HÌNH TOÀN
BÌNH MINH
....vừa ló dạng xa xa mặt trời vươn lên từ cuối nẻo chân trời, cảnh thì đẹp những
lòng người thì thê thảm quá....và xa thật là xa chúng tôi thấy có vài chiếc tàu
có khói trắng bốc lên không biết là tàu buôn ..hay tàu vb kêu cứu .. vì chúng
tôi không có ống dòm .. nhưng đám hải tặc thì biết ..chúng cặp một chiếc tàu lại
sát ghe chúng tôi, thả trả lại các cô gái bị bắt đêm qua ...rồi bỏ chạy, không
biết đêm nay chúng có quay trở lại...
Ôi ....!
Buồn thay số phận đàn bà ..đi tìm tự do mà phải đánh đổi cả thân xác
Như những
lời trong bài ca của NS Nam Lộc :
Tự do ơi tự do
Tôi trả bằng nước mắt
Tự do hỡi tự do !
Anh trao bằng máu xương
Tự do ôi tự do !!
Em đổi bằng thân xác
Vì hai chữ tự do !!!
Có lẽ tụi cướp nhìn thấy tàu buôn quốc tế từ xa nên buông tha
chúng tôi với con tàu tan hoang hổn độn vì bị cạy ván để lục soát, máy móc và
la bàn thì không còn xăng dầu thì cạn kiệt và những con người rách nát tả tơi
chỉ còn lại một chút lương khô và vài can nước, cả con tàu nằm như bất động trước
cảnh điêu tàn, rồi chúng tôi cũng cố thâu nhặt lại áo quần cá nhân, có người
hên thì còn tìm thấy được có người xui như tôi thì giỏ đồ mất tiêu chắc bị
quăng xuống biển rồi, nên tôi chỉ còn một bộ dính da khi lên tới trại
Ghe thì hư máy cứ nhấp nhô trên biển giống như một chiếc lá vật vờ trên
nước để chờ một cơn sóng cuốn đi, như những lời trong bài LỜI KINH ĐÊM của NS
Việt Dzũng:
Thuyền trôi xa về đâu ai biết
Thuyền có về ghé bến tự do
Trời cao xanh hay trời oan nghiệt
Trời có buồn hay trời ..chỉ làm ngơ
Trời chơ vơ ôi người bơ vơ ..
Biển ngây ngô hay biển man rợ
Biển có buồn hay biển chỉ ... làm ngơ
Biển
vô tình hay biển làm ngơ ??? Chúng tôi những con người ngất ngư giữa lòng biển
cả, chưa đến phút cuối cùng không lẽ buông xuôi đầu hàng số phận
KHÔNG...chúng
tôi phải sống ...phải sống đừng buông xuôi theo dòng nước xoáy tim còn đập hơi
thở vẫn còn hãy cố mà dành lấy sự sống.
Cuối cùng ghe chúng tôi phải tìm đường sống không lẽ nằm đây mà chờ
chết người nào còn khỏe thì phụ tát nước trong ghe, còn những thanh niên còn sức
thì lấy nylon căng ra làm cánh buồm mà nương theo gió (những người đi vb thường
mang theo nylon dài 5,7 mét để làm lều che nắng mưa hoặc trải hoặc đắp cho đỡ lạnh)
Nhưng chúng tôi không có cây ván để căng nên dùng người làm cột (4 người
căng một tấm cho bọc gió) căng ba bốn tấm nhưng gió thổi mạnh sợ bay người nên
một nhóm khác nằm xuống sàn tàu mà giữ chân người làm buồm những người cuối
cùng đứng dưới hầm mà trụ lại .... Rồi con tàu cũng nương theo gió mà đi, người
tài công phải bẻ tay lái mà nương theo con sóng .....bằng mọi cách chúng tôi phải
sống ... còn hơi thở là chưa tuyệt vọng ...đừng buông xuôi ..xin đừng buông
xuôi ...tôi xin vái van những linh hồn dân vb nằm dưới lòng đại dương sâu thẳm
hãy phù hộ cho tàu chúng tôi đến được bến bờ ...
Chiều ra biển đứng ..ê chề
Ngó về xác em...
Vớt rong...rêu ngọn tóc mềm
Quay về hướng gió
Tưởng em .. thơ dại
Xác em nay ở phương nào
Tấp sang đất Thái
Hay vào ... Nam Dương
Có khi ..xác vượt trùng dương....
Ôi những
lời ca của NS Trần chí Phúc nghe đến rợn người, nghe mà lạnh cả xương sống,
nhưng chúng tôi đã đi 2/3 đoạn đường thì không thể buông tay, cứ căng buồm mà
nương theo sóng... ôi mới thấy từ trong sâu thẳm mỗi con người có một sức sống
mãnh liệt những việc bình thường mình nghĩ là làm không được, nhưng giữa lằn
ranh sống chết thì có một nghị lực phi thường ...
Nên đến xế
chiều ghe chúng tôi cũng nương theo gió mà về gần đến giàn khoan mấy ngày trước
(ôi nếu hôm đó họ cứu thì chúng tôi đâu có thê thảm như bây giờ) từ xa họ đã
nhìn thấy nên cho Cano chạy ra, chúng tôi vừa lạy lục khóc lóc van xin đừng kéo
bỏ chúng tôi như lần trước (trên ghe có một anh biết nói tiếng anh khá rành nên
nói thuật lại và cầu cứu, họ trở về xin lệnh rồi kéo ghe chúng tôi chạy về một
chiếc tàu sắt cao lớn (mà theo họ cho biết là thuê của thái neo xa giàn khoan để
trường hợp khẩn cấp cứu và chứa người vb, khi đầy thì chở một lần vào đất liền
5,6 trăm người)
Ôi cái cảnh trời chiều nhìn sao thê lương, gió bắt đầu thổi mạnh
và có sóng nổi lên ghe chúng tôi cứ bập bềnh nhồi lên hụp xuống theo từng cơn
sóng, tàu sắt thì cao ghe chúng tôi thì thấp, sóng thì vỗ mạng thuyền nên không
thể thả thang leo, nên chỉ còn một cách là ghe nhỏ đậu cập hông tàu lớn cho bớt
gió rồi canh theo từng cơn sóng nhồi đưa ghe nhỏ lên cao
Bên tàu sắt hai người đàn ông đứng chờ bên ghe nhỏ hai thanh niên nắm
tay và thân hình đứa trẻ khi nhịp sóng nhô lên ngang tầm cao của hai chiếc tàu
thì thảy đứa trẻ qua phải canh cho đúng thời điểm nếu không thì tàn đời, bên
ghe tôi đàn ông đứng một phía, đàn bà và trẻ một phía để giữ cho cân bằng chiếc
ghe không được nhốn náo chen lấn vì họ bảo họ sẽ cứu tất cả không bỏ sót một ai
....ôi cảnh biển chiều mỗi lúc một tím dần ...gió thổi sóng nhồi
Khi em tôi được thảy qua bên ấy tôi mừng muốn rơi nước mắt, rồi đến
lượt tôi .Tôi cố mở to đôi mắt nhìn lên trên tàu sắt chờ nhịp sóng nhồi lên vừa
ngang tầm thì bên này la nhảy là tôi phải nhảy liền, không được do dự vì nếu
không kịp sóng hạ xuống thì sẽ va đầu vào thành tàu và rơi xuống biển (nếu
không kịp thì đợi đợt sóng sau đừng ngu dại mà cố nhảy thì ngàn thu vĩnh biệt)
tôi vừa phóng qua bên kia hai người đứng chụp, chân tôi đạp trúng con lươn của
tàu sắt phún máu, nhưng khi ấy tôi không cảm thấy đau và không biết .....
Chỉ biết
một điều là chúng tôi được ..SỐNG..
Cuối cùng
rồi ghe tôi cũng được lên hết trên tàu sắt, chiếc ghe vb được nhận chìm dưới
lòng đại dương .....Ôi tôi vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng
một cuốn
phim thật là sống động ... mà mỗi một nhân vật thuyền nhân là một diễn viên, một
một con tàu là một đoạn phim không câu chuyện nào giống câu chuyện nào, các
thuyền nhân đóng phim mà không cần đạo diễn không cần kịch bản ...nhưng đóng rất
sống động ... sau này xem lại những thước phim quay lại một số cảnh vb trên biển
các bạn mới thấy thế nào cái cảnh chết chóc
còn trăm
nghìn ngàn hoàn cảnh không quay được, tôi nghĩ nó còn thê thảm hơn nhiều....
Đến nửa đêm thì nghe văng vẳng tiếng kêu cầu cứu, nhưng biển thì bao phủ
một màu đen, biển đêm nay hơi động nên rất nguy hiểm cho những con tàu vb
Chúng tôi
nghe tiếng kêu cứu từ hai hướng khác nhau .
hơn tiếng
đồng hồ sau thì chỉ có một chiếc ghe cập được bên tàu sắt (còn chiếc kia thì
trôi càng lúc càng xa dần tôi nghĩ chắc chìm vì đêm nay biển nổi sóng) rồi từng
người từng người được cứu lên, tôi nhìn ra được gia đình anh thợ máy ở xóm tôi
thì ra chiếc ghe này chế hai dắt thằng em sinh năm 68 đi cùng, tôi mừng quá thế
nào cũng gặp chế nhưng tới hết người vẫn không thấy chế, tôi tìm anh thợ máy hỏi
thăm thì mới hay chế tôi không ra đúng điểm hẹn (người ta hẹn chế xuống bến triệu
xuân triều thì chế lại qua bến nhà thờ đi chung với bạn, nên họ sợ bể nên chạy
luôn )
Đúng là người ta ai cũng có số cả .... ôi âu cũng là số mạng ...
Xin hẹn
các bạn kỳ 28 ở khách sạn ngàn sao....giữa biển trời mênh mông
3 comments:
Tác giả coi vậy chớ nhớ dai dữ lắm, bữa hổm gặp lại ngồi nghe kể chiện hồi nẵm làm cho mọi người cừ muốn pễ pụng luôn kkk...HTX
Tới một tuổi nào đó ai cũng mong mình có một “ trí nhớ Con Voi “ hé bạn Trường Tôi
Người hay Quên
Post a Comment