_______________
Hà Mỹ Nhan
LẠI ĐỔI CHỖ Ở
Khi tui được 5 tuổi thì ba tui đổi lên Kiên
Lương ( là một huyện của tỉnh Kiên Giang). Lúc ở Rạch Sỏi má tui sanh thằng Tuấn
( tên khai sanh là Hà Thanh Phong ). Con Linh được bà ngoại đưa về Rạch
Giá cho bà nội tui nuôi. Bà ngoại về lại Sài Gòn rồi sau đó lên Định
Quán ở. Còn tui theo má lên Kiên Lương để giữ thằng Tuấn. Ta nói, số tui
mần vú em mờ.. Nói dị chớ thiệt ra chị hai , anh ba và chị tư tui đi học,tui
chưa đi học nên phải giữ em.
Ấn tượng đầu tiên tui tới
Kiên Lương là một cái gì vô cùng xa lạ . Lúc này tui đã lớn khôn hơn một
chút nên nhận thức lẫn quan sát rõ ràng hơn rồi. Trước mắt tui là 2 dãy nhà lá
chạy dài được chia ra chừng chục căn. Thì ra đó là 2 dãy nhà dành cho gia đình
cảnh sát ở. Ngoài vài căn nhà trống vì chủ trước đã đổi đi thì nhà nào cũng có
người. Phía sau dãy nhà là con sông chạy dài xa tít hông biết tới đâu.
Sau này tui mới biết nó chảy từ Rạch Gia tới Hà Tiên và rẽ đi vô số ngã lên
Long Xuyên, Châu Đốc. Gọi là sông theo người địa phương chớ thật ra nó là
một con kinh đào từ thời quảnh tẹt nào á..! Bên này sông dòm qua bên kia sông
chỉ thấy toàn một màu xanh của lùm bụi mịt mờ.. trong trí tưởng tượng non nớt của
tui phía bên kia sông nhuốm một màu kỳ bí lắm..
Điều mà đến bây giờ tôi
vẫn nhớ như in và vô cùng yêu thích là cái bờ sỏi chạy dài phía trước 2 dãy
nhà. Con đường lộ nhựa trên cao, rồi bờ sỏi chạy thoai thỏai xuống sân mỗi nhà
đẹp như cổ tích. Tới bây giờ mỗi khi nhớ tới cái bờ sỏi ấy tui nghe
như tiếng lạo xạo theo mỗi bước chưn và nỗi nhớ thuơng rưng rức làm tui trào nước
mắt..! Tui không hiểu sao 1 đứa bé 5 tuổi như tui lại có sự rung động bằng
cả con tim trước bờ sỏi trắng lóa mắt miên man chạy dài qua mỗi ngõ nhà như vậy
nữa.!. Mới biết ấn tượng đầu tiên rất khó phai mờ theo năm tháng và sẽ theo ta
đến suốt cuộc đời !.. Sau này lớn lên đi bất cứ nơi nào có sỏi là lòng
tui trào lên niềm cảm xúc và bần thần thuơng nhớ..
Ấn tượng thứ hai cũng làm tui vừa
ngạc nhiên vừa tò mò. Đó đám khói bốc lên lãng vãng phía đối diện
bên kia đường. Ba má tui đã ổn định sắp xếp nhà cửa xong xuôi ( Thiệt ra cũng
chỉ có cái rương đồ của ba tui, mấy bị quần áo của mấy má con và bao nồi niu
xoong chảo.)
Ngày hôm sau là thứ bảy, sau khi
cả nhà tui ăn cơm chiều xong cũng khoảng 5 giờ. Nắng vẫn trải vàng trên bờ sỏi,
tui thấy ba má tui và những gia đình khác cầm mấy bao tải băng qua bên
kia đường có vẻ hăng hái lắm. Tui chạy theo níu ống quần ba hỏi:
- Ba, ba.. đi đâu dị ba?
- Bên kia là dãy nhà lính bị
cháy . Họ bỏ đi hết rồi,ba má qua bển lượm củi về chụm. Ba tui vừa đi vừa trả lời.
- Cho con theo dí.
- Thôi, con nít qua đó chi .. ở
nhà coi em.
- Chị Hai coi em rồi..
cho con theo đi ba! Tui nan nỉ. ( Chị hai tui lúc ấy đã 12 tuổi đang nghỉ hè
nên lên chơi)
Ba ngồi thụp xuống nói:
-Thôi leo lên lưng ba cõng qua
bển. ( Trong 8 đứa con gái tui giống má nhứt nên ba cưng chìu tui lắm.)
Một quang cảnh điêu tàn đổ nát hiện ra trước
mắt tui. Trận hỏa hoạn hầu như đã thiêu rụi mọi thứ. Chỉ còn sót lại những thân
rui mè cột kèo cháy nham nhở còn bốc khói. Mùi gỗ thông bị cháy nồng nồng lan đầy
trong không khí. Nó mạnh mẽ đến nỗi sau này khi nghe mùi củi thông là tui liên
tưởng ngay đến đám cháy đó.
Mọi người ai nấy lôi ra
rất nhiều thanh gỗ vụn, ngổn ngang... má tui nhanh nhẹn phát hiện hai
thùng đạn đại liên bằng cây thông còn nguyên vẹn nằm trong đống đổ nát, vậy là
nó được má đem dìa làm thùng đựng quần áo và thùng kia biến thành cái tủ đựng đồ
ăn. Ai lôi được cái gì thì chất thành 1 đống riêng, có sức thì kiếm nhiều, yếu
hơn thì kiếm ít nhưng hầu nhưng không ai tranh giành nhau cả. Có người thấy người
khác nhặt nhạnh ít quá còn phụ lôi tiếp dùm họ nữa. Bây giờ nghĩ lại mới thấy lối
sống và văn hóa ngày xưa khác bây giờ nhiều quá. Họ sống vì tình làng nghĩa
xóm, giúp đỡ nhau và đặc biệt là không ích kỷ hẹp hòi vì tư lợi cá nhân như bây
giờ. Xã hội miền Nam ngày ấy ngoài nền giáo dục tuyệt vời còn có nền tảng đạo
lý của ông bà cha mẹ để lại đã tạo nên những con người chân chất chánh gốc miền
Tây làm cho chúng ta nhớ đến mà hãnh diện.
Trời đã nhá nhem tối, đống củi
của nhà nào thì nhà ấy từ từ đem dìa. Tui cũng góp phần lộn xộn chạy lăng xăng
lượm những cây gỗ nhỏ bằng bắp tay, cố lôi chúng xềnh xệch về đống củi nhà
mình. Mấy đứa nhỏ khác cũng đâu có thua, tụi nó vừa kéo vừa giỡn và cười
ré lên. Tui là dân mới tới có 1 ngày nên hông quen ai ráo trọi đành
nín thinh mà mần. Đống củi nhà tui đã cao ngùn ngụn, ba nói với má:
-Thôi , tối rồi, dìa má Mỹ
Lệ. Để con nó chờ ở nhà.
Thế là thêm cái màn lôi củi qua lộ đem
dìa nhà. Đèn đường đã lên vàng ệch con lộ và nhờ dị mọi người đỡ khổ . Buổi tối
ở huyện lỵ vắng xe qua lại cũng dễ dàng cho đám hôi củi này. Âm thanh kéo củi
rè rè vang động cả xóm. Tui cũng tiếp ba má kéo mấy cây củi nhỏ dìa. Phải đi rất
nhiều bận mà chỉ đem dìa được phân nửa.
- Thôi, để đó đi, mơi chủ nhựt
tui nghỉ , để tui kéo về. Má Mỹ Lệ dẫn con Nhan đi tắm cho sạch sẽ, dòm coi , mặt
mày nó lem luốt y như hề kìa.. ba tui vừa nói vừa cười .
Tắm rửa xong má ngồi trên giường cho
thằng Tuấn bú. Ba giăng cái võng lên 2 cây cột vừa nằm đưa cót két vừa coi
báo. Má cho thàng Tuấn bú rồi để nó nằm chơi rồi sau bếp lụi hụi một hồi
bưng lên nồi chè đậu xanh hột vịt thơm lừng ( Ba tui rất thích đồ ngọt). Chị
hai chạy xuống bếp lấy ra 4 cái chén để lên mâm nhỏ. Má múc chè ra chén,
rồi cả nhà tui quây quần ăn chè bên cái bàn dã chiến ba tui vừa đóng hồi trưa.
Ngoài sông tạt vô những luồng gió mạnh thiệt là mát mẻ. Hạnh phúc đơn giản mà ấm
cúng làm sao..!!
Những ngày tháng ở Kiên Lương đã
để lại cho tui rất nhiều kỷ niệm khó quên . Một đứa nhỏ 5 tuổi di chuyển hết
nơi này đến nơi khác đã tự thích ứng với hoàn cảnh cho phù hợp không phải dễ.
Tuy nhiên đối với tui có lẽ điều đó đã tạo ra tính cách mạnh mẽ đầy nghị lực
cho tui và dễ dàng thích nghi mọi hoàn cảnh sau này.
THẰNG TUẤN
Từ khi lên Kiên Lương má tui
không còn buôn bán nữa mà chỉ làm công việc đi chợ nấu cơm và chăm sóc con cái.
Mỗi tuần 6 ngày ba tui đi làm ở nhà máy xi măng Kiên Lương. Đó là nhà máy của
người Pháp đầu tư với chính phủ thời đó và là nhà máy xi măng đầu tiên ở Miền
Nam. Vì vậy mà có nhiều biệt thự dành cho những kỹ sư người Pháp ở. Những biệt
thự sang trọng và nằm tách biệt với khu nhà dân cũng bằng một bờ sỏi trắng
và chạy dài vô sân biệt thự.. Dần dần tui cũng làm quen dí mấy đứa nhóc
trạc bằng tuổi tui. Nhà tui ở đầu dãy , kế đó là nhà bác Ba Thiện, bác 6 Lương,
bác 5 Trọng ... cuối cùng là nhà bác 7 Nghi.. tui chơi thân với con Bé
,con bác 7 Nghi. Nó lớn hơn tui 1 tuổi và rất hiền lành chậm chạp. Mỗi buổi xế
trưa tui ẳm thằng Tuấn còn con Bé ẳm con Ngọc Anh em nó tha thẩn đi chơi,. Băng
qua bên kia lộ là đám đất trống của những dãy nhà lính cháy. ( Sau này chỗ đó
được xây lên cái chợ tên là CHỢ TRÒN, xích lên trên vài cây số có Chợ Dài vì
người ta bán buôn dọc theo 2 bên lộ.)
Tui và con Bé hay đi ngang qua đám đất
trống rồi còn phải qua cái nhà thờ Thiên Chúa để tới khu biệt thự của người
Pháp chơi. Nói là lợi đó chơi chớ thiệt ra 2 đứa tui na 2 đứa em đi vòng vòng bờ
hàng rào sỏi cao ngang bụng tui mà ngó vô quan sát . Những ngôi Biệt thự sang
trọng với dãy nhà bếp cất riêng ra phía sau như hình chữ L chớ hoj không làm bếp
trong biệt thự. Từ nhà chính muốn ra bếp phải nối bằng lối đi rộng lót gạch tàu
đỏ au sạch bóng. Những hàng cột xi măng màu vàng nhạt chống đỡ mái ngói đỏ
của lối đi. Ba tui nói tụi Tây không làm bếp trong nhà sợ mùi đồ ăn bám vô rèm
cửa..
Sự sang trọng quá xa lạ và
choáng ngợp cặp mặt của 2 đứa bé bản địa kèm theo vô số tò mò. Xung quanh nhà rất
nhiều chậu cây xanh và hoa.. nhà nào cũng có lối đi rải sỏi đẹp lắm. Huệ
đỏ được trồng dọc theo 2 bên lối đi vào hành lang cửa chính . Tụi
tui tha thẩn một hồi lâu thấy ít người , thỉnh thoảng chỉ có vài người
làm Việt Nam xuất hiện rồi mất hút trong bếp hoặc nhà kho.
- Ủa, nhà bự ghê mờ ít ai ở quá
hé mậy? - tui hỏi con Bé.
- Ừ.. -nó ậm ừ,,
- Ừ là sao mậy ?
- Tao đâu có biết..
Hai đứa tui na 2 nhóc vô bóng gốc cây
bàng mát rượi ngồi nghỉ mệt. Góc bàng cạnh bờ sỏi thiệt là ích lợi cho tụi tui.
Tui lượm mấy lá bàng bự bằng cái dĩa lót trên mặt sỏi rổi để thằng
Tuấn dí con Ngọc Anh ngồi chơi. Rảnh tay 2 đứa lượm trái bàng chín rụng rồi lấy
mấy hòn sỏi thiệt lớn đập cho trái bàng bể ra moi nhưn hột bàng màu trắng
ngà ra ăn.. cái vị béo béo thấm vào lưỡi mới thú vị làm sao.,! Hai đứa nhỏ chỉ
biết cầm trái bàng chín cạp thôi là cạp. Vị ngọt ngọt ,chát chát làm tụi nó
nhăn mặt phun phèo phèo nhưng vẫn không ngừng cạp.
Ăn hột bàng một lúc cũng
chán, tui và con Bé bò lên mặt hàng rào sỏi chạy chơi. Bỗng tui khựng lợi vì
nhìn thấy nhiều miếng bánh mì nằm rải rác trên bờ sỏi.. tui bước tới nhè
nhẹ rồi lượm miếng bánh đưa lên mũi hửi. Một mùi thơm ngồ ngộ bay vô cánh mũi rồi
lan lên óc. Tui hít thiệt mạnh cho đã rồi ngắm nó, miếng bánh mì trắng chớ
không vàng nâu như bánh mì tui ăn hàng ngày và nhỏ bàn tay của tui. Nó
khô giòn và cong queo. Tự nhiên tui đưa miếng bánh mì lên miệng cắn 1 miếng
rồi nhai ngon lành. Miếng bánh giòn rụm thơm thơm và vị mằn mặn béo béo mới quyến
rũ làm sao ! ( sau này ba tui nói nó béo và thơm vì họ phết bơ lên bánh mì, thì
ra người Pháp họ ném bánh mì cho chim ăn)
- Ngon mầy ơi! Tui nói với con
Bé rồi đưa cho nó một miếng . Nó cũng nhai nhon lành như tui dị á..
A lê hấp.. hai đứa tui chạy đi lượm hết sach
mấy miếng bánh mì rồi bỏ vô vạt áo túm lợi vì sợ nó rớt. Rồi hai đứa vừa ẳm em
dìa vừa nhai ngỏn ngoẻn ngon lành.
Về tới nhà cũng xế chiều, má tui
đã nấu xong cơm chiều đợi ba về ăn. Má đỡ thàng Tuấn trên tay tui cho nó bú rồi
pha nước tắm cho nó. Tui rảnh tay ngồi trên cái ghế ( bằng cây thông do ba tui
đóng để ngồi ăn cơm) nhai bánh mì nhóp nhép.
- Con ăn cái gì vậy Mỹ Nhan?
-Dạ, con ăn bánh.
- Ai cho mà con ăn?
- Hổng có ai cho hết má.
Con lụm á, ngon lắm má.
Má tui đương lau mình thằng Tuấn bằng
cái khăn bàn lông liền ngưng tay quay lợi dòm tui sắc lẽm:
- Ông mèn ơi! Sao con ăn đồ lượm
mót ? Đem bỏ liền cho má! Má ra lịnh.
Tui ngạc nhiên quá , cãi má:
- Hông phải má ơi, nó đâu có dơ, má
dòm nè, trắng tươi hà...
- Còn cãi hả , má nói bỏ là bỏ
liền nhe hông. Một hồi bị đòn á!
Tui nước mắt lưng tròng, lần đầu tiên
trong đời tui được ăn miếng bánh mì ngon lạ lùng như dị mà má hổng cho còn hăm
bị đòn. Tui ngồi yên cúi mặt rớt nước mắt mà không dám khóc, tay cầm mấy miếng
bánh mì tiếc đứt ruột rồi nghĩ sao hồi nãy mình hông ăn cho hết rồi hãy dìa
!
Vừa lúc dó ba tui đi làm về. Ba dựng
xe đạp ngoài hàng ba rồi vô nhà ngồi xuống vừa cởi giầy vừa hỏi:
- Con làm gì bị má rầy dị con
gái ?
Tui òa lên khóc nức nở. Ba ôm tui lên giường
để ngồi lên đùi ba rồi nói:
- Sao mà khóc, nín đi ba
thuơng!
Má tui méc :
- Nó đi lượm mót bánh mì của tụi
Tây ăn, tui rầy kêu nó đem bỏ mà nó oan ức dị đó , ba Mỹ Lê coi...
2 comments:
Cô HTX đâu rồi , sao không thấy sắp hàng dzị . MNH về tới Kiên Lương , gần nhà máy xi măng , mới có 5 tuồi mà trí nhớ của MNH tuyệt chúng nhớ từng chi tiết một . Bội phục , cởi tuổi đó tui chỉ biết ăn và đi phá làng
Tui lo bận mần chiện đại sự cho nên lần này đợi mọi người tảng hàng thì tui vô đọc khỏi phải chen lấn chi cho mệt , bộ hồi nhỏ anh Quang đi phá làng dữ hén ! Chần ơi, đã dzị mà rán phe chi vậy thiệt là...tình mà... khà... khà...HTX
Post a Comment