_________________
MỸ NHAN HÀ
Đúng ngọ ngày hôm sau bà Hai và mọi người
lỉnh kỉnh mang theo con gà mới luộc mâp ú vàng tươi bóng mỡ , một giỏ trái cây
, nhang đèn, tiền vàng bạc các thứ tới nhà và ngoại.
Bà ngoại tui đem cái bàn thấp thuờng
ngày ngồi tụng kinh ra để giữa nhà rồi bày biện lễ vật lên bàn. Hai cây đèn cầy
được cắm vô 2 chưn đèn bằng đồng. Còn có bình bông lay- ơn màu đỏ tươi rực rỡ nữa
chớ.
Thấy không khí trang
nghiêm quá bà Năm thuốc rê hoảng loạn. Bả khều nhẹ bà ngoại tui vô buồng. Ngoại
vừa bước vô khỏi cửa buông là bả đóng cửa lại cái rụp rồi chụp vô tay bà ngoại
tui lắp bắp:
"Thiếm Hai ơi, tui run quá
thiếm à.. sợ tui mần vụ này hổng xong đa. Thôi .. hông ấy chị nói tui bịnh
quá ngồi hông đặng. "
" Con mẹ hà bá này ! Bộ
bây giỡn mặt dí tao đó hả? Chần ơi... bây hứa dí người ta rồi bi giờ trở
quẽ hen! Công tình hồi tối tới bi giờ họ sắm sửa đủ lễ vật, giờ nói thôi là
thôi làm sao?"
" Nhưng con run quá ...
"
"Hông nói on- đơ chi ráo.
Tao biểu bây mần đặng là đặng. Hồi tối tao dạy bây cái chi bây nhớ hông?"
" Dạ nhớ.. nhưng mờ...."
" Nhưn nhị gì nữa?"
Bà Năm gãi gãi đầu rồi gãi lỗ tai , cúi
gằm mặt, miệng lí nhí: " Ngặt nỗi... con .. con.. hổng có biết chữ thiếm hai
ơi!"
Bà ngoại tui nghe rồi trợn hai con mắt
:" Thánh thần thiên địa ơi, sao mầy hông để tết hả nói..! "
" Thiếm Hai ơi con quên ...
hồi nảy mới sực nhớ ra là lên xác ông Tà phải cho số.."
" Ậy , có hệ chi, ai kêu mày viết
chữ, bây viết đại mẹ số nào ra là êm hè.."
Bà Năm thuốc rê giọng đau khổ :
" Ngặt nỗi con hông có biết
số nào hết á,,"
Ba tui nghe tới đây thì cười ha hả, còn má
tui thì cười bò lăn bò càng trên giường mà ngoại đương ngồi, má cười cho đã rồi
phán một câu:
- Tổ trác má rồi.. cái tội má
bày mưu độc sử.. hahahaaaaa!
- Thì bởi tao mới rối..!
Ngoại ngưng lợi lấy cục thuốc xỉa mà ngoại
nhét trong mép miệng u một cục ra xỉa thôi là xỉa cho nó sướng hàm răng rồi
nhét vô y chỗ cũ trong miệng , với tay lấy ổng nhổ , nhổ cổ trầu xong ,ngoại
kéo khăn chùi miệng cho sạch sẽ gọn gàng rồi kể tiếp:
- Bi giờ tới phiên ngoại tui đổ mồ hôi
hột lạnh xương sống. Ngoại tháo cái khăn cột chéo trên đầu xuống lau trán rồi
phe phẩy cái khăn trước mặt như đuổi muỗi .
" Chần ơi.. phải chi bây
nói sớm thì hồi tối qua tao dạy bây viết vài số, bi giờ có dạy ông cố nội bây
cũng hông nhớ nữa ! "
Chợt có tiếng gõ cửa buồng , chị
bảy người làm kêu:
" Bà Ba ơi, họ hối con vô
kêu bà Năm ra."
" Ừm, tao ra liền nè
"
Rồi ngoại quay qua bà Năm:
" Thôi .. nột quá rồi thì
liều mạng.. tao dặn bây vầy.. một hồi lúc họ xin số thì bây vẽ đại lằng ngoằng..
rồi họ bàn sao thì bàn, tụi nó mờ con mắt dòm chớ sáng con mắt đề lắm
đa.!"
" Nhắm được hông Thiếm
Ba? "
Ngoại tui nạt:
" Đặng, hông đặng gì
cũng mần đại, chớ giờ nước tới trôn rồi!"
Bà Năm ngồi giữa nhà sau cái bàn
lễ vật , hông biết ngoại tui kiếm đâu ra miếng vải đỏ trùm lên đầu bà Năm. Mấy
ông bà kia thì quỳ đằng trước cái bàn , vẻ mặt người nào người nấy thành khẩn lắm.
Trước mặt họ bà Năm thuốc rê đã biếnmất chỉ còn một vị thần thánh vô cùng
thiêng liêng đang ngồi đó tỏa hào quang sáng giới trong con mắt của họ.. Bà ngoại
với tay lấy bó nhang kê vô ngọn đèn cầy cháy phừng phừng đốt. Đốt xong ngoại
phát cho mỗi người 1 cây nhang, còn lại mấy cây ngoại lại quỳ trước bàn vái lớn
:
" Nam mô a di đà phật
.. Ngai .. chư tiên chư phật , chư thánh chư thần bốn phương tám huớng ( lên
xác ông Tà mờ ngoại tui vái mấy ông bà kia chi tui cũng hông biết nữa!).. ngai
vong linh ông Tà có linh thiêng xin dìa đây nhập vô xác. Xin Tà chứng tri cho
thiện nam tín nữ độ cho họ..
Nam mô.. Nam mô...
Lập tức cả đám đương quỳ kia lầm rầm
khấn vái dậy nhà... xong rồi họ cắm nhang vô cái lư huơng có hình Bát Tiên.
Bà Năm nãy giờ đương ngồi im
nghe ngoại tui vái thì bắt đầu lắc lư thân hình ốm nhom ốm nhách của bả. Cái đầu
bả quay tròn tròn làm tấm vải đỏ thiếu điều muốn rớt xuống đất.
Ngoại tui vái thêm:
"Ngai.. Tà có linh thì xin nhập
vô xác..!"
Một trăm con mắt của đám cô hồn sống đương đổ
dồn vô vị thần tiên trước mặt họ.. Bỗng nhiên và Năm rùng mình mấy cái rồi
chợt đứng vụt dậy thiệt mau nhảy vòng vòng.. miệng hú:
" Hú.. h... ú... h... ú...
hú.. hú.. Dơ, Ai kêu Tà dia.? Ta la ông Ta ở nui Ta lơn đây.. Ta đương cưỡi
mây đi chơi... các nam các nư trục ta dia có chiên chi?... Hú.. hú.. hú..( ông
Tà là người Miên nên bà Năm phải nói giọng lơ lớ cứng đơ cho giống..
hahaa)
Tức thì mấy chục cái đầu cúi xuống chổng
mông lên trời lạy lia lạy lịa... miệng nam mô vang trời...!!!!
Bà ngoại tui thấy cảnh đó mắc cười
quá mờ ráng ém. Ngoại làm bộ ho để qua cơn cười.. Bà Năm đương ngon trớn nghe
ngoại ho thì khựng lợi tưởng là có sự cố.. Ngoại hỏang hồn vội lên tiếng:
" Tà ơi, Tà dìa đây độ cho
các nam các nữ mạnh giỏi, tài lộc dồi dào, gia đinh êm ấp .. "
" Dơ, tai lôc thì các nam
các nư phai rang lo mân ăn.. tối ngày lo đanh đê hông chịu mần gì , thi tai lôc
bi nhiu cung hêt... Tà quỡ cho binh rang chiu..."
Cả đám đương quỳ mặt mày xanh lét,
hông ngờ ông Tà linh hết biết. Tới vụ thua số đề mờ sao ổng cũng biết rõ như
bàn tay dị ta..
Bà Hai quỳ ngay hàng đầu tiên vội
vàng chúi mọp:
" Mô phật , Thưa Tà, cúi
xin Ngài từ bi mở lượng hải hà mờ cho chúng con xin 1 con số. Tụi con thề
là trúng số lần này tụi con bỏ đánh đề luôn. Nếu tụi con sai lời
thì Tà cứ quỡ sao tụi con cũng chịu.
Tức thì sau lưng bà vang rần : Mô phật.. mô
phật...
Bà Năm nạt lớn:
" Ta chi giup đơi chơ Ta hông cho
sô..!"
Bà ngoại đỡ lời :
" Tà ơi, Tà mần ơn độ cho
họ 1 con số, cứu họ qua cơn thắt ngặt ... họ mang ơn Tà suốt đời đa, mơi mốt họ
sai lời thì Tà quỡ phạt."
Bà Năm nghe ngoại tui bật đèn
xanh nên gật đầu:
" Thôi đươc roài... lấy giây viêt
ra đây.."
Ngoại tui đã thủ sẵn giấy viết liền bưng ra
liền.
Bà Năm chụp cây viết rồi quẹt dọc 1 cái , quẹt
nửa vòng vô miếng giấy rồi tự nhiên bật ngữa ra nằm thẳng đơ trên sàn nha. Bà
ngoại dí mọi người vội đỡ bà Năm lên giường . Bà Năm mở mắt ra hỏi:
" Ông Tà nói gì dị thiếm
ba? Ổng có cho số hông?
Chừng đó mọi người sực tỉnh nhào vô chụp
tờ giấy . Nhưng con số ông Tà viết y như 2 con trùn lăng quăng lằng quằng..
hông ai dòm ra giống gì hết. Thế là mọi sự thông thái khôn ngoan được
đem ra sử dụng. Người đoán số này, kẻ đoán số khác mà họ cũng hổng dám chắc. Mà
ai cũng cho là con số mình nhìn ra là đúng nhứt.
Ông bảy giọng tức tối:
" Trời ơi.. ông Tà cho cái
số gì mờ khó quá,, dị thì cũng như không!"
Ngoại tui lên tiếng:
" Húy, thiên cơ bất khả lộ
đa ! Người cõi trên họ đâu phải người phàm mắt thịt như mình đâu mờ
mần gì cũng tầm thuờng chớ ! Mình phải nghiền ngẫm ra nó mới linh. Đâu phải ai
cũng dòm ra dễ dị hén.."
Bà Tư Bún gật gù :
Chị ba nói phải đa. Thôi giờ tui
nói như vầy, ở đây chỉ có chị ba có uy tín mờ , đêm nào chị cũng tụng kinh. Biết
đâu chừng ơn trên khai nhãn cho chỉ mờ dòm ra á nghen!
Lập tức mọi người nhao lên đồng ý. Ngoại tui
lắc đầu nguầy nguậy.
" Úy, chần ơi .. đâu
đặng nà...
Bà Hai năn nỉ :
" Được mờ .. mần ơn đi chị
Ba"
" Có gì hông đổ thừa tui
nhen."
" Dà.. tụi tui chịu mờ,"
Ngoại tằng hắng rồi nói:
" Tui thấy dấu gạch dọc xuống
giống số 1 nhen, còn cái quẹt này thì tao ngờ ngờ số 5 hen bây..."
Mọi người ồ lên ...
" Phải , phải đa..
cám ơn Thiếm ba dí chị Năm dữ lắm nhen.. thôi tụi tui dìa mua số liền.
Trong nháy mắt đám đông giải tán
. Ai nấy lo dìa quơ tiền đánh số.
Đợi mọi người dìa hết bà Năm dí ngoại tui ôm
nhau cười ngất. Ngoại kêu người làm dọn mâm gà , trái cây rồi dặn:
" Nè , tao dặn bây hông có
qua nhà ông Hai Kiếm thọt thẹt nhe hông, ông bây mờ nghe vụ này ổng
qua cạo đầu tao nhen. Có gì tao cạo đầu bây trước á.
Chị người làm :
" Chèn ơi, bà biết tánh con
mờ, con hông dám nhiều chiện đâu!"
" Thì tao dặn bây cho chắc,"
Cả xóm của ngoại tui kẻ có tiền sẵn thì dọt đi
ghi đề liền. Còn ai túng thì cầm cố sạch sẽ đồ đạt quý trong nhà. Họ quyết đánh
số 15 cho tệnh nhen. Quyết sống chết một phen. Thắng làm vua, thua thù trốn bỏ
xứ chớ tiền đâu mà trả nợ!...
Riêng bà Năm phóng cái rột
vô buông ngoại tui tơm góp quần áo nhét vô bị rồi chất mấy bành thuốc lên
, xong xuôi bà lấy cọng dây luột dài thòng ra cột mấy bành thuốc lại cho gọn.
Đương lui cui làm bà ngoại tui bước vô hỏi:
" Bây mần gì đó Năm?"
" Thiếm ba ơi, con phải đi dìa liền,
chớ ở đây chiều nay xổ số ra trật lất là thiên hạ giết con chết thiếm
ơi,,"
" Giết cái khù meo á... có
tao ở đây ai dám làm gì bây chớ!"
Bà giọng Năm run run:
" Hông phải chuyện chơi đâu
thiếm, họ tán gia họ thù mình,"
Ngoại tui vừa nhai trầu vừa trề môi:
" Tụi nó tán gia nào giờ chớ
đâu phải tại bây. Hông có bây thì họ cũng đánh đề năm này qua tháng khác chớ
có không hén!"
Ngày đó số kiến thiết mỗi
tuần mới xổ 1 lần. Bà Năm thuốc rê vô buồng ngoại tui nằm trùm mền còn nói với
ra:
" Ai có hỏi thì Thiếm nói
là con dìa xứ rồi hen thiếm."
" Con mẹ Năm này chết nhát
còn hơn thỏ đế hà,,!"
Tuy nói cứng dị chớ ngoại tui
cũng hồi họp trong bụng. Gần 4 giờ rưỡi ngoại kêu chị người làm đem
cái La -dô ra rồi mở dài Sài Gòn đợi nghe xổ số. ( ngày đí gìau lắm mới
có Radio)
Trước khi xổ số Quái Kiệt
Trần Văn Trạch ( em của giáo sư Trần Văn Khê) ca bài : "XỔ SỐ KIẾN
THIẾT QUỐC GIA GIÚP ĐỒNG BÀO TA MUA LẤY CỬA NHÀ GIÀU SANG MẤY HỒI... MUA SỐ MAU
LÊN... XỔ SỐ GẦN ĐẾN......" .Mà hầu như già trẻ bé lớn thời đó ai
cũng thuộc...
Tiếng cô phát thanh viên đều đều vang
lên :
"Các số tận cùng bằng số MỘT ...
NĂM .. TỨC LÀ MƯỜI LĂM.. mỗi vé trúng.. Bà ngoại tui như bị
điện giựt đứng bật dậy vỗ đùi cái bốp. Chưa kịp phản ứng thì hầu như cả xóm của
ngoại tui cùng Ồ lên một tiếng ,rồi như nổ tung lên bởi tiếng la hét vui
mừng. Rồi người ta túa ra đường ôm nhau nhảy múa. Nói sao hết nỗi vui mừng của
họ..
Sau giây phút vui mừng cả xóm
kéo nhau chạy lại nhà bà ngoại tui. Chưa tới ngõ tiếng họ réo dậy trời:
" Thiếm ba ơi.. chị
Năm ơi.. TRÚNG SỐ .. G.. Ồ...I..."
Ngoại tui chạy vô buồng
giựt cái mền bà Năm đương trùm kín mít vỗ vô mông bả cái bốp :
" Trúng rồi.. mười lăm mày
ơi..!"
Bà năm ngồi bật dị như cái lò xo phóng
cái độp xuống sàn:
"Thiệt hả Thiếm!
"
Rồi bà Năm ôm ngoại tui khóc ồ ồ ngon lành.
Lúc đó mọi người đã vô nhà ngoại đứng sững lợi hông biết sao bà Năm thuốc rê
khóc.
" con mẽ mừng bây ơi!"
Bà Hai, ông Bảy, bà Tư Bún và mọi
người chụp tay ngoại tui dí bà Năm rồi quỳ xuống :
"Tụi tui mang ơn Bà Ba và
chị Năm lắm. Hai người đã cứu tụi tui. Tụi Tui sẽ đền ơn cứng đáng.
" Đền ơn cho con Năm kìa..
tao có công cán chi"
Hôm sau mọi người rủ nhau mua hết mấy bành thuốc
cho bà Năm. Người nào người nấy đeo vàng muốn gãy cổ. Bà ngoại tui nói có người
sắm nhà, mua xe, người trúng ít nhứt cũng sắm cả chục lượng vàng.. Họ
xúm nhau cho tiền bà Năm thuốc rê nhiều lắm còn mua đủ thứ thập vật đem tới
cho ngoại và bà Năm. Ngoại tui chỉ lấy một ít tượng trưng còn bao nhiêu
cho bà Năm hết.
Ngày bà Năm về quê với mấy bao
quà cáp..toàn đặc sản nhe. Mọi người khiêng mấy bao quà ra bến xe tiễn
bà. Trước khi về bà Năm ôm ngoại tui khóc:
" Con hông biết nói sao
cho hết cái ơn của thiếm. Nhờ Thiếm mà năm nay con ăn tết huy hoàng. "
Ngoại tui cười: " Ơn iếc gì,, hay hổng bằng
hên đa bây, bây dìa nhớ cúng ông Tà trả ơn ổng kìa. Chắc là ổng thấy bây nghèo
nên giục tao xúi bây bất tử .. " ( Tết năm đó bà Năm cúng con heo
quay)
" Mà thiếm ba ơi, con hỏi
thiệt, con hông biết chữ , quẹt đại quẹt càng mà sao thiếm dòm ra số 15 dị
?"
Ngoại tui nheo nheo mắt cười cười
:
" HỨ, TAO THẤY TỤI NÓ BÀN TỚI BÀN
LUI HOÀI SỢ ỔNG QUA THẤY LỘ CHIỆN NÊN TAO NÓI ĐẠI RA CHO TỤI NÓ DÌA PHỨC
CHO MAU.."
Bà Năm buột miệng :
" Ý, DỊ LÀ ÔNG TÀ LINH
THIÊNG NHẬP VÔ THIẾM CHỚ ĐÂU CÓ NHẬP VÔ TUI,,! "
11 comments:
Cái vụ nầy coi xôn tụ nghe , HTX ơi , hỏi MNH sớm sớm đi , tới hè năm 2019 khai màn hí hí hi ...
Vọt
Ông Đạo Quang kêu tui hỏi MNH mà hỏi cái gì??? Chần ơi , Thiệt là... tinh mà... Ông Đạo ui..kkk...
Người thắc mắc
MNH bi giờ tiếng tăm lẫy lừng cả nhà phây, mỗi ngày ai cũng mong đợi được đọc chuyện dài nhiều tập của MNH , nếu như thấy lâu không post có người phải hát bài gõ cửa hỏi thăm kkk...MNH đâu gồi...bà con đang đứng chờ trước cửa nhà phây nè, post lẹ lên đi kkk...
Người ghiền đọc chiện...
Trong đó có HTX
Xếp hàng từ sáng đến trưa đợi chờ
Thấy lâu gỏ cửa thăm dò
MNH post bi giờ lẹ lên
Đọc chuyện bạn viết thấy ghiền
Quên ăn , bỏ ngủ khỏi kiêng " đai ệt "
Hi hi hi .....
Người kiếm chuyện
Nhờ Cô 5 bến đò sông Kiên rinh mấy cái còm này vô nhà phây cho MNH nghen! Nhớ chèo đò lẹ lên kẻo trời tối lạnh lắm... Có lần tui thấy Ông Đạo cũng xếp hàng đọc chiện chớ có phải mình ên tui đâu khà...khà...hết chối...thiệt là... tình mà... HTX
Văn phong chân chất miền Nam, đọc vô cùng dễ thương.
Hihihi, tui cứ chôm bài và thơ của NNH gởi cô đăng, sau đó tui cứ ginh mấy cái còm mang ga mang dô nhà phây của tui ....hết cả ngày, dị mới vui hé HTX...đò có lưng là đừng có lo ...
MNH làm lu mờ những người khác trên TH'
TTT
Hôm nào anh Thiệt Thà rán mần bánh ít Trụi đi nghen rồi nhờ Cô chủ vườn post lên TH chừng đó tên tuổi anh sẽ sáng chói cả 1góc chời TH ha...ha...
Người nhiều chiện
Đâu cần phải làm bánh , " sói trán " ( sáng chói ) từ khuya rồi phải không anh TT hì hì hì ....
Tốc tốc, khẩm khẩm đò vì sông bắt đầu đong, nhưng cô 5 tui cũng gán chèo mang tin về cho " Fan" của MNH nè quý vị ơi, cổ đã nhắn dị nè ...
Chần ơi.
Trước hết Mynhan Ha xin cám ơn cô Tố Lang đã ủng hộ cho cây viết non nớt của em và luôn đọc các bài em viết và đã đăng những bài ấy. Cám ơn con mẹ Trường tôi cưa Ngọc và các anh chị em đã chịu khó bỏ công đọc dùm những những mẫu chuyện Ký Ức Tuổi Thơ của tui và còm quá xá cưng luôn dị á.. tiếc là không trực tiếp vô Còm để xàm cho đã. Thôi thì" ân oán giang hồ"( từ này của thầy Võ Trung Hiền đó đa) của tụi mình đợi 2019 tui lội qua bển gồi thanh tán 1 lượt luôn he.. .hehehe..
Sau đó vô cùng cám ơn cô 5 Gạch Dá Kim Trúc Phùng bỏ công chèo đò chèo qua chèo lợi để chở mấy cái còm hết sức dzui dzẻ mờ dễ thương mần sao á..
Giờ cô 5 tui quay trở dìa, có Ai muốn nhắn với Ai câu gì hong nà, sẵn đó tui chở dìa luôn cho nghen, để hong thôi " trễ chuyến đò ngang" là vuột đó hen.
Cô 5 RG
Post a Comment