉ chen chúc ngồi mà ngủ vì căn phòng nhỏ xíu mà số người con nít đàn bà đã gần 20 người . Hai ngày nay từ lúc trên tàu xuống đến giờ  tôi không ăn gì cả. Mà thực ra có gì mà ăn đâu . Đồ ăn đem theo của chủ tàu có lẽ còn nhiều song lúc nầy hình như sự chia sớt khó mà có nữa. Ai cũng phòng thân mình , còn đâu mà nghĩ tới kẻ khác. Hôm mới đến, cả tàu được mấy anh lính Mã Lai cho mấy hộp cá mòi nhỏ xíu. Mấy hộp cá bỏ vào soong cho thêm nước và muối làm sao mà chia đủ cho 49 người trên tàu.Thiên hạ tranh nhau giành giựt lẫn nhau vì miếng ăn la ó, chửi bới um sùm. Chưa bao giờ tôi chạm phải hoàn cảnh khốn cùng như lúc nầy.Tôi ngồi yên ở một góc phòng và khóc. Một  cô bé học trò cũ đến đây có lẽ từ mấy ngày trước  đem đến cho cô giáo chén cơm nhỏ xíu khoảng mấy muỗng và có một miếng cá mòi nhợt nhạt màu. Cô bé khẽ cầm tay tôi ngập ngừng  trao chén cơm và nói:
- Cô rán ăn một chút đi cô. Em rán tranh lấy được một chút cho Cô. Mấy ngày nay em thấy cô có ăn gì đâu. Đừng buồn nữa Cô. Em biết cô khổ lắm.
Tôi ôm chầm lấy em và nức nở khóc. Tôi tủi thân hơn lúc nào hết.
Con bé lấy khăn lau nước mắt cho cô giáo, chợt hỏi tôi 
- Cô đi có một mình sao Cô?
Tôi thuật em nghe chuyến rời quê hương mấy ngày trước, chị em tôi lạc mất nhau, các em tôi đi từ buổi chiều hôm trước. Tôi còn nán lại để lãnh lương sau cùng  cuả tháng để lại cho má tôi. Bao nhiêu vàng vòng đều bán sạch để mua chỗ cho mấy chị em tôi. Tôi đi rồi má tôi mới sống làm sao đây...Khi tôi lên được tàu lớn thì chẳng thấy bóng dáng tụi nó đâu cả. Trên tàu kẻ lạc vợ, kẻ lạc chồng song tàu phải đi thôi không thể quay về. Con bé học trò cũng kể lễ:
- Em cũng lạc má em. Không biết má em có bị bắt không?
Vừa nói nó đưa tay quẹt nước mắt, thút thít khóc. Con bé đến đây một mình. Tôi cũng một mình. Cô trò tôi  gặp nhau trong hoàn cảnh đáng thương cùng cực  nơi đất trời lạ xa nầy. 


Mấy ngày sau chúng tôi được chuyển sang trại Cây Dương, nơi đây rộng rãi hơn, nhưng chỉ cây là cây, không một bóng nhà. Thì ra đây cũng là một hòn đảo không người ở. Cô trò tôi theo người ta đi kéo lá về cất nhà để ở. Chẳng mấy chốc mà các túp lều che nắng che mưa được dựng lên để  mọi người có chỗ trú thân. Tôi kêu em về ở chung với tôi cho có bạn. Dù sao cô trò tôi cũng còn có nhau nương nhau để mà sống. Sáng nào hai cô trò cũng len lỏi vào rừng tìm coi có rau gì ăn được thì hái. Có lần gặp được một rừng rau dềnh. Tôi mừng quá đưa tay ngắt một lá và ngửi. Thì ra đúng y chang là mùi rau dềnh . Tôi mừng quá, kêu lên:
- Rau dềnh em ơi.
 Song là loại rau dềnh dại, không phải loại được trông nên màu xanh và hơi có lông chứ không màu tím thẫm như ở bên nhà. Hôm ấy sau thành quả hái được cô trò tôi ăn rau dềnh  luộc một bữa no nê từ sáng đến chiều . Nhớ lúc ăn con bé học trò vừa ăn mà như sợ sợ. Con bé  nói 
- Không biết phải rau dềnh không cô. Mùi thì y chang. Hỏng biết mình ăn có sao không nữa?
Tôi cười và bảo:
- Có sao  mai không thức dậy thì biết liền. Giờ thì tất cả đã vào trong bụng rồi. Sợ chi cho mệt hả em ?
Hơn 1/2 tháng không một cọng rau trong người nên mặc dù nói thế cô trò tôi chẳng mấy chốc thanh toán sạch sành sanh hết soong rau luộc.
Sáng thức dậy mới biết không sao, mới biết là mình còn sống . Con nhỏ học trò cười khúc khích khi thức dậy và bảo:
-  Cô với em gan thiệt, nhưng không sao cô há. Mai mình đi lại chỗ đó hái nữa nghe Cô ...

 Rồi cũng không có dịp đi hái rau dềnh lần nữa, chúng tôi được dời sang trại chính thức Cheratin trên đất liền. Nơi đây có chỗ sẵn để ở và Cao Uỷ Tị Nạn sẽ đến để phỏng vấn và bốc đi định cự Hình như là một căn cứ quân sự cũ của Mã Lai nên không phải lo việc cất nhà như bên Cây Dương. Thực phẩm được Hội hồng thập tự cung cấp, mỗi tuần có rau tươi, thịt tươi. Đời sống tương đối hơn, có miếng ăn để mà sống. Ai có tiền có thể nhờ tụi lính Mã Lai mua đồ bên ngoài vào ăn. Các thùng Supply cho người tị nạn thì là đồ hộp . Thùng nào may mắn có mì gói lúc đó là niềm hạnh phúc vô cùng. Chiều chiều cô trò tôi theo người trong trại xuống bến đón những thuyền mới tới hy vọng xem có gặp được người thân của mình. Hôm nay có một thuyền vừa cập bến. Mọi người nhốn nháo đổ xô xuống bến tìm người. Người từ tàu lần lượt lên đất liền như những bóng ma từ cõi chết trở về. Từng người , từng người  một. Không có em tôi . Người cuối cùng trong đoàn người trên taù lên là một cô gái   rất trẻ khoảng 18 thôi. Khuôn mặt em còn đầy nhừng nét kinh hoàng. Em đi như không vững , vừa đến bờ em quỵ xuống bất tỉnh. Người ta vây chung quanh em , đỡ em và  đưa em về bệnh xá. Tôi nghe loáng thoáng ai nói sau lưng "Tội nghiệp .Con nhỏ đó bị hải tặc ...".Tôi nghe mà rưng rưng, thương cho thân phận nữ nhi trong cảnh nước mất nhà tan. Sau hôm đó tôi đi tìm em tôi đem em về ở chung với tôi. Tôi vỗ về ẹm. Tôi săn sóc những  vết đau  còn trên thân thể em. Chiều nào cũng vậy, em một mình  ra bờ biển em ngồi. Em khóc. Có lần em bảo tôi  em muốn tự tử mà chết  để quên chuyện nhục nhằn đã  qua cho trọn với người tình ở lại. Em khóc mà bảo rằng:
- Em khổ lắm, không còn gì nữa cô ơi. 
Tôi vuốt tóc em, dịu dàng nói:
- Can đảm lên em ơi. Cả một đất nước điêu linh, không riêng gì chúng mình đâu em.

Rồi cuối cùng tôi cũng đi định cư. Em ở lại chờ giấy bảo lãnh. Nghe tôi xin đi Canada người ta hù tôi đủ chuyện nào là  bên ấy lạnh lắm sẽ chết chịu không nổi đâu. Bước xuống máy bay thở ra là đã đông thành nước đá song tôi bình thản vô cùng và tôi nghĩ rằng người ta ở được thì mình ở được và bất cứ nơi nào cũng khá hơn nơi chốn mà tôi đã bỏ đi, và trong tàu đi tôi là người đi định cư đầu tiên vì ai cũng chờ để đi Mỹ. Hôm từ giã để chia tay lên đường mỗi người mỗi ngã, ai cũng không cầm được nước mắt . 


Thế mà hơn ba mươi năm trôi qua. Chuyện ngày xưa của gần nửa thế kỷ qua như mới ngày nào.  Bao giờ cho tôi quên đây . Tôi mân mê từng kỷ vật còn lại của quãng đường đi tìm tự do ngày nào.... Từ  cái mũ đen. Từ Chiếc áo bà ba màu trắng ngày nào  đã vàng theo năm tháng, cái áo màu gạch tôm có thêu hoa cúc của em học trò tặng tôi hôm tôi lên đường định cự. Tôi nhớ hoài buổi tối hôm đó khi em ngập ngừng đến lều tôi ở trao chiếc áo cho tôi  mà nghẹn ngào nói:
- Mai cô đi rồi không biết có lần Thầy Trò gặp lại . Em có chiếc áo nầy em mang theo lúc vượt biên. Em xin tặng Cô để cô mặc tươm tất hơn bữa cô lên phi cơ nghe Cô , để mỗi lần cô thấy Nó cô nhớ đến em . Đó là Kiều Xuân cô bé học trò Lâm Quang Ky  con của Cô giáo Mai trường Nam Tiểu Học ngày nào . Bây giờ 30 năm sau chiếc áo vẫn còn đây mà người học trò xưa  đã ra người thiên cổ bên trời viễn xứ ...

Con gái tôi ngồi yên lặng nảy giờ nghe Mẹ trầm buồn kể cho con nghe chuyện thật thương tâm mà đây là lần đâù con được nghe. Tôi thấy có giọt lệ nào đong đầy trên khóe mắt con tôi . Con tôi nắm tay Mẹ như san sẻ cùng Mẹ nỗi buồn mà người mang theo từ bao năm qua. Con nhẹ nhàng xếp lại những món đồ kỷ niệm của Mẹ vào thùng như cũ. Con khẽ bảo:
- Con hiểu rồi Mẹ. Con xin lỗi đã vô ý làm Mẹ buồn. 
Tôi ôm con tôi và tôi chạnh nhớ người con gái chiều nao trong chuyến đi định mệnh của em. Ngày ấy em cùng trạc tuổi con gái tôi lúc nầy. Không biết bây giờ người em gái năm xưa ra sao? Em ở đâu? em có hạnh phúc bên chồng con và  còn nhớ gì chuyện đau thương ngày cũ ...
Em còn nhớ không em ?
Tháng tư ơi ! Niềm đau ngày nào vẫn còn đó trong tôi.




11 comments:

Anonymous said...



Chiếc thùng chứa bao nhiêu kỷ niệm thân ái,đau buồn,phân ly giữa tình thầy trò,Cảm đọng biết bao !!!!!!!
Còn vài ngày nữa là gặp mẹ hiền,chuẩn bị nụ cười và vòng tay để ôm mẹ đi !!!!!!
BLG

Anonymous said...

Tặng KGTT

nghẹn ngào trong nỗi nhớ
Ba mươi chín năm trường
Quê nhà xa thăm thẵm
Giọt lệ sầu còn vương …

nvq

Anonymous said...

Cô kính mến ! Một câu chuyện buồn !Thời gian qua nhanh thật ...Chúc Cô an vui. Em N.

Anonymous said...

Ngồi trên ghềnh đá Bidong
Hồn vương sóng bạc nhớ mong Quê nhà.
Lặng ngồi ngắm ánh chiều tà
Ruột đau quặn thắt,chan oà lệ rơi.

tp

Anonymous said...

Cách nào làm dịu những chuyện buồn ngày xưa. Vô danh

Anonymous said...

Chị Kim Quang và Cóc Con ơi !

Có cách nào làm dịu bớt những chuyện buồn ngày xưa ?

Một đọc sĩ TH

KGTT said...

Xin chân thành cám ơn anh BLG đà đọc bài và chia xẻ những cảm nhận với tác giả
Cám ơn anh NVQ đã viết những vần thơ tháng tư thật buồn như chia sớt nồi mất mát chung của những đứa con lưu lạc bên trời đất khách
Cám ơn em N đà vào đọc bài viết cùng Cô và buồn trong nỗi buồn chung của cô trò ta ngày ấy
Cám ơn anh TP với những vần thơ tháng tư lục bát nghe buồn lắm anh Phiêu ơi
Cám ơn bạn Vô Danh đã đọc bài viết của KGTT và bài viết có lẽ làm bạn tôi buồn chăng nên bạn hỏi " Có cách nào làm dịu những chuyện buồn ngày xưa không ?" Thật ra thưa bạn riêng cá nhân KGTT thì vết thương có thể lành song vết sẹo vẫn còn đó mà . Đằng nầy vết thương có lành đâu thì làm sao bây giờ đây hở bạn ?

KGTT said...

Thân tặng đọc sĩ" Tháng Tư và Em " của giáng xưa

Tháng tư gục đầu tưởng nhớ
Ngậm ngùi nhìn tháng ngày qua
Đã mấy mươi năm rồi nhỉ
Nỗi đau nào đã xóa nhòa ....

Tháng tư đau thương ngày ấy
Súng chưa gãy đã tan hàng
Tháng tư một trơì máu lệ
Quê nhà trắng một màu tang

Tháng Tư ngập trời thống khổ
Quân hành hết rộn ràng vang
Chinh y lạnh lùng xếp lạị
Thương anh  lệ đổ hai hàng

Tháng tư nhạt nhòa nước mắt
Bàng hoàng kẻ ở người đi
Người ơi bên trời viễn xứ
Trăng xưa khóc nỗi phân kỳ

Tháng tư nghẹn ngào thổn thức
chấp tay con khẽ nguyện cầu
Quê hương thanh bình trở lại
Tàn rồi một cuộc bể dâu ...

LTL said...

Cám ơn TL,bài viết hay và cãm động quá kinh nghiệm đau buồn cũng gần giống nhau cho người vượt biển,nhìn lại thì chúng ta đã lấy quyết định chính xác lúc bấy giờ,thà liều dứt khoát còn hơn là bị khủng bố dài dài,phải không TL.

Anonymous said...

TL mến,thầy đọc bài nầy nước mắt ràn rụa.Thương cho thân phận phụ nữ nước VN ,vì ai mà phải ra đi mang tủi nhục.Chuyện đã mấy mươi năm qua ,nhắc lại vẫn còn hận.Chừng nào tới phiên dân tộc của tụi bây ? ( Thai Lan)

Anonymous said...

giống tui thế... 4 năm tị nạn...
nhưng tôi đã phải quay về tới 12 năm sau mới đi được !
SN