__________________
Nguyễn Ðông Thức
Thằng con trai 28 tuổi ế chỏng ế chơ của tôi một hôm bỗng tuyên bố giữa bữa
cơm:
– Chủ
Nhật này con đưa bạn gái con về giới thiệu với ba mẹ được không?
Vợ
tôi tròn mắt:
–
Con? Có bạn gái?
Thằng
khỉ làm bộ mặt nghiêm nghị:
– Mẹ
làm gì vậy? Tại con chưa muốn thôi, chứ muốn là… 30 giây! Xếp hàng cả đống!
–
Thì con cứ đưa về đi.
Tôi
có ý kiến:
–
Nhà mình thoải mái!
Vợ
tôi lườm tôi:
–
Thoải mái gì? Không phải ai muốn vô nhà này cũng được đâu! Bạn trước đã!
Thấy
được rồi mới muốn gì muốn nha!
Thằng
con tôi cười hehe:
–
Không phải được mà là quá được! Mẹ thấy là chịu liền cho coi! Công dung ngôn hạnh
đầy!
– Nó
tên gì? Mấy tuổi? Làm gì? – vợ tôi thăm dò.
– Dạ
tên Trang, 24 tuổi, làm phòng kế toán cùng công ty với con.
-Vậy
là tuổi con ngựa?
– Dạ.
Vợ
tôi tính trong 10 giây:
– Dần
với Ngọ… Nằm trong “tam hợp.” Cũng hợp với mẹ luôn. Ðược!
– Em
thiệt tình! – tôi nhăn nhó
– Giờ
này mà cứ mê tín! Thử nó mê đứa nào “tứ hành xung” coi em có cản được không?
–
Sao không? – vợ tôi trừng mắt
–
Không phải vụ tuổi nhưng phải có chuẩn đàng hoàng chứ! Nhà này không có chuyện
con đặt đâu cha mẹ ngồi đó đâu!
Con
tôi tỉnh bơ:
–
Con bảo đảm mẹ thấy là chịu liền mà!
Ðến
lượt tôi sực nhớ:
–
Con nói nó tên Trang?
– Dạ.
Sao ba?
– Trời!
Ba lo nhứt chuyện này, sao lại dính đúng luôn vậy?
– Gì
vậy anh? – vợ tôi hỏi.
Tôi thở dài:
–
Thì thằng con mình tên Nghĩa! Tên hai đứa gộp lại…
Con
tôi ngoác miệng cười:
–
Nghĩa Trang! Hehe! Tụi bạn con chọc rồi! Càng vui! Ðích đến cuối cùng của mọi
người mà!
Rồi
nó nghiêm lại, chốt hạ:
– Vậy
trưa Chủ Nhật nha ba mẹ! Trang sẽ đi chợ rồi tới đây sớm để phụ làm cơm với mẹ…
***
Mới chín giờ sáng Chủ Nhật, Trang chạy xe máy tới, phía trước vừa treo vừa chất
mấy bịch hàng mới mua ở siêu thị. Tiêu chuẩn “công” và “dung” có vẻ đúng. Con
nhỏ mặt mày dễ coi, sáng sủa, tướng tá gọn gàng, ăn mặc lịch sự. Ði chợ nhanh
nhẹn thế kia, chắc là chuyện thường làm. Nó vui vẻ chào tôi và vợ tôi rồi ào ào
xách đồ vào nhà và bất chợt… rú lên:
– Trời!
Ðẹp quá! Thì ra đó là cái bình hoa vợ tôi lo đi mua cắm từ sáng sớm để trên bàn
ăn để chuẩn bị tiếp khách đặc biệt. Trang móc ngay điện thoại, chụp hình lia lịa,
rồi nhí nhoáy bấm tới bấm lui một lúc mới cười khì:
–
Xong! Nó bắt đầu bày biện các thứ vừa mua đầy mặt bàn trong bếp. Vợ tôi mon men
tới gần, bị nó mời:
–
Bác để con làm đi! Có gì thì anh Nghĩa phụ. Con làm hai món thôi, nhanh lắm!
Bún chả giò, súp mì ngôi sao nấu thịt bằm. Bảo đảm ngon, no!
– Ðể
bác rửa rau cho? – vợ tôi rụt rè.
– Dạ
không! Sau lời tuyên bố chắc nịch, Trang nhào qua rửa rau. Nó vặn một chậu nước
đầy, thảy rau vô và cứ vừa xả nước ào ào vừa kỳ cọ từng cọng rau. Tôi biết chắc
bà vợ mình đang xót cho cái đồng hồ nước đang quay kim vèo vèo nhưng rất lạ là
bà lại im ru, làm như đang bị khớp trước nàng dâu tương lai hậu hiện đại.
– Rửa
rau dưới vòi nước đang chảy mới tốt nha bác! – Trang quay qua nói với vợ tôi, rồi
mặc cho vòi nước chảy xối xả, nó lại móc điện thoại ra bấm bấm, vừa coi vừa chỉ
đạo thằng con tôi làm này làm nọ, điều mà chưa bao giờ thằng khỉ làm cho mẹ. Vợ
tôi len lén đi tới nhìn vô cái điện thoại coi có gì trong đó. Trang cười:
–
Con coi lại Gu-gồ chỉ làm chả giò cho chắc bác ơi! Bữa ăn rồi cũng được dọn ra,
bày biện đẹp mắt. Thằng Nghĩa mặt tươi rói xoa tay mời ba mẹ vào bàn. Vợ chồng
tôi vừa cầm đũa thì Trang đưa tay cản lại:
-Hai
bác chờ con xíu! Nó lại cầm điện thoại chụp xạch xạch sạch, lại nhoay nhoáy bấm
bấm một lúc.
Vợ
tôi không thể không thắc mắc:
–
Con làm gì vậy?
– Dạ
con pốt Phây-búc (*).
– Là
cái gì?
– Dạ
là mạng xã hội đó bác! Vui lắm! Con pốt cho các bạn biết con đang èn-choi trưa
nay cho tụi nó thèm chơi. Ðó, đó, tụi nó còm lia lịa rồi nè!
–
Trang đưa điện thoại qua cho Nghĩa coi. Thằng nhỏ vừa đọc vừa cười tủm tỉm.
–
Hai bác lớn tuổi nên chơi Phây-búc cho đỡ buồn. Ngồi một chỗ trò chuyện, trao đổi
thông tin, hình ảnh khắp thế giới với cùng lúc cả ngàn người bạn. Lại được thoải
mái nói tâm trạng của mình, bình luận chuyện người khác, chém gió, chơi games,
nghe nhạc, xem phim thoải mái… Cả gia đình, dòng họ ngồi một chỗ vẫn biết hết
nhứt cử nhứt động của nhau. Anh Nghĩa! Sao anh không chỉ hai bác chơi Phây-búc
vậy? – Trang cự Nghĩa.
– Sợ
ba mẹ nói mất thời giờ! Ba mẹ hay la anh mỗi lần anh thức khuya để chat. Nghĩa
nói.
– Trời,
vậy mà còn không biết chỉ hai bác chơi! Ba má em cũng cự em, em chỉ xong là mỗi
người ôm một cái điện thoại, hết la hehehe! Vui lắm hai bác ơi!
***
Bạn
bè tôi cũng chơi Phây-búc lâu nay, có rủ tôi nhưng tôi giấu dốt, làm bộ chê là
trò vớ vẩn, mất thì giờ. Sau buổi gặp Trang, thằng Nghĩa bắt đầu hướng dẫn tôi
vào cuộc. Từng bước một, tôi dần dần bị cuốn hút vào trò chơi mới. Cũng động
chút là chụp hình, pốt, ghi sì-ta-tớt, like, còm… cả ngày. Bạn bè đông dần,
trong đó bạn ngoài đời càng ngày càng ít hơn bạn ảo. Các bạn ảo này mới là vui,
vì chả quen biết gì, thậm chí cái tên cũng ảo, thí dụ Loài hoa bé dại, Ai thèm
nhớ anh, Thiên thần mắc đọa, Cá mập chết đuối… Hầu hết không biết mặt mũi thế
nào. Có người đưa con chim, bông hoa, cờ nước… làm ảnh đại diện. Kể cả họ có
đưa ảnh chân dung thì cũng không có gì bảo đảm là thật. Bạn ảo thì khỏi úy kỵ,
bình luận ào ào, khen chê chửi rủa vung vít.
Nói
chung dù là một thế giới ảo, Phây-búc đúng là vui ra phết, y lời con dâu tương
lai đã nói, tha hồ tán dóc. Tôi còn thấy sở dĩ nó được thiên hạ khoái như điên
vì còn là một phương tiện tự sướng vô địch về mặt tinh thần. Từ đó lúc nào tôi
cũng kè kè cái điện thoại bên cạnh, đến mức đi ngủ cũng để một bên, thấy rung
báo có tin là lại mở ra bấm bấm nhấn nhấn. Vợ tôi nổi điên:
–
Anh cười thằng Nghĩa con Trang rồi bây giờ còn lậm hơn tụi nó! Anh vừa phải
thôi nha! Toàn trò chuyện với mấy đứa con gái thôi phải không?
–
Con gái đâu mà con gái! – tôi chống chế.
–
Hôm nọ anh nằm bấm, tôi nhìn thấy rồi! Toàn hình con gái! Mê quá há! Anh coi chừng
tôi, lộn xộn tôi cho anh lên đường ngay tức khắc!
Khi
vợ xưng “tôi”là biết có chuyện rồi! Tôi kêu trời:
-Không
có đâu em ơi. Bạn ảo thôi, có gặp đâu! Chơi cho vui thôi mà! Em cũng chơi đi
cho vui? Bạn của anh cũng là bạn của em – tôi đề nghị.
-Không!Tôi
không có rảnh! Mà tưởng tôi ngu hả, mấy người tạo group riêng, có Trời mới biết
đang nói gì với nhau!
Tôi
sửng sốt nhìn vợ. Sao nàng lại biết cả vụ này nữa trời? Vợ tôi như hiểu cái
nhìn ấy, cười:
– Vợ
anh không ngu đâu nha! Coi chừng đó! Bạn gái ảo thôi phải không? Nhất định
không gặp phải không?
–
Ðúng rồi! Em tin anh đi! – Tôi nói chắc như bắp.
***
Bất
ngờ có một cô gái với gương mặt đẹp như mơ và cái tên cũng quá thơ mộng – Giọt
nắng bên thềm – xuất hiện xin làm bạn với tôi, cùng dòng nhắn tin: “Qua bạn bè,
em rất thích những lời bình của anh. Xin anh cho em được làm bạn. Có thêm một
người bạn tốt, cảm thông, chia sẻ, cuộc sống của mình sẽ nhẹ nhàng hơn.” Trời,
hay như vậy làm sao tôi từ chối? Giọt nắng bên thềm tỏ ra là một cô gái rất
thông minh, tinh tế, đặc biệt qua những câu chat riêng tỏ ra rất hiểu tôi. Em
nói mới 30 nhưng đã một lần dang dở. Em nói mới chơi Phây nên rất ngại việc
phơi bày rộng rãi cảm xúc riêng tư. Không hiểu sao em lại tin tôi và rất thích
trò chuyện với tôi, nên xin được tạo group riêng hai người. Thấy không hại gì,
tôi… nhận lời.
Từ
đó thỉnh thoảng tôi lại được xem những tâm trạng buồn vui của Giọt nắng, những
tấm hình Giọt nắng thật đẹp trong những bộ quần áo thời trang, kể cả bikini gợi
cảm trên bãi biển… Tôi bắt đầu chat thường xuyên với Giọt nắng, điều lạ là em
chỉ chat vào ban ngày, lúc tôi đi làm. Em xin lỗi tôi, nói là ban đêm không tiện,
sẽ giải thích với tôi sau. Càng ngày em càng tỏ ra có tình cảm với tôi, hôm nào
em không lên Phây, tôi cũng thấy thiêu thiếu, nhơ nhớ. Một hôm bất ngờ em nhắn:
“Chắc em không chơi Phây nữa, hoặc sẽ bỏ group của mình và lock anh luôn. Em
nghĩ đến anh nhiều quá! Mà anh thì đã có gia đình… Em rất ngại…”
Tôi
hốt hoảng: “Ðừng em! Không sao đâu, không có chuyện gì đâu. Mình chỉ là bạn
trên Phây thôi mà..” “Nhưng em cứ nghĩ đến anh và muốn gặp anh. Em không thích
chỉ làm bạn ảo của anh. Anh có cho em gặp không? Em muốn mời anh ăn sáng uống
cà phê, từ nay mình sẽ trò chuyện ngoài đời thỏa thích với nhau…”
Bạn
nghĩ tôi có thể từ chối lời mời ấy được không? Và tại quán cà phê Chiều tà thơ
mộng, tôi đã gặp Giọt nắng bên thềm. Ðó chính là… vợ tôi! Hix! Với sự hướng dẫn
tích cực của cô dâu tương lai tuổi Ngọ, nàng đã sử dụng Phây-búc thành thạo và
cho tôi một vố nhớ đời…
Vĩnh biệt Phây-búc!
(*) Mạng xã hội Facebook.
pốt (post): đưa lên
1 comment:
Câu chuyện nầy thật vui .
Tui có chị bạn VN cũng là " Boss " của tui ở hảng . Chị kể cho tui nghe cách đây cũng lâu lắm rồi khoảng 6 hay 7 năm . Lúc đó chị thất nghiệp , rổi rảnh không chuyện gì là mới làm thơ . Một hôm chị vào website Đặc Trưng (?) thấy bài thơ bút hiệu " Thầy bố mù " chị liền họa thơ với ông ta ( chị biết đó là chồng mình nên ghẹo chơi ), Sau một thời gian tán tỉnh , ông ta hẹn gặp chị ở một quán ăn cũng khá đặc biệt . Khi gặp nhau ông chồng chưng hửng khi nhìn thấy vợ mình , thiệt dở khóc dở cười
Post a Comment