Theo lời yêu cầu của chị Đỗ thị Minh Giang , chúng tôi đã tìm được một số bài thơ của tác giả bài " Sao em không về làm chim thành phố " . Đó là nhà thơ Lâm vị Thủy
HTTL
Bàn tay tôi lần giở những trang thơ cũ xa xưa…
1978. Cô sinh viên văn khoa vẫn thường trốn học lang thang hàng giờ và vùi đầu vào hết thư viện này đến thư viện khác, hôm ấy vô tình tìm thấy trong một ngăn giá sách nằm khuất sâu phía trong một cuốn thơ mỏng đã ố vàng. Một cái tên lạ, hầu như chẳng bao giờ thấy trong các cuốn sách, các tạp chí phê bình. Nhưng ngay từ những dòng mở đầu, cô đã thấy gợI lên một cái gì đó thật đặc biệt trong đờI sống tâm hồn cùa nhà thơ, một cái gì đó u ám, day dưt, cô đơn… Ẩn sâu trong những dòng thơ tưởng như viết ra vộI vã và giản đơn là cả một tâm hồn thật yếu đuốI trước những biến động của cuộc đờI … Đó là tập thơ in năm 1963 của NXB Huyền Trân, tập thơ mang một cái tên thật lạ, lạ như chính những dòng thơ ấy…” Sao em không về làm chim thành phố”…
Cô sinh viên ấy là mẹ tôi. Mẹ tôi mê thơ của Lâm Vị Thuỷ đến mức từng chọn đề tài luận văn là Chủ nghĩa hiện sinh, nhưng khi đăng kí, ngườI ta trả lờI rằng không có ai hướng dẫn đề tài…
Tôi không chú ý lắm đến cái tên và những dòng mở đầu trong tập thơ của ông, nhưng thật sự bị hút vào bài thơ” CuốI cùng” và “ Thơ của những ngườI không yêu nhau” , dù khi ấy tôi còn rất nhỏ để có thể hiểu thấu đáo những lờI ông viết. Tôi cũng không đọc nhiều về chủ nghĩa hiện sinh, nhưng vớI tôi, và có lẽ cả vớI mẹ tôi, đến bây giờ Lâm Vị Thuỷ vẫn là một ẩn số, một cái tên lạ. Tôi chưa từng thấy ở đâu cái tên ấy, trong sách vở, trên mạng, trong các tạp chí nghiên cứu phê bình văn học. Và sẽ tuyệt vờI biết bao nếu tôi được nghe bạn nói vớI tôi về nhà thơ Lâm Vị Thuỷ, ngườI đã viết những dòng thơ khắc khoảI buồn rầu, gợI lên những góc khuất trong tâm hồn mà đôi khi ta tưởng như đã rơi vào vộI vàng cuộc sống…
Sao em không về làm chim thành phố
1.
Thôi bây giờ đã vào mùa hạ
Tôi xin làm trả thơ
Giấc ngủ trần truồng bên đồI cỏ rối…
Thôi bây giờ tôi giã từ em
Câu chuyện hoang đường hồI nhỏ dạI
Như kẻ từ sa mạc tìm về
Như thuở nằm nôi chưa lần rửa tộI
Thôi bây giờ tôi trả cho tôi
Những khoảng tâm hồn hoang vu, cằn cỗI
Mà đau đớn vô cùng
2.
Căn gác bỏ quên ly cà phê đen
Hình bóng em cuốI mỗI con đường
Mang tên một hành tinh xấu xố
Những gốc cây hô hào đòi lật đổ
Sự lỗI lầm nào đã buộc chúng ta vào nhau
Khi trờI chưa mùa hạ
Khi tôi chưa là ngườI thuỷ thủ già
BớI tóc ngườI yêu trên cát
3.
Thôi bây giờ ngườI đưa thư không đến nữa
Tôi sống bằng màu áo em mang
Bằng những buổI trưa đón em về ngã tư đèn xanh đèn đỏ
…
Sao em không về làm chim thành phố
Lệ nhỏ hai hàng khép đỉnh ngọn cây
4.
Này đây ngàn nỗi ưu tư
Em bó mình tôi trước giờ tôi chết
RồI thôi tất cả chẳng còn gì
Thềm nhà đất ẩm em chân không
Gian phòng tôi nghĩa địa
VớI áo cỏ gai nụ hôn đầu cúi mặt
Tôi biết viết gì cho em
Khi những cánh thư quên đường Gia Định
Khi những cánh thư thôi về Bình Dương…
5.
Em biết không quê hương mình
Thế hệ xưa là bóng núi
Xui lòng em giận hờn
Tôi nguyền rủa tôi
Kẻ tộI đồ chứng nhân lịch sử
Em biết không khi chốI bỏ cụôc đờI
Tôi sẽ gọI tên em như một lờI cầu cứu
Tôi sẽ gọI tên em vì tôi bơ vơ
Khi con đường phố chợ
Khi xóm bình dân những bữa cơm gia đình
Muốn khóc.
Hãy cho tôi được nắm lấy tay em
Được giữ rất lâu hai bàn tay bé nhỏ
Để nghĩ rằng quê hương chưa xa mình
Để nghĩ rằng tôi hãy còn tất cả
Ôi tình yêu và tuổI trẻ nhục nhằn
6.
Như mùa thu âm thầm đến muộn
Áo mỏng trờI sương lồng ngực đau
Viền chỉ tay sần sượng
Tôi mua tờ báo loan tin buổI chiều
Thân thế khắc đầy những danh từ cách mạng
Em biết không…
7.
Vỉa phố gót chân mềm
BụI mưa mang vào thư viện
MỏI hơi nằm ôm sách
Tường cao tường cao mênh mông
Kẻ nào đứng lên kêu gào thảm thiết
Tự do _ tự do
Cho những ngườI đã chết
8.
Tôi sẽ đưa em vào quán rựơu
Nhịp điệu hành hình man rợ công khai
Làm gã trai lơ phóng đãng chơi bờI
Buôn bán niềm vui hắt hủI
Như ngườI ta gỡ tấm khăn choàng nghẹt thở
Tôi đưa em ra bờ sông
…
Như ngườI ta gỡ tấm khăn choàng nghẹt thở
Tôi đưa em về vườn bông trái Lái Thiêu
Ngọt bưởI Biên Hoà phù sa Bassac
Em ngủ vai tôi ngậm tròn nước mắt
Em ngủ vai tôi tiếng hát êm đềm:
_ “ Nhà bè nước chảy chia hai
Ai về Gia Định , Đồng Nai thì về…”
9.
…
Tôi cũng muốn tin như em đã tin rằng chỉ có tình yêu là đáng kể
Và khuôn mặt em ngờI hi vọng cuốI cùng
10.
Thôi bây giờ em khóc đi em
Như những ngườI quen nhau ngoài phố
Những trang nhật kí buổI đầu
Không căm thù giả dối…
Lâm Vị Thuỷ
Cho một ngườI xem
Bỏ ngoạI ô những chiều thứ bảy
Những đường mòn khấp khểnh bánh xe lăn
Tôi vào thành phố
Mẩu thuốc cuốI cùng cháy ngúm hai đầu ngón tay
LốI về nhà em mùa này chắc lạnh
Những súc gỗ lột da nằm sân ga hổn hển
BụI than làm xám đen nền trờI kỉ niệm ngày hai đứa mớI yêu nhau
Những mẩu chuyện thần tiên hồI trẻ dạI
Tóc em đùa cánh đồng đừng buông lau gió thổI
Có phảI cuộc đờI như ga xép
Chúng mình những chuyến tàu quen thuộc
Đôi mắt ngườI xếp tanh giờ ngó tìm qua vuông kính mở
Những dòng sông
Những cánh rừng cao su chưa lấy mủ
Tôi đã khóc khi nghĩ rằng ngày mai tôi có thể quên em
Quên một ngườI con gái mang tên Hoàng
Dù chỉ là trong giấc ngủ
Tôi xin được làm con chim nhỏ
Con chim màu xanh
Những sớm mai đậu ngoài cửa sổ
Dỗ giấc em ngon lành
Đừng bao giờ giận hờn nhau…
Lâm Vị Thuỷ
Cuối cùng
Thứ bảy mà sao trờI muốn khóc
Không em thành phố trống vô cùng
Tôi đứng chờ xem mà sợ lạc
Chuyến xe nào mang tôi xa thêm em
Như thuở mườI lăm thường trốn học
Hồn tôi lang thang đi tìm mình
Dấu tay thượng đế quên điểm chỉ
Tôi đem thân mòn phơi công viên
Em vùi da thịt trên bồn cỏ
Cột điện làm se những sợI vàng
LờI trăn trốI nén tung ngoài lệ
Hai đứa gần nhau giấc ngủ đen.
Lâm Vị Thuỷ
Thơ của những ngườI không yêu nhau
Một mình tôi trên chiếc buýt buổI chiều
Chiếm lấy chỗ ngồI riêng ngườI tàn tật
Xe qua sông khi thành phố đang mưa
Những ngọn đèn xa mang màu mắt đỏ
Cát biển mặn mòi tôi thân sỏI nhỏ
Còn sót lưng năm bảy ngón ngang tàng
Tôi muốn ôm và hôn em lần cuốI
Lịch sử chúng mình du đãng con hoang
RồI ngày mai tôi tớI lớp một mình
NgồI chỗ em ngồI bỗng dưng thèm khóc
Khung cửa sổ này, lốI đi xưa còn đó
Bầu trờI xanh và sắc áo em đâu
Tôi trở về hai bàn tay mở ngỏ
Không gia đình, không xứ sở , không em
Đem tên tôi đi gõ hỏI từng ngườI
Xin giấc ngủ vớI vô vàn kỉ niệm.
Lâm vị Thủy
Thứ bảy mà sao trờI muốn khóc
Không em thành phố trống vô cùng
Tôi đứng chờ xem mà sợ lạc
Chuyến xe nào mang tôi xa thêm em
Như thuở mườI lăm thường trốn học
Hồn tôi lang thang đi tìm mình
Dấu tay thượng đế quên điểm chỉ
Tôi đem thân mòn phơi công viên
Em vùi da thịt trên bồn cỏ
Cột điện làm se những sợI vàng
LờI trăn trốI nén tung ngoài lệ
Hai đứa gần nhau giấc ngủ đen.
Lâm Vị Thuỷ
Thơ của những ngườI không yêu nhau
Một mình tôi trên chiếc buýt buổI chiều
Chiếm lấy chỗ ngồI riêng ngườI tàn tật
Xe qua sông khi thành phố đang mưa
Những ngọn đèn xa mang màu mắt đỏ
Cát biển mặn mòi tôi thân sỏI nhỏ
Còn sót lưng năm bảy ngón ngang tàng
Tôi muốn ôm và hôn em lần cuốI
Lịch sử chúng mình du đãng con hoang
RồI ngày mai tôi tớI lớp một mình
NgồI chỗ em ngồI bỗng dưng thèm khóc
Khung cửa sổ này, lốI đi xưa còn đó
Bầu trờI xanh và sắc áo em đâu
Tôi trở về hai bàn tay mở ngỏ
Không gia đình, không xứ sở , không em
Đem tên tôi đi gõ hỏI từng ngườI
Xin giấc ngủ vớI vô vàn kỉ niệm.
Lâm vị Thủy
No comments:
Post a Comment