Huy Phương
Tuần
rồi tôi có dịp đi thăm hai người, một người bạn đang nằm trong quan tài tại nhà
quàn, và một bà cô đang nằm trong nhà dưỡng lão. Người bạn không biết tôi là ai
đã đành, vì người ấy đã chết, nhưng bà cô còn sống cũng không biết tôi là ai vì
bà đã mất trí nhớ! Người bạn này ngày hôm trước còn vui vẻ chuyện trò với bạn
bè, nhưng sáng hôm sau, người nhà không thấy thức dậy, vào phòng thì thấy ông
đã chết. Bà cô, một đời giàu có lẫy lừng, giờ cũng trắng tay, vào chỗ nghỉ cuối
cùng cũng đã hơn năm.
Cả
hai người không ai thấy khổ, một người đã qua bên kia thế giới, chỉ còn lại xác
thân rồi cũng tan rữa trong lòng đất hay thành tro bụi rải xuống lòng biển, người
còn lại phần trí nhớ đã là một khoảng không gian mờ mịt, chỉ sống theo bản
năng, hít thở hay biết đói, đau, đâu còn nhìn ra mặt người quen nữa.
Trong
khoảng thời gian gần đây, tôi thấy bạn bè, hay người quen biết bỏ thế giới nay
ra đi khá nhiều, và nhiều lúc ra đi quá đột ngột. Những điều chúng ta thường
nghĩ là không ngờ, nhưng lại xẩy ra, nhiều lúc có cái cảm giác là chuyện phi
lý, nhưng thật ra là chuyện rất thường vẫn xẩy ra trong cuộc đời thường.
Mấy
tuần trước, trong bữa ăn sáng với một người bạn cùng đơn vị cũ, bỗng dưng tôi
chợt nhớ đến một anh bạn làm chung phòng, hơn mười lăm năm nay, sau khi bị
stroke, chỉ quanh quẩn trong nhà. Tôi đề nghị với bạn, ăn sáng xong sẽ ghé qua
thăm, kẻo lâu ngày quá không gặp bạn cũ. Bạn tôi chần chừ:“Hay để bữa khác
đi anh. Hôm nay tôi phải chạy về nhà có chút việc.”
Tuần
sau, điện thoại reo, tôi mở máy, bạn tôi cho biết:“Sơn chết rồi anh!” Tôi
la lên: “Đã nói mà, phải chi hôm nọ đi thăm thì đâu phải hối hận như bây giờ!” Bạn
tôi còn vớt vát: “Hôm đó đi thăm thì Sơn cũng đã vào bệnh viện rồi! Bây
giờ thì đã quá trễ, tang lễ mới cử hành cách đây ba hôm. Theo sở nguyện của người
chết, gia đình không đăng cáo phó!” Bạn tôi biết tin vì vừa đọc được
tên Sơn trên trang phân ưu.
Tôi
bắt đầu nổi cáu: “Thì ít ra vào bệnh viện, cũng gặp nó một lần trước
khi nó chết!”
Tôi
đăng một mẩu chia buồn ngắn ngủi trên một tờ nhật báo, mở đầu bằng câu:“Quá
đỗi vô tình, được tin trễ….” Nhưng người chết đâu có xem được trang
báo và biết cho nỗi hối tiếc của chúng tôi.
Nói
ra thì buồn trong khi nhiều người đang vui! Mới nghe tin trễ, vợ một người bạn
qua đời đã hai tháng nay, bà trối trăng, ngoài gia đình, đừng tin cho ai biết.
Gọi một số bạn đi thăm thì lại nghe tin một người bạn tháng trước mới đưa vợ
vào phòng cấp cứu, và nay đang ở trong nursing home. Thật cũng quá vô tình,
trách cuộc sống bận rộn, hay trách mình ít khi nghĩ đến người khác, số phận thiệt
thòi, bất hạnh hơn mình. Nghĩ đến việc gì, nên làm ngay, thời gian không đợi
mình, và người bạn tôi cũng không còn thời gian để nằm chờ. Đã có thời gian nằm
bệnh viện, rồi nơi phục hồi, tôi biết nỗi cô đơn của người bệnh là to lớn như
thế nào.
Tôi
được xem một cuốn phim Mỹ, trong đó một vị linh mục khuyên một người trai trẻ,
nếu có cơ hội nên đi viếng thăm tang lễ của người quá cố, người bệnh trong nhà
thương, người kém may mắn trong nhà tù. Đó là những việc lành. Và với tôi, xin
thêm, những người già, kẻo không còn kịp nữa!
Hôm
qua tôi vừa được điện thoại của một người bạn đã về hưu, nghĩa là cũng đã đến
tuổi già, ở miền Đông nước Mỹ. Anh cho biết anh đang có một chương trình đi
vòng quanh nước Mỹ và cả Canada để thăm những người bạn thân, bệnh tật và già yếu.
Anh cho biết thêm, chỉ trong vòng nửa tháng, anh đã mất đi ba người bạn, lớn
cũng như nhỏ tuổi, bệnh tật hay không, nên bây giờ có thời giờ nên thăm viếng,
gặp gỡ nhau, kẻo“một mai bóng xế trăng lu, con ve kêu mùa hạ, biết mấy thu mới
gặp chàng!”
Tôi
biết ở Mỹ này, nhiều người vì sinh kế phải đi làm ở tiểu bang xa, không có thời
gian trở về thăm cha mẹ. Vào những dịp Lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán,
cha mẹ vẫn ngóng đợi con về. Con thì có bao nhiêu công việc bận rộn ở sở; cuối
tuần phải cắt cỏ, dọn dẹp nhà xe, đưa con đi học đàn, học võ; mùa hè phải đi
“vacation;” vắng nhà không có ai săn sóc con chó, con mèo hay bầy cá Koi trong
hồ, ai cho ăn.
Đến
khi nghe cha mẹ mất mới hối hả, mua vé máy bay về phục tang và khóc lóc. Để làm
chi nữa!
Chuyện
kể, một cụ già, goá vợ, sống cô đơn, buồn rầu sau khi nghe điện thoại của con
gái và các cháu nói rằng sẽ không trở về thăm cha vào dịp Giáng
sinh năm nay. Người con khác cũng hứa hẹn sẽ cố gắng để về thăm cha vào
năm tới, thế nhưng đã ba mùa Giáng Sinh trôi qua, người cha vẫn cô đơn mòn mỏi
ngóng đợi những đứa con về.
Những
người con sau đó đột ngột được thân nhân báo tin cha qua đời, lúc này, họ mới
bàng hoàng nhận ra mình có một người cha trên đời nay, và hôm nay cha đã không
còn nữa. Lòng tràn đầy hối hận và đau đớn, mắt rướm lệ, những đứa con vội vàng
trở về nhà để tham dự tang lễ.
Bước
vào nhà, họ ngạc nhiên khi thấy một bàn tiệc đã sắp sẵn. Người cha già bất
ngờ bước ra, và câu nói đầu tiên của ông là:“Xin thứ lỗi cho Cha. Cha
chẳng còn cách nào khác để gọi các con trở về thăm Cha.”
Bày
ra bông hồng trắng, bông hồng đỏ mà chi? Nhiều lúc chúng ta quên chúng ta còn
cha mẹ ở ngay trong nhà, trong thành phố, trong một tiểu bang xa, hay cả trong
một nhà dưỡng lão. Xin hãy thăm viếng, trang trải tấm lòng, lo lắng, đừng để một
mai kia rềnh rang nghi lễ “làm văn tế ruồi!”
Huy Phương
2 comments:
Bài viết thắm đọng đủ để thấy buồn.
Đọc xong bài viết mới thấm buồn vì mình cũng là : người hay hứa ... năm nay con sẽ vế ăn Tết với Má nghen...chỉ nói thôi hà...chưa làm được thì ... hết làm được rồi ...
Post a Comment