Sunday, November 15, 2020

Mắm Và Rau

 ___________________

ẤU TÍM


Chị Hai ơi, tết qua rồi, bánh chưng chiên, bánh tét chiên hết ráo, chị nghĩ coi nấu món chi ăn đi chị,  ngày mơi bạn tui ghé thăm, hổng lẽ tui mang bạn tui ra hàng bún mắm Kiên-Giang?

Nấu ăn tui hổng rành, nói ra mắc cỡ, mà hông nói ra ai ghé nhà cũng nghĩ tui nấu ăn ngon, mèn ơi chị nhớ hồi tui nấu mâm cơm ra mắt bà già chồng tui hông chị, bả ăn mà mắt bả muốn trợn ngược, rau tui luộc còn dai nhách, màu xanh đâu hông thấy, thấy nó vàng như bẹ cải vồng bông, con cá tui kho cặp mắt tụi nó trợn trừng, mắm muối tiêu hành còn nguyên trân hổng thấm. Nhờ có bà mai dẻo miệng, ca cẩm tui với ổng hạp tuổi, thêm tướng tá tui vượng phu ích tử, tiểu yêu trường túc, nối dõi tông đường, mang phước tới nhà, trăm đàng hoàn hảo mà má chồng tui quên chuyện tui hông biết nấu ăn, cưới tui về làm dâu lấy kiểng.

Làm  dâu kiểng là làm dâu đi ra đi vô, sáng sớm nấu nồi nước pha bình trà, lấy chổi lông gà phất bụi ba cái tủ thờ, ra hàng ba quét ba cái rác đặng chòm xóm biết nhà có dâu. Mấy tháng đầu làm dâu, tui điệu đà, canh giờ ra đón má chồng tui đầu ngõ, đón cái giỏ bả đi chợ về, te te xách vô nhà miệng hỏi: “Má mệt hung hông má, tui pha cho má ly chanh đá nghen.”  Miệng tui nói hai tay tui làm liền nghen chị Hai, má tui uống xong ly chanh đá là vô nấu cho tui ăn,  tui có phước hết cỡ chị thấy không, má chồng biết “tài” tui nên thà má tui nấu, chớ để tui vô múa ông lò,  có nước má tui chiụ bụng đói hơn là trợn trắng con mắt. Mà ly nước chanh tui pha, làm má chồng tui mê tui y như chồng tui mê tui vậy đó nghen chị, đi đâu má tui cũng kể bả có dâu hiền. Chiều tà chạng vạng, cơm nước xong xuôi,  bả ưa kéo tui ra ngoài trước ngồi ngóng gió, cũng là dịp để bả chào người này, cười với người kia, rồi xoay qua tui bả nói: “Chị biết con dâu tui chưa?” đến chừng tui mang cái bụng chần dần, sợ gió máy, má tui mới thôi không mang tui ra khoe nữa.  Chồng tui ổng hỏi tui có bỏ bùa trong ly nước chanh hông. Bùa gì đâu nà, muốn ngon hen tui gọt bớt vỏ nó, rồi xẻ dọc từ cuống xuống, lấy hết hột ra, sau đó mới nặn chanh vô ly nước đường cát trắng.  Đường tui cho hơi nặng tay chút nghen chị Hai, ở đời mà, ngọt thiếu chớ đắng cay đâu có thiếu, bị vậy mà tui suy ra thêm chút ngọt đâu có sao, tui còn tính tới cái mặn mà trong ngọt ngào mà búng thêm vài hột muối vô  ly nước, rồi mới khuấy cho tan, tại vậy mà  ông nhà tui mê tui tới giờ vì lậm ngọt.

Ai nói mẹ chồng nàng dâu như mặt trời kị mặt trăng, như răng kị nước đá, như cá kị đất liền, như người hiền kị người dữ, như ở cữ kị gió tây thì nói, chớ má chồng tui hợp với tui như hủ tiếu có nước lèo, như thịt heo mê hành lá, như môi má khoái phấn son, như con với má, thì thiệt vậy chớ sao: “dâu là con, rể là khách” mà phải không chị. Tui yêu chồng tui nhiêu, tui yêu má chồng tui đủ nhiêu, tại không có má tui ai mang nặng đẻ đau ra ổng, đặng tui có người yêu chiều tui chớ. Hễ khuya ổng hun tui một cái, là  sớm mai tui mua chè đậu mời má tui ăn sáng. Tuần trước ổng mua cho tui cặp bông, là tuần sau tui mua cho má tui cặp áo. Thứ sáu ổng mang tui đi ăn cao lầu, là thứ bảy tui kêu xích lô đưa má con tui ra chợ cũ ăn cháo cá, vậy đó mà má tui coi tui y như con gái, có chi bả kể tui nghe ráo, từ chuyện ba chồng tui hồi trai trẻ có bồ gạt má tui sao, má tui kể cho tui nghe hết, má tui còn chỉ tui cách bảo vệ hạnh phúc gia đình nữa chớ, má tui dậy hen:  “Hễ con giận chồng nhiêu – con ráng cưng nó bấy nhiêu đặng nó thua mình.  Làm trận làm thượng là mình thua nó.” Tui la trời: “Má binh ảnh ha, giận làm sao mà cưng nổi Má.” “Bay thủng thẳng nghe má nói nè con, đờn ông mà bay, nó ham ngọt, bay nói ngọt lọt tới xương, hễ giận hen, hễ ghen hen con, ráng dằn xuống, nấu món ngon cho nó ăn, sửa soạn đầu tóc cho chỉnh tề, xức dầu thơm dầu dừa cho láng lẫy, chờ khuya dìa má tựa vai kề bay thả nhỏ vô tai nó, mười thẳng cũng té, chục con lủng ngoài hè ngã rạp ráo nạo. Bay không đánh mà phần thắng bay nắm trong tay.  Đàn bà hơn nhau cái ngọt, cái chiều chuộng đờn ông, chớ ba cái sắc bên ngoài nó dòm hoài cũng ngán ngược như ăn cục mỡ heo.”

Má tui dậy tui, tui tin hết biết, tại rõ ràng ông già chồng tui tướng tá oai phong, khè ra lửa giữa binh hùng tướng trận, mà bước qua cửa nhà là ổng xụi lơ giao quyền chỉ huy vô tay má tui hết ráo, ai cơm hàng cháo chợ tui không biết chớ ba chồng tui chỉ một dạ cơm nhà.  Tui nghe ba chồng tui nói với chồng tui: “Cơm nhà ngon bổ, hổng lo đau bụng.”

Có lần ba tui khờ khạo nghe lời thách thức của bạn bè để tỏ ra ta đây đường đường một đấng nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, vợ nhà đã có nhưng có thêm “đào” đường lấy bảnh với người ta.  Dè đâu má tui hay đặng, bả xài chiêu thức đã dậy tui, ngọt ngào dụ ổng khai ra, sau đó bả nấu mâm mắm và rau, biểu ổng mời “đào” cuả ổng tới cho bả nói chuyện. Má chồng tui không đẹp kiêu sa, mà bữa đó bả sắm tuồng thiệt nhuyễn, tóc bả bới cao, bả tô má hồng son môi, phấn nụ, chiếc áo lụa lèo vân cúc thọ màu cổ vịt, làm cần cổ ba ngấn của bả thẳng tưng, y như bà tướng dọn đường ra trận. Vũ khí cuả bả là cặp mắt sáng trưng, nụ cười nửa đóa thiệt cao kỳ, tui dòm còn sợ nói chi tới “đào” của ba chồng tui.

Má tui kêu tui phụ bả chuẩn bị cho mâm mắm và rau, tui nhớ tới giờ nghen chị, nội cái rổ rau không thôi tui rị mọ đâu hết nửa ngày, rau đắng rau thơm, rau lụa, lá chua, hẹ hành, cần nước, đọt xoài, bông điên điển, thân chuối, bắp chuối, cái nào cái nấy má tui bắt tui mần thiệt kỹ, không để lại một chiếc lá dập nào. Có đủ đám rau này đâu phải dễ,  bả phải dặn mấy bà bán rau quen mang từ vườn lên mới có, sống trên thành muốn ăn đúng kiểu miệt vườn cũng là chuyện chần thân. Dòm rổ rau không thôi tui đã nuốt nước miếng nhịn thèm, thèm hơn bầu con so thèm ăn bậy ăn bạ.  Nè hen, màu tím tía tô, màu ngọc rau đắng, màu trắng thân chuối, màu vàng bông chuối, màu diệp lục lóng lánh hẹ nước, mấy cọng giá trắng ngần đầu ngóc cao thấy muốn cắn, nắm ớt sừng trâu cong vòng cái đầu nhọn hoắc, nắm bông điên điển vàng tươi, kế bên đọt xoài non xanh phơn phớt.

Ta nói mười đầu ngón tay của tui móp méo vì rổ rau, chị nhớ câu đố hoa chi vô nước héo queo hông?  Hoa tay đó chớ hoa chi, mà tui có hay tay tui héo đâu nè, mùi rau thơm nó quyến tui say theo nó, chưa kể tui phải gọt dưa leo cho thiệt khéo theo ý của má tui nữa chớ, cắt cái đầu trái dưa chà cho hung đặng lấy hết mủ đắng ra, sau đó mới gọt thiệt mỏng hai ba sọc thôi, còn chừa lại chút vỏ xanh làm duyên, sau đó mới xắt ngang xắt dọc, sao cho miếng dưa lớn hơn cọng giá chút đỉnh là được, ngửi mùi rau thơm suông tình thêm mùi mắm má tui đang lọc kề bên, mà nước miếng tui trào dầm dề, sự tiết tâm linh.

Má tui nấu mắm trên cái ông lò lửa than nóng hơ nóng hấc, nấu tới hồi khuấy lên mấy con mắm sặc ú nu thịt chỉ còn lại đám xương sống nhuyễn nhừ, là khi má tui dùng cái rổ khít rịt đặng lọc mắm, chất nước màu nâu nhạt đó được má tui đổ vô cái ơ đất bốc khói thơm lừng mùi tỏi xả phi thơm cùng với thịt ba rọi, chèn ơi, tiếng xèo thiệt giòn cùng lúc mùi thơm bốc lên, chục nhà hàng xóm biết ráo nhà tui nấu mắm, bà Sáu hụi (gọi bà Sáu hụi tại bà Sáu làm chủ ba bốn dây hụi trong xóm tui ở đó chị) gióng giọng khen: “Nồi mắm thơm hung nha chị, có cho thơm dô nấu dí mắm hônnnn!”  Hàng xóm hồi đó chung vách, thông nhau ba cái viên gạch có lỗ hổng nên coi như khỏi có gì dấu diếm nổi nhau.

Má tui không trả lời bà Sáu hụi, mà rỉ rả nói chuyện với tui:

– Con thấy không, đờn bà mình mà, thương yêu mới nấu, chớ khơi khơi nấu chi cho mệt xác. Tay ai nói đọt măng, ngâm nước riết nổi u nổi nần, chơn ai nói gót sen, lội xình đi chợ miết nó nứt chằng nứt chịch. Cái mùi mắm ai thèm ngửi phải hông, mà chồng ham ăn mình cũng học nấu,  nấu rồi tóc tai hôi rình, gội chanh gội xả ba bốn bữa cũng không bay.  Nói rồi má mới nhớ, ai nói con gái trong nhà như hũ mắm chưa khui, chớ má thấy, hễ có chồng là có ôm hũ mắm, khéo dấu khéo che mắm thành món, hỗng khéo che, hông khéo dấu nó tuầy huầy dòi bọ tùm lum, làng trên xóm dưới người ta cười thúi bông vữa hèm có nước bỏ xứ mà đi. Ông chồng nào không ham của lạ, ông chồng nào không thèm mận thèm đào, vợ nhà qua ba bốn lửa mấy giả coi như me chua bần chát, má nói cho con hay đặng mà lo giữ thằng con trai của má, tướng tá nó ngon lành như Đổng Phi, mặt nó đẹp tựa như Tống Ngọc, con phải sắm tuồng khi Điêu Thuyền lúc Phàn Lê Huê mới kìm cương nó đặng nghen con. 

Bữa nay má chỉ  con nấu mắm và rau, mai mốt mắm chưng mắm hấp, mắm cuốn bánh tráng, mắm táng với dưa, mắm dùa vô hũ, mắm ngũ vị hương, mắm hường mắm lóc, í mà thôi má nói nhiều con đâu có nhớ. Chồng con nó mê mắm lóc chưng suông, món này dễ mần lắm, con rửa khứa mắm lóc cho sạch, bỏ vô tô hen, chan miếng mỡ lên, hai ba muỗng đường cát, rồi rắc tiêu cho dữ nó, sau cùng bỏ vô nồi chưng cách thủy, chừng thấy miếng mắm trong khe nhắc ra, cho nó ăn với cơm nóng gạo tám thơm, thêm miếng dưa leo nó ngồi ăn hết nồi cơm cho con coi.

Má chồng tui vậy đó, hễ có gì lo lắng trong lòng là bả nói không nghỉ, mà làm sao không lo được chớ, nấu mắm cho “đào” của chồng tới ăn sao không lo. Tui dám cá với chị một ăn mười là lúc đó trong lòng má tui ghen cuồn cuộn, ghen nổi sóng, ghen hỏa diệm sơn, ghen tới mức quên lấy chỉ máu ở sống lưng con cá bông lau ra luôn đó. Không lo không ghen dễ gì má tui quên cái chuyện này.  Hồi mới về làm dâu, má tui kèm tui đi mua cá. Má tui dạy tui lựa con nào ngon con nào tươi, con nào xuân sắc, con nào già ươn.  Má tui chuộng con bông lau để nấu mắm, để kho tộ, vì cục mỡ béo tròn quay ngay bụng, má tui dậy tui nhận dạng con bông lau ngoài sông khác với con cá tra nuôi trong hồ “cầu cá” .  Loại cá này chuyên ăn cặn bã của người thải ra, mới nghe má tui nói thôi tui đã thấy ớn, dù trước khi mang ra chợ bán người ta đã dộng nó trong nước sạch cả tuần. Hai đứa nó cùng họ hàng làng nước mà đứa trắng trẻo đứa đen thui, đứa dòm láng lẫy, đứa ngó u dề, nói thiệt nghen chị cá mà y chang người hen, hễ ăn uống cái chi nó phực lên cái bản mặt. Con bông lau cục mỡ trắng trong, còn con cá tra cục mỡ vàng khè, cái mùi nó tanh bắt nhợn.

Chưa hết nghe chị má tui bắt tui cắt đầu cắt đuôi ba mớ tép bạc đặng má tui thả vô nồi mắm, cho nó có màu đỏ hường chen chung màu trắng của miếng cá bông lau.  Rồi muốn mắm – cá – tôm  dính líu với nhau má tui thả thêm vô nồi ba bốn trái cà tím. Trái cà này nó còn có cái tên là ‘cà ông giặc’, lần đầu tui nghe má tui gọi nó tui đâu có hiểu, tới chừng tui hỏi chồng tui, ổng nói tui nghe làm tui đỏ tía mặt mày, đấm vô lưng ổng như đánh trống đặng đỡ mắc cỡ.  Chị hỗng hiểu ha, chị dìa nhà hỏi lang quân cuả chị là ra chớ chi.  Thôi để tui kể tiếp chị nghe chuyện nồi mắm và rau má chồng tui đãi “đào”  của ông già chồng tui heng, chớ bàn qua vụ cà là còn dài dữ lắm lận đó nha chị.

Cuối cùng rồi “đào” của ba chồng tui cũng tới, cổ tới bằng xe xích lô. Ba chồng tui trong bụng có đánh lô tô hay không, mà mặt ổng tỉnh rơ tỉnh rụi, thằng em chồng tui rút lui đâu từ hồi xế, nó thoái thác mắc đi mần, con em chồng tui cũng xin đi chợ Sài-Gòn mua vải, rồi ghé nhà bạn học, vậy là xung quanh cái bàn cơm có năm người cả thẩy.  Tui nói trước với chồng tui: “Tụi mình ngồi yên heng anh, tui ráng học má cách bảo vệ hạnh phúc gia đình.”

Chồng tui nhìn tui cười mơn: “Anh không dám giống ông già đâu, cưng đừng sợ .”

Chiếc bàn ăn hồi đó thiệt gọn, khi ăn cơm mới mở hai cánh của nó, cùng lúc kéo cái chân ngang ra là cái bàn đang ốm nhom ốm nhách ngang hơn hai viên gạch bông Thủ-Đức, dài cỡ chục viên bỗng tròn vo tròn ịch, ăn xong xếp lại nó nằm im re sát vách.  Mang tiếng ở thành thị hào nhoáng, chớ nhà cửa hẹp san sát, nên phải có lầu, ngang bốn thước sâu mười thước là nhà lý tưởng lắm rồi, thêm được cái hàng ba hai thước để xe, cùng vài chậu bông ngâu, bông mai chiếu thủy để khỏi nhớ quê.  Má tui trồng cây ngâu trong cái chậu gốm con rồng Bình Dương, cây mai chiếu thủy trong chậu gốm con phượng Thủ Dầu Một, hai cái chậu này má tui nhờ người mua giùm, Thủ Dầu Một là thị xã còn Bình Dương là tỉnh, nên coi mòi má tui trọng con rồng mua tại chợ Bình Dương hơn con phụng mua ở chợ xã, má tui ưa chỉ cái bọt không khí ở cái mình con phụng mà nói: “Sao thì sao gốm thị xã cũng không bằng gốm tỉnh.”

Thấy chiếc xích lô ngừng ngay cửa, tui biết tui là người phải ra đón khách, người khách của má tui mời mà không muốn đón. Tui biết chắc một điều má tui phân ranh giới rành rọt giữa bạn và thù, đội trời chung hay không không đội trời chung nữa chớ. Tại sao tui biết ha chị, tại tui phụ má tui nấu bếp, dọn bàn ăn chớ chi.

Má tui nêm nồi mắm thiệt kỹ, cùng lúc canh lửa thiệt đều, để cà tím tan mà không rữa, miếng thịt ba rọi lên màu, khứa cá bông lau ngậm mắm trở hồng.

Trên bàn ăn má tui bầy bộ chén kiểu ông tiên chạy chỉ vàng thay cho bộ chén đá thường ngày.  Cái tủ trà có mặt kính dầy sáu ly má tui chưng đủ thứ trong trỏng, cái chính là chén kiểu mua từ bên Tàu mỏng teng màu xanh lục thiệt đẹp, đũa má tui bày bộ đũa sơn mài đen có đầu đỏ son mát mắt.  Hai cái thố trắng múc mắm, cái dĩa hột xoài bày rau, đâu đó tinh tươm.  Bộ bàn khách má tui điệu đà cắm bình bông trang vàng đỏ, cùng mấy nhánh ngâu xanh có bông nhuyễn thơm thơm, cái mùi thơm không ngọt mà đổ qua phía chua tí đỉnh.

“Đào” của ba tui cho tới giờ tui cũng không biết tên họ là chi, dáng dấp cũng kiêu kỳ chín mười y như má tui chớ không ít, cổ bán vé cho hãng hàng không Việt Nam, ba tui ưa bị đi đây đó, ghé hãng lấy vé miết mà quen với cổ, rồi mấy ông bạn hì hụi ghép oan gia mà ba tui được tiếng có “Đào”, từ cái tiếng không có gì ầm ĩ, chỉ là có cho vui với người ta tới cái tiếng đồn rùm vang vọng như tiếng cồng tiếng chuông trong ngày chùa có lễ, nó dội tới tai má chồng tui, mèn ơi cái tiếng nó dầy nè:  “Giả có phước hết sức trong nhà có nội tướng mặt hoa da phấn, ra đường có ngoại tướng mắt phượng mày cong.”  Má tui dằn lòng bao đêm thổn thức tui không biết, mà ai nhắc chi tới hãng hàng không Việt Nam, là má tui hỏi tới con nhỏ bán vé có đôi chơn mày cong, cho tới ngày má tui đường đường ngồi nhà chờ cổ tới đặng má tui coi mắt. 

Má tui nói: “Mình chánh nó tà, mắc chi tốn công tìm coi nó, mình kêu nó tới dinh đường bày trận, vậy mới cao, ông già mắc dịch của bay khó có đường đôi chối, ba mặt một lời còn hơn có con triện của ông Thiên Lôi, đánh là đánh, khỏi cần canh qua giờ chính ngọ.”  Tui thiệt không hiểu má tui đánh cái gì khi nghe má nói, tại má tui hiền queo hà, tui nghiệm ra khi đàn bà ghen, ai cũng giống như bà Phàn Lê Huê. Chị không nhớ tích bà Phàn Lê Huê hả, trong Tiết Đinh San Chinh Tây á, thì bả giỏi võ lắm lận, đàn bà giỏi võ nhiều khi cũng khổ nha chị, bà Phàn Lê Huê bị cha và em trai rượt đánh, bả nhịn chạy dài, tới hồi bị đánh quá bả đỡ, chỉ có đỡ không thôi mà cha và em trai chết ngắt, nên mang tiếng dữ tới giờ.  Bởi tui mới nói đàn bà ghen y như bà Phàn Lê Huê, khi nhịn mình ráng gồng êm cửa êm nhà, chứ tới hồi nhịn hết nổi mình chống đỡ là mấy ổng khó mà kình lại là vậy đó.

Sau khi phân ngôi chủ khách, ba chồng tui nói chỏng: “Cô ngồi đó tự nhiên” rồi quay qua tui ổng nói: “Pha ly chanh đá nghe con.” Má tui ra chiêu phủ đầu liền: “Con pha trà gừng nó, hôm nay ăn mắm, uống đá chanh tụi nó hỗng hạp, cô đây đau bụng má mắc tội đầu độc vì ghen à bay.” Tui dòm cô gái không thấy mặt cô biến sắc chi ráo, mà cô chỉ cười mỉm chi cọp.  Đà này má tui đụng nhằm thứ dữ chớ không phải thứ vừa như má tui tính.

Cái bàn tròn vậy mà hay, ba tui ngồi kế má tui, rồi tới tui, phía bên ba tui là chồng tui, cho nên “đào” của ba tui ngồi đối diện với má tui. Chèn đét ơi, lần đầu tiên tui thành người tiếp khách, tui múc mắm dô chén cho cổ, gắp rau này rau kia cho cổ, tiếp cổ miếng chanh, thêm dô miếng ớt, cổ ngồi ăn nhỏ nhẻ, dạ nhịp miết.

Cô khen nồi mắm ngon, ăn vừa miệng, má tui thả nhẹ: “Người xưa nói hễ đàn bà nấu ăn ngon dễ giữ chồng, cô khen tui nấu mắm ngon mà không biết tui có giữ chồng nổi không đó cô.”

Nghe vậy cô vội vàng trả lời: “Chị à, tui bảo đảm với chị anh đây là người chồng tốt, chị khỏi cần giữ, ảnh cũng không đi mất đâu chị à, tui thiệt là kính mến ảnh, tại tui biết tình ảnh dành cho chị đầm thắm lắm, ai chọc ghẹo gì cũng một  lòng cùng chị, tui cũng cầu cho mình kiếm ra một người chồng giống ảnh .” 

Má tui nghiến: “Tui không mời cô tới nhà, dám cô dính với ổng quá ha!”

Cô nói liền: “Tui cũng có nghe người ta đồn tui là đào của ảnh, thiệt ra có gì đâu chị, ảnh tới lấy vé máy bay, tui làm việc ngay đó không cười nói thì mất việc sao chị, mấy ông bạn của ổng chuyên môn ghép bậy bạ, sai ổng vô lấy vé miết, ảnh hiền đâu hay mấy ông bạn muốn phá ổng, nên nghe ổng đánh tiếng chị mời tới nhà tui tới liền đây nè. Nói nào ngay tui cũng muốn nhìn chị tạn mặt, nghe hoài bắt tò mò, chị có mưu chước chi mà được chồng mê dữ dậy chớ.”

Má tui ra chiêu: “Dà, cô nói dậy tui biết dậy, ‘dò sông dò biển dễ dò – chớ ai lấy thước mà đo lòng người’ cô, trước mặt tui cô cho tui lên mây, sau lưng tui cô rù quến ông nhà tui làm sao tui biết đặng, cô có ăn học, có đi mần, tui ở trong nhà canh ông lò, sáng trưa chiều, làm sao canh đặng chồng ngoài ngõ.”

Ba tui hết nhịn đặng: “Cô đây nói đúng đó em à, anh biết trong bụng em buồn anh dữ, nên anh mới để em gặp cô đây, ba mặt một lời, có thằng Hai cùng vợ nó nữa, không lẽ anh có dạ phụ em sao chớ.”  

Cô tiếp lời: “Chắc chị không biết đàn bà thèm đàn ông ở cái tướng, mê đàn ông ở cái biết điều, mà thương là ở cái đáng tội nghiệp, mấy ông nào biết ba điều này đi cua gái dính ráo đó chị. Tui nói cho chị biết anh đây có tướng, biết điều mà không đáng tội nghiệp, quần áo gọn gàng có nghĩa là nội tướng lo đầy đủ, không than vãn vợ ăn hiếp, không lo lắng làm giàu cho vợ mua hột xòan, không ham ăn đường ăn chợ. Tui tới nhà đây dòm trong ngoài ngăn nắp, không luộm thuộm, tổ ấm như vầy tài thánh chi tui phá nổi chị ơi.”

Má tui dằn: “Cô đẹp sang chắc đàn ông theo sau hằng hà, tới ông nhà tui đây còn mang tiếng theo cô, tui dễ tính lắm cô, hễ biết chồng muốn phụ mình tui thà phụ ổng trước, đàn bà ghen không biết trước mình sẽ làm gì, nói ra mang tội chớ . . .”

Cô chen ngang: “Chị à, tui ghé đây cũng mang hộp bánh phu thê cùng cái thiệp hoa này đặng mời anh chị ghé nhà dự đám cưới của tui, đặng chị khỏi lo rầu mà hao hại cho hạnh phúc của chị nghen chị .”

Quớ trời nghe câu này xong mặt má tui nhẹ tưng .

Ừa! tui nghĩ ra món chi nấu mời bạn tui ăn rồi chị, nấu mắm chớ chi.

– Thiệt tình tui tưởng ghen tuông chi hấp dẫn, tui ngồi nghe im re, ai dè kết thúc lãng nhách.

– Không lãng đâu nghen chị, muốn giữ chồng chị phải yêu chiều chồng, làm sao cho ổng không có điểm nào để đàn bà dòm dô thấy tội nghiệp, thấy đáng thương, nút áo sứt chị lo may nó lại, quần sứt lai chị phải lên mau lên lai, nấu cho ổng ăn phủ phê, lâu lâu cho ăn lạt, á thôi chị ơi mơi mốt tui kể tiếp chuyện chiều chồng để chồng mê hen.

No comments: