Monday, April 2, 2018

RÌNH RẬP

_________________

             Hai Hùng SG




 Ông Tư cầm cây "Ba ton" vừa bước nhanh vừa lẩm nhẩm:
  
-Con Lành này quá đáng rồi nhe, tía mà bắt được bây tao cho bây biết tay, con gái con đứa gì cứng đầu quá chừng..




 Vừa bước xuống từ chiếc xe đò định lội bộ về nhà, bổng con Hiền thấy thấp thoáng đàng xa một người ai như tía mình, chừng nhìn kỹ lại quả đúng là tía của mình, trong lòng Hiền ngạc nhiên vô cùng, nó tự hỏi:

  -Giờ này sao tía không chịu ở nhà cúng quải mà vác cây "Ba ton" đi đâu vậy cà ?

 Chưa tự giải đáp cho mình câu hỏi trên, Hiền cất tiếng gọi:

  -Tía ơi tía! Con (dìa) rồi nè, tía phụ con khiêng đồ vô đi.

 Đang nỗi sùng trong bụng vì con Lành, đứa con gái út không chịu nghe lời mình trong việc ông bà chọn thằng Phát con ông Sáu Phèn ở xóm trên làm rể đông sàng cho nhà mình, chợt nghe tiếng con Hiền, đứa con gái lớn của mình làm ăn xa trở về nhà trong những ngày cuối năm, ông Tư mừng rỡ vội chạy nhanh về phía con Hiền, xui cho ông Tư vì quá vui mừng ông không để ý, trong khi chạy nhanh ông vô ý vấp sợi rễ cây Dừa trồi lên mặt đất khiến bàn chân ông vướng vào làm cho ông té sấp xuống đất, cây "Ba ton" văng ra khỏi tay ông rồi rơi xuống con mương cạnh con đường đất mà ông Tư đang "Đo ván". Hiền thấy tía mình vấp té một cái quá mạng, nỗi xót xa trong lòng Hiền dâng lên nên nó quăng đồ đạc đang mang vác trên tay trên vai xuống đất, nó chạy u tới đỡ ông Tư ngồi dậy, nó hoảng hồn hơn khi thấy từ trong miệng ông Tư có một ít máu ứa ra từ đôi môi của ông, con Hiền vội hỏi:

  -Có sao không tía, gấp gáp gì mà tía chạy để vấp té vầy nè, sao có máu chảy ra kìa tía coi có bị gì không?

 Vừa hỏi vừa lần tay vô cái xách tay còn đeo kè kè bên hông, con Hiền lôi ra cái khăn nhỏ lau chùi vết máu cho ông Tư, tuy đau đớn vô cùng nhưng ông Tư cố làm tĩnh nhằm cho con Hiền bớt lo sợ, ông nói cà rỡn :

 -Bây thiệt là ngộ nhe, ban ngày ban mặt mà hỏi có "sao có trăng hông", tía cũng hơi đau chút chút thôi, có điều "Thằng Răng nó nghĩ chơi thằng nướu" rồi nè.

  Nói xong câu trên ông Tư phun xuống đất chiếc răng cửa bị gãy gần sát phần nướu bên dưới, máu cũng bắt đầu chảy nhiều, con Hiền thật sự hoảng hốt, nó nói:

 -Tía này ngộ thiệt, gãy cái răng mà còn cà rỡn được nữa hả, dìa nhanh con đưa tía ra y tế xã để họ cho thuốc tía uống cho cầm máu, thiệt là cuối năm cũng còn xui.

  Hai cha con Hiền tất tả đi nhanh về nhà, vừa đến đầu ngõ bà Tư thấy mặt con Hiền bà mừng rỡ chạy u ra xách phụ đồ đạc vô nhà, chừng thấy cái mặt ông Tư bí xị trên môi máu hãy còn ứa ra, bà hoảng hồn hỏi:

 -Ông mần cái giống gì mà máu me tùm lum hết (dậy), tết nhứt tới nơi mà ông không chịu cẩn thận gì hết trơn hết trọi hà.

 Ông Tư chưa kịp trả lời, con Hiền vội lên tiếng:

 -Tại con hết thảy đó má, tía thấy con (dìa) ổng mừng quá chạy nhanh đến đón, ai dè vướng cái rễ Dừa té mạnh xuống đất gãy cái răng cửa rồi.

 -Bà Tư kêu lên thống thiết:

 -Cũng ông không hà, con nó (dìa) rồi thì từ từ có sao đâu, già rồi đâu còn nhỏ nhít nữa đâu mà ông hấp tấp chi cho khổ cái thân già.

 Đến nước này ông Tư bèn lên tiếng:

 -Ối bà ơi! Không phải tại con Hiền, cũng chẳng phải tại tui như bà nói đâu.

 Không để cho ông Tư nói trọn câu, bà Tư cắt ngang:

- Ông hay giả ngộ quá, vậy chứ vì ai ông ra nông nổi như (dầy)?

 Ông Tư lấy oai với con Hiền:

-Cái bà này, tui chưa nói hết câu bà nhảy vô họng tui ngồi rồi, vầy nè, tại con Lành hết trơn hết trọi đó bà ơi, nó không cãi lời tui với bà thì đâu có chuyện tui bị té gãy răng như vầy đâu, phải hông?.

  Lúc này thì bà Tư "phản pháo" bênh vực cho con gái út của mình:

 -Tui nói (dới) ông rồi, từ từ mình khuyên lơn phân tách phải trái cho nó biết, hôn nhân là hệ trọng cả đời, thế kỷ hăm mốt rồi, ép con chi ông ơi, biết rằng nếu nó lấy thằng Phát (mần) chồng thì no ấm một đời, nhưng liệu con có thật sự hạnh phúc hay không?, còn Thằng Việt bạn của nó tui thấy cũng đàng hoàng, con nhà có ăn có học, tuy nhà nó không giàu có nhưng cuộc sống nhà nó tui thấy cũng tươm tất, thôi tùy ý con đi ông.

 Nghe Bà Tư nói câu trên, ông Tư lườm mắt nhìn bà rồi ông phán một câu:

 - Cũng bà không, bà bắt cầu cho con Lành nó leo không hà, tui muốn con sung sướng tấm thân, còn chuyện yêu thương thì về sống chung từ từ cũng có thôi, giống tui với bà đó, hồi xưa tui có biết mặt bà tròn méo gì đâu, tía má tui hô lên tui ưng bà liền, vậy đó tui với bà cũng con cháu đầy đàn, rồi cũng sống với nhau đến giờ nè, bà thấy có chết thằng tây nào đâu bà thấy hông ?

 Nghe tía má gây nhau về chuyện con Lành, Hiền đau lòng lắm, thì ra mọi chuyện đều từ việc dựng vợ gả chồng cho con Lành, Hiền đứng ra phân giải:

 -Thôi tết nhứt tới nơi rồi, tía má gác chuyện em con lại đi, để từ từ con nói chuyện với em Lành, chuyện đâu vào đó thôi tía má.

 Thấy con gái lớn nói cũng chí phải, hai ông bà thôi không còn đề cập tới chuyện ép gả con Lành, mọi người tập trung lo cho gia đình một cái tết thật tươm tất.
                        ***
  Còn không bao lâu nữa là đất trời sẽ "chuyển mình" sang năm mới, không thấy tăm hơi con Lành ở đâu, bà Tư bắt đầu lên tiếng càm ràm:

 -Đó ông dí con nhỏ cho đã đi, nó sợ nó đi mất biệt luôn rồi, giờ này biết đâu mà kiếm nó đây.

 Ông Tư trong ruột cũng đang rối bời như tơ vò, chứ ông đâu có sướng ích gì khi con Lành chưa trở về nhà, trong lòng ông như có lửa đang thiêu đốt, tuy ngoài mặt ông là ra vẻ cứng rắn nhưng ông bắt đầu hơi lo khi nghe bà vợ của mình đang than vãn, ông Tư lên tiếng trấn an.

 -Ôi bà lo chi bà ơi! Tui dám cá với bà nó đâu bên nhà thằng Việt chứ hông đâu hết á, nó mà dễ gì ai ăn hiếp được nó mà bà lo, chút xíu nó lò mò về bây giờ nè.

 Bà Tư đốp chát lại liền:

 -Ông ngồi đó nói cho sướng cái miệng đi, con nhỏ nó sợ ông quá rồi, có gì thì từ từ nói, hở cái là ông lấy roi ra hăm he con nhỏ, nó lớn chồng ngồng rồi ông làm quá nó mắc cỡ với đám bạn trang lứa trong xóm rồi nó quẫn trí làm bậy bạ phải khổ cho con mình không?.

 Nghe bà Tư nói vậy ông Tư như chợt tĩnh, ông cảm thấy áy náy trong lòng, thật ra ông cưng con Lành số một trong nhà luôn, bởi nó giống bà Tư như khuôn đúc, tánh tình nhu mì, làm việc học hành đều giỏi giang, với Lành nó chỉ có tội với ông Tư là không nghe lời đặt để của song thân trong đời sống hôn nhân, giận quá ông làm bộ lấy cây "Ba ton" chỉ để hù dọa thôi chứ thâm tâm ông đâu nào dám làm tổn thương con mình qua đòn roi, giờ thì con Út đang ở đâu thật sự ông cũng không hình dung ra.

 Con Hiền cũng không khác gì tía má mình, nó cũng mong em Lành quay về nhà đón giao thừa với gia đình, mọi chuyện để qua tết hẳn hay, giờ nghe tía má than vãn nên con Hiền cũng rầu thúi ruột, Hiền lên tiếng đề nghị :

 -Con thấy bây giờ mình chia nhau đến nhà những người quen trong ấp để tìm em Lành, nó lòng vòng trong xóm làng chứ không đi đâu xa đâu tía má đừng lo.

 Bà Tư nghe con Hiền nói vậy bà lật đật đứng lên xỏ bàn chân vào đôi guốc vông, bà khoát thêm chiếc áo vào người để chống những làn gió lạnh ngoài trời. Bà nói:

 -Con Hiền nó nói (dậy) phải đó ông, thôi mau mau đi kiếm nó (dìa) liền, để lâu không tốt đâu, tui qua xóm bên bà Bảy ú, men theo mấy nhà ven con rạch, còn ông (dới) con Hiền lần mò lên xóm trên, nhất là nhà thằng Việt may ra gặp nó, mà tui dặn nè, nếu gặp con Lành thì lựa lời ngon ngọt rồi dẫn nó (dìa), ông đừng mắng mỏ con nhỏ nữa nó tủi thân tội nghiệp.

 Nói xong bà Tư rút trong hốc  sau bếp lấy cây đuốc làm bằng lá Dừa , bà mồi lửa cháy cho ánh sáng bập bùng đủ để bà thấy đường để đi tìm đứa con thân yêu, riêng ông Tư và con Hiền thì cầm cái đèn Pin đi về hướng nhà thằng Việt .

 Vừa qua khỏi cái cầu khỉ một đoạn chưa kịp tới nhà bà Bảy ú thì cây đuốc tắt ngúm khiến bà Tư phải lần mò từng bước một trong màn đêm u tịch của đêm ba mươi tết, chợt thấy phía trước con lộ đất có bóng dáng hai người đang bước đi nhắp nhô trên con lộ, nhướng mắt nhìn cho rõ bà Tư nhận ra một đôi trai gái đang đi về hướng mình, bà Tư đằng hắng một tiếng ra hiệu cho họ biết có bà đang đi tới, bà cất tiếng hỏi:

 - Dì Tư má con Lành đây, ai đó bây ?
 Nhận ra người quen trong ấp, chàng thanh niên lên tiếng:

-Con thằng Quân con ông Sáu Mạnh nè dì Tư, mà khuya khoắt dì đi đâu mà không có đèn đuốc chi hết vậy?

 Bà Tư nghe tiếng thằng Quân mà mừng trong bụng, vì thằng Quân là một trong những đứa hay chơi chung với con Lành lẫn thằng Việt, gặp Quân ở đây thì thế mào cũng lần ra manh mối của con Lành, bà Tư hỏi:

 -Chèn ơi! Quân hả con, bây giờ này còn lọ mọ ngoài đây chi (dậy), bây đi (dới) đứa nào đó, bây có thấy con Lành của dì đâu không?

 Thằng Quân nó đâu biết chuyện con Lành bị tía rượt lúc chiều nay, nên nó trả lời theo kiểu "Tĩnh bơ sư cụ":

 -Dạ chiều tới giờ con với Hà (cô gái đang sóng đôi với thằng Quân) coi Cải Lương ngoài chợ Quận, con nghe thằng Tám nó nói Gặp thằng Việt với em Lành có mua vé coi Cải lương nữa, ngoài đó đông nghẹt nên con không biết hai đứa có ra coi hay không nữa.

 Bà Tư nghe vậy bà cảm ơn thằng Quân, bà đỗi hướng để đi đến nhà thằng Việt...
                        ***
 Ông Tư và con Hiền có cái đèn pin trong tay nên đi đứng có phần dễ hơn bà Tư, sau khi tìm Lành khắp nơi không gặp cuối cùng ông với con Hiền đành phải đến nhà thằng Việt để tìm.

 Vừa đến sân nhà thằng Việt ông Tư và con Hiền bắt gặp ngay ông Giáo Hậu là tía của thằng Việt đang ngồi chụm củi vào cái nồi nấu bánh tét, qua ánh  lửa bập bùng ông Giáo Hậu nhận ra tía con của con Hiền sau khi tiếng con Ki ki sủa inh ỏi vì gặp người lạ đến, ông Giáo Hậu lật đật đi đến bên cạnh ông Tư rồi ông chìa tay ra để "Bông rua" ông Tư một cái để gọi là xã giao, ông Tư lúng túng giơ cả hai bàn tay nắm lấy bàn tay ông Giáo, bởi từ nào tới giờ lần đầu tiên ông Tư mới được bắt tay kiểu này, thường thì gặp nhau thân thiết thì vỗ vai, bá cổ, chứ cái khoản bắt tay kiểu "Tây" thì ông Tư chưa từng nên có phần lúng túng, ông Giáo Hậu thấy tía của con Lành đến giờ này thì chắc có chuyện gì hệ trọng lắm, vì theo lẽ thường giờ này thì ai nấy chuẩn bị bàn thờ để cúng giao thừa, vậy mà tía và chị của con Lành đến đây theo ông ắc có chuyện chẳng lành gì đây, ông Giáo kêu bà giáo rót nước mời khách sau khi mọi người yên vị quanh cái bàn bằng đá mài ngoài sân, ông Giáo thăm dò:
 -Không biết có chuyện gì mà anh Tư với cháu Hiền ghé thăm giờ này.

 Hớp miếng nước trà, ông Tư ngần ngại hỏi :

- Tui hỏi thiệt anh Giáo nghe, từ sáng tới giờ anh có thấy con Lành nhà tui qua đây chơi với thằng Việt con anh không?

 Ông Giáo nghe hỏi như vậy ông chưng hững, quả thật là ông không thấy hai đứa từ sáng đến giờ bên nhau nên ông mau mắn trả lời:

 - Hôm qua thì có, còn sáng tới giờ tui không thấy anh Tư ơi, bộ....bộ có chuyện gì hả anh Tư.

 Chút bối rối trong lòng, ông Tư thú thật việc ép duyên con Lành, rồi sự phản kháng của nó nên mới ra cớ sự, rồi chút rưng rưng trong giọng nói, ông Tư tâm sự:

 -Tui thấy con nhỏ với thằng con anh thương nhau quá, tui nghĩ lại rồi tui chấp nhận cho hai đứa nó bên nhau, anh Giáo thấy sao ?

Mấy lúc gần đây ông Giáo nghe thằng Việt than vãn việc tía của Lành không muốn hai đứa bên nhau suốt đời, ông Giáo cũng nóng ruột lắm, ông dự định sau cái tết này ông sẽ đích thân sang để gặp vợ chồng ông Tư về chuyện hai đứa nhỏ, thời may hôm nay ông Tư đến và chấp nhận cho hai đứa nên duyên chồng vợ thì còn gì hơn thế nữa, ông Giáo mừng vui ra mặt ông liền nói:
 -Tui cảm ơn anh sui, ý anh Tư chứ, thôi thì anh tính vậy cũng phải, thấy hai đứa nó thật tình bên nhau tui cũng mừng, ra giêng đi rồi tụi mình bàn bạc chuyện cho hai đứa há anh Tư.

 Rồi chừng như nhớ chực lại con dâu tương lai của mình đang mất tích, anh sui đang hớt hải đi tìm, ông Giáo chột dạ hỏi:

 -Ngoài nhà tui ra, anh Tư nhắm cháu nó đến nhà nào không?

 Ông Tư chưa kịp trả lời thì ngoài sân con Ki ki làm dữ lên với ai đó vừa bước vào sân nhà, bà Giáo mau mau ra xem thấy bà Tư đang lần mò bước vô, bà Giáo mừng rơn la lớn lên:

 - Ông Giáo ơi ! Có chị sui , ý lộn có chị Tư tới nữa nè.
                     ***
  Để cho ông bà Tư và con Hiền nói chuyện với chồng mình, bà Giáo bước ra hè canh nồi bánh thay cho chồng, đang lui cui chụm lửa, bổng bà giáo nghe tiếng sột soạt trong lùm cây bông Bụp rậm rạp kế bên, bà liên tưởng ai đang rình rập nhà bà, gai ốc nỗi lên đầy mình bà bất ngờ la làng lên:

 - Bớ người ta trộm, trộm....

 Mấy người hàng xóm gần bên kẻ cầm cây, người cầm dây thừng chạy đến cứu ứng, trong nhà ông Giáo, vợ chồng ông Tư, rồi cả Hiền cũng chạy ùa ra, sẳn cây đèn pin trong tay, ông Tư rọi thẳng vô bụi rậm rồi quát lên:

 -Tụi bây chui ra chưa? Tết nhất mà đi ăn trộm hả con, ra mau không thôi tao khện cho một cây là xi cà que hết ăn tết nghe con.

 Kêu hai ba lần mà đám "ăn trộm" này thật lì lợm cố thủ không thèm ra, giận quá một ông hàng xóm nói:

- Để tui, trị tụi bây không được tao đi xuống đất bằng đầu luôn.

 Có tiếng cười khúc khích rồi một giọng của bà nào đó kèm theo nhằm chọc quê câu nói của ông nọ :

 -Thôi bây ơi! Mần tài lanh hoài, tụi nó hổng chui ra là bây đi bằng đầu rụng tóc hết nghe con.

 Mọi người nghe bà nọ nói họ càng cười rần lên sảng khoái, ông nọ xách một gàu nước tạt mạnh vào bụi rậm, chợt mọi người nghe rõ ràng tiếng của thằng  Việt la lên:

 -Chú Bảy này kỳ cục quá nha, để từ từ con ra, mắc chứng gì chú tạt nước tụi con ướt như chuột lột hết nè.

 Mọi người nhận ra, ai có dè thằng ăn trộm rình mò là con chủ nhà, đã vậy khi thằng Việt kéo một người nữa ra khỏi bụi rậm thì người la lên đầu tiên là ông Tư:

 -Trời con Lành hả bây, mắc chứng gì hai đứa lủi vô đó làm chi cho khổ thân vậy không biết, may là chú Bảy tạt nước lạnh, chứ gặp nước nóng là tụi bây tiêu tùng luôn rồi.
                        ***.
  Sau khi lau khô mình mẩy xong thằng Việt lấy bộ đồ của bà Giáo mặc cho con Lành, hai đứa tội đồ ra trình diện mọi người, con Lành kể lại sự tình, sau khi bị tía rượt nó chạy lòng vòng đánh lạc hướng ông Tư rồi nó chuồn êm về đây gặp thằng Việt,  hai đứa trốn trong bụi rậm từ trưa đến tối, thằng Việt vô bếp  tha hai tô cơm nguội với cá kho quẹt hai đứa ăn ngon lành, ăn xong mệt mỏi hai đứa ôm nhau ngủ đến khuya rồi lọ mọ định vô nhà do muỗi cắn quá mạng, chưa kịp vô nhà con hai đứa thấy ông Tư và con Hiền đến nên "chém vè" tại chổ luôn, tưởng đâu yên thân ai dè đám kiến lửa đánh hơi mấy hột cơm ăn rơi rớt lúc ban chiều chúng kéo đến cắn luôn hai anh chị khiến hai đứa vừa gãi vừa đập muỗi nên tiếng động làm bà Giáo nghi là trộm rồi la làng ....
                        ***
  Giao thừa đến, ông Giáo cầm vợ chồng ông Tư ở lại cùng hai đứa con gái rượu cùng đón giao thừa với nhà mình, vui nhất là thằng Việt với con Lành vì từ nay hai đứa được công khai bên nhau không còn cảnh lén lút nữa, đang uống rượu mừng giao thừa thì chú Bảy hàng xóm làm tài lanh khi nãy bưng con gà xé phay qua đặt lên bàn cùng nồi cháo thơm lừng, chú nói:

 -Việt ơi! Chú Bảy xin lỗi bây nghe, ai có dè hai đứa bây chui vô bụi (mần) chi, may là tao không khện bây cây nào, bằng không giờ đây bây vô nhà thương, còn tao vô "ấp" nằm rồi, xui mà hên chú Bảy tạ tội với bây bằng con gà với nồi cháo thím Bảy để dành cho chú nhậu đó.

 Nghe ông Bảy nói xong ai nấy vỗ tay rân trời, tiếng vỗ tay vang lên thay pháo đón mừng năm mới đang về trên quê hương yêu dấu.



  Viết xong 16h ngày mùng 5
        Tết Mậu Tuất 2018
Attachments area

1 comment:

Quang Minh said...

" ... ai có dè hai đứa bây chui vô bụi (mần) chi, " suốt cả ngày cho đến tối
" Vô tuyệt tình cốc " mần gì " mấy tháng trời? Luyện chưởng hả? Không ai biết. Trời cũng hỏng biết luôn, chỉ có anh Hai Hùng
biết
Hi hi hi...

Anh hai ơi! Sao anh không cho hai đứa đi coi chớp bóng. Ủa hỏng phải, trong quê chỉ có bóng chớp thôi , vậy cho đi xem cải lương có phải được hơn không .
Thiệt tình ....