Tưởng niệm Thái Thanh Đinh Trường Chinh |
Một trời Thái Thanh
Nhã Ca
25 tháng Ba năm 2020 tang lễ Thái Thanh.
California đang mùa đại dịch Covid-19. Không thể ra khỏi nhà. Tôi ngồi lặng lẽ
cầu nguyện và nhớ chị.
Từ những năm sáu mươi của thế kỷ trước, khi Sài Gòn còn
là thủ đô Việt Nam Cộng Hoà, tôi có duyên may, được làm việc bên chị Thái
Thanh. Hằng tuần, liên tục nhiều năm, hai chị em cùng chủ trương một chương
trình phát thanh, kết hợp bài hát với bài viết để nói lên Tưởng niệm Thái Thanh
Đinh Trường Chinh tình tự quê hương.
Người hát- người viết, nhờ đó mà thân quí. Và càng thêm
thân quí hơn, khi cả nước bị bức màn tre, bức màn sắt trùm kín. Sách báo, băng
nhạc bị hỏa thiêu. Văn học, nghệ thuật bị khai trừ. Giáng sinh năm 1975, tám
tháng sau đổi đời, trong khi chờ đợi đi cải tạo và tan tác, một số bằng hữu nghệ
sĩ Sài Gòn tìm lại ngồi bên nhau.
Họp mặt nửa đêm Noel năm ấy, trong ánh nến long lanh, bỗng vang lên tiếng ai đó dục giã: “Hát đi, Hát đi chứ.” Rồi nghe giọng chị Thái Thanh tinh nghịch, ra vẻ như ta đây đàn chị, yểu điệu dỗ dành: “Ừ, thì hát. Hát nhé.” Và tiếng hát vút lên cao, bất chấp mọi rình mò hù dọa.
Họp mặt nửa đêm Noel năm ấy, trong ánh nến long lanh, bỗng vang lên tiếng ai đó dục giã: “Hát đi, Hát đi chứ.” Rồi nghe giọng chị Thái Thanh tinh nghịch, ra vẻ như ta đây đàn chị, yểu điệu dỗ dành: “Ừ, thì hát. Hát nhé.” Và tiếng hát vút lên cao, bất chấp mọi rình mò hù dọa.
Tiếng hát Thái Thanh. Thêm tiếng đàn Hoài Bắc. Vẫn những
cung bậc quen, những làn điệu cũ.
Từng nhịp, từng lời, nối tiếp nhau bay bỗng. Chỉ vậy
thôi, mà sao có lúc tôi thấy có gì đó rơi vỡ, rồi thấy mình nhoà lệ. Không.
Không chỉ mình tôi khóc. Chẳng hiểu bằng cách nào, tôi biết tất cả đều khóc.
Sau này hỏi thêm, tôi biết chị Thái Thanh là người khóc nhiều nhất, vì hầu hết
những người họp mặt đêm ấy đều đã ra đi. Tiếng hát Thái Thanh đi theo họ. Nhiều
người mang tiếng hát ra biển. Có người đi mà không bao giờ đến.
Không biết họ ra sao nhưng tiếng hát Thái Thanh những
ngày này đang được nghe khắp năm châu bốn biển.
Tiếng hát ấy cũng đang ở trên trời, như thơ người tù khổ
sai Trần Dạ Từ:
Sớm mai vác rựa vô rừng
Chợt nghe chim hót tưng bừng một phương
Điệu gì lơ lửng khói sương
Đúng là ông Phạm Đình Chương đây rồi
Ai kia lã lướt khóc cười
Véo von tiếng hát một trời Thái Thanh
Một trời Thái Thanh. Tiếng hát chị Thái. Tiếng hát bạn
tôi đã lên trời. Bầu trời quê hương cũng chính là lòng người, cả hai miền Nam Bắc.
Nhã Ca
Nguồn: Việt Báo
Nguồn: Việt Báo
No comments:
Post a Comment