______________
Joyce Anne Nguyen, BBC
Chân Diện Mục sưu tầm và
chuyển
Khi viết bài này trong chuyến tàu đi từ
Prague đến Warsaw, tôi không có hy vọng sẽ tạo nên một sự thay đổi về quan điểm
của người đọc, không hy vọng lớp trẻ VN đang sống tại VN có thể có cách nhìn
khác hơn về hệ thống xã hội VN, đơn thuần là tôi viết chỉ để viết, viết quan điểm
và cách nhìn của tôi. Tôi đã cố gắng để không bị xem là phiến diện nhưng quan
điểm cần rõ ràng hoặc bên này hoặc bên nọ, không có thói quen đứng dạng chân
cùng lúc 2 quan điểm.
Tôi sinh ra ở Sài Gòn, và lớn lên ở Sài Gòn.
Và tôi rời Sài Gòn ngày 22/4/2009, đến Na Uy ngày 23/4. Tương đối đủ để hiểu về
cuộc sống của con người tại VN, để thấy những ngóc ngách khía cạnh khác nhau của
xã hội VN mà nhiều người VN sinh tại nước ngoài chỉ về một vài lần không thể thấy
hết được. Trong cách nghĩ của tôi, sống trong một thời gian dài và ghé thăm vài
lần, mỗi lần vài tuần là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Những người sống trong nước
có thể không biết nhiều về chính trị nhưng thấy rõ những mặt xấu và hạn chế
trong môi trường mình đang sống.
Ở đây tôi nói về việc tin và không tin trong
xã hội VN.
Khi tôi sinh ra và bắt đầu đến trường, tôi đã
được dạy về Bác Hồ, được dạy đó là vị Thánh sống hoàn hảo không vợ không con cả
đời hy sinh vì quốc gia dân tộc, không một xu trong tay rời khỏi nước tìm đường
cứu nước. Tôi đã được dạy xã hội VN tốt đẹp tự do và tôn trọng con người ra
sao.
Tôi đã được dạy về những điều vỹ đại siêu việt
của chủ nghĩa Marx- Lenin tôi phải học trong môn triết tại trường, được dạy về
chiến tranh, về tinh thần đấu tranh bền bỉ bất khuất của con người VN đánh đuổi
ngoại xâm. Khi ấy tôi vẫn còn nhỏ và tôi tin những gì tôi đã học tại trường.
Tôi không nghĩ ta có thể lừa gạt con nít và nhồi nhét những điều dối trá cho trẻ
thơ. Tôi đã nghĩ dân tộc VN là dân tộc hào hùng không bao giờ nhún nhường trước
bọn xâm lược. Tôi đã nghĩ những điều ấy thật tuyệt vời và đáng tự hào. Tôi đã
nghĩ…
Nhưng rồi tôi được đến nước ngoài. Tôi sống tại
Na Uy, tôi đi qua Pháp, qua Đức, qua Tiệp Khắc và sắp tới sẽ là Ba Lan. Tôi phải
tự hỏi, nếu chế độ này hoàn mỹ đến thế, tại sao nó lại sụp đổ ở hàng loạt các
nước Đông Âu và trên thế giới? Ở những nước Đông Âu đã từ bỏ chế độ cộng sản,
tôi có thể thấy rõ cuộc sống của họ trở nên tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Con người không dễ dàng bằng lòng chấp nhận số phận thụ động mà chủ động đứng
lên đấu tranh vì nhân quyền và tự do dân chủ, khi họ được quyền đến sự thật
thay vì những lời tuyên truyền dối trá và được phản kháng và cất lên tiếng nói
của mình.
Xã hội VN hay TQ có thể tiếp tục tồn tại vì họ
từ lâu đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội ban đầu – cái xã hội lý tưởng không giai cấp,
và đi theo nền kinh tế tư bản. Rất nhiều người đã nói với tôi về công nghiệp
hoá, hiện đại hoá định hướng xã hội chủ nghĩa và đất nước ta đang đi theo con
đường xây dựng xã hội chủ nghĩa, thế nhưng họ đã bênh vực mù quáng mà không
nhìn lại một chút để nhận ra sự tương phản 180 độ giữa mô hình chủ nghĩa xã hội
và những gì nhà nước đang thực hiện.
Kêu gọi công nghiệp hoá, hiện đại hoá và khuyến
khích mọi người làm giàu, ấy là tư bản. Đó là lý do TQ, VN có thể tồn tại.
Yêu nước?
Tôi đã được dạy về tinh thần yêu nước không
khuất phục của con người VN. Nhưng khi cuộc biểu tình của sinh viên nổ ra chống
đối TQ liên quan đến vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa, họ bị đàn áp và bắt giữ. Mẹ
tôi cũng đã bị bắt vì biểu tình chống TQ. Chỉ vì yêu nước. Những công an bắt giữ
mẹ tôi và những người khác nói rằng mẹ tôi bị bắt vì lý do tụ tập không xin
phép (không dùng từ “biểu tình”), nhưng không nói được muốn tụ tập phải xin
phép ở đâu. Và từ sau đó họ bắt đầu chú ý đến gia đình tôi. Họ đọc mail, họ
nghe điện thoại, họ theo dõi. Khi mẹ tôi bắt đầu viết blog, tình hình trở nên
khác đi. Đôi khi công an đến nhà tôi và hỏi về giấy tờ và hộ khẩu, một cách bất
thường. Và đôi khi công an gọi mẹ tôi thuyết phục, bảo biểu tình như thế là ảnh
hưởng đến an ninh, đến quan hệ ngoại giao của VN và TQ. Một người công an khi ở
quán cà phê cũng nói thẳng, thật ra những gì mẹ tôi viết là không có gì sai,
nhưng không nên viết trên blog như thế cho người khác thấy, nếu bức xúc mẹ tôi
có thể viết nhật ký.
Tình hình không đủ nghiêm trọng để ảnh hưởng
đến việc học của tôi. Tôi vẫn được đến trường như bình thường và cũng không ai
xuất hiện để dạy dỗ và gây khó dễ. Tôi cũng không nghĩ họ có nói gì với các
giáo viên hoặc nhân viên trong trường. Nhưng mẹ tôi không thể tiếp tục làm việc.
Công việc đang làm dở bị ngưng nửa chừng,
không một lý do rõ ràng, chỉ vài lời giải thích nhập nhằng mơ hồ khoả lấp. Có
giai đoạn mẹ tôi hoàn toàn không có việc làm, và nợ càng lúc càng dồn. Mỗi khi
mẹ tôi đến nơi làm mới, họ đều đến nói đôi lời với tổng giám đốc để dặn dò.
Có lẽ người khác sẽ không tin và cho rằng đó
là điều dối trá. Trong xã hội VN, người ta có câu “Một điều dối trá nói trăm lần,
ngàn lần sẽ trở thành sự thật.” Những điều nhà nước bắt ta phải tin, dần dần ta
tin không cần đắn đo suy nghĩ để kiểm chứng mức độ xác thực. Ta tin vì ta đang
sống trong xã hội này, ta tin vì ta đang ở dưới chế độ này. Ta tin để tiếp tục
sống. Còn nhiều điều khó tin rút cuộc lại là sự thật. Những điều tôi vừa kể, nếu
được nghe từ ai đó xa lạ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ tin. Nhưng vì đó là những
chuyện đang thực sự xảy ra và tôi đã tận mắt có mặt, chứng kiến và trải qua.
Tôi cũng đã thấy họ bôi nhọ danh dự mẹ tôi
cùng những người khác bất đồng chính kiến bằng những lời bôi xấu trước báo chí
hoặc trên chính báo chí. Tôi đã được học trong chính nền giáo dục VN về xã hội
phong kiến khi người phụ nữ không được nói lên suy nghĩ của mình, không được đặt
câu hỏi thắc mắc và phản kháng. Nhưng ngày nay rút cuộc trong chính xã hội hiện
tại, không chỉ phụ nữ mà tất cả mọi người nói chung không được phép tự do nói
lên cách nghĩ của họ, không được phản kháng và biểu tình chống đối.
Nhìn ra
ngoài
Bây giờ tôi đang sống trong một nước khác và
thời gian vừa qua may mắn tôi đã có cơ hội đến thăm một số nước tại Châu Âu.
Tôi đã nhìn, đã thấy, đã quan sát và so sánh. Tôi thấy họ tôn trọng mạng sống,
tôn trọng dân họ. Tại Na Uy, người thất nghiệp không thể tìm việc làm, dân tỵ nạn,
người điên, chậm phát triển, tàn tật, người già… đều được nhà nước cấp tiền
nuôi. Có những trường hợp người bệnh, nhà nước bỏ tiền đưa người mẹ từ nước
khác sang săn sóc con. Họ cấp tiền cho người tâm thần mua rượu và thuốc lá,
nghe có lẽ hơi kỳ lạ, nhưng theo cách họ nghĩ, đó là nhu cầu bình thường của
người tâm thần. Tôi đã từng cười việc họ thổi phồng, viết báo và phỏng vấn con
gái một người đàn ông bị tù 3 ngày trong Thế chiến thứ 2, nhưng rút cuộc nó chỉ
bắt nguồn từ nguyên nhân: họ tôn trọng dân họ, từng cá nhân trong đất nước họ,
và số lượng người chết quá ít.
Tại một nước Bắc Âu, một lần một thị trưởng
phải đứng lên xin lỗi nhân dân trong thành phố vì một con đập mở ra và đóng lại
đều đặn mỗi ngày, một lần sớm hoặc trễ vài phút chẹt chết một con thiên nga, ảnh
hưởng đến sinh thái. Tại Pháp, mỗi khi giá cả xuống thấp, nông dân đi biểu tình
và nhà nước đền bù một số tiền nhất định cho họ. Tại Đức, một lần các ôtô đều
được thông báo về việc có trẻ con trên tuyến đường dành riêng cho xe ôtô chạy tốc
độ cao, đây là một cậu bé 9 tuổi trễ xe buýt quyết định tự đi bộ đến trường,
sau vài phút xe cảnh sát đến và đưa thẳng cậu bé đến trường học.
Tại VN. Cháy nhà. Sập nhà khi vừa thi công
công trình. Lũ và dự báo thời tiết sai. Sập cầu. Cây đổ. Dây điện rớt. “Lô cốt”
chắn đường. Tai nạn giao thông. Ung thư vì thức ăn kém vệ sinh và môi trường ô
nhiễm. Vướng vào cột điện và ngắt điện quá trễ… Người ta có thể chết vì hàng
trăm hàng nghìn cách khác nhau.
Nói sự
thật
Ở đây tôi không muốn chê bai chỉ trích đất nước
tôi và vọng ngoại tâng bốc nước ngoài. Đơn thuần tôi chỉ nói lên sự thật. Nói
lên những gì tôi đã nhìn thấy, đã quan sát tận mắt. Và tôi tự hỏi, một nhà nước
có tốt không khi mạng người xem như cỏ rác, bao nhiêu người chết họ không quan
tâm, đôi khi vì số lượng quá lớn họ phải đứng ra nói vài lời sáo rỗng cho qua
và đền bù vài triệu cho xong? Một nhà nước có tốt không khi họ đàn áp từ công
nhân đến nông dân, từ Công giáo sang Phật giáo? Một nhà nước có tốt không khi họ
phải theo dõi, bôi xấu, vu khống, chặn đường kinh tế, đàn áp và bắt giữ những
người bất đồng chính kiến?
Tôi đã đi, đã gặp và trò chuyện với rất nhiều
người Việt ở Đông Âu, và họ đều chỉ muốn về chơi chứ không muốn về sống. Và rất
nhiều người VN tôi biết không muốn trở về. Nói thẳng thắn, tôi cũng không muốn
về. Tôi không về được và cũng không muốn về. Đó không phải là không yêu nước.
Đó không phải là không muốn góp phần xây dựng đất nước. Mỗi người chúng ta đều
muốn làm gì đó cho đất nước, nhưng rút cuộc công sức sẽ chỉ tan thành tro bụi
và đổ sông đổ biển vì bạn có thể xây dựng được gì trong xã hội một thằng xây 9
thằng phá này?
Đây không phải là xã hội chủ nghĩa như cái họ
đang rao giảng nhồi nhét tuyên truyền cho mọi người, khi có những người làm việc
cực khổ, nợ nần chất đống đến độ phải tìm những công ty môi giới tìm cách sang
các nước Đông Âu làm việc cho nhà máy (tôi đã gặp họ). Trong khi có những người
có thể bay một chuyến từ Hà Nội vào Sài Gòn chỉ để ngủ một đêm để đổi không
khí, có những người đồng hồ 800 đô mỗi tuần thay một cái và đến sinh nhật tặng
bạn bè mỗi đứa một cái.
Và tôi tự hỏi: “Tại sao chúng ta lại phải cam
chịu chấp nhận? Tại sao chúng ta không thể lên tiếng phản đối? Tại sao chúng ta
không thể đứng lên đấu tranh cho cuộc sống tốt đẹp hơn? Tại sao chúng ta không
làm gì đó cho đất nước, thay vì chịu đựng hoặc bỏ sang nước ngoài và không cần
quan tâm đến VN nữa?”
Trung tâm thương mại Việt Nam ở Ba Lan: Tại
Ba Lan công nhân đình công và thổi bùng cách mạng với sự dẫn dắt của Giáo Hoàng.
Quân cờ domino đổ đầu tiên dẫn đến hàng loạt các quân cờ khác đổ một loạt tại
các nước Đông Âu. Người dân biểu tình hoà bình vì nhân quyền và tự do dân chủ,
và người lính hạ súng từ chối bắn vào nhân dân họ. Tại Đức, khao khát tự do người
ta tìm cách vượt qua bức tường từ Đông sang Tây (như dân VN trước đây hàng loạt
kéo nhau vượt biên gây chấn động Thế Giới) dẫn đến kết quả cuối cùng là giật đổ
cả bức tường.
Họ đã đứng lên. Nổi dậy. Phản kháng. Cất lên
tiếng nói và đòi hỏi cho tự do dân chủ.
Nhưng liệu nhân dân VN sẽ tranh đấu cho cuộc
sống tốt đẹp hơn hay tiếp tục cam chịu những mục ruỗng thối nát của chế độ với
quan niệm đánh đồng yêu quê hương Tổ quốc và yêu nhà nước và suy nghĩ an ủi xã
hội đang dần dần phát triển? Nhà nước này và những người tự nhận mình yêu nước
hơn người khác chỉ vì bênh vực Đảng và chế độ luôn tìm ra cách giải thích và biện
minh cho mọi sự kiện và vấn đề, nhưng tại sao thay vì tìm cớ, tìm cách giải
thích khoả lấp cho qua chuyện, chúng ta không tìm giải pháp và làm gì đó để cải
thiện những mặt không tốt ấy?
Tại sao thay vì chờ đợi cho một điều không
bao giờ đến – sự can thiệp của một nước khác, chúng ta không tự quyết định cho
số phận của chính mình?
Tại sao thay vì cam chịu sống cùng những mục
ruỗng lũng đoạn của xã hội và những lời giải thích khập khiễng, chúng ta không
đấu tranh cho cuộc sống tốt đẹp hơn?
Những điều tôi đã nói, các bạn không tin và hỏi
tôi bằng chứng thuyết phục đâu, thế các bạn đã bao giờ thắc mắc và nghi vấn về
những điều các bạn đã được dạy dỗ bao lâu nay chưa? Các bạn có bao giờ nghi ngờ
tính xác thực của những điều ấy hay trong quan niệm của bạn, nhà nước không thể
tuyên truyền áp đặt dối trá cho dân chúng? Và rằng bạn sống trong đất nước này,
các bạn cần phải đặt lòng tin tuyệt đối vào nhà nước này và bạn tin (hoặc thuyết
phục bản thân phải tin) rằng ban lãnh đạo đều đang cố gắng hết sức mình để làm
những điều tốt đẹp nhất cho xã hội Việt Nam?
Joyce Anne Nguyen, BBC, 26.02.2010
No comments:
Post a Comment