Thơ Mặc Nhân TVC
Un Coeur
Sincère peut amollir la pierre
Lòng
Chân Thành có thể làm mềm cả đá
Hạt sỏi cũng buồn
(Vạn vật đồng nhất thể)
Tôi từ miền đông
đất đỏ
Về miền tây
bằng xe bò lọc cọc.
Đổ sạn, xây
nhà, làm cầu, đúc cống…
Tôi được bỏ
quên sau mẻ đúc sạn cuối cùng.
Lăn lóc đường
trần. Vập vùi gió bụi
Nắng mưa không
làm tôi nức rạn
Đày đọa càng
nhiều thân tôi càng nhẵn
Vì tôi là hạt
sỏi vô tri, vô giác
vô tâm, vô
thức, vô cảm, vô tình.
Nhưng tôi tồn
tại
tồn tại trong
tăm tối, lặng căm, vô hồn.
Số phận
ư ?
Một bước chân
dẫm lên
Một bàn tay nhè
nhẹ
Tôi nằm trong
bàn tay nhỏ bé
Êm đềm, mịn
màng, ấm áp
Một ít nước bọt
lau tôi vào vạt áo
Giọt nước bọt,
giọt cam lồ, gột rửa bụi trần,
Bàn tay nhỏ bé
nâng niu
Đôi mắt nhìn
tôi âu yếm
Một nụ cười ban
phát cho tôi
Hạnh phúc đầu
đời.
Giọt mưa trên
đá. Giọt sương trên cát
Mát lạnh đời
tôi!
Thân thương đặt
tôi vào túi áo
Tôi chuyển mình
từ vô thức
Để cảm nhận một
điều.
Vô sắc
Vạn vật đồng
nhất thể
Nhịp đập từ
lồng ngực như lời ru của con tim
Nhẹ nhàng mà
rung động
Yếu ớt mà bi
hùng. Từ vô thức tôi đi…
Từ vô thức tôi
đi…
Anh và tôi như
bóng với hình
Ngày đi chơi
đáo, nhảy cò, đánh búng…
Đêm về nhà ấm
êm trong túi áo, bên lồng ngực
Để hòa nhịp với
tiếng đập con tim. Con tim của anh.
Nóng hổi. Rạt
rào. Chan hòa. Vô lượng…
Tôi không còn
là hạt sỏi, vô tri cùng cát bụi
Mà là anh.
Mà là tôi.
Khắng khít. Hữu
cơ. Hữu cảm. Hữu tình…
Số phận ư ?
Với tôi thời
gian là vô nghĩa. Trống không mông lung.
Với anh đến một
lúc
Nhịp đập của
con tim
sao im lặng?
Hơi ấm tim anh
sưởi tôi sao giờ đây giá lạnh?
Tôi cũng lạnh
giá, mất rồi!
Anh bất động!
Để cùng tôi trở về bất động
như bản thân tôi
bất động.
Nhưng tôi vẫn
trong túi áo anh
vẫn bên lồng
ngực, vẫn bên trái tim anh, dù giá lạnh .
Mặc cho “con
tim ta” không đập nữa
Có gì đâu?! cùng
đi...
Anh và tôi cùng
đi...cùng đi...
Để cùng hoá
kiếp với nhau thôi./-
Mặc Nhân TVC
No comments:
Post a Comment