_________________
HÀ MỸ NHAN
Máu càng lúc càng chảy ràn rụa còn con Linh thì vừa quằn quại la
khóc vừa đưa tay lên mắt nên hai bàn tay nó cũng đầy máu. Tui cố ấn cái khăn vô
mắt con Linh mà nó thì cố giựt ra . Vừa lúc đó ba tui về. Nghe tiếng la khóc ba
bước vội tới hỏi:
- Sao em khóc dữ dị con ?
Tui như người sắp chết đuối chụp được cái phao:
- Ba ơi... con Linh sắp chết rồi...!!!
Rồi tui òa lên khóc như mưa .... Ba ẳm con Linh lên hết hồn:
- Con.. giựt ..cục .. thịt.. của.. nó... - Tui nức lên từng
tiếng..
- Trời đất ! Ai kêu con giựt chi vậy.!!..
Vừa nói ba vừa ẳm nó chạy lại tủ thuốc lấy bông gòn thuốc đỏ ra chùi máu. Máu
nhễu xuống đỏ vai áo trắng của ba.
Như có phép thần chỗ vết thương ngưng chảy máu liền. Ba cắt băng
keo đắp thuốc đỏ rồi băng lại. Xong rồi ba lấy bình thủy đổ nước nóng vô thau
pha nước lạnh tắm cho con Linh.
Mặc đồ cho nó xong ba để nó ngồi chơi trên bộ vạt ngoài hàng
hiên. Rồi ba kêu:
- Mỹ Nhan, lợi ba biểu.
Tui lí nhí :
- Dạ..
- Con biết làm như vậy nguy hiểm hông? Thấy em đau còn chảy máu
quá trời hông?
- Tại con thấy cục đó tòn ten ngay con mắt nó con khó
chịu quá hà .
- Mơi mốt con hông có dại dị nhe hông. Ba tính chừng
nào em lớn ba đem em vô Nhà Thương để Bác sĩ cắt. Chớ con giựt đại chảy máu chết
em còn gì.
- Gồi nó có chết hông ba?
- Đâu có sao mà chết con. Nhưng chảy máu nhiều thì
không tốt..
Rồi ba dẫn tui ra sàn nước sau nhà tắm rửa kỳ cọ máu dính đầy tay và mặt
tui.
Một lúc sau thì má , bà ngoại và chị Bê về tới. Thấy hình dạng
con Linh thì hết hồn. Má la lên:
- Trời đất.. sao dị nè!
Con Linh mếu máo:
- Chị 5 ...làm.. con đau á má.. Rồi như tủi thân nó òa lên khóc.
- Tội nghiệp con gái cưng của má quá đi à. Để má đánh chị 5.. Làm
con sợ hả con. Má ôm nó vô lòng vuốt ve rồi chùi nước mắt cho nó.
Ba tui thuật lại cho má cho nghe. Má , bà ngoại , chị Bê. Má vừa nghe vừa
chắc lưỡi hít hà .
- Con Mỹ Nhan này gan trời mà. Để má làm công chiện rồi hen.. má quánh
cho tét đít .-Má quay qua lườm tui hăm.
- Quánh cái gì mờ quánh. - Ngoại tui chen vô- Nó mới có 4 tuổi
bây giao nó giữ em. Nó giỏi mới giữ em sát lẽm chớ bây coi có con ai được như
nó hông? 4 tuổi con người ta còn nhõng nhẽo chớ ở đó mà giữ em...
Tui tủi thân rươm rướm nước mắt . Ba kêu :
- Mỹ Nhan vô đây ba xích đu lơ nè.
Ba nằm trên giường rồi co 2 chưn lên, tui leo lên ngồi trên 2 bàn chưn ba nhún
nhún , 2 bàn tay ôm đầu gối ba. Ba vảnh ngược 2 bàn chưn lên để giữ tui chắc rồi
đưa 2 chưn lên cao như cái cần cẩu rồi hạ xuống. Cứ đưa lên hạ xuống như dị làm
tui khoái chí cười như nắc nẻ quên luôn lời hăm he của má và sự việc hãi
hùng vừa rồi.. Ba tui vừa xích đu cho tui vừa ca:
Xích đu lơ
Chờ đu mỏng
Chổng đu đầu
Chầu đu lên...
Xích đu lơ
Chờ đu mỏng..
Ba cứ vừa ca vừa xích. Một hồi ba mệt, 2 cha con tui ôm nhau ngủ....
Bà ngoại luôn để trong lòng tui một ấn tượng khó phai. Đó là một phụ nữ mới hơn
40 tuổi ( má tui có chồng lúc mới 16 tuổi. Má là con thứ hai sau cậu tui )nhưng
tui thấy ngoại già ngắt. Ngoại có dáng người vừa phải , nước da trắng , trán thấp
có đuôi rùa nhọn xuống. ( sau này lớn lên tụi tui hay chọc ngoại trán Tề
Thiên). Mũi ngoại thấp nhưng miệng luôn cười nên nhìn ngoại rât có duyên. Theo
sự quánh giá của tui thì ngoại xấu. ( cũng may má tui không giống bà ngoại mà
giống ông ngoại ) Ngoại ăn trầu. Trên đầu luôn quấn cái khăn rằn và cột ở trước
trán. Ở nhà ngoại luôn bận áo túi và quần lãnh đen . Má nói quần lãnh còn kêu
là quần Mỹ A rất mắc tiền. Ông ngoại tui giàu nên bà ngoại tui sung sướng. Tuy
vậy bà ngoại tui chỉ sướng thân chớ khổ tâm lắm. Ông ngoại tui rất nhiều vợ bé.
Bà ngoại tui là vợ lớn có cưới hỏi. Sau này tui nghe bà ngoại kể : bà cố tui chết
sớm nên ông cố tui có vợ sau. Giòng họ ngoại khá giả lắm. Ông cố tui cũng là điền
chủ. Dì của ngoại không muốn cháu ở với mẹ ghẻ nên đem về nuôi. Dì dượng là huê
kiều buôn bán lớn giàu có lắm. Dì dượng coi ngoại như con., cho đi học nên biết
chữ. Ở nhà người Tiều nên ngoại nói tiếng Tiều rất giỏi. Vì vậy ai cũng
tưởng ngoại là con ruột của dì dượng.
Còn ba của ông ngoại tui bên Tàu qua. Ông cố ngoại là thuơng gia
giàu có. Nhà có ghe chài chở hàng qua Nam Vang bán và có mấy nhà máy xay
lúa. Ông ngoại tui là con thứ nhưng cao lớn đẹp trai lại rất thông minh nên ông
cố tui thương quý . Ông cố giao cho ông coi việc buôn bán. Còn mấy cái
nhà máy xay lúa thì ông pề tui( ông bác ) coi. Ông Pề tui là người hiền
lành thật thà và rất thương con cháu nên tụi tui rất quý .
Người Tàu nói chung và người Tiều nói riêng có khuynh hướng
gã cưới với nhau . Họ không muốn gã con cho người Việt vì sợ mất gốc.. Vì vậy
mà ông cố tui muốn kết thông với dì dượng của bà ngoại tui cho môn đăng hộ đối..
Sau này tụi tui hay hỏi : " Lúc đó bà ngoại có yêu ông ngoại hông?
"
"Mồ tổ bây... yêu thương con khỉ mốc. Thời đó cha mẹ đặt đâu con ngồi đó .
Tới đám hỏi tao mới biết mặt ông ngoại bây . Mà có dám dòm đâu, chỉ cúi gằm cái
mặt xuống ....
1 comment:
Hú hồn, tưởng đâu nhỏ Nhan lần này bị ăn đòn te tua vì cái tội "mơ trở thành bác sĩ "
Cám ơn bồ đã cho tui sống lại những kỷ niệm của tuổi thơ ...Bữa nay Cô giáo post bài sớm hơn mọi lần cho nên em khỏi phải thức phia cho bị muỗi cắn khà...khà...HTX
Post a Comment