Sunday, November 19, 2017

KÝ ỨC TUỔI THƠ CỦA TUI.. (PHẦN 9)


___________________

HÀ MỸ NHAN
BA TUI .





     Ba tui người tầm thước chỉ gần mét bảy chớ không cao lắm. Đứa nào trong nhà cao ráo là giống má  tui và bên ngoại.  Ba người gốc Thạnh Hưng Giồng Riềng nên từ nhỏ giỏi việc đồng áng,  giăng câu ,đặt lờ  . Ba được ông nội cho học tiếng Pháp . Ông nội tui bên Tàu qua khi  còn thắt bính vì vậy ông không nói rành tiếng Việt. Theo lời má tui thì ông chỉ nói được những câu đơn giản. Ông nội tui mất sớm ở tuổi 61, lúc má  mới đẻ chị hai được vài tháng.. Ông làm thầy thuốc bắc nói thông thạo mấy chục thứ tiếng bên tàu. Còn bà nội tui hông biết 1 chữ làm thuốc.

  Ba tui viết chữ rất đẹp, nét nào ra nét ấy. Mỗi lần viết ba ngoáy ngoáy cây viết trong không khí  vài cái rồi mới đặt ngòi viết xuống tờ giấy. Nét chữ nghiêng nghiêng đậm lợt đá lên đá xuống lã lướt như muốn  chạy dài theo lằn gạch hàng trên tờ giấy. Bởi dị mà ba luôn luôn rèn chữ viết cho tụi tui. Đứa nào viết xấu bị khẽ tay gần chết . Tính ba rất hiền và  mẫu mực.  Ba nói năng từ tốn, một một hai hai chớ không chịu thói tráo trở lật lọng. Đứa nào nói dóc nói láo là bị đòn vì ba rất ghét.
    Khác với má tính tình rộng rãi ăn to xài lớn và sang , ba tui rất tiện tặn. Ba ít khi mua sắm cho mình . Nhưng chuyện nào đáng  xài thì ba  không tiếc tiền. Cứ đến mùa tựu trường , ba chở tui ra tiệm tạp hóa lớn nhất thị xã mua một xe xích lô tập vở các thứ tốt nhất rồi bắt tui ngồi trên xe cho bác xích lô chở về nhà. Ba lo cho  bầy con chuyện học hành từng chút một. Tui nhớ hoài lúc tui đậu đệ thất , ba chở tui ra tiệm xe đạp ở xéo rạp Nghệ Đô sắm cho tui một chiếc xe đạp thiệt là bảnh. Tui chạy về tới  nhà tui trong những con mắt ngưỡng mộ của mấy bạn hàng xóm...



        Trước nhà tui là một con rạch lớn chạy dài hông biết về đâu..  muốn vô nhà tui phải đi qua cây cầu làm bằng sắt ấp chiến lược màu nhà binh. Ba nói con rạch này do tù đào nên nó rộng và thẳng băng. Nhờ có con rạch mà người ta đi chợ bằng xuồng ghe cũng tiện lợi lắm.  Nhưng cái tiện lợi nhứt mà tui biết là con rạch này cá tôm nhiều vô số kể.. Ba tui sắm 1 cái chài và mấy tay lưới. Chiều nào đi làm về ,  ba thay đồ xong là ra cầu ao xách nướ tưới vuòn rau. Tưới xong nếu còn sớm ba vát chài , cầm thùng thiếc đi chài cá. Chạng vạng ba dìa với cái thùng đầy ấp cá tôm. Tui luôn ngóng ra cửa đợi ba đi chài dìa để chạy tới thùng thiếc cá coi được nhiều hay ít. Rồi tui giành con cá con tôm nào bự nhứt cho mình. Có hôm ba chài cả thùng tôm càng và tôm lóng với nào là cá mè vinh bằng bàn tay người lớn ...cá bống tượng ú nu bự cỡ  bắp tay tui, cá  lóc ra sông lớn bằng bắp chuối ,cá sặc bướm trắng bạc lấp lánh 3 ngón tay thấy mà mê. Má tui phân loại ra xong rồi kêu chị Bê bưng một mớ qua chia cho mấy nhà hàng xóm. Tui dòm theo rỗ cá mè vinh mập ú và thau tôm lóng nói: 

- Sao má cho người ta nhiều mà tàn cá lớn dị má?
  - "NGƯỜI TA ĂN THÌ CÒN, MÌNH ĂN MỚI HẾT CON" !. Câu nói đó sau này tui nghe má tui nói rất nhiều  lần. Hồi nhỏ tui chưa hiểu nên tiếc hùi hụi. Sau này thấy  mỗi lần làm bánh ,đổ bánh xèo ,nấu chè sôi nước hay nhà có giỗ quảy má tui đều đem đồ ăn cho hết xóm. Khi lớn lên  tui càng khâm phục ba má tui  nết ăn ở đối nhân xử thế từ trong giòng họ tới bà con lối xóm và cả những người xa lạ lỡ đường hay ăn xin ,ba má và bà nội tôi đều tận tình giúp đỡ.. Chính vì vậy tụi tui lấy đó làm gương và học theo ba má.



  Đợi chị Bê đi cho cá về má tui dặn:

   -Bê à, cá lóc cá trê sống dai con đem rộng lại mơi mốt ăn. Cá mè vinh kho lạt dầm me. Cá sặc làm xong muối xả . Một hồi nấu xong còn than thiếm nướng đống tôm càng mình chấm muối ớt chanh ăn cho nó đã.. Nướng 1 con cá lóc cho con Linh .. thịt nó độc ăn tôm vô nổi nhọt cho mà coi. 
   - Dạ .. con làm liền .. thiếm ba. -  chị Bê dạ thiệt lớn làm như má tui ở đâu tuốt sau hè á. Tui nguýt chi Bê nói : 
   - Điếc cái lỗ tai hà. Chị mần gì la lớn dữ dạ..
Má  tui nạt:
 -  Mày hỗn  dí chị Bê hả. Mới bi lớn mà bày đặt nói đon nói ren. Lớn chút ai chịu nỗi. Con Bê nghe tao dặn nè. Ở nhà nó hỗn mày quánh nó cho tao. Con nít hỗn hào hổng ai ưa. Người ta chửi cha mẹ không biết dạy con á. Chị Bê lớn hay nhỏ hơn con mà con dám hỗn hả Mỹ Nhan? 
    Tui cúi gầm mặt nước mắt lưng tròng. Ba tui đi ra ôm tui vô lòng  nói: 
   - Nín đi đừng có khóc. Má con nói phải rồi. Mình là con nít không được hỗn với người lớn nghen con. Lợi xin lỗi má đi. 
   - Xin lỗi chị Bê kìa.. xin lỗi tui chi..... -Má tui nói.
Tui lí nhí : 
   - Em xin lỗi chị Bê. Lần sau em hổng dám nữa..
Chị Bê cười cười:
   - kệ nó thiếm ba, em con còn nhỏ mà thiếm.
Má tui đế thêm: 
     - Nhỏ mà hông dạy mơi mốt sao dạy nó nghe.
Lần này má tha, lần sau má đánh 3 roi nhe hông.!
   -Dạ con nhớ rồi.
 (  Ba má tui thương con dữ lắm nhưng nổi tiếng trong xóm  dạy con răm rắp. Trong nhà trên dưới tôn ti trật tự chớ không được hỗn hào. Vì vậy ai cũng vị nể gia đình tui lắm.)
  Chiều tối hôm đó gia đình tui quây quần trên chiếc chiếu giữa sân ăn bữa cơm chiều tràn đầy hạnh phúc. Sau khi má nướng tôm cá xong bưng ra . Trên mâm có dĩa  rau cải và nắm ớt hiểm  do ba tui trồng . Ba lựa 4 con tôm nướng lớn nhứt cho tui và bà ngoại . Má rỉa xương cá lóc nương cho con Linh..
    - Nè, bóc ăn không cho đã đi con..
Má còn  đem chai rượu lão tửu ra rót cho mỗi cho mỗi người 1 ly. Bà ngọai nếm một miếng rồi nói:
   - Cha.. rượu lão tửu để lâu sắc kẹo uống đậm đà quá bây.!
    - Dà...uống 1 ly ăn ngon ,mau tiêu mà dễ ngủ đó má .! Ba tui tiếp lời ngoại.
Ngoại tui cười : 
   - Ừa , dễ ngủ lắm. Làm sao mờ đêm nay ngủ tới trưa trờ  luôn khỏi buôn bán.
     - Con đâu có uống đâu mà má sợ ngủ quên...



    Mấy hôm nay gió bấc lạnh quá ! Nhà chỉ còn hai chị em tui nên càng lạnh  lẽo hơn nữa. Kể từ khi má tui nặn mục nhọt tới giờ con Linh không nổi thêm mục nhọt nào nữa. Nó dễ tính không nhõng nhẽo như mọi khi. Nhưng để lại  trên mí mắt nó một cái thẹo tổ bố và một cục thịt dư tòn ten  .Hai chị nằm đâu đít trên võng, tui dạp chưn vô vách đưa vù vù, miệng thì ru: 

   - Ầu ơ...
Má ơi con má hư rồi ...còn đâu má gả má đòi bạc trăm.....  
Ầu ơ....
Bạc trăm bạc chục tam tứ lục em không màng ...
Lấy chồng thợ bạc đèo vàng đỏ tay.
    Con Linh mắt mở trao tráo . Tui ru tiếp: 
     - Ầu ơ....
Tàu súp lê một còn đợi còn trông
Tàu súp lê hai giờ ra biển bắc
Nắm tay cho chắc mà hát điệu chung tình
Ầu ơ....
Chung tình ơi con nhạn bay cao thì còn khó bắn
Chớ con cá ở ao Quỳnh ... mà nó cũng khó câu...



Giờ thì con Linh đã thiu thiu ngủ . Nó trợn  lên nhướng xuống mấy lần rồi nhắm hít 2 con mắt. Nó ngủ mà tui thì hông buồn ngủ chút nào. Tui tỉnh rụi láo liên hai con mắt dòm lên nóc nhà rồi dòm ra ngoài cửa sổ . Hổng có cái gì hấp dẫn tui dị cà! Dòm một hồi thì dòm ngay cục thịt dư trên mí mắt con Linh." Ủa , sao mà nó xấu xí nè... Sao má tui để dị  mà chịu nổi ta! " tui nghĩ thầm trong bụng. 

    Rồi hông biết ma quỷ gì nhập tui ngồi bật dị  thiệt  mau đưa tay giựt cục thịt dư trên mí con Linh nghe  cái" xực." Chời phật mẹ nội  ơi... máu  ở đâu  mà trào ra ướt hết mắt rồi tràn xuống mặt nó một màu đỏ lòm thiệt là ghẻ quá. Con Linh giựt mình khóc ré lên.. Tui sợ chêt điếng .. phóng xuống đất dòm dáo dác thấy cái khăn chàng tắm của ba tui liền chụp cái rẹt rồi phóng lên chùi máu cho  nó . Nhưng càng chùi máu càng chảy ...



( Còn tiếp 

SG18/11/2017

9 comments:

trường tôi said...

Mèn ơi, Nhan ơi là Nhan sao mà mần tài lanh dữ dzị nè! Tội nghiệp con Linh quá! Chuyến này con nhỏ Nhan bị Má cho ăn bánh tét nhưn mây cho mà coi kkk...thiệt là... tình mà...
Một Người Bạn Xưa

Unknown said...


HMN làm như vậy không có ác đâu HTX mà giúp cho LINH khỏi phải mắc cở, khỏi làm trò cười cho đám bạn học của Linh sau nầy. Hơn nữa vết thẹo để lại lúc nhỏ sẽ nhỏ lại khi lớn lên, còn HMN làm tài khôn dám làm bác sĩ mổ xẻ không cần dao kéo, chắc chắn sẽ bị no đòn....


Quang Minh said...

Chời ! Tới tập 9 rồi . Tập nầy ác liệt nghe còn tiếp nữa . Cô HTX còn xếp hàng dài dài cô chủ vườn post sớm sớm kẻ HTX ngủ gục hi hi hi


Thầy Nhựt ơi ,
Ao Quỳnh ở đâu vậy ? Sao mà cá ở đó khó câu . Chắc phải dùng vàng bạc mới câu được quá . Nhưng có người nói :
Đeo vàng đeo bạc mặc ai
Miển người chung thủy đẹp trai em chịu liền
Không lẻ sống trong túp lều tranh uống nước chai

Thầy thấy sao ?

Unknown said...



Câu hát đưa em ngủ nầy lần đầu tiên tui mới nghe, nhưng cũng có người hát đưa em như vầy:
Đeo vàng đeo bạc mặc ai
Miển người chung thuỷ đẹp trai như ÔNG ĐẠO là em chịu liền...hi hi hi ....
Ông Đạo thấy sao, chịu hôn?

trường tôi said...

Đạo cười Thầy nói thiệt hay
Đẹp chai chung thủy đó là Đạo Quang kkk...

Quang Minh said...

Thầy Nhựt ơi
Đeo vàng đeo bạc mặc ai
Miển sao chung thủy đẹp chai chịu liền
Đạo Quang nhắm mắt ngồi thiền
Lâm râm niệm Phật tình duyên xa rồi
Nghe thầy nói Đạo Quang cười
HTX vội mấy lời hùa theo
OX về cơm nước mau
Cứ mê nghe chuyện My Nhan quên chồng
Thiệt tình là ....tình tính tang

Katie co5rg said...

Tốc tốc tốc, có nhà khg cô giáo ơi, mới hừng sáng (5h) cô 5 RG đã gỏ của nhà cô giáo rồi nè, bạn MNH gởi cô và bạn đọc nè...

Cám ơnh nhe Kim Trúc Phùng . Đọc mấy cái còm mắc cừi muốn chớt mờ tức hổng trả lời được... MNH

Katie co5rg said...

Trã lời chung đi tui ginh vô chuyễn lời dùm cho Mynhan Ha
Cô 5 RG

Katie co5rg said...

Lời của bạn MNH nè...
Rất vui vì được các anh chị em ủng hộ và em xin cám ơn cô Tố Lang đã đăng bài của em. Ký ức tuổi thơ của chúng ta bao giờ cũng đẹp nên nó luôn sống mãi trong ta. Mình sẽ cố gắng nhớ lại để viết tiếp xem như một món quà tặng mọi người cùng thời ở miền Nam yêu dấu trước 1975...