Tuesday, August 26, 2014

Con Vện của anh Tám-ba-xị-đế



__________
Mặc Nhân

Anh Tám-ba-xị-đế đã hẹn với anh em bạn đồng ẩm là mai nầy đến nhà anh để tổ chức một tiệc cầy tưng bừng hoa lá để bù lại một thời kỳ vắng bóng.
Cái tên Tám-ba-xị-đế nầy nổi như cồn không những trong giới giang hồ lấy đế làm thức uống chính thay thế cho nước lả, mà còn lan rộng ra trong giới nấu rượu lậu, vì nếu rượu ai nấu mà được anh Tám khen ngon là bán chạy nhất. Anh Tám hảmh diện với cái biệt danh nầy lắm chỉ trừ vợ con anh. Nhưng anh nói :
- Ối ! Đàn bà con nít biết khỉ gì !

Nhớ lời hẹn, chiều nay anh Tám cho con Vện mà anh xin của người bạn hồi còn nhỏ xíu về nuôi mấy năm nay, ăn một bữa thật no nê. Cơm còn nóng hổi mà anh đã đem trộn với nước cá nước thịt để cho con Vện ăn. Con Vện ăn coi bộ ngon lành lắm, lâu lâu lén nhìn chủ với ánh mắt biết ơn. Ăn xong, Vện khoanh tròn giữa nhà nắm ngủ với nhiều mộng đẹp hy vọng ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa sẽ được ông chủ tốt bụng chiêu đãi như vậy nữa. Thế là Vện ngủ một giấc ngủ thần tiên, giá mà đêm đó có ăn trộm đến nhà anh Tám, Vện cũng không biết.
Trời vừa rạng đông, con Vện bỗng giật nẩy mình, chưa kịp la lên thì đã bị một khúc cây ngán cổ để nó kịp nhìn lên thì thầy người ngán cổ mình là ông chủ thân yêu, hằng ngày vuốt ve nó, nựng nịu nó với lời lẽ trìu mến và nhất là mới chiều hôm qua đây đã cho nó ăn một bữa cơm ngon.
Nó chưa kịp hiểu tại sao thì nó đã bị ông chủ lùa nó vào một cái bao bố và ông chủ cẩn thận lấy dây lạt dừa ngoai lại phía ngoài. Con Vện vùng vẫy, tru lên thảm thiết...nhưng không cách nào thoát khỏi cái bao bố oan nghiệt. Thế rồi, kiệt sức Vện nằm im và thở hồng hộc. Anh Tám kéo cái bao bố quăng vào gốc nhà. Anh đến bàn, rót nước uống, lấy thuốc ra hút và chờ....
Anh chờ một chốc thì lần lượt những người bạn có hẹn của anh đến. Chỉ loáng một cái là tất cả nhị thập tướng quân sát cầy đã đến đông đủ không thiếu một ai. Thật là một sự đúng hẹn nghiêm túc, đúng giờ, đủ số. Mọi người hể hả, kẻ mang theo vật nầy người mang theo vật kia...bỏ lên bộ ván dầu một đống nào là sả, riếng, lá cách, khoai lang, rau thơm mọi thứ gia vị cần thiết như tương, chao, đậu khấu, quế, trần bì...và nhất là hai thùng đế 10 lít, mua chịu của thằng cha Tư Khều trên Giồng Quít. Đế nầy mà đi với dồi chó là ...phải nói.
Bảy Sún nhướng mắt ngầm hỏi hỏi Tám ba xi đế. Anh nầy hội ý hất mặt về cái bao bố trong xó nhà. Bảy Sún lấy chân đá đá vào cái bao. Con Vện hực một cái làm anh ta giựt mình, chửi thề một tiếng rồi khen :
- Khá nghen, thằng Tám mầy khéo nuôi à nghen !
Bỗng một tiếng của ai đó như ra lịnh :
- Rồi, khởi đi !
Một đề nghị có vẻ hợp tình hợp lý :
- Của thằng Tám, vậy để nó ra tay cho trọn tình trọn nghĩa phải không ?
- Phải lắm ! Ê Tám ra tay đi mậy.
Tám-ba-xị-đế hăm hở bước đến xách cái bao bố lên, đi ra cầu ao, ngang cửa tiện tay lấy cây song hòng cửa cầm theo. Vài người theo anh ta. Anh xách cái bao bố trong khi con chó vẫy vụa dữ lắm, tru lên những tiếng thống thiết. Anh Tám xách xuống cầu lủi, thẩy cái bao xuống ao, dùng tay nầy nhận cái bao chìm xuống, tay kia lừa cái đầu con Vện để dùng cây song hòng đập xuống.
Anh Tám đập cái trúng cái không, con chó lồng lộn mà không còn tru tréo được nũa vì nước đã vô mòm vô mũi. Vài anh ngồi trên bờ ao chi chỏ cho anh Tám :
- Đó, nện xuống, nện xuống đi.
Có tiếng chê :
- Thằng cha dở thấy mẹ. Nảy giờ mà hổng xong, Gặp tao....
Nhưng con Vện đã bất động. Trong bao ướt sủng không còn dấu hiệu gì động đậy. Tiếng rên rĩ cũng không còn. Mọi người reo mừng:
- Xong rồi, đem lên đi cha nội để lấy tiết canh không nó đặt mẹ hết!
Anh Tám xách cái bao bố lên bờ, thẩy xuống đất và lấy tay mở dây lạt dừa, tay kia anh cầm sẵn một con dao bén ngót, một anh khác thủ sẵn một cái thau. Anh Tám nhanh tay kéo toạt miệng bao để định lôi con Vện ra, cắt cổ lấy máu thì từ trong bao bố một cái tung mình, và nhanh như chớp con Vện phóng ra khỏi bao nhanh chân chạy thoát thân.
Ai nấy tưng hửng không kịp trở tay, không biết phải làm gì, chỉ biết đứng ngây người và trố mắt nhìn theo con Vện đã mất dạng. Một lúc sau lấy lại bình tỉnh trước một sự kiện dở khóc dở cười đáng nguyền rủa nầy, nổi lên những tiếng chửi thề bạc mạng, những tiếng văng tục vang trời, nhừng lời buộc tội thằng cha Tám-ba-xị-đế: “Cái thằng cà chớn, có bao nhiêu đó mà không nên thân đách gì hết”. Mỗi người một câu chửi Tám-ba-xi-đế cho đã giận, cho bỏ ghét, hụt một bữa nhậu nhất là nhậu thịt cầy thì phải nói là điên tiết lên được.
Nhưng nghĩ cho cùng, chửi hoài mỏi miệng, mọi ngưới lủi thủi ra về mà vẫn còn vớt một câu cầu may nên dặn anh Tám: ”Ê, mầy Tám, nếu bắt nó lại được thì hú kêu tụị tao lại nghe mậy”. Anh Tám trả lời ậm ừ mà buồn xo.
Anh Tám vào nhà gom góp, dọn dẹp các thứ mà các bạn nhậu mang lại vào một chỗ, xách hai thùng rượu đem cất vào buồng. Mọi việc xong, anh trở ra nhà trước ngồi vào bàn, chống tay lên cằm nhìn ra sân, rót nước mà không uống, đốt thuốc mà không hút, muỗi cắn mà không đập, như người mất hồn. Trưa lại, chi Tám kêu ăn cơm, anh cũng không ăn.
Anh Tám ngồi thừ như vậy cho tới chiều tối, mắt cứ đăm đăm nhìn ra sân, bỗng anh thấy một cái bóng đi vào cổng, dáng đi loạng choạng, khập khễnh, rụt rè. Thì ra con Vện, con Vện trở về. Nó rón rén muốn vào nhà mà dường như không dám, muốn quay đi mà không đành. Nó cứ thập thò ngoài sân. Anh Tám nảy giờ theo dõi con Vện, bỗng nhiên anh đứng dậy, đi ra sân tiến về con Vện, con Vện ngập ngừng nhưng cuối cùng nó quì hai chân sau xuống, ngóng cổ lên, ngoắt đuôi tỏ dấu mừng anh Tám, như một đứa trẻ đi xa mới về mừng cha.
Anh Tám cúi xuống ôm con Vện vào lòng mà nước mắt anh ròng ròng. Anh ẩm con Vện vào nhà vì dường như nó đi không nổi. Anh gọi vợ bảo đem cơm cho con Vện ăn. Con Vện cúi xuống ăn ngon lành lắm vì từ sáng đến giờ nó có ăn gì đâu. Vừa ăn, con Vện len lén nhìn anh Tám với ánh mắt biết ơn.
Ngày hôm sau, anh Tám kêu chị Tám, bảo:
- Bà đem mấy cái thứ hôm qua đó trả lại cho anh em, còn hai thùng rượu đó bà đem đổ đi rồi đem thùng trả cho thằng cha Tư Khều và trả luôn tiền rượu cho thằng chả.
Chị Tám-ba-xị-đế mừng quá:
- Thôi bây giờ ông bỏ cái tên ba-xị-đế đi nghe không.
Trong khi hai vợ chồng anh Tám nói chuyện, con Vện còn đau đớn với những vết thương, nằm bên ngạch cửa, giương mắt nhìn ra sân để canh chừng người lạ đến nhà hay một con gà hàng xóm qua bươi phá luống rau, dường như nó không nhớ việc gì đã xảy ra ngày hôm trước.


4 comments:

Anonymous said...

Xóm nhà đệ tử ở người ta làm thịt chó đủ món .Tiết canh ,xào lăn ,nấu đậu ,dồi ..v..v.Ông già tía của đệ tử cũng hảo món đó lắm , nhưng anh em đệ tử thì không .Cũng vì một câu chuyện tương tự như vậy . Đệ tử xin hẹn hôm nào sẻ kể cho các sư thúc nghe .

Anonymous said...


Phe Quí bà Quí cô khi đọc đến đoạn con vện bị bắt bỏ vô bao chắc chắn không dám đọc tiếp. Thương cho con vện , tội nghiệp cho con vện cũng có nhưng cái Chánh nhứt là quí bà ghét cay, ghét đắng những đấng nhậu thịt cầy.
Lý do là trước sau gì những tay nhậu chung cũng gấu ó với nhau.
Chuyện con vện của Mặc Nhân là một chuyện có hậu như những chuyện trong phim Đài Loan, bảo đảm quí bà sẽ thấy thương con vện nhiều hơn.
BLG

CatVan said...

Thật ra em không có ớn vụ nhậu, mà ớn cái con người đã đối xử với con vật mình từng thương yêu trìu mến mỗi ngày như vậy.

rachgia said...

Tôi sợ thịt chó đến nổi lúc mới ra trường được bổ về Trung Học Kiên Tân day,thịt chó ám ảnh đến nỗi học trò đem đến nhà biếu chả lụa cùng không dám đụng vì sợ chả làm bằng thịt chó. Đi ngang chồ bán thịt chó treo lủng lẳng cũng không dám đưa mắt nhìn
Sợ lắm