CA NƯỚC ĐÁ
Hôm
nay đã cuối tháng ba mà tuyết vẫn còn dày đặc, trắng xoá trên vạn vật, phải
công nhận đẹp vô ngần, gió thổi làm bay nhè nhẹ những bông tuyết trắng
tinh, có cái gì đó an bình, thanh tịnh, nếu bạn không sống ở đây quanh
năm, bạn sẽ xuýt xoa trầm trồ, nhưng tui và mọi người dân thì quá chán
chường, chỉ thấy những bất lợi mà nàng công chúa Bạch Tuyết mang đến
thôi, chỉ cầu mong được những ngày nắng ấm, bỏ chân trần, mặc áo ngắn tay, nhẹ
nhàng tung tăng trong nắng, hay chạy xe đạp 1 vòng , nướng BBQ, vừa nằm
đong đưa trên võng vừa tám với bạn bè giữa trưa hè, dưới balcon đón nắng,
thèm màu xanh biên biếc thay cho màu trắng xoá hay xám xịt ...thèm dạo chơi những
đêm hè, đi du ngoạn dưới núi đồi thênh thang. Ước mơ nhỏ bé chỉ vỏn vẹn
có chừng đó thôi vậy mà...
Tuyết
ơi đến nữa thêm buồn
Mong hè, em bắt chuồn chuồn làm vui
Tung tăng xe đạp dạo chơi
Tối qua tui nhận được những tấm hình của thằng quý tử đi công tác tận trên miền
Bắc Cực xa xôi hẽo lánh , úi mèn đét ơi ! sao lạnh lẽo quá , tui
phát run nè , xứ gì tứ bề chỉ thấy toàn trời, mây và tuyết...
- ơi
cái thằng khỉ ! , chắc nó nghĩ ở thành phố thấy tuyết chưa đủ hay
sao á! ừa mà tui nghỉ cũng lạ ghê chứ , ủa ! mà hong muốn thấy hình
tuyết thì mình chờ coi gì đây ta , hỏng lẻ muốn xem các nàng tiên Eskimo
đang bắt cá Ngừ hay mấy con hãi cẩu đi lẹt đẹt như con vịt bầu miệt ruộng quê
tôi ...hihihi ... Nhưng nghỉ vậy chứ thấy thương thương con trẻ gì đâu ( lại
nói chuyện huề vốn nữa nghen ) , bạn cos tin là cái xứ này có hôm trời lạnh xuống
trừ 90 độ âm không (-90) ... gruwffff ,... rượu Cognacs rẽ hơn nước lạnh và sửa
vv...
-
thôi mà má ơi có hình là vui rồi, an tâm mẹ già chưa hả ... (trong đầu cha mẹ
thì con lúc nào cũng trẻ chứ thực ra nó cũng già chát khú đế rồi)...
Sáng ngủ dậy bên tách cà phê thơm nóng, sao thấy ấm lòng gì đâu á.
Căn nhà thật yên tịnh, không tiếng trẻ con, chẳng tiếng nhạc ồn ào, vắng bặc tiếng
động của đám bạn các con tới nhà ngủ và sáng khi mình còn đang nướng thì
tụi nó đã líu lo như bầy chim vở tổ của khoảng chục năm về trước. Giờ vì gia
đình, vì công ăn việc làm nên tụi nó tứ xứ, ít còn gặp nhau như trước.
Tất
cả dòng đời đó nó làm mình chợt suy nghỉ:
Y
như lúc anh chị em mình còn sống với cha mẹ. Các con mãi đi tha hương viễn xứ.
Chắc cha mẹ cũng canh cánh bên lòng, có nổi lo nào to lớn bằng? Hởi ơi!
Cha mẹ một đời của con...
Quê hương tôi đau thương chinh chiến
Muốn an bình, nào có được yên
Giặc đỏ về khổ nạn triền miên
Con đi viễn xứ tận miền xa
Cha mẹ lo, đêm cầu nguyện cho ta.
Rồi
trăn trở...trở trăn rồi buồn bả
... thế là tui lại viết... kể tiếp chuyện vui nha bà con, hỏng được ngồi đó
than vắn thở dài là con bệnh thừa cơ hội tiến lên đó... chuyện:
Bà quại ăn trầu
Nhớ lúc mới bảo lãnh má tui qua, anh em tụi tui đã dặn dò kỷ càng, vậy mà
má tui vẫn khư khư ôm cái giỏ ăn trầu, nhứt định không bỏ lại quê nhà, vừa
đón ở phi trường thằng con tui độ khoảng 4 tuổi, cứ nhìn bà ngoại mà không dám
lại gần, nắm chặc tay tui nói khe khẻ...
- Má, má chắc bà quại mới đi ông nha sĩ nhỗ găng nên cái miệng còn xưng
và chảy máu kìa
Quá bất ngờ tui thiệt hỏng biết trã lời sao
Rồi cháu ở nhà với bà những lúc tui đi cày.
Bữa
nọ vừa đi làm về, tui thấy cháu khóc sướt mướt, vừa thấy mặt tui là nó vụt chạy
ào tới và nói nhanh:
- Má, má ơi, mau gọi xe cứu thương đi, bà quại bị bệnh máu chảy ở miệng
hoài còn nhổ máu vô cái lon thấy ghê con sợ quá, huhuhu ...
Thiệt là tội nghiệp khi cháu thấy bà ăn trầu, nhã bả và nước trầu đỏ vô cái
bình nhỏ ( cổ trầu ) mà cứ tưởng bị bệnh nặng lắm rồi. Vậy là má tui hiểu,
thương cháu, muốn gần gũi cháu nên bà chia tay bỏ hẳn không ăn trầu nữa.
Thiệt
là tình tui thương bà, thương cháu quá đi.
Con Papa
Má tui qua đây ban ngày con cái đi làm hết, lại không rành ngôn ngữ nên bà
trông cháu cho vui và cháu được cơ hội học tiếng Việt luôn (2 ngày trong tuần)
ngày khác cháu đi nhà trẻ.
Lúc
đầu hể muốn gì thì bà cứ nói tiếng Việt. Cháu nói tiếng Tây, tiếng quốc tế, 2
bàn tay hữu dụng vô cùng, rồi cũng ok 2 bà cháu vui vẻ thương yêu lắm lắm
thí dụ bà chỉ tay vô miệng rồi nói
- Nè con ăn mì gói hong? Ngoại làm.
- Oui oui bà quại
Cháu coi tivi xong, vừa khua tay múa chân, hay làm bộ khóc rấm rức
hỏi:
- Bà quại coi phim vỏ hiệp hay coi cải lương hong?
Lại bữa nọ tui vừa mở cửa vô đã nghe cháu và bà cải nhau quá chừng, mạnh bà tiếng
Việt, mạnh cháu tiếng Tây, tui lắng nghe và cười quá xá.
Chuyện
là vầy nè: 2 bà cháu coi tivi
Họ
đang cho coi 1 con rùa sanh con. Bà buộc miệng nói:
- Con ba ba sanh con đó.
Thằng nhóc tức tối nói bằng tiếng Tây:
- Bà quại! ở trường nói chỉ có con maman mới sanh được thôi.
- Không phải! Nó là con baba mà.
- Hỏng phải con papa đâu, mà là con maman mới sinh con được mà quại.
Hihihi ... hahaha .... bà cháu ơi nghe nè ...
Trứng nâu
Tui thì luôn mua bánh mì nâu (whole wheat bread, pain de blé entier) để ăn
sáng, vừa bổ vừa ngon, nhưng các con không thích vì nói có mùi hăng hắt nhưng vẫn
phải ăn, ngày nọ vừa đi chợ về, tui nhờ tụi nó giúp mình cất đồ vô tủ lạnh,
đang đứng trong bếp chuẩn bị buổi cơm trưa thì nghe thằng con la lên:
- Ồ no .... Chết gồi má lại mua trứng nâu (whole wheat egg , œuf de blé
entier) ... huhuhu .... ăn hỏng ngon má ơi, ngán lắm, mua cái trắng đi ...Khakhakhakha, thì ra bữa đó tui đã mua trứng gà nâu thay đổi.
Thiệt là tình chuyện "đàn con nít" nói hoài hỏng hết, xin hẹn các bạn lần sau nha.
Ca Nước Đá
10 comments:
Cô 5 ui ! Thừa thắng xông lên viết mấy chiện dzị mà vui , bên đó bớt lạnh chưa ? Thôi rán cẳn răng mà chịu vài cơn lạnh cho qua , ngày mai chời lại ấm...
Người bạn hiền
Chời ... -90 độ !!! chắc tui ... chệt!
Ông cậu tui đi Los thăm người bạn, dìa kể
- Tèo, có ba má cháu ở nhà hông?
- Dạ ... có ... chờ ... tao đi lấy nó ga.
Hahaha ... đàn con nít Tây hay Mỹ cũng giống nhau thôi.
Thiệt là ... tình mà!
Hihihi ! Dạ Em cám ơn Hoàng Bang Chủ thiệt nhiều nghen , đúng rồi bạn hiền HTX , phải sống có chút lạc quan ta mới khg buồn nãn và nghỉ quẫn bạn hé, huynh Tho Lam ơi, đó là lý đó bạn bè đặc cho muội cái tên rất nghe rất lạnh lùng là Ca Nước Đá đó .
Cô 5 RG
-50 độ C quẹt cây quẹt đốt lửa mà không cháy là tiu tay.
Nhưng không có khi nào -90 độ C đâu ở vùng cô Năm ở, dù ở Bắc Cực.
Cô Năm không muốn anh Tho Lâm đi Mtl nên hù đó.
Khí giới bọn Mẽo chỉ giới hạn từ +125 đến -55 độ C mà thôi, vào khoảng giới hạn đó là hòa bình thế giới không ai quính nhau với ai nửa.
Tr Thất Tha
Hoàn toàn không phải là vùng cô 5 ở , và cô 5 cũng chỉ nghe nói thôi là đã sợ lắm rồi , nhưng tui nghỉ với độ gió chắc là có thiệt đó a/TTT ơi , và chắc chỉ có 1 vài lần mà thôi , mà chỉ là truyện viết mà .
http://vnexpress.net/tin-tuc/khoa-hoc/noi-lanh-nhat-tren-trai-dat-2921414.html
Cô 5 RG
Nghe chữ lạnh không thôi là tui quýu gồi. Dưới -0 C là đủ chít cha ngộ dồi nót chi tới trừ dài dài thêm nữa, bởi dzị hồi mới qua Mỷ mới có giửa tháng 12 ở OHIO tuyết bắt đầu rơi là tui vọt lẹ về Ca-Li gồi hú hồn ...
Anh Trần Thật Thà ơi ! Tui sẽ không dại gì mà đi Mộng Lệ An vào mùa tuyết rơi đâu, chờ mùa hè đi MLA để ngồi uống cà phê vỉa hè ngắm mọi người qua lại ,cầm mấy ông không được ngó gót chưn...mùa thu thì ngắm lá vzàng rơi lả tả... mong là sẽ gặp mấy con nai vàng ngơ ngác và sau đó lên núi hoa sơn lụm kiếm...kkk,.vậy đi nghen !HTX
Cô Trường Tôi hay đoán người nầy ra người kia ghê. Tr Thất Tha ở quận Menton miền Nam xứ Pháp cách biên giới Ý mười phút xe lửa. Chừng nào cô có dịp sang đây thì cho tôi biết. Chổ tôi ở không có tuyết nhìn thẳng ra biển Mediteranean. Tôi có mấy người bạn quen ở Quebec, nên mùa đông thỉnh thoảng sang Canada đi Skidoo, xe moto trượt tuyết chạy trong rừng số một không có lạnh gì đâu vì không ẩm. Có lần mùa thu, tôi đi cấm trại trong rừng hoang ở Canada vì bên Pháp ít có dịp, mấy đứa bạn nói coi chừng, tôi đâu hiểu gì đâu. Té ra tối nghe tiếng động to ở thùng đồ ăn lạnh gần xe, một anh gấu đen moi thùng. Thế là tụi tôi tha hồ mà chạy bộ, quên cả xe, lều, lá vàng lá tím. Hú vía thiệt là...
Thất Tha
Anh Trần Thất Tha này ngộ ghê nhen !Tui đâu có nói anh ở Mộng Lệ An đâu mà anh vội đính chánh dzị! Nghe anh kể chiện rừng hoang ở Canada có gấu thôi tui sợ quá gồi !
Mùa thu ở Mộng Lệ An
Vô rừng mà ngắm coi chừng gấu tha
Hỏng dám mơ chiện ngắm lá vzàng rơi nữa đâu !kkk HTX
Đò có lưng là đừng có lo bạn hiền Trường Tôi ơi , cứ thoải mái qua đây nghen , sợ lạnh thì đã có áo ấm lềnh hết , đi vô rừng ngắm lá vàng thì đi chung với Thầy Ba Hổ Dallas và cô Hai Dần Houston luôn kè bên , chỉ cần nghen danh là gấu kinh hồn tỡn vía, chạy bạt mạng gòi , còn đi phố Tầu thì phê ta tàn là cao thủ vỏ lâm sợ gì chứ hihihi , yên chí nghen , còn có cô 5 chèo đò có 2 cây dầm vừa bự vừa dài nữa nè .
Cô 5 RG
Post a Comment